Dâng Trào

Chương 1: Trần Nghiên đang nhìn cô




19.02.2024

Editor: Fino

"Trời rất lạnh, nghiên mực băng cứng, ngón tay không co duỗi được, không được lười biếng."

Tên hắn là Trần Nghiên.

*

Cuối tháng Tám.

Huyện Khi Nguyên vừa mới trải qua một trận mưa lớn, bầu trời đầy sương mù mờ mịt và âm u, những giọt nước còn sót lại trên lá trượt xuống, không tiếng động rơi xuống đất, không khí tràn đầy khô nóng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Tống Tịnh Nguyên vừa ra khỏi văn phòng tiếng Anh, ôm một xấp giấy đi về phía phòng học.

Cô mặc một chiếc áo phông đồng phục màu trắng đơn giản và sạch sẽ, mái tóc đen mềm mại được búi ra sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn, vài sợi tóc nghịch ngợm xõa xuống dán vào chiếc cổ trắng ngần.

Cô còn đang suy nghĩ về cuộc thi mà giáo viên tiếng Anh vừa nhắc đến, không chú ý tới hai nữ sinh đang đi tới trước mặt, bèn đụng thẳng vào vai đối phương, "bụp" một tiếng, xấp giấy trong tay cô rơi xuống đất.

"Có nhìn đường không vậy?" Người bị cô đụng phải là Chúc Lan của lớp nghệ thuật, cô ấy mặc một chiếc áo cánh dơi, để lộ bờ vai và chiếc cổ đẹp mịn màng, mái tóc xoăn dài xõa xuống, đẹp đến phô trương lại tùy hứng.

"Thật xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên hốt hoảng, khẩn trương xin lỗi, "Tôi không cố ý."

Chúc Lan không để ý đến cô, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, giọng điệu quyến rũ: "Tối nay anh ấy nói muốn dẫn mình đi chơi."

"Thật sao?" Giọng điệu của cô gái bên cạnh Chúc Lan nghe có vẻ kích động hơn "Lan Lan, thật ghen tị với cậu quá nha."

Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm xuống nhặt những tờ giấy vương vãi trên mặt đất lên, cuộc trò chuyện cứ như vậy lọt vào tai cô.

"Được ở bên một anh chàng đẹp trai như Trần Nghiên, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi."

"Đó là điều đương nhiên."

Trần Nghiên?

Động tác trong tay Tống Tịnh Nguyên dừng lại, gương mặt quen thuộc kia khó tránh khỏi lại hiện lên trong đầu.

Cô vô thức nắm nắm lấy xấp giấy tiếng Anh trong tay, đợi đến khi giọng nói của Chúc Lan hoàn toàn biến mất khỏi hành lang mới khôi phục lại tinh thần, chậm rãi đi về phía phòng học.

"Tịnh Nguyên." Đinh Thi Dao từ trong phòng đi ra, nhìn thấy vẻ mặt của cô, quan tâm hỏi: "Cậu sao vậy?"

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên có chút chua xót, c ắn môi dưới, lắc đầu: "Không sao."

"Lúc nãy lão Lý gọi cậu có chuyện gì vậy?" Đinh Thi Dao hỏi, "Nửa tiết học cũng không cho cậu về lớp."

Lão Lý là giáo viên tiếng Anh của lớp bọn họ.

"Nói một chút về cuộc thi thôi."

Hai người ngồi xuống, Đinh Thi Dao đặt tờ giấy vào tay Tống Tịnh Nguyên: "Đây là bài tập toán tuần này, vừa rồi cậu không có ở trong lớp, cho nên mình giữ lại một bản cho cậu."

Tống Tịnh Nguyên nhét vào cặp sách: "Cảm ơn."

"Đúng rồi." Đinh Thi Dao đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Vừa rồi chủ nhiệm lớp tới nói, tuần tới họp phụ huynh, nói là cha hoặc mẹ bắt buộc phải có mặt."

Động tác tay của Tống Tịnh Nguyên dừng lại: "Những người khác thì không được à?"

