Dấm Phu

Chương 42: Chương 42




Lần này Hứa Chuỗi Ngọc bị bệnh suốt mấy ngày liền.

Mấy ngày nay thực sự là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời Hàn Ngọc Sanh.

Chân nàng bị thương, cần phải rửa sạch, băng bó miệng vết thương thường xuyên.

Nhưng nàng lại ở chỗ cách xa con sông.

Người duy nhất có thể đi thì đang sinh bệnh, hôn mê bất tỉnh.

"Nước..

Nước.."

Hứa Chuỗi Ngọc bệnh đến hồ đồ, khẽ nhếch môi nỉ non.

Hàn Ngọc Sanh ở gần hắn nên có thể nghe thấy được.

Hàn Ngọc Sanh cau mày nhìn ngoài sơn động, lại nhìn xung quanh.

Nàng cúi đầu, nhìn Hứa Chuỗi Ngọc đang nằm trên đùi mình.

Từ lúc rơi xuống đáy vực đến nay đã được hai ngày.

Hai ngày nay bọn họ đều không ăn không uống.

Người sắc mặt hồng thuận, luôn được uống canh, ăn gạo trắng, trải qua hai ngày lăn lộn, mặt Hứa Chuỗi Ngọc gầy ốm không ít, nhìn tiều tụy không thôi.

Cứ tiếp tục như vậy, chưa nói tới nàng, chỉ sợ thân thể Hứa Chuỗi Ngọc cũng sẽ không chịu nổi nữa.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên khuôn mặt của Hứa Chuỗi Ngọc, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu.

"Hứa Chuỗi Ngọc, Hứa Chuỗi Ngọc..

Chuỗi Ngọc, tỉnh tỉnh."

Hứa Chuỗi Ngọc đang hôn mê, nàng liên tục kêu to mấy lần, hắn cũng chưa tỉnh, nàng chỉ phải vươn tay, lay hắn.

Hứa Chuỗi Ngọc hơi nhăn mày, mí mắt giật giật, khó khăn mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn Hàn Ngọc Sanh.

"Chuỗi Ngọc, ngươi tạm thời thức dậy một chút."

Nàng cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào vách đá, sờ trán của hắn.

Trán Hứa Chuỗi Ngọc vẫn nóng bừng.

Hình như hắn đang rất khó chịu, ánh mắt có chút khổ sở.

"Chuỗi Ngọc, ngươi nghe ta nói." Tay nàng nhẹ nhàng nâng chiếc cằm gầy ốm của hắn, buộc hắn nhìn nàng.

"Bây giờ ta muốn đi ra ngoài tìm chút nước và thức ăn.

Một mình ngươi ở đây được không?"

Nàng cố gắng khiến cho âm thanh của mình trở nên ôn hòa hơn.

Cả người Hứa Chuỗi Ngọc đều nóng bừng, mơ mơ màng màng nghe thấy nàng muốn đi ra ngoài, đôi mắt đang khép hờ liền mở to, tầm mắt hơi rũ xuống, không nhìn nàng, thấp giọng nói.

"Chân của ngươi.."

Hàn Ngọc Sanh nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng thấy vết thương được băng bó đã nhiễm hồng.

Nàng sửng sốt, hơi mỉm cười nhìn Hứa Chuỗi Ngọc.

"Ta không sao, vẫn có thể bò ra ngoài.

Ta đi lấy nước thuận tiện làm sạch miệng vết thương.

Ta sẽ về ngay."

Hứa Chuỗi Ngọc nghe nàng nói, cau mày, giống như không tán đồng.

"Ta..

Có thể đi tìm nước cùng thức ăn."

Hứa Chuỗi Ngọc thử đứng lên.

Hàn Ngọc Sanh không ngăn cản, thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia trơ mắt nhìn hắn dựa vào vách đá, nỗ lực muốn đứng lên.

Ở chung với Hứa Chuỗi Ngọc mấy năm, đối với tính tình quật cường này của hắn, nàng đã sớm hiểu rõ.

Nàng cũng rất rõ ràng thân thể Hứa Chuỗi Ngọc còn yếu ớt hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Quả nhiên, lúc Hứa Chuỗi Ngọc đứng lên, còn chưa đi được vài bước, cả người đã té lăn xuống đất.

Hàn Ngọc Sanh không đến đỡ hắn, cũng không thể đỡ hắn, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, chậm rãi nói.

"Đây là cách ngươi tìm nước và thức ăn sao?"

