Dám Rung Động Vì Cậu

Chương 4




Edit: Yne

“Cậu, rốt cuộc thì cậu muốn tôi giúp gì?” Trần Tịnh Như dựa vào vách tường, trong giọng nói còn lộ ra sự yêu kiều khác hẳn tính cách của cô.

“Thế thì tôi sẽ nói thẳng.” Tô Tự ngừng một chút, hai tay không biết đặt đâu.

“Được.” Trần Tịnh Như đáp lại ngắn gọn, cố gắng giữ vững bình tĩnh.

“Chúng ta, có thể hôn lại thử một lần không?” Tô Tự hơi dịch chân về phía trước, đôi mắt đầy sao lấp lánh sáng ngời nhìn về phía Trần Tịnh Như.

“Cậu…” Trần Tịnh Như đột nhiên ý thức gì đó mà đưa tay lên che môi lại, sau đó cô dùng một tay còn lại dần dần đưa lên, đầu ngón tay hơi ngọa ngậy một chút.

“Cậu trăm ngàn lần đừng hiểu lầm ý tôi, tôi chỉ muốn thử…” Tô Tự nhìn Trần Tịnh Như đang có dấu hiệu bỏ chạy thì lập tức hoảng loạn mà vẫy tay lại, nói một hồi liền không nói nữa.

“Thử, thử cái gì?” Trần Tịnh Như hơi hạ tay xuống, giọng nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

“Có thể đổi thể năng của tôi về lại được không?” Tô Tự hơi cúi đầu, hơi “xấu hổ” mà mở miệng.

“Hả?” Trần Tịnh Như kinh ngạc thốt lên, hoàn toàn không hiểu ý của Tô Tự.

Cô không nghe lầm đó chứ?

Thể năng của cậu đâu có liên quan gì tới việc hôn môi? Đừng nói giỡn.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kì lạ à, lúc kiểm tra thể lực cậu đã nhảy xa tận 1m8 đấy.” Tô Tự nhìn Trần Tịnh Như bày ra vẻ mặt khó tin thì đành phải kéo suy nghĩ của cô về trọng điểm.

“Là rất kì lạ.” Được Tô Tự nhắc, Trần Tịnh Như rốt cuộc cũng nhận ra mấy chuyện này thật sự không phải là ngẫu nhiên.

Lúc trước, cô chỉ đắm chìm trong thành tích mà mình đạt được, không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng giờ nghĩ lại, nhìn vào việc suốt cả năm không hề tập luyện như cô, làm sao có thể nhẹ nhàng nhảy được 1m8 cơ chứ.

“Vậy nên, theo tôi nghĩ, tôi và cậu có lẽ là vì lần ngoài ý muốn đó mà hoán đổi thể lực cho nhau. Hơn nữa, từ ngày hôm đó thì tôi không còn cách nào có thể ghi bàn với cú ném bóng ba điểm nữa.”

Tô Tự nghiêm túc phân tích, từ những câu chữ của cậu có thể nghe ra sự chua xót trong đó.

“Bảo sao, bây giờ tôi trở về ký túc ở lầu sáu cũng không còn thở hổn hển nữa.” Trần Tịnh Như cố nén ý cười, đáp lời Tô Tự.

“Cho nên, cậu có thấy đề nghị của tôi nên thử một lần không?” Tô Tự dùng gót chân quẹt trên sàn nhà, giọng nói dần dần nhỏ lại.

“À? Nếu là vì để đổi lại thể năng thì đành phải thử rồi. Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Tôi còn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho tôi ít thời gian nữa không?”

“Thật ra, tôi cũng chưa chuẩn bị tốt.” Tô Tự vỗ gáy một cái, giống như một cậu trai ngại ngùng mà đỏ hết lỗ tai.

“Thế, mai gặp?” Trần Tịnh Như nhỏ giọng hỏi Tô Tự, hoàn toàn quên bộ dạng “cao lớn” của mình lúc nãy.

“Được, mai gặp.”

Trần Tịnh Như không lập tức đáp ứng đề nghị thử nghiệm của Tô Tự khiến cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim đang nảy lên cũng dần hạ xuống.

May mắn, cậu không bị Trần Tịnh Như phát hiện dáng vẻ thảm hại của mình.

Lúc nãy cậu cứ tưởng trái tim cậu nhảy ra ngoài luôn rồi.

Tô Tự nhìn theo bóng dáng Trần Tịnh Như chạy vào phòng học xong thì mỉm cười, xoay người rời đi.

Hôm sau, Tô Tự đi sớm tới trước cửa phòng học của Trần Tịnh Như, đợi cô tan học.

Trần Tịnh Như thì lại ngẩn người vào lúc gần tan học.

Tâm trí của cô như trôi vào cõi thần tiên, vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy nửa người của Tô Tự lộ bên ngoài cửa phòng.

Chậc, tới sớm ghê, Trần Tịnh Như thầm nghĩ.

Sau khi chuông tan học vang lên, Trần Tịnh Như lập tức nhét sách vở lung tung vào cặp.

Cô nhanh chóng đeo cặp lên rồi phóng ra ngoài phòng học, chạy tới trước mặt Tô Tự.

“Cậu đợi lâu chưa?” Trần Tịnh Như đeo cặp sách lên vai, khuôn mặt thanh tú có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

“Không lâu, vừa tới thôi.” Tô Tự hơi cúi đầu xuống, con ngươi đen bóng nhìn chằm chú vào Trần Tịnh Như.