"Ừ, mình không biết thầy ấy lại muốn làm gì nữa"

Tống Tịnh Nguyên cầm áo khoác đồng phục từ trong bàn ra, đi ra ngoài phòng học: "Mình đi gọi điện thoại."

Đã quá giờ tan học, trên hành lang hầu như không còn ai, ánh đèn sáng trưng, ​​không khí thật yên tĩnh, ói bức đến mức khó thở.

Mồ hôi trên trán Tống Tịnh Nguyên chảy xuống, cô dựa vào ban công cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bấm số điện thoại của ba mình.

Trong ống nghe truyền đến một âm thanh cơ học "bíp" phát ra từ máy điện thoại.

Không có ai nhấc máy.

Cô mím môi gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như vậy.

Cô quay người định trở lại lớp học, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Tống Hồng Minh nhắn lại cho cô.

[Ba: Đang bận.]

[Bố: Có việc gì nói thẳng.]

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nở nụ cười.

Bận.

Cũng không biết sao ông có thể nói ra lời này.

Cô do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời.

[Tống Tịnh Nguyên: Tuần sau lớp họp phụ huynh, thầy nói phụ huynh nhất định phải có mặt, ba có thời gian không?]

[Ba: Không có thời gian, đừng quấy rầy ba.]

...

Tống Tịnh Nguyên chống tay trên ban công đá cẩm thạch, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói.

Loại tình huống này không phải lần đầu tiên xuất hiện.

Cửa sổ trong hành lang không đóng, gió nóng tùy ý xộc vào quần áo, đập vào mặt khiến cả người cô khô nóng.

Tiếng khóc của phụ nữ, tiếng đánh đập, mắng mỏ của đàn ông, tiếng đồ đạc bị ném xuống đất đan xen nhau, văng vẳng bên tai cô.

Đợt nắng nóng khiến cô có chút thở không ra hơi, những hình ảnh về những đêm đó thường ám ảnh cô dưới dạng ác mộng hiện ra trước mắt.

Năm đó cô mới mười tuổi, cha mẹ cãi nhau suốt ngày, ném tất cả đồ đạc xuống đất, cô trốn trong phòng một mình, nghe tiếng va chạm bên ngoài mà sợ hãi.

Sau đó, hai người ly hôn, Ngô Nhã Phương biến mất khỏi thành phố, quyền nuôi Tống Tịnh Nguyên để lại cho Tống Hồng Minh, nhưng ông cũng không làm tròn trách nhiệm mà một người ba nên có, quanh năm lăn lộn ở chung với hồ bằng cẩu hữu, chẳng quan tâm gì đến cô.

Tống Tịnh Nguyên ở bên ngoài hóng gió một lúc, khi trở lại lớp học, Đinh Thi Dao thấy sắc mặt cô không được tốt, chủ động nhéo tay cô: "Tịnh Nguyên, cậu không thoải mái sao?"

"Không phải."

Đinh Thi Dao biết một chút về hoàn cảnh gia đình cô, đoán, "Có phải vì cuộc họp phụ huynh không?

"Không có việc gì đâu."

Tống Tịnh Nguyên miễn cưỡng mỉm cười, "Mình sẽ nói chuyện với thầy sau."

Hai người từ trong tòa nhà đi ra, ra khỏi cổng trường, thấy Chúc Lan đứng ở cửa hàng đối diện trường học, một tay chống hông, một tay cầm điện thoại di động hổn hển nói chuyện với ai đó.

"Chậc chậc." Đinh Thi Dao bĩu môi, "Với tính cách của Chúc Lan, mình thật sự không hiểu tại sao lại có nhiều nam sinh theo đuổi cậu ấy như vậy."

Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới những lời vừa mới nghe được ở hành lang, c ắn môi dưới: "Dáng dấp xinh đẹp mà, cậu ấy luôn khiến người ta thích."

"Cậu ấy biết trang điểm thôi." Đinh Thi Dao nhìn chằm chằm vào Tống Tịnh Nguyên, cẩn thận đánh giá một phen, "Hơn nữ công bằng mà nói, mình vẫn thấy cậu đẹp hơn."

