Dâng Trào

Chương 81: Xé toạc vết thương




20.06.2024

Editor: Fino

Khi điện thoại được kết nối, Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của người đàn ông đã xông ra từ ống nghe, dầu mỡ và ghê tởm, dù đã qua bao nhiêu năm vẫn không thể xua tan, như một cơn ác mộng không dứt.

"Ồ, lần này lại bắt máy, không kéo đen nữa à?"

Tống Tịnh Nguyên hít một hơi, đè nén cảm giác buồn nôn: "Kéo đen thì có ích không?"

Ông ta có rất nhiều cách để quấy rối cô.

Tống Hồng Minh nở nụ cười xấu xa: "Sớm biết điều thế này thì tốt rồi, đỡ phải đổi nhiều số để tìm mày."

"Ông muốn gì?"

"Tao hết tiền rồi, chuyển cho tao năm vạn." Giọng của Tống Hồng Minh rất thoải mái, như thể chỉ đang yêu cầu một thứ gì đó bình thường.

Tống Tịnh Nguyên lại nhớ về ngày đó bảy năm trước.

Ông ta đòi cô 10 vạn, sau đó bỏ lại một đống rắc rối, trốn đi không thấy bóng dáng tăm hơi, hại cô bị người đòi nợ bám theo, còn hại Trần Nghiên bị thương.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng túa ra, vải vóc dính sát vào da thịt, khiến người ta khó chịu.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi sẽ không cho ông tiền, một xu cũng không."

Tống Hồng Minh lại cười lớn, không quan tâm: "Tao là ba mày, phụng dưỡng tao là nghĩa vụ của mày, hơn nữa bây giờ tao đang ở Giang Bắc, mày không cho tao tiền thì tao đi tìm mày, đừng mơ thoát khỏi tao."

Máu mủ ruột thịt đôi khi là một điều rất đau đớn, họ lợi dụng phần máu mủ này để đan cho bạn một cái lồ ng, dùng đạo đức để trói buộc bạn trong đó, còn cố gắng để dư luận xã hội đè nát hy vọng cuối cùng của bạn.

Dù bạn có chán ghét, cũng không có cách nào từ bỏ, thậm chí sẽ rơi vào tình trạng cực đoan, chìm trong nỗi đau vô tận.

Tống Tịnh Nguyên đã trải qua nỗi đau đó.

Giọng của Tống Hồng Minh không nhỏ, từng từ lọt vào tai Trần Nghiên.

Bàn tay đặt trên vô lăng khẽ dừng lại, như có một linh cảm, chỉ vài câu thôi, dường như anh đã đoán được bí mật của Tống Tịnh Nguyên bảy năm trước.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, các khớp ngón tay cầm điện thoại hơi trắng bệch.

Nhưng dù sao chuyện này cũng là việc của Tống Tịnh Nguyên, anh không vội cắt ngang, mà lập tức quay đầu xe.

Tống Tịnh Nguyên giận đến mức mặt tái mét: "Nghĩa vụ của tôi? Bao năm qua ông có thực hiện nghĩa vụ của mình không? Lúc tôi còn đi học, ông có từng cho tôi một đồng nào không, có từng đi họp phụ huynh không, đối với tôi chỉ có đánh đập và sỉ nhục không ngừng."

"Ông lừa tôi mười vạn, rồi bỏ trốn không một chút bận tâm, để đám đòi nợ ngày đêm đến tìm tôi làm phiền, lúc đó sao ông không nhớ ra mình là ba tôi, không nên để tôi một mình đối mặt với tất cả những chuyện đó?"

"Ngay cả khi bà nội mất, ông cũng không xuất hiện, một mình tôi lo liệu hậu sự, khi đó tôi mới mười sáu tuổi! Đáng lẽ ra ở độ tuổi đó tôi nên được yên tâm học hành, lại phải chịu đựng những nỗi đau mà người hai mươi sáu tuổi chưa chắc đã trải qua."

Cảm xúc dần sụp đổ, mắt Tống Tịnh Nguyên cay xè, nước mắt nóng hổi rưng rưng, cô không để ý Trần Nghiên còn ở bên cạnh, gào lên như muốn trút hết những ấm ức bao năm qua.

