Đường Dã cảm thấy cách xưng hô khác biệt mà đám trẻ dành cho anh và cô thật chói tai. Có điều lại quá hợp lý, anh không cách nào phản bác.
Anh hơn cô tận mười ba tuổi, ngó kiểu gì cũng phải chấp nhận là anh già hơn cô quá nhiều.
Phát hiện Đường Dã đang lơ đễnh, phía trước là ngã ba, Cố Yến Nam véo tay anh. “Sắp tới chưa anh?”
Đường Dã hoàn hồn, anh nhìn đằng trước rồi gật đầu: “Sắp rồi, đi xuống một con dốc nhỏ nữa.”
Hồ Cốc này hóa ra là một hồ nước nóng tự nhiên.
Từ xa xa nhìn rõ từng tầng khói bốc lên trên bề mặt nước.
Có một cây bồ đề cao lớn, thân của nó bằng với vòng tay nối nhau của tận năm người trưởng thành, nó sừng sững một mình một cõi bên bờ hồ tạo thành một vẻ độc nhất vô nhị. Đặc biệt nữa là phía trên cây bồ đề dựng một ngôi nhà gỗ thô sơ.
Cố Yến Nam say mê đi quanh nó, rồi lại bỏ giày ra, để chân trần chạy tới thả chân vào trong nước.
Vị trí này nhiệt độ không cao, nước ấm vừa phải thích hợp để tắm rửa và ngâm chân.
Không khí mát lạnh của tiết trời tháng một như được xoa dịu đi rất nhiều bởi hồ nước nóng tự nhiên.
Sau khi rửa mặt bằng nước nóng, vừa đứng dậy Cố Yến Nam mới nhớ tới người đàn ông của mình đã biến mất.
Cô mang giày vào ngó quanh, lúc này mặt trời đã ngả dần về hướng Tây, hoàng hôn mạ xuống một màu cam đỏ rực rỡ.
“Đường Dã.” Cố Yến Nam chụp khoảng chục tấm ảnh. Càng chụp càng mê mẩn cảnh tiên hiếm gặp này. Như thể chính mình đang lạc vào một mê Cốc không lấm bụi trần.
“Ở đây.”
Nghe giọng anh, Cố Yến Nam ngẩng lên liền thấy thân hình ngược sáng của Đường Dã đứng ở ngôi nhà gỗ trên cây bồ đề.
Cô chớp mắt chạy tới dưới gốc cây.
Đường Dã dặn dò cô: “Em cẩn thận chút.” Từ nãy giờ anh vẫn ngồi yên ở đây, anh không làm gì cả chỉ ngắm cô gái nhỏ như tinh linh lạc giữa rừng sâu.
Khi Cố Yến Nam vịn theo cầu thang nhỏ hẹp đặt chân đến mặt sàn, cả thân thể đột ngột rơi vào vòng ôm cứng rắn, hơi thở nam tính như một ma trận hãm cô vào mê cung. Và cô nguyện bị anh chiếm hữu.
Cả hai vừa hôn nhau cuồng nhiệt vừa di chuyển vào trong, cửa sổ nhỏ đã được anh mở từ sớm, ánh hoàng hôn ấm áp rọi vào trong, tắm gội trên thân thể đôi nam nữ đang quấn quýt lấy đối phương.
Đường Dã đặt cô dưới sàn gỗ, chỉ có một lớp chiếu lót nên lưng cô hơi bị cộm nhưng Cố Yến Nam chẳng quan tâm. Hiện giờ chỉ muốn cùng anh “làm tình”.
Làm tình tại một nơi như mộng cảnh này quả thật khiến người ta hưng phấn. Cảm giác không thực.
Anh nâng chân cô lên, trước đôi mắt mờ sương của người phụ nữ, bạc môi thành kính hôn lên mu bàn chân nõn nà, một đường hôn đến đùi trong.
Cố Yến Nam thở gấp gáp, cô cởi phăng đi áo ngực, chống tay nâng người lên, nhìn xuống người đàn ông nửa trần đang âu yếm nơi đó của mình.
Từng tia sáng ngọt ngào khảm trên sườn mặt, trên tấm lưng lấm tấm mồ hôi, trên khối cơ bắp chắc khỏe, trên cánh tay màu đồng nổi đầy gân xanh đang nhấc chân phải của cô lên cao.
Khi môi lưỡi nóng hừng hực của anh múa máy không quy luật nơi giữa hai chân mình, Cố Yến Nam rung động kịch liệt, cô rên lên những âm thanh câu hồn đoạt phách.
Hình ảnh trần truồng của người con gái động tình rơi vào trong cặp mắt sâu thẳm, đầy nhục dục của Đường Dã. Anh chồm người tới, chống hai tay bên sườn mặt cô.
Ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp như hồ ly nhỏ của cô, yết hầu anh lăn mạnh, cúi xuống gặm cắn đôi gò bồng tựa những đám mây lơ lửng giữa trời xanh.
Anh cầm lấy thứ to lớn dưới háng, lần nữa nhìn khuôn mặt ửng hồng mê người, cả hai ve vuốt khuôn mặt của đối phương, khóe môi đồng thời cong lên.
Cô nỉ non, anh trầm khàn thành tiếng.
“Vào đi anh.”
“Chơi chết em.”
Bọn họ đã làm tình nhiều lần nhưng chưa có lần nào mang đến cảm giác “thăng hoa” như lúc này.
Còn hơn cả việc bị đánh thuốc, Đường Dã đổ đầy mồ hôi không ngừng va chạm vào người phụ nữ khiến anh khát khao sở hữu, chiếm giữ từng chút một.
Anh muốn hòa vào linh hồn cô, muốn máu của cả hai hợp vào làm một.
Anh đã nghĩ về sự độc chiếm cô ngay giờ phút này, và anh không kiêng dè hay nhẫn nại.
Ép cô bám vào cửa sổ nhỏ, hoàng hôn đã sắp qua đi, bóng tối chuẩn bị nuốt chửng bầu trời.
Từ phía sau, bọn họ đối mặt với đường chân trời xa tít tắp, giọng người đàn ông quyến rũ, dụ hoặc thổi vào tai cô. “Tư thế này… thích không?”
Chữ “vâng” của cô thả xuống, một lực mạnh mẽ xông vào, âm thanh da thịt ma sát vang dội, nó tung tăng đảo qua đảo lại theo ngọn gió lạnh buốt rồi rơi xuống nơi kết hợp sít sao của cặp tình nhân.
Đường Dã nâng chân chống lên vách tường gỗ, anh đâm vừa sâu vừa mạnh như muốn chết trên người Cố Yến Nam. Hai tay đầy vết chai dày vò ngực cô thành muôn hình dạng.
Càng nghe âm thanh rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ, lý trí của anh càng hỗn loạn.
Anh thầm nghĩ, đêm nay quả thật chỉ muốn làm cô đến kiệt sức mới thỏa thích.