Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 21




Ngọn lửa bốc lên bị dập tắt sau hơn mười phút, vài cụm khói đặc đen nhánh còn đang chậm rãi phiêu đãng trên nóc nhà.

Sở Tích Vũ nhìn nóc nhà cháy đen, vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần. Sao hôm nay cậu lại xui xẻo như vậy, nhà nói cháy là cháy.

Quá kỳ quái.

Cũng may Tần Kế phát hiện kịp thời, trong nhà không bị tổn thất gì, đồ vật quan trọng đều không bị cháy hỏng. Lúc bị cháy, Tần Kế giúp cậu mang di ảnh bà ngoại ra ngoài trước tiên, di ảnh được bảo vệ rất tốt, mặt kính không dính chút tro bụi nào.

Sau đó.

Tần Kế cùng Sở Tích Vũ vào nhà thu dọn một ít vật dụng cá nhân cùng quần áo, tiếp nữa còn giúp cậu dọn đồ vào cổ trạch.

Tần Kế thật sự là hàng xóm nhiệt tình nhất mà cậu từng gặp.

Chờ đến khi mọi thứ đều được thu thập thỏa đáng, Sở Tích Vũ ngồi xuống nghỉ ngơi trong phòng khách được chạm trổ tinh xảo, Tần Kế ngồi cạnh bên cậu, pha cho cậu ly trà xanh.

Sở Tích Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, đôi tay ôm cái ly, miệng nhỏ nhấp uống.

Đôi mắt cậu rũ xuống, lông mi cong vút run run, đôi mắt đào hoa linh động, an an tĩnh tĩnh ngồi chiếc ghế được làm bằng gỗ lê, mỗi một sợi tóc đều tinh xảo xinh đẹp.

Tần Kế ngắm nhìn cậu, ngắm đến mức nhập thần.

Sở Tích Vũ cẩn thận nhìn quanh phòng khách nhà Tần Kế một lượt, gian tiếp khách xa hoa rộng mở, phía trên giá gỗ bày không ít đồ cổ cùng ngọc khí, cậu xem đến hoa mắt.

"Tần tiên sinh," Sở Tích Vũ lại uống một ngụm trà xanh, môi đỏ thủy nhuận, tò mò hỏi: "Nhà anh lớn thật đấy, nhà được xây từ khi nào vậy."

Ánh mắt Tần Kế nhìn chằm chằm môi đỏ mê người của Sở Tích Vũ, mắt cũng không nâng nói: "Cỡ một hai trăm năm."

"Lâu như vậy luôn hả."

Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên nhìn đèn kiểu Tây trên xà nhà, trong lòng suy đoán căn nhà này có khả năng được xây ở thập niên trước, kiến trúc kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và Phương Tây.

"Ừm." Tần Kế mỉm cười, ngũ quan thâm thúy, "Phòng ngủ của em đã được chuẩn bị tốt, ta đưa em đi xem."

Sở Tích Vũ đứng dậy, gật gật đầu, "Được."

Cậu có chút chờ mong về phòng ngủ mới của mình.

Tần Kế dẫn cậu đi đến gác mái trong hậu viện, chỗ này còn xa hoa hơn so với gác mái ở tiền viện, có rất nhiều tấm bình phong thêu hoa cùng rèm châu.

"Vào đi."

Tần Kế đưa cậu tới phòng ngủ ở gác mái phía đông, phòng ngủ rất lớn, nói là phòng cho khách, nhưng cậu cảm giác phòng này giống phòng ngủ chính hơn đấy.

Trong phòng bày biện tinh xảo, rõ ràng đã được tỉ mỉ quét tước bố trí lại, phong cách Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, dày đặc hơi hướng cổ điển, rất giống với phong cách đặc biệt thời kỳ dân quốc.

"Đẹp quá đi." Sở Tích Vũ đi vào phòng ngủ, cảm thấy có chút quá mức long trọng.

Tần Kế đứng ở phía sau, trong mắt thần sắc không rõ, cười nói, "Em thích là tốt rồi."

"Hoan nghênh em đến."

A Vũ.

......

Chạng vạng.

Sở Tích Vũ xung phong nhận việc làm cơm chiều, nhưng lại bị Tần Kế cự tuyệt, "Để ta làm. Em là khách, sao có thể để em nấu cơm."

"Không sao, tôi rất thích nấu cơm." Sở Tích Vũ cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

Tần Kế nhìn nụ cười của cậu, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên em đến, nếu em muốn làm, về sau còn có rất nhiều cơ hội."

"Trước chờ một lát, rất nhanh sẽ nấu xong." Tần Kế nói, sau đó đi đến phòng bếp.

