Dâng Trào

Chương 75: Anh còn cần em không?




09.06.2024

Editor: Fino

Ở một nơi như quán bar, không ai sẵn lòng can thiệp vào chuyện của người khác như vậy.

Đến đây đơn giản là chỉ tìm niềm vui, những cảnh như thế này lại càng thú vị, ánh mắt của những người ở các bàn gần đó đều nhìn về hướng này, muốn xem mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.

Mặc dù sự việc gây ra không ít náo động, nhưng căn bản không hề có nhân viên nào tới can thiệp, chắc hẳn đúng như người đàn ông này nói, nơi này là địa bàn của hắn ta.

Điện thoại đặt trong túi quần jean, Tống Tịnh Nguyên biết, cho dù bây giờ mình lấy ra báo cảnh sát, nhất định sẽ bị đối phương giật lấy, nói không chừng còn làm cho cục diện trở nên căng thẳng.

Cô cúi đầu nhìn chai rượu trên bàn, lần này cô đã hiểu.

whisky.

Rượu này rất mạnh.

Bình thường đi liên hoan, khi uống nhiều bia, dạ dày cô đã khó chịu vài ngày chứ nói gì đến loại rượu mạnh như vậy.

Chưa kể đến việc, ai mà biết trong rượu có thứ gì khác không.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt cảnh giác của cô, lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì, cười khúc khích: "Sao đây? Sợ tao bỏ thuốc mày à?"

Người bên cạnh hắn ta thức thời mở nắp chai rượu, người đàn ông cúi người rót một chút vào ly, rồi ngửa đầu uống hết.

"Yên tâm, tao không phải loại người đó."

Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, nghĩ rằng một người dám ép phụ nữ uống rượu ở nơi như vậy thì tốt đẹp gì.

"Tịnh Nguyên, cậu đừng để ý đến hắn ta!" Đồng Giai ở phía sau hét lên, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cứu viện. Người đán ông liếc thấy hành động của cô ấy, gân xanh trên trán nổi lên, trực tiếp đá vào sô pha dưới người cô ấy, điện thoại rơi vào khe hở.

"Mày cho rằng ông đây sợ cảnh sát à?"

"Thành thật một chút cho tao." Vẻ mặt hắn ta trở nên tàn nhẫn, "Còn lộn xộn nữa thì không đơn giản chỉ là uống rượu đâu."

Cô từ từ cầm ly rượu lên, trong nháy mắt muốn hất lên mặt tên kia, sau đó nhân cơ hội chạy trốn, nhưng Đồng Giai và Kỳ An vẫn còn ở phía sau, cô không thể bỏ mặc họ.

Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, cắn răng uống một ngụm rượu, chất lỏng cay nồng chảy qua cổ họng, như ngọn lửa đang đốt cháy cơ thể, lan xuống dạ dày, như có một con dao đang khuấy động trong đó.

Tống Tịnh Nguyên bị sặc, ho sặc sụa.

"Sao? Không uống được à?" Người đàn ông cười khẩy, châm một điếu thuốc đưa vào miệng, "Xem ra phải bồi thường bằng cách khác rồi."

Vừa dứt lời, hắn ta đưa tay muốn ôm lấy eo cô, Tống Tịnh Nguyên chán ghét lùi lại: "Đừng chạm vào tôi."

"Giả bộ cái gì?" Tên đàn em bên cạnh hắn ta chen vào, "Được Lý tổng coi trọng là vinh hạnh của cô đấy."

Trong đám người vang lên tiếng cười chế nhạo.

Người được gọi là Lý tổng kia vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa cằm Tống Tịnh Nguyên, Tống Tịnh Nguyên chịu đựng cảm giác buồn nôn, cắn mạnh vào cổ tay hắn ta, hắn ta đau đớn trừng to mắt, vẻ mặt u ám: "Mày mẹ nó dám cắn tao?"

"Tao thấy mày chán sống rồi đúng không?"

Hắn ta túm tóc Tống Tịnh Nguyên, đập mạnh xuống, trán cô đập vào góc bàn, để lại một vết máu rõ ràng.