Tống Tịnh Nguyên thực sự rất ưa nhìn, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay, làn da trắng như sữa, đôi mắt hạnh sạch sẽ lại trong suốt, lúc cười rộ lên có hơi lộ hai lúm đồng tiền, dịu dàng và điềm tĩnh. Theo lời của Đinh Thi Dao lúc trước mà nói, mỗi khi nhìn thấy cô, đều có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

"Nếu mình là con trai, mình nhất định sẽ theo đuổi cậu." Đinh Thi Dao thì thầm bên tai cô.

Tống Tịnh Nguyên bị cô ấy nói như vậy có chút xấu hổ, khiêm tốn nói: "Mình rất bình thường."

"Cậu như vậy mà còn bình thường, đám chúng mình biết sống thế nào đây?" Đinh Thi Dao nhéo mặt của cô, "Đúng rồi Tịnh Nguyên, mình nghe nói Nhị Cao bên kia mở một khu trò chơi điện tử mới, hôm nay là thứ sáu, cậu có muốn đi dạo với mình không?"

"Không được đâu." Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Mình bận làm thêm ở quán trà sữa rồi."

"Lại đi làm thêm?" Đinh Thi Dao cau mày, " Mình nói này, quán trà sữa kia chỉ vì tuổi của cậu còn trẻ mà trả cho cậu có 300 tệ một tháng, đây không phải là gạt người sao?"

"Đừng nói như vậy." Tống Tịnh Nguyên từ trong túi móc ra hai viên sô cô la sữa, đặt một viên vào tay Đinh Thi Dao, "Ông chủ đối xử với mình vẫn rất tốt."

"Được rồi." Đinh Thi Dao bất lực, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó "Sao hôm nay mình không thấy cậu đi xe đạp?"

"Thắng xe xảy ra chút vấn đề, đang sửa."

"Xe đạp của cậu dùng bao lâu rồi, thay chiếc khác càng sớm càng tốt đi, đừng để xảy ra chuyện gì đấy."

"Không sao đâu mà." Tống Tịnh Nguyên thấp giọng nói.

Đinh Thi Dao thở dài: "Vậy cậu chú ý an toàn."

Tống Tịnh Nguyên nhét sô cô la vào miệng: "Mình biết rồi."

Mặt trời lúc chạng vạng dường như cô độc hơn một chút.

Tống Tịnh Nguyên khoác đồng phục lên người để che nắng, đi vòng ra con phố cổ phía sau trường.

Con phố này tên là "Phố Lai Hà", trên đường cơ bản toàn là cửa hàng cũ, tuy cũ nát nhưng khói lửa mịt mù, rất nhiều học sinh sau khi tan học đều thích qua bên này chơi.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những tấm biển bạc màu và những quảng cáo nhỏ đầy màu sắc dán trên cột điện, trước cửa tiệm cắt tóc bên cạnh lắp một chiếc loa phóng thanh, máy móc cứ phát liên tục [Cắt tóc 5 nhân dân tệ một lần]. Trời bị ráng chiều nhuộm thành màu đỏ ấm áp, tất cả khung cảnh hòa quyện vào nhau trông giống như một bức tranh sơn dầu khá nghệ thuật.

Tống Tịnh Nguyên lấy điện thoại di động trong túi ra và chụp một bức ảnh.

Đinh Thi Dao đã nhiều lần phàn nàn với cô, có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy không tự chụp, suốt ngày cứ chụp tới chụp lui các loại phong cảnh.

Tống Tịnh Nguyên nhìn lại những bức ảnh đã chụp, hài lòng cong môi, dừng lại trước cửa quán trà sữa.

Chủ cửa hàng này từng là hàng xóm của nhà Tống Tịnh Nguyên, chỉ hơn cô vài tuổi, thấy cuộc sống của cô với bà nội không dễ dàng nên đã cho cô cơ hội đến đây làm thêm, ngày nào anh cũng đến đây, chiều cuối tuần đi giúp việc, cả tháng sau mới có thu nhập.

Công việc kinh doanh của quán trà sữa không tính là bận rộn, lúc không có ai cô có thể bớt chút thời gian làm bài tập.

Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa đi vào, trước cửa có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sofa, để tóc ngắn, áo ngắn màu đỏ hồng để lộ xương quai xanh gợi cảm, đang vắt chéo chân nghịch điện thoại.

"Chị Hân." Tống Tịnh Nguyên nói.

Chị Hân lớn hơn cô hai tuổi, là học sinh của trường trung học dạy nghề bên cạnh, chị cũng làm thêm ở quán trà sữa, hôm nay Tống Tịnh Nguyên tạm thời bị chị gọi đến đổi ca.

"Tới rồi à?" Đường Hân đứng dậy sửa sang lại làn váy, quan hệ của chị và Tống Tịnh Nguyên rất tốt, chị nhét một viên kẹo vào miệng cô, "Chị còn tưởng hôm nay em hẹn hò với nam sinh nào đó chứ."

"Không phải đâu." Khuôn mặt Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng, xấu hổ sờ sờ tóc, "Ở trường có chút việc nên em đến muộn."

"Vẫn tùy tiện như vậy." Đường Hân xoa đầu cô, "Vậy chị đi đây."

"Vâng ạ''

"Đúng rồi." Đường Hân đẩy cửa ra, nửa chân bước ra ngoài, quay đầu dặn dò cô, "Hôm nay ông chủ nói tối nay sẽ có người chuyển phát nhanh đến đây, có lẽ em phải đợi thêm một chút."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Vâng ạ."

Hiện tại đã qua thời gian tan học bận rộn nhất, không có người tới mua, Tống Tịnh Nguyên nhìn cửa tiệm một lượt, thấy đồ đạc có chút lộn xộn, bèn chủ động quét dọn vệ sinh, sau đó ngồi ở quầy lễ tân làm bài tập.

Làm hơn một tiếng đồng hồ, mắt Tống Tịnh Nguyên có chút mỏi, mới vừa thu dọn đồ đạc vào cặp sách, "Két" một tiếng, cửa quán trà sữa mở ra, hai cô gái mặc đồng phục học sinh giống cô đi vào.

Họ gọi hai ly trà sữa và trò chuyện với nhau ở một góc. Tống Tịnh Nguyên bước vào khu chế tác, tiếng đối thoại nhỏ vụn truyền vào lỗ tai cô.

"Này, mình không nhìn nhầm chứ? Người mình vừa thấy là Trần Nghiên sao?"

"Không nhầm đâu, chính là anh ấy, thật đẹp trai!"

"Nữ sinh bên cạnh là bạn gái anh ấy sao? Thật xinh đẹp!"

" Chắc là vậy, nhưng mình nghe các đàn anh lớp 11 kể, Trần Nghiên thay bạn gái còn nhanh hơn lật sách, mỗi lần đều là một mỹ nữ có ngoại hình ưa nhìn, nhưng thời gian chả bao giờ đến hai tháng."

"Với khuôn mặt của anh ấy, hai tháng hẳn cũng không lỗ đi."

...

Chủ đề của các cô gái thay đổi nhanh chóng.

Tống Tịnh Nguyên vốn đang thêm gì đó vào cốc trà sữa, ngón tay trên mép cốc đột nhiên run lên, giống như bị hơi nước làm bỏng, một nửa bánh pudding trong muỗng bị đổ ra ngoài.

Một lúc lâu sau, Tống Tịnh Nguyên mới bình tĩnh lại, cụp mắt thu dọn vết bẩn trên sàn, pha trà sữa mới đưa cho hai người, cửa tiệm yên tĩnh trở lại.

Trước khi cô tan làm mười lăm phút, cửa tiệm lại bị đẩy ra, anh chuyển phát nhanh đưa đồ của ông chủ tới, sau khi Tống Tịnh Nguyên ký nhận xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.

Những cơn mưa cuối hè luôn đến vội vàng hơn một chút, Tống Tịnh Nguyên mới đi được một đoạn ngắn, hạt mưa từ trên trời rơi xuống, lúc ra ngoài cô không mang theo ô, đành phải tùy tiện vào một con hẻm, trú mưa dưới mái hiên.