Sở Tích Vũ gật đầu, cậu đi lên gác mái, ngồi bên cửa sổ của thư phòng, tùy tiện mở ra một quyển sách để đọc.

【 đinh! 】

【 đã mở phòng phát sóng trực tiếp! 】

【 thời gian phát sóng trực tiếp: 24 giờ 】

Sở Tích Vũ rũ mắt, nghiêm túc đọc sách, góc nghiêng gương mặt an tĩnh nhu mỹ.

【 hi~ vợ ơi 】

【 đã lâu không thấy vợ ô ô ô 】

【 đây là ở đâu????? 】

【 sống chung? 】

【 a a a a a sống chung? 】

【 mỗi ngày đều bị vẻ đẹp của vợ làm điếng người 】

【 hệ thống phát sóng trực tiếp nhắc nhở: Đã che chắn làn đạn liên quan đến nội dung cốt truyện cùng phó bản, hệ thống cùng người chơi tạm thời không thể xem 】

【 nhanh như vậy đã sống chung!!! 】

【 a a a a a vợ của tôi sắp thành của người khác rồi 】

【 a a a quỷ công này tâm cơ quá 】

Sở Tích Vũ cầm sách, đọc mà như lọt vào trong sương mù, đành nhìn về phía giao diện phát sóng trực tiếp.

Cậu nhìn thấy làn đạn không được đầy đủ, chỉ cần là lời nhắc đến nội dung phó bản cùng cốt truyện đều sẽ bị che chắn.

【 vợ đây là ở đâu nha? 】

【 vì cái gì sẽ đến nơi này nha? 】

"Nơi này là nhà của hàng xóm." Sở Tích Vũ nhìn màn ảnh mỉm cười, trả lời: "Bởi vì nhà của tôi không cẩn thận bị cháy mất rồi, giờ đành phải ở nhờ nhà hàng xóm."

Sở Tích Vũ nhìn thấy làn đạn là:

【 ra là như vậy! 】

【 kẻ phóng hỏa thật là quá xấu xa! 】

【 người xấu! 】

【 quá là hư! Hại vợ thiếu chút nữa không còn nơi để ở! 】

【 không thể tha thứ! Dám đốt nhà của vợ! 】

Mà làn đạn hoàn chỉnh so với nội dung phía trên khác xa:

【 người mù cũng đoán ra là hàng xóm tiên sinh châm lửa nha 】

【 ha ha ha ha lão công nhà ai lại đi đốt nhà vợ mình cơ chứ 】

【 tâm cơ 】

【 mlem mlem 】

【 vì có được vợ mà không từ thủ đoạn 】

【 vì nghiệp lớn yêu đương nên phải có hành động thực tế. 】

【 hắc hắc hắc hắc mau làm vợ】

【 xứng đáng có được vợ ha ha ha ha ha ha 】

Không đến năm phút.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Sở Tích Vũ đã hơn mười vạn, các fan đều nhiệt tình tặng tích phân cho Sở Tích Vũ, đập tiền nhằm an ủi cậu.

Rất nhanh, Tần Kế đã chuẩn bị xong bữa tối, gọi cậu xuống dưới ăn cơm.

Sở Tích Vũ bước nhanh đi tới bàn ăn, bữa tối có rất nhiều đồ, món ăn phong phú, sắc tướng vị đều đầy đủ, tay nghề Tần Kế còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cậu.

Sở Tích Vũ ăn đến mức quai hàm phình phình, nhấm nuốt nuốt xong, không quên khen Tần Kế, "Tần tiên sinh, không nghĩ tới trù nghệ của anh tốt như vậy nha."

"Đây tuyệt đối là bữa tối mỹ vị nhất mà tôi từng ăn!"

Tần Kế nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu, đáy mắt tràn đầy ý cười ôn nhu: "Hợp khẩu vị của em là được."

Sở Tích Vũ mặt mày cười đến cong cong, cầm bát lên ăn sạch sẽ.

Ăn xong, Tần Kế còn ôm đồm việc rửa chén, Sở Tích Vũ nhàn đến không có việc gì làm, đành ngồi trong sân ngắm ánh trăng.

Đêm hè, trong rừng trúc nơi nơi đều là tiếng ve kêu, thỉnh thoảng gió phất qua, Sở Tích Vũ cảm nhận được sự nhẹ nhàng cùng thích ý.

Đang lúc cậu ngắm đến nhập thần, mơ hồ nghe thấy ngoài viện có thanh âm kêu gọi nhỏ bé.

"Đệ đệ, đệ đệ."