Tống Tịnh Nguyên rên lên, rượu mạnh thiêu đốt trong dạ dày, cô vô thức ôm bụng, người đàn ông vươn tay định bóp cổ cô, cô muốn tránh nhưng không còn sức lực.

Đúng lúc này, một bóng người từ đám đông lao tới, "bốp" một tiếng, một chai rượu đập vào thái dương của người đàn ông, máu từ trên đầu chảy xuống.

Tống Tịnh Nguyên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của hắn ta, ngay sau đó là tiếng chửi thề.

Nhìn thấy máu, đám đông lập tức bùng nổ.

Cô cố chịu đựng đau đớn đứng dậy, ngẩng đầu lên, không biết tại sao Trần Nghiên lại xuất hiện ở đây, khuôn mặt anh lạnh như băng, quai hàm sắc bén như lưỡi dao, anh đè người đàn ông xuống dưới đất mà đánh.

Mỗi cú đánh đều rất mạnh, như muốn đánh chết hắn ta.

Tất nhiên, những người đi theo người đàn ông kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, chúng đồng loạt lao về phía Trần Nghiên, cảnh tượng lập tức rơi vào hỗn loạn.

Tống Tịnh Nguyên từng chứng kiến ​​Trần Nghiên đánh nhau, năm đó anh dẫn người đến quán trà sữa dạy cho Lương Châu một bài học, sau đó giúp cô xử lí đám học sinh lớp 12 có ý đồ xấu ở trường

Nhưng chưa lần nào anh ra tay nặng như lần này.

Người đàn ông bị anh giẫm dưới chân, mặt mũi bầm dập, mặt sưng tấy, máu đỏ đậm dính đầy mặt, nhưng động tác của Trần Nghiên vẫn không dừng lại, bàn tay bóp chặt cổ hắn ta, như muốn bẻ gãy.

Không biết ai gọi bảo vệ quán bar tới, kéo người đàn ông trên mặt đất đi, Trần Nghiên lại đuổi theo thêm vài bước, như không đánh chết thì không bỏ qua.

Tống Tịnh Nguyên kéo tay Trần Nghiên, nhẹ nhàng gọi anh.

"Trần Nghiên."

Trần Nghiên mới tỉnh táo lại.

Đám đông đứng xem náo nhiệt đều tự động tản ra, Đồng Giai và Kỳ An ở phía sau đều đã ngủ say, không nhìn thấy trận hỗn chiến này.

Lòng bàn tay của Trần Nghiên dính rất nhiều máu, của cả đối phương và của chính anh, dù sao cũng là một chọi bốn, đối phương cũng không phải dạng tầm thường, trên người khó tránh khỏi bị thương.

Ống tay áo bị mảnh thủy tinh cắt rách, ngay cả cánh tay bên trong cũng bị thương, trên trán cũng có vài vết cắt, máu chảy ra, Tống Tịnh Nguyên định lấy giấy giúp anh xử lí một chút, lại bị Trần Nghiên nghiêng đầu né tránh.

Anh quay người đi vào toilet rửa sạch.

Lúc đi ra, bóng dáng Tống Tịnh Nguyên lại biến mất.

Anh nheo mắt lại, tìm kiếm cô trong đám đông, sự nôn nóng dâng lên từ đáy lòng, anh rút một điếu thuốc trong túi ra, khép tay châm lửa, vừa hút vài hơi đã thấy Tống Tịnh Nguyên từ cửa đi vào.

Bên cạnh còn có thêm một người đàn ông.

Là một khuôn mặt xa lạ.

Anh ấy mặc áo khoác màu đen, để lộ một đoạn cổ thon dài, làn da trắng lạnh dưới ánh đèn đỏ, quai hàm sắc bén, cùng yết hầu hình thành một đường cong mượt mà.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Trần Nghiên, anh ấy ngước mắt nhìn sang, nếp gấp trên mí mắt rất nông, dưới mắt có một nốt ruồi đen, đôi mắt dài hẹp, trong con ngươi màu đen cất giấu vài phần lạnh lùng và tản mạn.

