Dẫn Đường Của Vua

Chương 34: | Vị khách bất ngờ




Đôi mắt xinh đẹp của Nicole Shanna ngước lên, cô lập tức nhận ra dẫn đường trước mặt chính là người kết hợp nhiệt với cô ở trên bục triển lãm, cô bình tĩnh quan sát cặp mắt đối phương, hừm... Dáng vẻ đúng là giống như Lanto nói, rất cao, rất cường tráng, khả năng chịu đựng cũng không tệ, mặc dù không nho nhã hoàn mỹ như ngài giáo chủ... Thôi, coi như là hợp lệ rồi. Trong lòng lặng lẽ đánh giá Ebony, Nicole Shanna nhếch khóe môi, ngoắc ngón tay với đối phương.

Cảm giác được có một sợi tinh thần thăm dò trong biển ý thức, hai gò má Ebony hơi đỏ, thậm chí làn da ngăm ngăm cũng khó bề che giấu được sắc hồng này, anh lúng túng đi về phía Nicole Shanna, tựa như một con thú cưng to xác mà hiền lành nhìn cô.

Nicole Shanna nhíu mày, người này thực sự rất cao, cô có nhón chân lên cũng chưa đứng đến vai người nọ, cô không vui nhăn mặt, ra lệnh y như nữ hoàng: "Ngồi xổm xuống, cúi đầu!"

Ebony ngoan ngoãn làm theo lời cô, hơi cong hai chân cúi đầu. Anh vừa mới cúi đầu, Nicole Shanna liền tiến lên đón, tự tay ôm lấy cổ anh hôn phủ lên. Trong nháy mắt, tinh thần của hai người quấn quýt cùng một nơi, mùi hương bá đạo của Nicole Shanna chớp mắt bao phủ lấy Ebony, bổ sung thêm cho anh một lá chắn tự nhiên, nhưng mà một màn này lại khiến cho đám lính đánh thuê tức xì khói mũi.

Cả đám bò dậy từ dưới đất, hổn hển nói: "Nicole Shanna! Dẫn đường này là chúng tôi phát hiện, sao cô có thể ngáng đường như thế?"

Nicole Shanna thả lỏng Ebony bị hôn đến chóng mặt, nhướng mày đạp lăn đám lính đánh thuê lải nhải kia, lạnh lùng tuyên bố: "Dẫn đường này là của tôi, không phục thì đến đấu."

Lính đánh thuê có ngu mới dám đối chiến với cô nàng, đừng nghĩ cô là con gái, thật ra lại chiếm ba vị trí đầu trên bảng xếp hạng sức mạnh của lính đánh thuê, đánh với cô à, muốn gặp diêm vương lắm rồi hả? Tức thì tức đấy, nhưng mà đám lính đánh thuê vẫn là tự mình nén lửa giận, cả bọn tức tối bất bình nhìn mấy người Nicole Shanna mấy lần, gọi đám linh cẩu đang rụt đuôi lại chật vật rời khỏi.

Nicole Shanna lên tiếng khiến cho mặt Ebony đỏ tới tận mang tai, giữa lúc anh đang do dự có nên tự giới thiệu bản thân hay không, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan căng thẳng.

Lanto hơi chán nản, lúc Nicole Shanna làm mỹ nữ cứu anh hùng không có phần của cậu thôi thì không tính, cậu lôi Ebony mạnh như vậy suýt chút nữa tự khiến tay mình bị trật khớp thì thôi cũng bỏ luôn đi, nhưng mà tại sao đến tận bây giờ Ebony lại có thể chưa nhận ra sự tồn tại của mình chứ? Bọn họ có phải bạn không vậy? Con thuyền tình bạn không phải là phải cùng nhau chèo mới được à?

Cũng may, tiếng ho khan của cậu cuối cùng cũng đánh động được sự chú ý của Ebony.

"Lanto! Cậu cũng ở Selong ư? Gặp lại cậu ở đây tôi vui lắm!" Gương mặt ửng đỏ của Ebony tự động biến mất, anh ý thức được mình vừa rồi đã quên luôn sự tồn tại của Lanto, ngượng ngùng xin lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý đến cậu."

"Tôi biết mà, vừa rồi cậu còn không có sức để phân tâm nữa." Lanto vui vẻ trêu chọc, Ebony bất chấp cả gương mặt đỏ, vội hỏi: "Đúng rồi, cậu mới vừa đến đây ở hay là vẫn ở đây vậy? Người của Tháp Trắng đã biết được tin của cậu chưa?"