Gió thổi qua bên tai, Sở Tích Vũ nghe không quá rõ ràng, cảm giác là thanh âm của nữ quỷ tỷ tỷ.

Cậu đứng dậy đi ra cửa, quả nhiên thấy nữ quỷ đang trốn dưới một cây hòe cách cổng lớn không xa, ngóng trông cậu đi ra.

"Đệ đệ!"

Nữ quỷ vừa thấy thân ảnh cậu, lập tức đứng dậy, phiêu đãng về phía cậu.

Sở Tích Vũ khẽ đi qua cửa, cũng hướng về phía cô, hai người cùng nhau ngồi xổm dưới tàng cây, "Có chuyện gì sao chị?"

"Chị phải đi rồi, đệ đệ." Nữ quỷ mấy ngày nay vẫn luôn ở trong nhà Sở Tích Vũ, cùng Sở Tích Vũ vượt qua đầu thất của bà ngoại rồi mới tính toán rời đi, cô nói: "Mấy ngày nay thật sự rất cảm ơn em."

Sở Tích Vũ lắc lắc đầu, "Không cần cảm ơn em đâu."

"Thật ra chị đặc biệt không cam lòng, cũng rất thống hận những người đã lấy mất khí quan của chị, ô ô dựa vào cái gì chỉ có chị là chết đi, chị thật sự không cam lòng."

Nữ quỷ hốc mắt chảy huyết, sau đó đưa con bướm đẹp nhất được bện bằng cỏ khô đưa cho cậu.

"Con này so với con lần trước chị đưa em đẹp hơn, tặng cho em."

Nữ quỷ cẩn thận đặt lên trên tay cậu, còn nói thêm, "Em giúp chị tìm đôi mắt, ô ô ô ô chị còn chưa báo đáp mà đã phải đi rồi."

"Đừng nói như vậy." Sở Tích Vũ dùng hai tay đỡ lấy bé bướm nhỏ, nói: "Chị có thể sớm một chút đi đầu thai, em sẽ rất vui cho chị."

"Em thật sự là tiểu thiên sứ thiện lương nhất mà chị từng thấy!" Nữ quỷ nhỏ giọng nói: "Chị có thể ôm em một cái không."

"Đương nhiên có thể."

Sở Tích Vũ mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm nữ quỷ một chút, không có nửa điểm sợ hãi cùng ghét bỏ.

Mới đầu khi Sở Tích Vũ nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của nữ quỷ, xác thật đã rất sợ hãi, nhưng cậu phát hiện kỳ thật tâm địa nữ quỷ cũng không xấu, cho dù đã chết cũng không đi thương tổn bất luận kẻ nào, ngược lại cậu còn có chút đồng tình với cô.

Hóa ra cậu cũng không quá sợ quỷ.

Ngắn ngủi ôm, Sở Tích Vũ buông lỏng ra.

Nữ quỷ giữ lấy sợi tóc đong đưa ở trên trán, lại do dự nhìn cổ trạch, run giọng nói: "Đệ đệ, thật ra chị còn có chuyện vẫn chưa nói với em."

"Vâng?" gương mặt Sở Tích Vũ bị dính một ít máu của nữ quỷ, cậu nâng mu bàn tay lên cọ cọ, "Chuyện gì nha."

"Khi nào nhà em sửa xong, nhớ dọn về nhà sớm một chút." Nữ quỷ ậm ừ, lại cẩn thận nói, "Kỳ thật, kỳ thật người kia......"

"A Vũ."

Tần Kế không biết khi nào đã đang đứng ở cửa viện, đánh gãy lời nữ quỷ.

Ánh sáng u ám khiến biểu tình của hắn trở nên không rõ, nhẹ giọng gọi cậu, "Em ngồi xổm ở dưới tàng cây làm cái gì, hiện tại đã khuya, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Sở Tích Vũ "Nga" một tiếng, đứng dậy nhìn về phía Tần Kế, Tần Kế tựa hồ không nhìn thấy nữ quỷ, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu.

Nữ quỷ sợ tới mức lập tức co về phía sau, cô vẫy vẫy tay với Sở Tích Vũ, "Đệ đệ, em nhớ phải cẩn thận một chút nhé......"

Sở Tích Vũ ngoái đầu nhìn mắt nữ quỷ, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hẹn gặp lại."

"Ân, gặp lại nhé em."

Nữ quỷ nói xong,

Thân hình dần biến mất dưới tán cây hòe.

Cô như một sợi khói nhẹ.

Trong lúc lơ đãng đã tiêu tán ở trong bóng đêm.

Sở Tích Vũ quay đầu lại nhìn cái cây kia vài lần, sau đó mới chạy bước nhỏ đến bên người Tần Kế.