"Nếu lúc ấy ông có thể cầm tiền bỏ chạy, thì sao bây giờ ông lại không biết xấu hổ mà đến tìm tôi? Sao dám mở miệng đòi tiền? Ông xứng sao?"

Cô nghĩ mình đủ mạnh mẽ, có thể kìm nén được.

Nhưng cô đã sai.

Nước mắt vẫn tuôn rơi như chuỗi hạt bị đứt, rơi xuống mu bàn tay cô, nóng bỏng như muốn đốt cháy da thịt.

Tống Hồng Minh không ngờ một người luôn dịu dàng trầm lặng như cô hôm nay lại dám phản kháng, còn nói nhiều như vậy, lửa giận bùng lên, không cam lòng mắng lại: "Mày còn dám nhắc đến bà nội à? Nếu không phải vì mày cần được chăm sóc, bà nội mày có phải từ quê lên thành phố không? Bà ấy vốn nên được an hưởng tuổi già, lại phải đi theo lo cho mày."

Ông ta đổ lỗi một cách trắng trợn.

Tống Tịnh Nguyên đã trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, sau này sức khỏe bà nội không tốt, cũng nhờ có cô chăm sóc kịp thời.

Nhưng trong miệng ông ta, cô lại trở thành gánh nặng.

Bà nội vốn là một vết thương lâu dài trong lòng Tống Tịnh Nguyên, bị Tống Hồng Minh nói như vậy, cô càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng Tống Hồng Minh không định dừng lại: "Tao đã nói từ lâu rồi, mày là đồ sao chổi, ai dính líu đến mày đều sẽ gặp xui xẻo, nếu không có mày, tao cũng không rơi vào tình cảnh này."

"Mày là kẻ vô ơn, dù sao mày cũng ở Giang Bắc, cứ chờ đi, tao có rất nhiều thời gian, từ từ giày vò mày, mày đừng mong có ngày yên ổn."

Trái tim Tống Tịnh Nguyên nặng nề co thắt lại, bàn tay mất lực, điện thoại trượt xuống, may mà Trần Nghiên nhanh tay bắt lấy.

Anh đỗ xe vào bãi, những lời nói khó nghe vẫn tiếp tục vang lên từ ống nghe, Trần Nghiên nhíu mày rất chặt, trực tiếp nhấn nút tắt, rồi đưa số điện thoại vào danh sách đen.

Bên trong xe trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Tống Tịnh Nguyên.

Trần Nghiên không nói gì, anh tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, trực tiếp bế cô ra khỏi ghế.

Tống Tịnh Nguyên rất cần một nơi để trút bỏ cảm xúc, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt vùi vào vai anh.

Cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống chiếc áo vest đắt tiền của anh, chỉ liên tục hít mũi.

Những hành động nhỏ này không gạt được ánh mắt của Trần Nghiên, anh siết chặt cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: "Chỉ là một chiếc áo thôi mà, em muốn khóc thì cứ khóc đi."

Tống Tịnh Nguyên không kìm nén nữa, tiếng khóc dày đặc của cô vang lên bên tai Trần Nghiên.

Giống như những chiếc kim bạc đâm vào tim anh, nỗi đau từ từ lan tỏa ra khắp cơ thể.

Vải trên vai anh nhanh chóng bị thấm ướt bởi nước mắt.

Vài phút sau, khi cảm thấy Trần Nghiên đã dừng bước, Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu, phát hiện anh đã đưa cô về nhà mình.

Cũng tốt, với trạng thái hiện tại của cô, thật sự không phù hợp để đến nơi khác.

Trần Nghiên vừa ôm eo cô vừa mở cửa, giúp cô cởi giày và đặt cô xuống ghế sofa.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa kính, làm ấm ghế sofa.

Tiếng khóc của Tống Tịnh Nguyên dần nhỏ đi, nhưng không ngừng lại.

Trong phòng ấm áp, Trần Nghiên nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, cởi áo khoác của cô ra và đặt sang một bên.