Giống như một đốm lửa dại cháy bùng.

Cũng giống như một con rắn độc đang trườn tới phun nọc.

Trần Nghiên ngửi thấy một hơi thở nguy hiểm không giải thích được.

Trần Nghiên chằm chằm nhìn hai người, Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu không biết đang nói gì với anh ấy, trên mặt có chút áy náy.

Anh nghiến răng.

Thật tuyệt vời.

Anh vừa giúp cô giải quyết rắc rối, vậy mà cô vừa quay người đã đi tìm người đàn ông khác?

Đúng là rất có lương tâm.

Thời điểm này, rời đi mới là cách tốt nhất, nhưng Trần Nghiên không kiềm chế được mà đi về phía hai người.

"Anh Trạch Dã, em còn có một người bạn, phiền anh đưa cậu ấy về giúp em được không?"

Tống Tịnh Nguyên nói, "Em còn chút việc phải xử lý."

"Được." Trần Trạch Dã ngậm một viên kẹo bạc hà, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, "Lát gửi địa chỉ nhà bạn cô cho anh là được."

"Làm phiền anh rồi, cảm ơn."

"Không có việc gì." Trần Trạch Dã cười khẽ.

Tống Tịnh Nguyên gửi địa chỉ của Đồng Giai vào điện thoại Trần Trạch Dã, vừa định nói chuyện thì một cỗ lạnh băng siết chặt cổ tay cô. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Nghiên đứng trước mặt mình, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt lướt qua cô và Trần Trạch Dã.

Bàn tay khớp xương rõ ràng dập tắt thuốc lá, ánh lửa đỏ tắt ngúm, đôi mắt đen kịt như núi lửa sắp phun trào, mãnh liệt lại tàn bạo.

Tống Tịnh Nguyên căng thẳng, không đợi cô mở miệng, Trần Nghiên đã lạnh lùng hỏii: "Hắn là ai?"

Tống Tịnh Nguyên đang định giải thích, nhưng Trần Trạch Dạ ở bên cạnh lại không nhanh không chậm cười lạnh, nhướng mày, nhìn Trần Nghiên với vẻ hứng thú, cắn vỡ viên kẹo bạc hà trong miệng, đầu lưỡi cuộn lấy những hạt vụn mát lạnh: "Cậu là ai?"

"Tôi là người đàn ông của cô ấy." Trần Nghiên mạnh mẽ kéo cô đến bên cạnh mình, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền.

"Ồ." Trần Trạch Dã giơ tay bóp nhẹ sau gáy, các khớp xương phát ra âm thanh rõ ràng, giọng nói lười biếng, toàn thân toát lên vẻ bất cần.

Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào anh ấy như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Một ngọn lửa âm u không thể diễn tả được bùng cháy.

Tống Tịnh Nguyên biết anh đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Trần Nghiên, anh đừng nghĩ lung tung, đây là Trần Trạch Dã, bạn trai của chị Kỳ An."

"Anh ấy đến đón chị Kỳ An."

Trần Nghiên: "..."

Sắc mặt anh càng đen hơn.

Trần Trạch Dã ở một bên cười nhẹ, bả vai khẽ run: "Em gái Tống, người đàn ông của cô có tính chiếm hữu cao quá."

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Trần Trạch Dã không nói nữa, đi mấy bước đến bên Kỳ An, cánh tay anh ấy vòng qua sau lưng, ôm người lên.

Kỳ An khó chịu cử động, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt: "Anh là ai?"

Thấy cô ấy say đến mức này, Trần Trạch Dã cười lạnh: "Em cho rằng anh là ai?"

Kỳ An ngẩng đầu, cau mày, đôi mắt mê ly nhìn anh ấy hồi lâu, đưa tay chạm vào cằm anh ấy, sau đó vòng tay qua cổ anh ấy, bởi vì uống rượu nên giọng cô ấy mềm mại vô cùng: "Không biết."

Trần Trạch Dã: "..."