Nàng cố gắng động đậy thân thể, đến bên cạnh Hứa Chuỗi Ngọc, bất đắc dĩ thở dài.

"Vì ngươi, vì ta, ngươi vẫn nên ở đây đi, chờ ta trở lại.

Ngoan."

Nàng biết hắn vẫn đang tỉnh táo, nhưng vẫn nhịn không được muốn sờ tóc của hắn, cảm nhận sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay của mình.

Hơi mỉm cười nhìn hắn, rồi đi ra sơn động.

Hứa Chuỗi Ngọc mở to mắt, đầu nặng nề choáng váng nhìn Hàn Ngọc Sanh cố gắng đi ra khỏi sơn động, đôi mắt dần dần mơ hồ.

Tuy ngươi không phải con chính thất, nhưng ngươi cũng là người Hứa gia, có một số việc không phải ngươi không muốn thì có thể không làm.

Trong đầu hắn không ngừng vang vọng lời này.

Trước khi xuất giá, phụ thân đã nói với hắn như vậy.

Cuộc hôn nhân này không phải là điều hắn mong muốn, nhưng không thể cự tuyệt.

Cả đời hắn từ lúc sinh ra đã được sắp đặt sẵn.

Hứa Chuỗi Ngọc mơ mơ màng màng hôn mê.

Lúc tỉnh lại, bên tai nghe được tiếng đá cọ xác, hắn mê mang mở mắt ra nhìn, hình như là trời mưa.

"Tỉnh rồi?"

Trên trán có từng đợt lạnh lẽo.

Hắn nhìn lại, người vừa ra khỏi sơn động không biết từ khi nào đã đã trở lại, đang ngồi bên cạnh hắn.

Thấy Hứa Chuỗi Ngọc nhìn mình, Hàn Ngọc Sanh cười đưa quả dại cho hắn.

"Ăn đi.

Tuy hơi chua, nhưng ít nhất cũng không có độc.

Muốn uống nước không?"

Hứa Chuỗi Ngọc lắc đầu không nói, chỉ lấy quả dại Hàn Ngọc Sanh đưa cho hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Vừa cắn một cái liền nhíu mày.

Hàn Ngọc Sanh thấy thế, nhịn không được mỉm cười.

"Hơi đắng đúng không? Hôm nay chịu khó một chút, đợi ngày mai thời tiết tốt hơn, không có mưa, ta sẽ đi đến bờ sông xem thử có thể bắt chút cá hay không?"

Hàn Ngọc Sanh nhớ lại con sông lúc bọn họ rơi xuống, đàn cá thỉnh thoảng bơi qua bơi lại trước mặt nàng, nhưng nàng chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật vất vả mới đi lên bờ, lại thiếu chút nữa ngã xuống, dọa nàng đổ một thân mồ hôi lạnh, lại vừa lúc trời mưa.

Nàng chỉ có thể mất hứng đi về.

"Cảm ơn."

Hàn Ngọc Sanh đang tự luyên thuyên.

Nửa ngày, người vẫn luôn vùi đầu gặm quả dại đột nhiên mở miệng nói cảm ơn với nàng.

"Cái kia..

Quần áo trên người ta.."

Lúc này Hứa Chuỗi Ngọc mới chú ý đến quần áo mặc bên trong đã bị cởi, trên người chỉ mặc mặc một kiện áo ngoài không phải của mình.

Khuôn mặt ửng đỏ vì bệnh giờ lại càng thêm đỏ bừng.

Hàn Ngọc Sanh biết hắn xấu hổ, cũng có thể là tức giận, nhưng nàng chỉ có thể gãi đầu.

"Quần áo trên người của ngươi là ta cởi ra, đắc tội.

Bởi vì quần áo của ngươi đều ướt đẫm, nếu không cởi, ngươi sẽ chịu không nổi.

Cho dù ngươi oán ta, ta cũng sẽ không hối hận."

Nàng trưng một biểu tình chính trực không sợ chết, khiến Hứa Chuỗi Ngọc sửng sốt, hắn tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải, chỉ có thể xuất thần nắm chặt quần áo trên người mình.

Hàn Ngọc Sanh nhìn động tác của hắn, nàng vươn tay ra trước mắt hắn.

Lúc hắn ngơ ngác nhìn tay nàng, nàng mới từ từ nói.

"Có vài lời, ta vẫn luôn không có cơ hội nói với ngươi.

Sau khi biết ngươi xuất giá, ta đã hối hận."

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Ngươi..