Tống Tịnh Nguyên đã khóc rất lâu, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô đưa tay xoa mũi, chưa kịp mở miệng nói thì miệng cô đã bị nhét một thứ gì đó. Đầu ngón tay của Trần Nghiên lướt qua đôi môi mềm mại của cô, như dòng điện chạy qua, tê tái.

Ngay sau đó, hương vị ngọt ngào của sữa lan tỏa trong miệng cô, Tống Tịnh Nguyên nhận ra thứ mà anh vừa đưa cho mình là một viên kẹo sữa vị dâu.

Khóc thì cho kẹo, giống như dỗ trẻ con vậy.

Trần Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, chiều cao và đôi chân dài của anh khiến Tống Tịnh Nguyên trông thật nhỏ bé.

Bàn tay ấm áp và rộng lớn của anh lau đi nước mắt cô, Trần Nghiên hôn nhẹ vào tai cô, sau đó véo nhẹ mũi cô, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Đừng khóc nữa được không?"

Cảm xúc của con người đôi khi thật kỳ lạ, vừa mới cố gắng tỏ ra không sao, nhưng khi nghe người khác an ủi lại không kìm nén được mà sụp đổ.

Đôi mắt và mũi của Tống Tịnh Nguyên đều đỏ lên, giọng nói mềm mại, mái tóc rủ xuống hai bên, cô vùi đầu vào lòng Trần Nghiên, hai tay siết chặt eo anh, như sợ anh sẽ rời xa mình, giọng nói đứt quãng: "Trần Nghiên... em rất sợ."

Những lời đe dọa của Tống Hồng Minh cuối cùng cũng có tác dụng.

Cô đã nghĩ rằng sau ngần ấy năm, cô đã độc lập, có thể miễn nhiễm với những điều đó.

Nhưng thực sự không phải vậy.

Cô thật sự sợ Tống Hồng Minh sẽ phá hủy mọi thứ cô đang có.

Cô không muốn rời xa Trần Nghiên lần nữa, cũng không muốn trải qua thêm bảy năm như vậy nữa.

Trần Nghiên vuốt mái tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai, để cô ôm mình như vậy, lại xoa nhẹ lưng cô, như một sự an ủi thầm lặng: "Bảo bối đừng sợ, anh ở đây."

"Em yên tâm, không ai có thể chia cắt chúng ta, cũng không ai có thể làm phiền em, đã có anh lo."

"Bây giờ mọi thứ đã có anh chống đỡ cho em."

Rõ ràng anh chưa hỏi gì, nhưng lại biết Tống Tịnh Nguyên đang lo lắng điều gì.

"Anh nói xem, có phải em thật sự như lời ông ấy nói, là đồ sao chổi, ai dính vào em đều gặp xui xẻo không? Bà nội đã qua đời, anh cũng từng bị thương vì em..."

Trần Nghiên cúi đầu, nhìn vào đỉnh đầu cô, rồi đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người gặp nhau.

Đôi mắt cô ướt át.

"Lời của ông ta mà em cũng tin?"

"Nhưng sau khi quen em, dường như anh đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt."

"Anh không nghĩ vậy, ngược lại chính vì có em, anh mới trở nên tốt hơn từng chút một, trở thành con người như ngày hôm nay."

Nếu không có Tống Tịnh Nguyên, có lẽ anh đã đi tìm Trần Xu Phàm vào mùa đông đó.

Nếu không có Tống Tịnh Nguyên, có lẽ anh sẽ sống mãi trong vũng lầy.

Chính cô đã làm nên anh của ngày hôm nay.

"Trần Nghiên, ngày đó em thực sự không muốn rời xa anh, nhưng em... không còn cách nào khác."

Tống Tịnh Nguyên hít mũi, vừa mới khóc xong, cô nói chuyện yếu ớt, nghe rất tội nghiệp.

Trần Nghiên xót xa vô cùng.

Anh từng rất muốn biết lý do cô rời xa mình, gần như trở thành một loại chấp niệm, bởi vì anh nghĩ không ra, nên tự giày vò mình nhiều năm, chỉ muốn cô cho mình một lời giải thích.

Nhưng đến hôm nay anh mới nhận ra, khi thực sự đi đến bước này, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, anh lại không muốn cô nói ra nữa.