"Em thật có bản lĩnh." Trần Trạch Dã tức giận cười, nheo mắt nhìn cô ấy: "Không biết anh là ai mà dám ôm?"

"Nhìn anh giống bạn trai của tôi. " Kỳ An phồng má nói.

"Coi như còn có chút lương tâm." Kỳ An say rượu rất không ngoan, lúc thì chọc vào vai Trần Trạch Dã, lúc lại chạm vào ngón tay anh ấy.

Cô ấy tìm cho mình một tư thế thoải mái, đầu vùi vào hõm vai anh ấy, đôi môi mềm mại dán vào xương quai xanh.

Yết hầu của Trần Trạch Dã lăn lộn, nhưng lại sợ làm cô ấy ngã, nghiến răng nói: "Đợi về nhà anh sẽ xử lý em."

"Được rồi." Trần Trạch Dã nói với Tống Tịnh Nguyên, "Vậy anh đưa họ về trước."

"Được."

Tống Tịnh Nguyên dìu Đồng Giai ra xe của Trần Trạch Dã, rồi quay lại quán bar tìm Trần Nghiên. Cô nhìn thấy anh đặt một chân lên bàn, tay cầm chai vodka, nốt ruồi đen trên ngón tay khá nổi bật, lông mày anh nhíu chặt, mí mắt bị ép sâu.

"Em uống rồi?" anh hỏi.

"Chỉ là một ngụm thôi." Tống Tịnh Nguyên không muốn gạt anh nữa, "Nặng quá, em không uống hết."

"Những người đó ép?"

Tống Tịnh Nguyên ậm ừ một tiếng, không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Là bạn em không cẩn thận làm đổ rượu lên áo khoác của hắn ta, hắn ta dẫn người tới làm phiền, nói là uống hết chai rượu này mới bỏ qua cho bọn em."

Trần Nghiên không nói tiếp, nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán cô.

Không khí im lặng mấy giây, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe môi Trần Nghiên mím chặt, đôi mắt đen như biển sâu.

Cô biết anh đang tức giận.

Sau ngần ấy năm, cô liếc mắt vẫn có thể nhận ra dáng vẻ anh khi tức giận.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Nghiên đẩy vai cô, ép cô xuống ghế sô pha, tay nắm cằm cô: "Bảo em uống là em uống? Không biết kêu cứu sao?"

Tống Tịnh Nguyên nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong mắt anh, ngón tay cuộn tròn: "Nơi này đều là người của hắn ta, không ai tới giúp em."

"Vậy em cứ thế mà uống rượu hắn đưa tới? Lỡ như trong rượu có cái gì thì sao?"

Trần Nghiên nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Nhưng em thực sự không biết phải làm sao." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, trong giọng điệu có chút tủi thân mà chính cô cũng không nhận ra, nghe xong, trái tim Trần Nghiên thắt lại, "Em muốn gọi điện cho anh, cũng muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng bọn họ cứ nhìn chằm chằm, em không tìm được cơ hội."

"Vậy sao em không trực tiếp đập chai rượu lên đầu hắn? Ai động đến em một cái thì em cứ đập một cái."

"Nhưng mà –"

"Nhưng cái gì?" Trần Nghiên vội ngắt lời cô, "Cho dù em xảy ra chuyện gì, đều có anh gánh vác cho em, em còn không hiểu sao?"

Nói đến đây, trong lòng anh như có thứ gì đó đâm vào.

Anh cười tự giễu: "Cũng đúng, dù sao bao năm nay em vẫn chưa từng nghĩ tới việc dựa dẫm vào anh."

Tia sáng nhỏ trong mắt anh như sao băng nhanh chóng vụt tắt, anh buông Tống Tịnh Nguyên ra, quay người rời đi.

Ngụm rượu vừa rồi có tác dụng rất mạnh, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn khó chịu, bữa tối cũng bị quấy theo.

Cuối cùng cô không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh, cúi người nôn hết ra ngoài.