Tần Kế lấy ra khăn tay màu đen, thay Sở Tích Vũ lau máu khô dính máu trên mặt, "Sao lại bị dính máu rồi."

"Chắc không cẩn thận dính ở đâu đó," Sở Tích Vũ hồng hai tai, nhận lấy khăn trong tay Tần Kế, "Tôi tự mình lau là được rồi."

Tần Kế đẩy cửa ra, nhìn khuôn mặt Sở Tích Vũ, trong mắt cất giấu tình yêu mịt mờ, cong môi nói: "Về nhà thôi."

"Được."

Sở Tích Vũ trở về phòng ngủ rửa mặt, ngã đầu là ngủ mất.

Đêm nay ngủ rất ổn, một đêm không mộng, lệ quỷ cũng không quấn lên cậu.

Sở Tích Vũ lười biếng duỗi người, đứng dậy rửa mặt, rồi vội vàng chạy xuống lầu.

"A Vũ, chào buổi sáng." Tần Kế đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy cậu xuống dưới, thân sĩ kéo ghế cho cậu, "Tới đây ăn sáng đi."

"Vâng." Sở Tích Vũ đi đến bàn ăn ngồi xuống, Tần Kế rất tri kỷ, đã múc sẵn cháo cho cậu, cháo không lạnh không nóng, độ ấm vừa vặn.

"Tôi đã ăn no rồi Tần tiên sinh, cảm ơn anh đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi." Cậu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đeo cặp sách lên, "Tôi đi học nhé."

Tần Kế thản nhiên ngồi trên ghế gỗ lê, cử chỉ ưu nhã, mỉm cười nhìn cậu rời đi, "Ân, trên đường chú ý an toàn."

Hắn nhìn bóng dáng Sở Tích Vũ rời đi, nháy mắt ý cười ảm đạm.

Nhìn Sở Tích Vũ cách hắn ngày càng xa, dục vọng dơ bẩn cùng tham lam trong lòng hắn đang phóng đại dần lên.

Hắn hiện tại chỉ muốn để Sở Tích Vũ ở cạnh bên mình, muốn chiếm cậu cho riêng mình, khóa trong gác mái, để cậu không lại rời đi.

Đó là người thuộc về một mình hắn.

Tần Kế hung ác nham hiểm nghĩ.

......

Sở Tích Vũ đi vào phòng học, đột nhiên hắt xì một cái.

Cạu rụt rụt cái mũi, đến gần chỗ ngồi, phát hiện chỗ của mình đang bị một nữ sinh tóc ngắn chiếm mất.

Nữ sinh trên mặt trang điểm đậm, mặc quần áo đã được sửa qua, váy vốn dài qua đầu gối trở nên rất ngắn, cả người cô đang nghiên ngả, trong lúc cười đùa, tay sẽ lơ đãng đặt lên người Tống Chi Văn.

Sở Tích Vũ đứng yên nhìn cô, chờ đợi nữ sinh nhường lại chỗ.

Nữ sinh làm như không nhìn thấy, vui cười lôi kéo ống tay áo Tống Chi Văn, phảng phất như đang chú tâm hỏi bài, "Ngại quá, tớ hơi ngốc, cậu có thể giảng lại cho tớ một lần nữa không."

Tống Chi Văn thấy Sở Tích Vũ, cậu ta ôn hòa nói với Tô Tiểu Vân, "Đề này tôi đã chỉ cho cậu hai lần rồi."

"Đề này khó như vậy, tớ cũng cố gắng suy nghĩ lắm rồi, chẳng qua tớ vẫn không nghĩ ra được mà." Tô Tiểu Vân bĩu môi, làm nũng rồi lại lung tung chỉ một đề khác, nói: "Cậu dạy tớ đề này đi, đề này tớ nhất định sẽ nghe hiểu."

Lục Huân ngồi bên cạnh Tống Chi Văn, ngẩng đầu nói, "Này, Tô Tiểu Vân, không nhìn thấy có người đến à, nhanh cút ra."

Nữ sinh giống như không nghe thấy, cười vỗ vỗ bả vai Tống Chi Văn, "Dạy tớ đi, dạy tớ đi mà, tan học tớ mời cậu uống trà sữa."

Sở Tích Vũ lại đứng chờ năm sáu giây, do dự xem có nên nhắc nhở hay không.

"Sở Tích Tích, nếu không thì cậu xuống đây, chúng mình ngồi cùng bàn." Lục Huân từ đầu đều luôn để ý Sở Tích Vũ, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói, "Hoặc là, cậu ngồi trên đùi tôi cũng được."