Anh mềm lòng.

Có những nỗi đau là để quên đi, quá khứ nên để lại ở quá khứ, chứ không phải tìm cách xé toạc vết thương, máu thịt nhầy nhụa mà lặp lại một lần nữa.

Điều đó rất tàn nhẫn.

Đối với Tống Tịnh Nguyên là một sự tra tấn, với anh cũng không khác gì.

Trần Nghiên đưa ngón tay chạm vào môi cô, dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, không muốn nói thì chúng ta không nói nữa."

"Mọi chuyện đã qua rồi, anh cũng không trách em những chuyện đó."

Tống Tịnh Nguyên cắn môi, chậm rãi mở miệng: "Anh cũng đã nghe rồi, người vừa gọi điện thoại là ba em."

Tống Tịnh Nguyên nức nở, kể lại cho Trần Nghiên nghe tất cả những gì đã xảy ra năm đó.

Bao gồm cả chuyện vào ngày kỷ niệm hai tháng bên nhau, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, cô về nhà một mình thì bị Tống Hồng Minh đẩy ngã dưới lầu, trán và chân đều bị thương, cuối cùng được Trần Nghiên đưa đến bệnh viện; bao gồm cả lần cô tự ý xin nghỉ rời khỏi trường, nhưng bị Trần Nghiên phát hiện, hai người tan rã trong không vui; bao gồm cả số tiền mười vạn nhân dân tệ, và cả những người lạ không biết từ đâu tới làm phiền cô.

Trần Nghiên lặng lẽ nghe cô kể, không bỏ sót một chữ nào, lông mày nhíu lại, dùng sức bóp chặt tay mình, gân xanh nổi lên, như thể muốn trải qua toàn bộ nỗi đau mà Tống Tịnh Nguyên đã trải qua năm đó.

Anh nhớ lại đêm mưa ở đường Lai Hà, anh nổi giận với Tống Tịnh Nguyên, rồi bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, để cô một mình ở đó.

Lúc đó cô đã cảm thấy thế nào?

Chắc chắn là rất buồn và bất lực.

Không ai giúp cô xử lý những chuyện đó.

Thậm chí ngay cả anh cũng không cần cô.

Câu chuyện xưa không dài, sau khi Tống Tịnh Nguyên kể xong, cô ôm chặt lấy Trần Nghiên hơn: "Em không muốn những chuyện không tốt đó ảnh hưởng đến anh, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xa lánh anh..."

"Em biết quyết định này thật ngốc nghếch, nhưng em không muốn anh bị tổn thương vì em nữa."

"Hơn nữa em sợ rằng sau khi anh biết những chuyện tồi tệ này, sẽ không thích em nữa, nên em mới không nói với anh."

Vì cô đã quen yêu thầm, quen theo đuổi hình bóng của anh, nên sợ rằng khi những bóng tối đó lộ ra trước mặt anh, anh sẽ rời xa cô.

Qua bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng có thể đối mặt với tất cả, mở bung những vết thương và kể cho anh nghe một cách thẳng thắn.

Lần này, cô đã dũng cảm.

"Ngốc." Trần Nghiên xoa đầu cô, mắt anh đỏ hoe, "Sao anh có thể vì những chuyện này mà không thích em được?"

Nỗi đau từ gia đình mang đến là điều cả đời không thể xóa nhòa, anh hiểu rõ hơn ai hết, anh chỉ hối hận vì năm đó không tìm ra sự thật, bảo vệ tốt bảo bối của mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy yên tâm hơn, tiếp tục kể: "Trong khoảng thời gian anh bị bệnh, em biết em đã rời đi một cách rất vô tình, không đợi anh xuất viện mà đã chia tay, nhưng Trần Nghiên, đó không phải là ý muốn của em..."

Một dự cảm không lành lan tràn ngập trong lòng Trần Nghiên, lông mi đen run nhẹ.

"Lúc đó anh nằm trong ICU ba ngày, khi chuyển sang phòng bệnh thường cũng là lúc em vừa xuất viện, nhận được tin, em lập tức muốn đi thăm anh, nhưng bị chặn lại ngoài cửa."