Có thể đừng gả cho người kia hay không?"

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng, đột nhiên cười.

"Tại sao?"

Biết rõ hắn cố ý, biết rõ hắn giả bộ không biết tâm ý của nàng, giả bộ không biết nàng muốn nói cái gì, nhưng nàng lại không thể tức giận.

Nàng nhịn không được nắm lấy tay hắn.

Tuy thân thể hắn rất nóng, nhưng tay lại lạnh băng.

"Có thể gả cho ta hay không? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời, ta cũng chỉ cưới một mình ngươi."

Hứa Chuỗi Ngọc rút tay ra, ánh mắt nhìn nàng không phải ôn nhu, mà là thương hại, giống như ánh mắt lúc ấy khi thấy nàng như sắp chết nằm trong ngõ nhỏ, là ánh mắt nhìn một kẻ đáng thương.

"Ta rất cảm tạ phân tâm ý này của ngươi.

Nhưng ta không thể tiếp nhận ý tốt của ngươi.

Cả đời?"

Hứa Chuỗi Ngọc giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được nở nụ cười.

Hắn ngồi dậy, dựa vào vách đá phía sau, đôi mắt nhìn cảnh mưa bên ngoài sơn động, ánh mắt cô độc tịch mịch.

"Ngươi là ai, tên gì, thậm chí nhà ở đâu, ta đều không biết.

Ngươi còn nói muốn cùng ta cả đời? Những lời này, về sau đừng nói nữa."

"Hàn Ngọc Sanh."

"Hả?"

Hứa Chuỗi Ngọc quay đầu lại, nhìn nàng nghi hoặc.

"Hàn Ngọc Sanh.

Tên của ta."

Hàn Ngọc Sanh nhìn chằm chằm vào Hứa Chuỗi Ngọc, lại lặp lại tên nàng mấy lần.

"Trong nhà không cha không mẹ, chưa cưới phu, nhà ở phố Đào hoa."

Nàng nói từng câu từng chữ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.

Hứa Chuỗi Ngọc không trả lời nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Hứa Chuỗi Ngọc không đồng ý, không sao, nàng có thể tiếp tục chờ, tiếp tục đợi.

Bởi vì Hứa Chuỗi Ngọc đời trước luôn đợi nàng, đợi đến tận lúc chết đi, sao nàng lại có thể dễ dàng từ bỏ?

Lúc Hứa Chuỗi Ngọc sinh bệnh tính tình sẽ lạnh nhạt, an tĩnh hơn bình thường.

Hắn có thể không nói chuyện cả ngày, có thể nhìn chằm chằm một chỗ đến xuất thần, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Khi thời tiết tốt hơn, vết thương ở chân nàng cũng ở dần dần khỏi hẳn.

Nàng sẽ đỡ Hứa Chuỗi Ngọc ra khỏi sơn động, đến bờ sông rửa mặt.

Để hắn tự tắm rửa.

Mà nàng đứng ở xa, yên lặng bảo hộ hắn.

Thời gian ở đáy vực rất bình yên, cũng rất nhàn nhã.

Lúc bắt cá, ban đầu nàng luôn vồ hụt, sau đó nàng cũng biết cách lẳng lặng ngồi bên bờ sông cả ngày, bắt sâu câu cá.

Rất nhiều lần, Hàn Ngọc Sanh có thể cảm giác được ánh mắt của Hứa Chuỗi Ngọc dừng trên người nàng.

Khi nàng nhìn lại, Hứa Chuỗi Ngọc đã nhắm mắt lại.

Lúc hoàng hôn xuống núi, nàng theo thói quen đỡ Hứa Chuỗi Ngọc đi xung quanh đáy vực, vừa để tìm đường ra, vừa có thể đi dạo tiêu thực.

Bọn họ cứ sống như vậy cho đến khi được tìm thấy.

Gia đinh của Hứa gia đã đến.

Ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Hứa Chuỗi Ngọc.

Đứng bên cạnh gia đinh là một nữ nhân.

Nữ nhân này, là Dung Hân.

Ngàn dặm xa xôi từ kinh đô đến đây, chỉ để tìm Hứa Chuỗi Ngọc.

Trước khi lên kiệu, Hứa Chuỗi Ngọc đột nhiên vươn tay, kéo tay áo Hàn Ngọc Sanh, đôi mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói.

"Ta chỉ hỏi một câu.

Cả đời này ngươi chỉ cưới một người sao?"

Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, cười.

"Chỉ cần một người, đủ rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.