Ánh mắt Lục Huân mang theo ý cười, đầu hướng về phía cẳng chân thon dài trắng nõn của Sở Tích Vũ, cẳng chân cậu tinh tế bóng loáng, đầu gối còn hồng hồng.

"Nhàm chán." Sở Tích Vũ liếc mắt nhìn Lục Huân một cái, đôi mắt Lục Huân nhìn về phía cậu rất là lưu manh.

Cậu định xong hôm nay sẽ không quan tâm đến cậu ta.

Tống Chi Văn đưa bài thi đã chữa xong cho Tô Tiểu Vân, nói: "Tô Tiểu Vân, chờ lần sau tôi có thời gian lại giảng cho cậu. Cậu đang chiếm chỗ của Sở Tích Vũ, người đã đến rồi, cậu nên nhường lại chỗ cho cậu ấy."

"Được rồi, sao mấy người đều đứng về phía cậu ta." Tô Tiểu Vân bĩu môi, nói, "Vậy buổi chiều cậu nhớ dạy tớ nha."

"Được." Tống Chi Văn gật đầu: "Nếu tôi có thời gian."

Tô Tiểu Vân tùy ý vo bài thi, mắt liếc mắt Sở Tích Vũ, chầm chậm đứng lên, bả vai đi qua đụng vào cậu.

Sở Tích Vũ ngồi xuống chỗ của mình, cúi đầu bắt đầu lấy sách giáo khoa.

Lục Huân nghiêng người về phía trước, lần này cậu ta không lại dùng bút chọc, mà dùng ngón tay chọc nhẹ vai cậu.

Cậu ta gọi đến thân mật: "Sở Tích Tích, bài thi vật lý cậu sửa xong chưa, bài nào không biết tôi có dạy cậu."

Sở Tích Vũ rũ đầu, không phản ứng hắn, mở sách tiếng Anh nhỏ giọng học từ đơn. Miệng cậu khép mở biên độ nhỏ, học rất chuyên tâm.

Lục Huân ghé vào trên mặt bàn, một cái cánh tay bá đạo để trên mặt bàn, thỉnh thoảng cọ nhẹ phía sau lưng Sở Tích Vũ: "Sao cậu lại không để ý tôi nữa vậy a, Sở Tích Tích."

Sở Tích Vũ vẫn ngồi học như cũ, cậu đọc xong một mặt, lại lật một tờ, tiếp tục nhỏ giọng đọc.

Lục Huân ghé vào trên bàn, lại nhẹ nhàng chọc sau lưng cậu, lực đạo rất nhẹ, không dám chọc đau cậu, "Sở Tích Tích......"

Tống Chi Văn ngồi phía sau Sở Tích Vũ, cũng mở ra sách tiếng Anh, nói: "Tích Vũ, tôi cũng đang học những từ đơn này, nếu không thì chúng ta kiểm tra lẫn nhau nhé?"

"Được." Sở Tích Vũ xoay người, đối mặt với Tống Chi Văn.

Tống Chi Văn cầm sách cậu, nói, "Cậu đọc trước đi."

Sở Tích Vũ gật đầu.

"Thật là." Lục Huân lập tức ngồi thẳng người, ngũ quan tuấn lãng có chút tức giận, nói: "Cậu nói chuyện với cậu ta, nhưng không chịu nhìn tôi đấy à?"

Sở Tích Vũ bị cắt ngang, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Huân, ánh mắt xinh đẹp mang theo chút tức giận, nhắc nhở hắn, "Lục Huân, cậu quấy rầy tôi, tôi quên mình đang đọc đến đâu rồi."

Sở Tích Vũ thanh âm không lớn, lời nói nghe mềm như bông.

"Nga...... Vậy cậu tiếp tục." bả vai Lục Huân thẳng tắp bỗng suy sụp xuống, hơi cúi đầu, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Tống Chi Văn.

Cậu ta cảm thấy gia hỏa này thật là biết cách giả vờ.

Lục Huân thay đổi tay chống cằm, khó có được an tĩnh một hồi, nghiêng mặt chờ Sở Tích Vũ đọc xong, hắn bỗng ngồi thẳng dậy, "Tớ cũng chưa học cái này."

Sở Tích Vũ rũ mắt, liếc cũng không buồn liếc.

Cậu cầm sách tiếng Anh của Tống Chi Văn, đổi lại nghe Tống Chi Văn đọc.

Tống Chi Văn đọc xong, cười hướng cậu thỉnh giáo nói: "Tích Vũ, đoạn này có phải tôi đọc sai hay không, cảm giác không đúng lắm."

