Đường Dã muốn Cố Yến Nam dọn đến ở cùng, cô không từ chối. Hai ngày sau anh cho Ảnh Tử gọi hai anh em nữa đến căn hộ thuê của bạn gái chuyển đồ.
Chiều cùng ngày, Mê Mộng đón một vị khách không mời mà tới - Hứa Linh. Cô ta hùng hổ lên án Cố Yến Nam.
“Có phải mặt cô dày quá rồi không?”
Cố Yến Nam cười nhạt, cô chẳng đáp lại lời lẽ mỉa mai của cô ta mà bắt chéo chân ngồi ở sô pha, lưng dựa thoải mái ra sau, bật lửa châm thuốc rít hai hơi, xong lúc này cô mới vờ như phát hiện ra sự tồn tại của Hứa Linh.
Giọng điệu giễu cợt: “Mặt dày phải kể đến hai chị em các người. Có cần tôi tường thuật lại cái trò đê tiện mà chị cô đã làm với Đường Dã không?” Ánh mắt chợt lóe lên như thể nhớ ra gì đó rất nực cười. “Còn có, cô không hỏi thử chị cô đã làm gì câu dẫn hai người anh em của Đường Dã để bọn họ bất chấp vì cô ta mà phản bội đại ca mình?”
Mặc kệ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của cô ta, Cố Yến Nam đứng dậy, cô lười biếng vặn eo một cái, ngáp ngắn ngáp dài xua tay đuổi người: “Đêm qua cùng A Dã sa đọa, tôi hơi mệt, thứ cho tôi không thể tiếp cô.” Dứt lời thong thả lên tầng, không hề để lọt tai những lời mắng mỏ thối tha của cô ta phía sau.
Đêm, tình dục qua đi, trên thân thể cả hai nồng đậm hương vị của nhau, mồ hôi dính nhớp, nóng hổi.
Đường Dã ôm cô đi tắm, xong lại ôm cô về giường tâm sự.
Anh nói: “Chúng ta đi chơi vài ngày nhé?”
“Đi đâu?” Giọng cô gái hơi thấp xen lẫn chút nũng nịu, yếu ớt.
Đường Dã mút cánh môi của cô một cái, anh đáp: “Thung lũng Cốc.” Anh giới thiệu sơ qua: “Nơi đó cách trấn Hạnh Phúc khoảng ba giờ chạy xe. Phong cảnh hữu tình, rất thích hợp cho những cặp tình nhân muốn đổi gió.”
Cố Yến Nam buồn ngủ muốn chết, cô mơ màng nghe cái gì mà Thung lũng, sau đó say giấc lúc nào không hay.
Tết Dương qua đi, Đường Dã đẩy hết những công việc quan trọng lên giải quyết cho hoàn tất.
Đêm trước khi lên đường đến Thung lũng Cốc, anh chủ động sắp xếp hành lý cho cả hai. Dự định sẽ ở nơi này vài ngày, nếu Cố Yến Nam thích và muốn nán lại thì anh cũng chiều cô thế nên anh nhét thêm mấy bộ váy và đồ lót vào.
Cố Yến Nam ngồi trên giường lẳng lặng ngắm nghía người đàn ông to lớn đang quỳ một gối dưới sàn, tập trung thu dọn đồ đạc giúp mình.
Khi trên tay anh treo lủng lẳng quần lót ren của phụ nữ, cổ họng cô hơi khô như thể bị một trận gió độc xộc vào.
Ho khan hai tiếng, cô duỗi cẳng chân mượt mà, trắng nõn ra chọc vào cánh tay màu bánh mật với đường gân xanh nổi bật, cô đóng mở chiếc bật lửa của anh trong tay, giọng hơi thấp: “Yêu em thế à.”
Đường Dã vò nhẹ chiếc quần lót trong tay, nghe cô hỏi anh hơi thảng thốt rồi lại cong môi, nhét nó xuống dưới balo. Rẹt một tiếng, xăng tia kéo lại.
Người đàn ông bắt lấy bàn chân thon thon, mềm mại trong tầm mắt. Một đường rê ngón tay thô sạm đến tận phần đùi trên.
Chọc cho cô nóng ran anh mới thỏa mãn dừng lại.
“Anh chơi em?” Cô cắn răng trừng anh.
Đường Dã vỗ vỗ vào mông cô, siết cô vào lòng, khóe mắt anh vươn ý cười, giọng nói cũng vậy: “Mai phải chạy xe đường xa, đêm nay tha cho em.”
Nhưng anh châm lửa khắp thân thể cô đấy, phóng hỏa xong bỏ chạy.
“Đồ đàn ông thối tha.”
Tiếng cười vui vẻ của anh truyền đến từ đỉnh đầu, một hồi sau Cố Yến Nam cũng được anh âu yếm dỗ ngủ thành công.
Đã lâu bọn họ không được thư thái và dễ chịu thế này, trên đường đi Đường Dã lại theo thói quen cũ ghé mua cho cô một mớ đồ ăn vặt.
Cửa xe đóng kín, anh đưa ly cà phê sang cho người nào đó đang thản nhiên không chút xấu hổ thay áo.
Vừa rồi cô sơ ý làm đổ nước lên người, không nhiều nhưng vẫn khó chịu.
Vừa cởi hai lớp áo ngoài ra thì Đường Dã mua đồ trở về.
Thân trên của cô chỉ có một chiếc áo ngực màu đen, sắc trắng và đen cực kỳ kích thích thị giác, huống chi Đường Dã còn là người đàn ông của cô.
Anh đặt bịch đồ ăn ra ghế sau, không một lời báo trước, mạnh mẽ vươn tay xách cô ngồi lên đùi mình, anh đẩy áo ngực đen lên cao rồi chôn đầu vào khe rãnh mút mát.
Cố Yến Nam hết nói nổi, ngửa đầu ra sau, hai tay nắm lấy mái tóc ngắn ngủn của anh cào cào. Hơi thở đứt quãng theo từng sự dày vò của môi lưỡi người đàn ông.
Mười lăm phút sau, Đường Dã thở nặng nề buông hai con thỏ trắng nõn ra. Mắt anh hằn lên vài tia đỏ, bàn tay cẩn thận giúp cô mặc lại áo trong áo ngoài.
Xong xui anh cười với cô, nhéo eo cô một cái: “Ngoan quá.”
Cố Yến Nam rất muốn co chân cho anh một đạp bay khỏi xe nhưng cô còn chưa thoát khỏi cơn mê tình.
Chỉ đành mềm oặt ngồi vào ghế phụ nghỉ ngơi.
Khi xe chạy trên một ngọn đèo, Đường Dã bổng dường lại giữa chừng, anh nắm tay cô đừng giữa núi rừng, từ trên nhìn xuống, ở xa xa có thể thoáng thấy một thung lũng thấp hơn so với toàn bộ khu vực.