"Gần đây bình thường lắm, chưa gặp phải mấy chuyện như cậu nói. Tin rằng sau này cũng không sao cả, cậu đừng lo." Lanto thẳng thắn đáp, cậu liếc sang nhìn cô nàng Nicole Shanna đứng cạnh có hơi không kiên nhẫn cho lắm, thức thời đẩy cánh tay Ebony, "Này, lính gác của cậu trừng tôi kìa, hai người trò chuyện đi."

Nhắc đến lính gác của mình, Ebony quay trở về dáng vẻ xấu hổ, dáng anh cao, lúc đối mặt với Nicole Shanna bất giác lại cúi đầu. Tinh thần thể của anh, con sóc chuột, lặng lẽ nhô đầu lên bên vai anh, đôi mắt đen lúng liếng nhìn con trăn trên người của Nicole Shanna. Con trăn hiển nhiên cũng nhận ra sự tồn tại của nó, chợt vọt thẳng tới bên đầu vai của Ebony, quấn lấy con sóc chuột.

"Chít ——" Con sóc chuột hét thảm, nháy mắt đã bị con trăn bao thành sushi.

Ebony căng thẳng, vừa mới giơ tay lên đã bị Nicole Shanna nắm lấy, "Được rồi, đừng lo, Mỹ Nữ sẽ không làm hại con thú nhỏ của anh đâu." Ai đó vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Nicole Shanna bồi thêm, "Cùng lắm thì nuốt vào rồi lại nhổ ra thôi."

"..."

Thấy Ebony lại cứng ngắc người, Lanto chịu không thấu bèn lên tiếng: "Này, Nina, đừng có hù Ebony, mặt cậu ấy trắng bệch rồi kìa."

"Rồi rồi, chỉ đùa chút thôi, chúng ta trở về đi." Nicole Shanna hơi chán nản liếc sang Ebony, lặng lẽ vươn sợi tinh thần ra trấn an người nọ, dường như bày tỏ sự áy náy vì trò đùa ban nãy. Nhận ra sự tiếp xúc dịu dàng này, Ebony bình tĩnh lại rất nhanh, cơ mà vẫn ngại ngùng như trước, Nicole Shanna không che giấu sự yêu thích với tinh thần thể của anh, điều này khiến anh được sủng mà kinh.

Mắt thấy hai người này liếc mắt đưa tình càng ngày càng thuần thục, cái bóng đèn thật bự là Lanto đây tự giác kéo dài khoảng cách với bọn họ, cậu leo lên xe bay của mình chậm rãi đi đằng trước dẫn đường. Nhìn sắc trời đang tối dần, một mình cậu đi phía trước chợt có hơi buồn, không hiểu sao lại bắt đầu nhớ Airy...

Xong rồi, bọn họ chỉ mới đi chưa tới một ngày thôi mà, sao lại nhớ rồi chứ?

Lanto lắc đầu, lẩm bẩm loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, cũng may mà quán bar Alphonse đã gần ngay trước mắt. Thường ngày thì cậu sẽ đậu xe xong rồi đi thẳng vào quán, nhưng mà khác với mọi hôm không có khách trong quán, hôm nay lại có một đoàn khách ngồi nghiêm chỉnh bên trong. Đoàn người này có nam có nữ, trang phục thuần một màu trắng, trên ngực trái còn có một ký hiệu hình con chim đang bay màu xanh.

Lanto thấy quen mắt, hình như có nhìn thấy qua trên Hướng dẫn toàn tập dành cho dẫn đường mới, nhưng mà... Cậu không rõ đây là tổ chức gì, nếu như có Ebony ở phía sau, nhất định anh sẽ bảo Lanto mau chạy, bởi những người này chính là đội chấp hành của Tháp Trắng.

Ông chủ còn đang nói chuyện với những vị khách đó, giọng nói nịnh nọt còn cường điệu hơn mấy phần, thấy Lanto ông vội vã ngoắc tay, vô cùng kích động chạy đến trước mặt cậu nói: "Lanto! Cậu xem! Là môi giới dẫn đường của Tháp Trắng đó! Trời ơi, lần đầu tiên tôi được thấy một dẫn đường đó! Nhìn thiệt là lợi hại!"

Nghe thấy hai chữ Tháp Trắng, thần kinh Lanto liền căng thẳng, vừa mới nhắc thì tới liền à, cậu liếc sơ mấy người có dãng vẻ kiêu ngạo kia, hạ giọng hỏi: "Bọn họ đến đây làm gì, Thanh Điểu đâu?"