"Cũng tạm," Sở Tích Vũ cầm sách tiếng Anh, chỉ ra điểm sai cảu cậu ta, "Phát âm của mấy từ đơn chưa đúng."

Tống Chi Văn lấy bút đưa cho cậu, ghé vào gần, "Là từ nào, có thể khoanh vòng vào cho tôi không?"

"Được." Sở Tích Vũ cúi đầu, bọn họ cách rất gần, khoảng cách không đến hai mươi cm, khoanh vài từ xong, cậu còn giúp Tống Chi Văn đọc lại từng từ, nói, "Đọc lại ổn rồi đấy."

Tống Chi Văn cười nói: "Cảm ơn, là do Tích Vũ cậu dạy tốt."

Rất nhanh, chuông đi học kêu lên.

Tống Chi Văn nói: "Học xong cậu lại nghe tôi đọc một lần nữa nhé? Nghe xem tôi có tiến bộ hay không."

Sở Tích Vũ gật đầu: "Có thể nha."

Lục Huân ở bên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, biểu tình khịt mũi coi thường đối với Tống Chi Văn, quay đầu đi hừ lạnh một tiếng.

Vào học, Lục Huân rất khác thường ngày, vậy mà không quấy rầy cậu, chỉ là ở nửa giờ sau, bỗng vỗ vỗ vai cậu, đưa một tờ giấy lên.

Sở Tích Vũ bị cậu ta làm phiền, xoay người nhận lấy tờ giấy, đặt tờ giấy đặt trong ngăn kéo, thật cẩn thận liếc mắt nhìn lão sư trên bục giảng, cúi đầu mở tờ giấy ra.

Chữ viết trên tờ giấy giống với con người Lục Huân đều là bay nhảy khó kiểm soát, tuy rằng chỉnh tề hàng lối, hơn nữa không có xoá sửa, nhưng vẫn cứ xấu tệ:

"Thực xin lỗi

Lần sau tôi không dám trêu đùa cậu nữa đâu

Thỉnh Sở Tích Tích cho tôi một lần nữa có cơ hội làm người

Cầu để ý đến tôi

Nói chuyện với tôi đi màaa."

Sở Tích Vũ có chút cố hết sức đọc từng câu từng chữ, mở ra nếp gấp cuối cùng trên giấy——

Mặt trên vẽ một người que đang quỳ xuống khóc thút thít, đang hèn mọn giơ đôi tay, tỏ vẻ đầu hàng vô điều kiện.

Sở Tích Vũ bị cậu ta chọc cười, nhét tờ giấy vào trong ngăn kéo.

......

Tan học, Sở Tích Vũ cự tuyệt lời mời đi chung về của Lục Huân cùng Tống Chi Văn, tự mình đạp xe đạp về nhà.

Khi cậu mới đi đến giao lộ, trời rất nhanh đã tối sầm xuống.

Đi qua bãi cỏ lau, cậu vẫn không khỏi liếc nhìn vài lần.

Nữ quỷ tỷ tỷ hiện tại hẳn là đã đi đầu thai rồi.

Không trung xám xịt, cách đó không xa là bóng cây lắc lư trong cánh rừng âm trầm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu quỷ quyệt, cậu không khỏi đạp xe nhanh hơn.

Cậu đạp xe xuyên qua hẻm nhỏ, trong lòng hoảng sợ, thấy tòa nhà lớn u ám ngày xưa, giờ phút này đang tản ra ánh sáng.

Sở Tích Vũ ngây ngẩn cả người.

Màn đêm hạ xuống, tiền viện treo đầy đèn lồng màu đỏ sáng ngời.

Ánh đèn đỏ lóa mắt chiếu rọi trên mặt cậu, có thể thấy rõ ràng rừng trúc trong viện.

Đèn lồng màu đỏ lắc nhẹ, hắc ám bị bao phủ hoàn toàn, cậu không khỏi ngẩn người, giữ xe đạp đứng ngắm một hồi lâu.

Nguyên lai.

Trong viện nếu thắp đèn, thật sự sẽ rất rất xinh đẹp.

Nội tâm vốn e sợ bóng tối rất nhanh đã biến mất hầu như không còn, từng bước một đẩy xe đạp, đi vào tiền viện.

Tần Kế lần này không còn đứng trên gác mái u ám.

Hắn phản quang đứng ở cửa, đeo gọng kính màu vàng, cởi ra áo khoác tây trang màu đen, mặc áo sơmi màu trắng cùng quần tây, yên lặng chờ cậu về nhà.

Tần Kế thế nhưng nhớ kỹ câu cậu thuận miệng nói kia.