Lục lọi trong túi xách, phát hiện hôm nay ra cửa quên mang thuốc dạ dày, cô chỉ có thể xin nhân viên phục vụ một ly nước ấm, miễn cưỡng đè nén cơn buồn nôn kia xuống, mặc áo khoác rời khỏi quán bar.

Ngoài trời lại có tuyết rơi.

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy đau đầu, không biết là bởi vì vừa rồi bị va vào góc bàn, hay là lý do gì khác.

Cô đứng trên đường nhìn những chiếc xe nối đuôi nhau chạy qua, chẳng mấy chốc đã lạnh đến run rẩy.

Vừa qua Tết Nguyên Đán, cửa hàng hai bên đường phần lớn đều đóng cửa sớm, chỉ để lại đèn LED trên bảng hiệu, Tống Tịnh Nguyên đi về phía trước vài bước, đột nhiên nhìn thấy có cửa hàng nhỏ còn mở.

Cửa hàng nằm trong một góc, trước cửa treo một chiếc đèn lồng không sáng lắm, không nhìn kỹ thì không phát hiện được.

Cô đẩy cửa đi vào thì phát hiện ra đó là một cửa hàng trang sức thủ công, trên kệ hàng bày đầy những đôi găng tay đan, kiểu dáng rất đáng yêu, trên đó thêu hình hươu, nai, thỏ và các loài động vật khác, rất phù hợp với tâm hồn của những cô gái trẻ.

Trên kệ xa hơn là những chiếc khăn quàng cổ.

Là kiểu dáng đơn giản nhất, sờ vào rất ấm áp.

Chủ tiệm là một cô gái trẻ, nghe thấy tiếng động bên ngoài nên bước ra từ phòng trong, nhìn thấy Tống TỊnh Nguyên đang ngơ ngác nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xám, bèn nhắc nhở: "Cái đó tôi không bán đâu, tôi chuẩn bị vứt đấy."

Tống Tịnh Nguyên kinh ngạc: "Sao lại vứt đi?"

Rõ ràng chiếc khăn quàng cổ này không hề bị hỏng.

Cô gái thờ ơ nhún vai: "Đó là quà của bạn trai cũ, hiện tại chúng tôi đã chia tay, tình cảm cũng không còn nữa, tôi giữ nó để làm gì chứ?"

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xoay người rời khỏi cửa hàng, đón một chiếc taxi bên đường về nhà.

Vừa mở cửa, cô lao ngay vào phòng, lấy một chiếc hộp dưới đáy tủ quần áo ra, trong đó có một chiếc khăn quàng cổ màu xám.

Thẩm Duệ đã kể cho cô nghe về nguồn gốc của chiếc khăn này.

Mùa đông mấy năm nay cô không dám đeo, chỉ vì sợ tức cảnh sinh tình, chút niệm tưởng đè nén trong lòng kia không thể giấu được

Cô ôm chiếc khăn quàng cổ vào lòng, lời dặn dò của Giang Bân lại vang lên bên tai.

Thế là cô ra khỏi phòng, đứng trước gương, quấn khăn quàng lên cổ.

Trần Nghiên vốn đang cùng đám Trịnh Thần thả lỏng ở chỗ của mình, một người bạn của Trịnh Thần nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên, gửi tin nhắn cho anh, anh mới chạy tới.

Sau khi ra khỏi quán bar, anh lại trở về bên kia.

Đám người Trịnh Thần thấy anh mang theo một thân thương tích trở về đều hoảng sợ, nhường chỗ cho anh: "Anh Nghiên, anh làm sao vậy?"

"Có cần đến bệnh viện khám không?"

Trần Nghiên xua tay:" Không cần. "

Cuộc vui hôm nay là do Trịnh Thần tổ chức, tất cả đều là bạn bè từng du học ở California, ngoài trừ Trịnh Thần đến công ty của Trần Nghiên, những người khác đều phát triển sự nghiệp theo hướng khác nhau.

Nỗi lo lắng của người lớn có lẽ là mỗi người đều phải đi một con đường riêng, việc gặp gỡ nhau trở thành điều xa xỉ.