"Cậu ta còn đang ngủ ấy, phải rồi cậu đi gọi cậu ta dậy đi, bọn họ đến tìm hai người đó."

Tìm hai chúng tôi? Chuyện này là sao? Còn không đợi Lanto nghĩ rõ hết mọi chuyện, một vị phu nhân đoan trang nhã nhặn bước ra từ trong đoàn người lạnh lùng kia, mái tóc dài màu xám nhạt được vấn gọn thành một búi cao, vẻ mặt dịu dàng không chút ác ý, nhìn qua là thấy phong cách trái ngược hẳn với Nicole Shanna.

Theo bước đi của cô, một con hạc trắng xuất hiện ở phía sau, giũ giũ lông đuôi của mình. Ánh mắt Lanto dừng lại trên người tinh thể của cô ta, con hạc trắng ngừng tỉa lông, há mỏ ngâm một tiếng kêu dài trong trẻo. Phu nhân nhìn Lanto, nở nụ cười, "Thấy được tinh thần thể của tôi à?"

Lanto lắc đầu, đối phương là người của Tháp Trắng, có thằng ngu mới nói mình có thể thấy. Có điều vị phu nhân này rõ ràng là không tin, cô ta nâng tay lên, con hạc trắng giơ cái chân cao khều đi đến cạnh Lanto mổ một cái, Lanto vô thức né tránh, mà nghiêng người rồi mới nhận ra rằng mình không nên nhúc nhích mới phải, động tác của cậu rơi vào ánh mắt của vị phu nhân nọ, lần này thì muốn nói thế nào cũng không được rồi.

Cô ta thấy rõ, nhẹ cười hỏi: "Cái này thì cậu chắc không thể phủ nhận rồi nhỉ?"

"Phải, tôi thấy được đó, thế rồi sao?" Lanto thẩng thắn đáp, tay lại thả ra sau lưng, lặng lẽ mở vòng ID ra, Tiểu Lạc nhô đầu ra từ giữa vầng sáng vàng kim nhàn nhạt, nghe thấy được rõ ràng câu chuyện của hai người.

Phu nhân vẫn chưa phát hiện sự khác thường, chân thành cười, nói: "Điều này nói rõ lên rằng cậu là tư chất trở thành một dẫn đường, chỉ là hiện tại còn chưa khám phá ra, chúng tôi sẽ phụ trách giúp cậu khai phá năng lực của mình, biến cậu thành dẫn đường chân chính." Cô nhã nhặn vươn tay ra tỏ thiện ý của mình, "Tôi là Mia, sẽ phụ trách sắp xếp chương trình học dẫn đường cho cậu và bạn cậu."

"Bạn tôi?"

"Thanh Điểu không phải bạn cậu sao?"

Hay thật...thì ra là muốn một lưới bắt hết. Nghe đến đây, Lanto lại yên tĩnh, cậu nhàn nhạt hỏi: "Mấy người làm sao tìm được chúng tôi?"

"Cậu chẳng phải đã tham hội chợ triển lãm thiết bị thông minh ở hành tinh số 33 của Gassard đấy sao, hơn nữa còn thử đội máy phát hiện dẫn đường do học viện chế tạo?"

"A, thì ra là do mấy người động tay động chân trên cái máy đó." Giữa hai lời giải thích của Mia và Ebony, chí ít cũng rõ ràng rằng người đến đây là đại diện bên phía chính phủ, cậu thoáng hạ quyết tâm, lại hỏi, "Vậy Thanh Điểu thì sao, sao mấy người lại chú ý đến cậu ấy?"

Mia cười không nói, mở vòng ID phát màn hình, chiếu một đoạn quay phim đã được cắt bỏ những phần không cần thiết. Thấy cái này, Lanto thầm phẫn nộ, đây chẳng phải là vào cái ngày Thanh Điểu trở về rồi ông chủ cho dựng cái sân khấu ngoài trời đấy sao? Ổng quản lý cái kiểu gì sao lại còn có người lén quay lại được hay vậy, lại còn đăng lên mạng nữa chứ! Lanto tức giận mà không có chỗ phát tiết, trực tiếp đem mũi nhọn ném thẳng lên người ông chủ, nếu như không phải cố tình làm lớn như vậy, Thanh Điểu sao có thể bị trúng chiêu chứ!

Nhận lấy ánh mắt oán trách của Lanto, ông chủ đang cười toe toét chợt nín bặt, rụt cổ trốn vào một bên làm việc.

Lanto hậm hực quay lại, thẳng thắn hỏi: "Mấy người muốn thế nào hả?"