Tần Kế thấy cậu đã trở lại, tiến lên cầm cặp sách, ôn nhuận cười, "Hôm nay sao lại trở về muộn như, ngày mai ta tới đón em nhé."

Sở Tích Vũ ánh mắt hơi giật mình, tim đập chậm một nhịp, gương mặt hồng lên.

"Không cần," Sở Tích Vũ rũ mắt, tim đập nhanh hơn, "Tôi có thể tự về mà."

"Vậy vào ăn cơm thôi." Tần Kế ôn thanh nói: "Đi rửa tay đi."

Sở Tích Vũ nói "Vâng", vội chạy đi rửa tay, khi cậu xoay người đi đến bàn ăn, ánh đèn trong nhà chợt bỗng tối sầm xuống.

Sở Tích Vũ ngừng bước chân, cậu nhìn về phía trên bàn đang được đặt một cái bánh kem xinh đẹp, bên trên cắm ngọn nến, ánh nến doanh doanh.

"Sinh nhật vui vẻ, A Vũ."

Tần Kế đứng bên bàn ăn, đội mũ sinh nhật lên cho cậu, "Tuy rằng chậm mấy ngày, nhưng ta cảm thấy vẫn nên bù cho em."

Sở Tích Vũ sinh nhật vừa lúc trong mấy ngày làm đám tang cho bà ngoại, cho nên Tần Kế cũng chưa tổ chức cho cậu.

"Anh...... Sao anh lại biết ngày sinh nhật của em?" Sở Tích Vũ bên tai đỏ bừng, ánh nến chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp, thời điểm Tần Kế đụng vào cậu, cậu bỗng co quắp dùng tay đỡ lấy mũ sinh nhật

Tần Kế mềm nhẹ buộc mũ cho cậu, "Lúc trước em nói với ta."

Sở Tích Vũ hơi giật mình.

Ra là đoạn thời gian Tần Kế ở trên gác mái, thật sự nghiêm túc nghe cậu nói chuyện.

Mỗi câu cậu nói qua, Tần Kế đều nhớ rõ.

Nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn ôn nhuận của Tần Kế, trong lòng cảm giác có thứ gì tựa hồ không chịu khống chế.

"Tuy rằng đám tang của bà ngoại em mới vừa qua, nhưng ta không muốn em bỏ lỡ sinh nhật 18 tuổi cũng như lễ thành niên."

Tần Kế dẫn cậu đi đến trước bàn, nói: "Đến đây, mau ước đi em."

Sở Tích Vũ có hơi cảm động.

Cậu lẻ loi một mình đi vào thế giới trò chơi, khó khăn mới có người nhà trong thế giới này, nhưng bà ngoại không bao lâu cũng đi rồi, cậu lại lẻ loi một người.

Nhưng Tần Kế luôn ở thời điểm cậu cô độc bất lực đến bên cậu, ổn trọng lại có thể dựa dẫm vào.

Khiến cậu cảm giác được, mình không chỉ có một người.

"Được." Cậu nhìn về phía bánh kem tinh xảo, nhắm mắt ước nguyện.

Hy vọng, có thể sớm về nhà.

Sau một lúc lâu, Sở Tích Vũ mở con ngươi, thổi tắt ngọn nến.

"Tần tiên sinh." Cậu trộm nhìn Tần Kế, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh, anh tốt với em quá."

"A Vũ, ta đối với em tốt, là bởi vì ta muốn làm như vậy," Tần Kế tháo mũ sinh nhật cho cậu, giúp cậu vuốt gọn tóc mái, nói, "Mà không phải để đạt được sự cảm kích của em, hiểu không?"

"Cho nên, em về sau không cần khách khí đối với ta như vậy."

Tần Kế đứng dưới ánh nến, đường nét cằm rõ ràng, "Ta nói rồi, bà ngoại em tuy rằng đi rồi, nhưng còn có ta ở đây, ta sẽ thay bà ấy chiếu cố tốt cho em."

Sở Tích Vũ rũ mắt, có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt Tần Kế.

"Được rồi," Tần Kế giơ tay, "Đến ăn bánh kem đi."

Sở Tích Vũ gật đầu, "Vâng!"

Tần Kế lấy ngọn nến ra, cắt cho cậu một miếng bánh kem.

Sở Tích Vũ ngồi bên cạnh bàn, ngoan ngoãn chờ ăn, giơ tay chỉ vào trung tâm bánh kem, "Em muốn ăn dâu tây kia."

"Được, cho em." Tần Kế cong môi, hắn lấy hết dâu tây trên bánh kem cho Sở Tích Vũ, "Từ từ ăn."