"Ông nội anh không cho em vào."

Cô mãi mãi không quên được đêm đó.

Cô ngồi xổm trước cửa phòng bệnh, chỉ có thể cố nhìn vào bên trong khi y tá mở cửa vào thay thuốc, nhưng chẳng thấy gì cả.

"Em chạy đến nhà cũ, nhưng không ai chịu gặp em, em đợi ngoài đó cả đêm, cho đến sáng hôm sau, ông nội anh mới gặp em."

"Ông nói muốn vào thăm anh cũng được, nhưng em nhất định phải rời xa anh, nếu như em không đồng ý, ông cũng sẽ bắt anh rời khỏi Khi Nguyên."

Nước mắt Tống Tịnh Nguyên không ngừng rơi, bả vai run lên: "Em thực sự không còn cách nào khác, muốn vào xem tình trạng của anh, thì phải đồng ý với yêu cầu của ông."

Chỉ cần có cách khác, cô cũng sẽ không chọn cách làm tổn thương Trần Nghiên.

"Xin lỗi anh, Trần Nghiên." Cô vùi mặt vào lòng bàn tay anh, "Những lời làm anh đau lòng đều là do em nói dối, xin lỗi vì đã làm anh tổn thương."

"Đừng nói nữa bảo bối, không cần nói gì nữa, sau này sẽ không ai làm khó em nữa đâu."

Trong lòng Trần Nghiên còn đau đớn hơn cả cô.

Những chuyện này, anh không hề hay biết.

Nhưng anh có thể tưởng tượng được cảm giác của Tống Tịnh Nguyên lúc đó.

Cảm giác như một phần cơ thể bị xé toạc, mang theo một trái tim tổn thương mà rời đi.

"Bao nhiêu năm qua anh có lỗi với em, để em chịu đựng nhiều khổ cực như vậy." Trần Nghiên cúi đầu, hôn lên đ ỉnh đầu cô, lại hôn lên vành tai cô, "Người cần phải xin lỗi là anh."

"Là anh không bảo vệ được em."

Lông mi đen đậm đượm nước mắt, Tống Tịnh Nguyên ngước nhìn anh: "Anh đã từng hỏi em, nếu anh không đến Giang Bắc, có phải cả đời nay em định không liên lạc với anh nữa đúng không, thật ra không phải đâu."

Làm tổn thương Trần Nghiên, không dám gặp anh là một chuyện, nhưng hơn thế nữa, ông nội Trần từng nói rằng, giữa bọn họ có sự chênh lệch quá nhiều, ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt.

Vì vậy sau khi rời khỏi Khi Nguyên, cô chăm chỉ học tập, vừa làm thêm vừa nhận học bổng, giành được tất cả các giải thưởng có thể, trở thành sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, đại diện cho toàn thể sinh viên lên phát biểu, tốt nghiệp rồi lại thi vào nghiên cứu sinh, nỗ lực để có một lý lịch xinh đẹp.

Bối cảnh gia đình là do trời định, không thể thay đổi, chỉ có thể dựa vào nỗ lực để thay đổi số phận.

Thi đại học và thi nghiên cứu sinh đều rất gian khổ, ông trời chưa bao giờ chiếu cố cô, nhiều lần cô cảm thấy không thể tiếp tục, đều dựa vào Trần Nghiên mà cắn răng kiên trì.

Cô đã suy nghĩ kỹ, đợi thêm vài năm nữa, khi cô đạt được chút thành tựu trong công việc, cuộc sống không còn tồi tệ nữa, cô sẽ đến gặp Trần Nghiên.

Cho dù anh không còn thích cô nữa.

Cho dù anh đã có người mới.

Chỉ cần có thể nhìn thấy anh từ xa, biết anh sống tốt sống khỏe, cô cũng hài lòng rồi.

Nhưng cô không ngờ sẽ gặp Trần Nghiên ở Giang Bắc.

Đêm tái ngộ ở quán bar, cô đã khóc trong giấc mơ suốt một đêm.

Cũng vào đêm đó, quanh đi quẩn lại, hạnh phúc cuối cùng lại một lần nữa đến bên cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.