Cô không thích trời mưa cho lắm, cảm giác ẩm ướt và oi bức luôn khiến cơ thể cô cảm thấy khó chịu. Tống Tịnh Nguyên đang ngẩn người nhìn con đường trước mặt, đột nhiên có một giọng nói kiều diễm quyến rũ truyền đến bên tai.

"Anh đưa em về đi."

Từ trước đến này, con hẻm gần trường học không thiếu những đôi tình nhân nhỏ thắm thiết này. Lúc đầu Tống Tịnh Nguyên không để ý, nhưng lại cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, cô bèn nhìn về phía giọng nói phát ra.

Có hai người đang đứng dưới mái hiên đối diện, đèn đường nơi đó đã hỏng, ánh sáng lờ mờ.

Phần lớn bóng dáng của chàng trai đều như ẩn như hiện trong đêm mưa, có thể mơ hồ nhìn thấy người đó cao gầy, mặc áo khoác đen, lười biếng tùy tiện dựa vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ nhàn nhạt ở trong đêm có chút chói mắt, khắp người đều có cảm giác thờ ơ. Chúc Lan đứng trước mặt hắn, gần như dính sát vào hắn, ngẩng đầu lên tiếp tục làm nũng:

"Anh thật sự không muốn đưa em về sao?"

Thái độ của Trần Nghiên rất lạnh nhạt, tránh khỏi Chúc Lan, mắt nhìn vào di động.

"Bạn trai nhà người ta đều sẽ đưa bạn gái về nhà." Giọng Chúc Lan có chút bất mãn, "Anh không sợ em gặp nguy hiểm trên đường sao?"

Trần Nghiên không biết đang nhắn tin cho ai, hắn vẫn luôn cau mày, gõ bàn phím một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại, lạnh lùng cất điện thoại vào trong túi.

"Rốt cuộc anh có đang nghe em nói không?" Chúc Lan có vẻ hơi tức giận.

"Bạn trai nhà người ta?" Trần Nghiên đổi tư thế, nhếch khóe miệng, như cười như không nhìn chằm chằm Chúc Lan.

"Đúng vậy."

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh vài giây, Trần Nghiên cắn điếu thuốc, đáy mắt có thêm vài phần ý tứ không rõ, sau đó nhàn nhạt nói một câu.

"Vậy tìm bọn họ làm bạn trai đi."

Chúc Lan nhất thời luống cuống, hoàn toàn mất đi khí thế lúc nãy, kéo vạt áo Trần Nghiên, ngoan ngoãn xin lỗi: "Em xin lỗi, vừa rồi em chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

"Em không muốn người khác làm bạn trai em đâu. Em thích anh nhất."

Đổi lấy chỉ là một tiếng hừ nhẹ.

Một chiếc xe taxi dừng trước mặt bọn họ, Trần Nghiên giơ tay ấn lên vai Chúc Lan, giọng nói cực kỳ trầm thấp, mang theo sự lãnh đạm không thể che giấu: "Gọi xe đưa em về."

Chúc Lan miễn cưỡng rời khỏi người hắn, cô ta đi chưa được hai bước thì đột nhiên quay lại, kiễng chân định hôn hắn.

Trần Nghiên kịp thời chặn động tác của cô ta, giọng điệu thẳng thừng: "Chúc Lan."

"Vậy em đi đây." Chúc Lan có chút thất vọng, "Về đến nhà sẽ nhắn tin cho anh."

Mưa không ngừng rơi tí tách, cảm giác ẩm ướt làm người ta phiền lòng tản ra trong không khí, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khó thở, lòng đầy chua xót, muốn trốn tránh nhưng lại không nỡ.

Cô muốn nhìn anh một lần nữa. đam mỹ hài

Một chiếc xe nhanh chóng chạy qua trước mặt, nước trong vũng bắn lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, cảm giác mát lạnh đột ngột khiến cô vô thức cúi đầu xuống.

Khi ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện lên một tia hoảng loạn, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt góc áo đồng phục.

Trần Nghiên đang nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.