Sở Tích Vũ cầm cái thìa, cái miệng nhỏ ăn bánh kem chocolate, lại cắn một ngụm dâu tây, cảm giác thỏa mãn ngập tràn.

Bữa này cậu ăn đến no căng bụng.

Sau khi ăn xong, cậu cùng Tần Kế đi dạo tiêu cơm, cậu ngửa đầu nhìn chân trời điểm đầy sao, mặt mày cười đến cong cong.

"Thật là đẹp mắt nha."

Dưới ánh trăng.

Cậu cũng không phát giác, Tần Kế vẫn luôn ngắm nhìn mình.

......

Sở Tích Vũ ngâm nước ấm tắm rửa, thay xong áo ngủ, cậu lao thẳng đến giường lớn mềm mại. Ở trên giường lăn hai vòng, khuôn mặt cọ cọ gối đầu mềm như bông, mới xoay người nằm ngủ.

Áo ngủ to rộng do động tác của cậu nên xốc lên một chút, lộ ra bụng tròn trắng nõn.

Cậu mặc quần ngủ ngắn, đôi chân mảnh khảnh đặt trên khăn khải giường màu tối có vẻ càng thêm trắng nõn.

Cậu nhìn trần nhà, cảm giác toàn thân được thả lỏng.

Nhà của Tần Kế có thể trấn quỷ.

Tần Bách Chu ngày hôm qua không đến tìm cậu, vậy thuyết minh Tần Bách Chu sẽ không lại đến quấn lấy cậu nữa rồi.

Sở Tích Vũ nghĩ, an tâm nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ.

Nhưng nửa đêm, lệ quỷ vẫn như ngày thường quấn lấy cậu.

Cậu bị lệ quỷ hôn hết một lượt trong ngoài, giữa trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bị phiền nhiễu đến mức ngủ không ngon.

Mồ hôi thấm lên khăn trải giường màu xám, phá lệ rõ ràng.

Lắc chân vàng trên mắt cá chân leng keng rung động, cho dù ở trong bóng đêm cũng vẫn có thể cảm nhận được tồn tại đáng sợ kia.

Lệ quỷ phảng phất đang cố ẩn nhẫn, như là dấu hiệu trước bão táp.

Tràn đầy dục vọng chiếm hữu cùng chấp niệm đối với cậu.

Cậu giống như con mồi bị dã thú nhìn trộm, vô luận trốn tới nơi nào, dã thú đều sẽ ngậm cổ rồi lại lần nữa bắt được cậu.

Sở Tích Vũ rõ ràng cảm giác được biến hóa đáng sợ của hắn.

Hắn trở nên càng thêm cường thế.

Hắn muốn chiếm hữu lấy mình.

......

"A!"

Sở Tích Vũ bị dọa mở choàng mắt, mồ hôi chảy xuôi theo gương mặt xuống đến cằm, ngay sau đó chảy xuống, tích ở trên chăn mỏng màu xám.

Sở Tích Vũ vội vàng thở hổn hển, còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Bà ngoại lúc trước không phải đã nói là, Tần Bách Chu sẽ không kết âm hôn nữa sao.

Như thế nào sẽ......

Cậu rõ ràng đang ở trong nhà của Tần Kế, sao hắn ta còn có thể tiến vào.

Đột nhiên, cửa phòng cậu bị đẩy ra.

"A Vũ, em làm sao vậy," Tần Kế bước nhanh đến mép giường, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn cậu, "Gặp ác mộng sao?"

Tần Kế ngồi xuống bên mép giường, một tay ôm lấy bả vai Sở Tích Vũ, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng, an ủi cậu.

Đầu Sở Tích Vũ dán trên vai Tần Kế, theo bản năng dựa vào hắn.

"Tần Bách Chu, trưởng bối của anh, hắn lại quấn lấy em." Cậu thở gấp gáp, một giọt mồ hôi mỏng trượt xuống bên má, run giọng nói, "Hắn, hắn vẫn muốn kết âm thân với em."

"Đừng sợ," Tần Kế ôm cậu, ôn nhu an ủi, "Có ta ở đây."

Sở Tích Vũ có hơi thất thần.

Cặp mắt gầy yếu mê người, môi đỏ thủy nhuận khẽ nhếch, so với thương tiếc, ngược lại càng làm cho nhân có dục vọng hung hăng chiếm hữu cùng chà đạp.

"A Vũ......" Tần Kế trong mắt sóng ngầm kích động, hầu kết không dấu vết lên xuốn, ôn nhu nói: "Nếu em sợ, ta có thể ngủ cùng em."

--------

không hề nhiều chữ, không hề >.< có cỡ 5k1 chữ chứ nhiêu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.