Ngồi bên trái Trịnh Thần là một chàng trai cao gầy đeo kính, cậu ấy chọn ở lại California, lần này nhân dịp Tết Nguyên Đán nên trở về Giang Bắc thăm người thân, buổi tụ họp hôm nay chủ yếu là đón gió tẩy trần cho cậu ấy.

Chàng trai nhàn nhã uống một ly rượu: "Anh Nghiên, nghe Trịnh Thần nói anh đi tìm một cô gái à?"

Trần Nghiên chưa bao giờ đề cập đến quá khứ của mình và Tống Tịnh Nguyên cho bất kỳ ai, Trịnh Thần chỉ biết anh có một cô bạn gái cũ không buông bỏ được, sau này trở về nước mới nhìn thấy người thật.

"Có cơ hội thì mang đến cho bọn em xem một chút nhé."

Trần Nghiên nâng một ly rượu, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh nở nụ cười chua xót, không nói tiếp.

Đêm đó Trần Nghiên uống rất nhiều, đến gần sáng mới gọi xe đưa về nhà.

Anh ngồi ở ghế sau của taxi, nhìn khung cảnh hai bên đường lướt qua nhanh chóng, đèn đường màu vàng ấm áp, tuyết rơi đầy trời, những cành cây trơ trụi.

Trước đây, anh cực kỳ ghét mùa đông, cũng không thích không khí khô lạnh ở Khi Nguyên, khi còn nhỏ anh đã thỏa thuận với Trần Xu Phàm rằng sau này lớn lên sẽ đến Lê Dương.

Nhưng sau này, không biết làm sao anh lại thích nó?

Anh cũng không biết.

Thay vì nói thích mùa đông, không bằng nói là thích cùng người nào đó trải qua mùa đông.

Chiếc taxi dừng ở dưới lầu, Trần Nghiên loạng choạng bước xuống xe, đi vào thang máy, bấm tầng mười hai.

Cửa thang máy từ từ mở ra, đèn cảm ứng ở hành lang không bật, ánh sáng mờ ảo.

Trần Nghiên thò tay vào túi để tìm chìa khóa, chùm chìa khóa phát ra âm thanh leng keng, đèn trên đầu anh bất ngờ bật sáng.

Màu vàng ấm áp, không quá chói mắt.

Trần Nghiên ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng người gầy gò trước cửa nhà mình.

Cô mặc một chiếc áo khoác trắng, nhìn như tuyết trắng đang rơi ngoài kia, trên cổ là một chiếc khăn màu xám, cô ôm chân ngồi xổm trước cửa, để lộ cổ tay gầy gò, làn da trắng nõn hơi đỏ lên vì lạnh, cũng không biết cô đã đợi bao lâu, mí mắt nặng trĩu cụp xuống, trông rất tội nghiệp.

"Tống Tịnh Nguyên."

Nghe thấy giọng anh, Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu lên, giống như bị ai đó giữ chặt, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong trẻo.

Vài giây sau, cô mới bừng tỉnh, trong mắt có chút căng thẳng: "Trần Nghiên, vết thương của anh..."

"Sao em lại ở đây?"

"Trần Nghiên." Cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên có chút không khống chế được, chỉ mới gọi tên anh, hốc mắt đã ươn ướt, cô không dám nhìn thẳng vào anh, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giọng nói hơi run rẩy.

"Em xin lỗi."

Trần Nghiên không biết đã nghe câu này từ miệng cô bao nhiêu lần, anh đưa tay về phía cô: "Em đứng dậy trước đi."

Tống Tịnh Nguyên không nhúc nhích.

Trần Nghiên sợ cô ngồi xổm lâu lại hạ đường huyết, anh định kéo cô lên, nhưng một giọt nước nóng hổi lại rơi xuống mu bàn tay anh.

Anh ngây người.

Ngay sau đó, anh nghe thấy người trước mặt nói:

"Trần Nghiên, em vẫn luôn giữ chiếc khăn này."

"Cho nên anh còn cần em không?"

*Editor có lời muốn nói: Trần Nghiên có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng không thể không cần Tống Tịnh Nguyên. <3333


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.