"Xin cậu yên tâm, chúng tôi chỉ chiếu theo điều lệ mà làm việc thôi, tuyệt đối sẽ không khiến cuộc sống thanh nhàn của cậu và bạn cậu trở nên khó khăn." Mia nhã nhặn đảm bảo, "Chúng tôi đến nói để cho hai người có hai ngày thích ứng tiếp thu sự thật này, sau đó tôi lại đến dẫn hai người đi."

"Đi đâu, Tháp Trắng ư?" Lanto không có mấy ấn tượng tốt về cái nơi này, chung quy công lao này cũng phải nhờ vào Hướng dẫn toàn tập dành cho dẫn đường mới mà Tiểu Lạc cung cấp, miêu tả trong đó về học viện dẫn đường chỉ có hai chữ, rác rưởi, có nói nhiều thì cũng là rác rưởi, ngoại trừ trau dồi vài sở thích thì mấy cái khác cũng chẳng có tác dụng gì lớn cả. Nơi đó tập trung vào đào tạo, chứ chẳng có dạy cái quái gì liên quan đến chuyện bên ngoài vũ trụ cả.

Mia khoát tay, phủ nhận nói: "Không phải, năng lực của hai người vẫn còn chưa thức tỉnh, tôi không đưa hai người đến đó mà là đến viện bồi dưỡng dẫn đường tiềm ẩn để hai người làm quen một thời gian trước đã."

Viện bồi dưỡng dẫn đường tiềm ẩn...nghe sao không giống như một nơi đáng tin vậy. Lanto nổi da gà, theo bản năng càng thêm bài xích chỗ đó, không đợi cậu hỏi cặn kẽ viện bồi dưỡng kia là cái gì, Mia lại thay đổi sang cách nói quen thuộc: "Được rồi, có thể dẫn tôi đi gặp bạn cậu được không?"

Muốn gặp Thanh Điểu? Lanto không quá thích thú cái chuyện này, cũng không thể khiến Thanh Điểu mơ mơ hồ hồ bị cái đám người này mang đi được, cậu nhiều lần suy xét rồi mới miễn cưỡng gật đầu, "Được rồi, đi theo tôi." Lại bổ sung thêm một câu, "Chỉ mình cô thôi."

Lanto buông cánh tay vòng sau lưng ra, vòng ID lại trở về như ban đầu. Không rõ Tiểu Lạc nghe thấy đoạn hội thoại này thì có dự tính gì, mong rằng cậu nhóc có thể tương trợ một tí. Lanto yên lặng khẩn cầu trong đầu, dù rằng có cố gắng đi thật chậm nhưng rốt cuộc vẫn phải đến lúc đi đến trước cửa phòng Lanto, đúng lúc cậu đang chuẩn bị lên tinh thần mở cửa, cửa đột nhiên bật mở, cậu vốn đang nắm lấy cửa đi vào thì hốt nhiên bị lảo đảo, ngã thẳng vào lòng Thanh Điểu.

Mia đứng sau lại càng hoảng sợ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Thanh Điểu. Thực ra cái đoạn phim ghi hình bị bọn họ cắt xuống cũng không quay rõ lắm, hầu hết thời gian quay đều tập trung hình ảnh trên bảng hiệu, mà bóng người diễn chỉ thoáng qua được vài giây, còn bây giờ, vị ca sĩ này đang đứng ngay trước mặt cô ta, cô ta rùng mình một cái, khó tin chỉ tay vào người nọ, "Ngài, ngài là..."

Còn chưa dứt lời, ánh mắt Thanh Điểu đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, biển ý thức của Mia tựa như bị sóng thần cuốn trôi hết thảy, cả một mảnh ngói cũng không chừa lại. Mà con hạc trắng, tinh thần thể của cô ta, rống to rồi lại hóa thành từng phiến lông lả tả rơi. Mia bất tỉnh, Thanh Điểu nhân cơ hội khóa cửa phòng lại, kéo Lanto sang chỗ cửa sổ, vừa đi vừa nói: "Cậu không thể trở về chỗ đó được nữa, đi theo tôi."

"Trở về?" Lanto ngừng chân, trở tay níu lấy Thanh Điểu, vội hỏi, "Lời này của cậu là có ý gì?"

Thanh Điểu quay đầu nhìn cậu, lấy hết tất cả dũng khí nói sự thật: "Trước kia cậu là dẫn đường dự bị trong viện bồi dưỡng, tôi không mong cậu đến đó, mãi mãi không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.