“Hôm nay chúng ta…” Trần Tịnh Như nắm chặt lấy quai đeo, muốn nói lại thôi.

“Nếu không thì, chúng ta đi dạo một chút?” Tô Tự có dự cảm Trần Tịnh Như muốn nhắc tới chuyện hôn môi thì lập tức lảng sang chuyện khác, cậu vội vàng xoay người lại.

“Cũng tốt.” Bàn tay Trần Tịnh Như thả lỏng ra, bắt đầu đi dạo theo sau lưng Tô Tự.

Vì danh tiếng của Tô Tự ở trường học cũng khá là cao nên hình ảnh hai người một trước một sau đi bên nhau rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác.

Sau đó, Tô Tự lập tức nghe được mấy lời bàn tán của mấy người gần đó.

“Đi nhanh thôi.” Tô Tự không muốn nghe mấy lời xì xào kia, lập tức vươn tay về phía sau, nắm lấy bàn tay của Trần Tịnh Như rồi nhanh chóng bước về phía cầu thang.

Hành động của Tô Tự quá mức bất ngờ khiến Trần Tịnh Như đã ngẩn người trong chốc lát.

Cô chưa kịp hoàn hồn thì nháy mắt đã bị Tô Tự kéo theo tới một nơi cách khu dạy học khá xa.

Trần Tịnh như đang định nói gì đó với Tô Tự, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu chống tay vào cái cửa kính mà thở dốc.

Cô nhìn bộ dạng hổn hển của Tô Tự rồi lại nhìn bản thân cực kì thong thả, cuối cùng Trần Tịnh Như cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Trông tớ mắc cười vậy à?” Tô Tự đứng dậy, mặt mũi có chút khó chịu mà nhướng mày.

“Ừm.” Trần Tịnh Như mỉm cười đáp, một đôi má lúm đồng tiền mơ hồ càng khiến cô trông đáng yêu hơn nữa.

“Đột nhiên tớ cảm thấy, cậu hoàn toàn khác ngày trước.” Tô Tự bước tiếp về phía trước.

“Tớ cũng thấy thế.” Trần Tịnh Như ngẩn người hai giây rồi hạ lông mi xuống, bước nhanh theo cậu.

“Không biết tại sao, lúc nào tớ cũng nghĩ tới cậu.”

“Tớ cũng vậy.” Trần Tịnh Như hơi mỉm cười, đáp án chưa thay đổi.

“Tớ nghĩ là, tớ thích cậu rồi.” Tô Tự từ từ nhỏ giọng xuống, bước chân cũng dừng lại.

“Tớ cũng vậy.” Trần Tịnh Như nâng cằm lên thở nhẹ, cô ngước hai mắt nhìn về phía mái tóc của Tô Tự, dừng lại ngay sát cạnh cậu.

Khi nghe được câu trả lời của Trần Tịnh Như thì trái tim trong lòng ngực của Tô Tự như bị đánh một búa, giống như muốn đánh nát một lỗ thủng bên trong vậy, khiến cho các giác quan của cậu cũng trở nên chậm chạp hơn.

Trái tim trống rỗng một hồi, Tô Tự từ từ xoay người lại, đối diện với đôi mắt sáng trong của Trần Tịnh Như.

“Cậu…” Cậu nhẹ nhàng mở miệng.

“Hửm?” Trần Tịnh Như nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Tự.

“Trên tóc cậu có dính cành liễu.” Tô Tự ngay giây phút này lại thay đổi nội dung cậu chuyện, cũng cảm thấy may mắn mà quay đầu đi chỗ khác.

“Ồ, thế à.” Trần Tịnh Như vội vàng xoa lên mái tóc, ánh mắt cũng giống cậu mà né đi.

“Ở đây.” Tô Tự lén lút nhìn về phía Trần Tịnh Như một cái, sau đó bị sự “vụng về” của cô chọc cười, nhẹ giọng cúi người nâng tay lên mái tóc của cô.

Nhưng mà ngay lúc Tô Tự sắp thu tay lại thì một quả bóng chuyền lại bay ra ngoài rào chắn, không biết như nào lại đập mạnh vào gáy cậu một cái.

Bởi vì lực va chạm rất mạnh nên Tô Tự không chịu được mà áp sát tới gần Trần Tịnh Như.

Đợi khi cậu lấy lại bình tĩnh thì môi cậu đã chạm tới sườn mặt cô, chỉ cần thêm một chút nữa là cả hai sẽ hôn môi nhau.

Trong bầu không khí tốt đẹp như vậy, Tô Tự không nhịn được mà đặt tay lên bờ vai của Trần Tịnh Như, từ từ ghé sát vào môi cô.

Nhưng ngay lúc này thì một âm thanh lại đột nhiên vang vào tai bọn họ.

“Xin lỗi, có thể ném lại đây giúp tớ không?” Nữ sinh vô tình đánh bóng ra khỏi rào chắn chạy nhanh tới nhặt, vội vã hấp tấp mà hô to một câu.

“Cái này, cậu ném nhé?” Tô Tự không thể không lùi về phía sau một bước, ý hỏi Trần Tịnh Như có thể ném lại không.

“Được.” Trần Tịnh Như ném bóng về lại, cô và Tô Tự đột nhiên bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.