Dấm Phu

Chương 38: 38: Người Quen Cũ




Nếu Hàn Ngọc Sanh còn ở Hàn phủ.

Nếu Hàn Ngọc Sanh vẫn là tiểu thư Hàn gia.

Nếu người nam nhân sinh ra Hàn Ngọc Sanh vẫn chưa chết.

Nếu những điều đó là sự thật, thì lúc Hàn Ngọc Sanh nhìn thấy nữ nhân này, có lẽ nàng sẽ không cảm thấy bọn họ khác biệt như trời với đất, khiến nàng tự ti đến như thế.

Tuy đã sớm đoán được thân phận và địa vị của nữ nhân sắp cưới Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng đáy lòng nàng vẫn tồn tại một tia hy vọng.

Hy vọng có thể theo đuổi Hứa Chuỗi Ngọc một lần nữa.

Nhưng tia hy vọng này lại bị vụt tắt trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ nhân kia.

Nữ nhân này, là người quen cũ của nàng.

Ngày xưa, lúc còn là tiểu thư Hàn gia, từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã biết tên của nữ nhân này, đơn giản là vì nàng ta thường xuyên đến Hàn phủ.

Nữ nhân này họ Dung tên một chữ Hân.

Ưu điểm của Dung Hân chính là Dung gia phía sau nàng.

Nếu so sánh Dung gia với Hàn gia, về mặt tài sản, Dung gia không giàu có bằng Hàn gia, nhưng ở phương diện quyền thế thì lại khiến Hàn gia đuổi theo không kịp.

Tổ tiên Dung gia xưa nay đều có người làm quan lớn, tới thế hệ của mẫu thân Dung Hân, tuy suy bại không ít, nhưng quyền thế vẫn khiến người khác không dám khinh thường.

Dung Hân là trưởng đích nữ của Dung gia, từ nhỏ sủng trong lòng bàn tay như bảo bối, Hàn gia và Dung gia là thế giao, nên từ nhỏ Dung Hân thường xuyên đến Hàn gia khiến Hàn Ngọc Sanh có ấn tượng với nàng ta.

Nhưng mà..

Bây giờ Hàn Ngọc Sanh đã trưởng thành, Dung Hân cũng chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, chắc khoảng 17-18 tuổi.

Dung Hân từ nhỏ diện mạo đã không tồi, dung mạo bây giờ càng thêm xuất sắc, hẳn có không ít nam tử sẽ khuynh tâm với nàng.

Hàn Ngọc Sanh nhìn dung mạo này của Dung Hân, mày gắt gao nhăn lại.

Nàng nhớ rõ lúc còn quen biết Dung Hân, bên cạnh Dung Hân còn có một thiếu niên lớn hơn các nàng vài tuổi.

Thiếu niên này không phải họ Dung, hắn là bà con xa của Dung Hân.

Lúc ấy nàng nhìn lời nói, cử chỉ giữa Dung Hân và thiếu niên ấy thì đã khẳng định, vị thiếu niên này nhất định đã chiếm một vị trí nào đó trong lòng Dung Hân.

Vậy bây giờ vị thiếu niên này đang ở đâu?

Hàn Ngọc Sanh nhìn xung quanh Dung Hân thật kĩ.

Cho dù nàng tìm như thế nào, cũng không nhìn thấy bóng dáng của vị thiếu niên bên cạnh Dung Hân như ngày xưa.

Không đến cùng hay là?

Hàn Ngọc Sanh nhìn Dung Hân đầy nghi hoặc.

Hàn Ngọc Sanh vác bao tải trên vai lên thuyền, rồi lại vác một bao khác.

Nàng tranh thủ thời gian quan sát hành động của Dung Hân và Hứa Chuỗi Ngọc bên kia.

Dung Hân và Hứa Chuỗi Ngọc đã đi rồi.

Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể đứng ở bến tàu, trơ mắt nhìn bóng dáng của Hứa Chuỗi Ngọc và Dung Hân càng ngày càng xa, chậm rãi biến mất ở trước mắt nàng.

Bàn tay trong ống tay áo chặt chẽ nắm thành quyền.

Lúc mới gặp, địa vị của nàng cũng không khác Dung Hân, đều là tiểu thư của một gia đình có quyền thế.

Bây giờ gặp lại, Dung Hân vẫn là tiểu thư Dung gia, mà nàng Hàn Ngọc Sanh lại thành một người làm công hèn mọn tại bến tàu.

Nói nàng cam tâm, là gạt người.

Nàng thật không biết mình còn có ưu thế gì để có thể đoạt lại Hứa Chuỗi Ngọc từ trong tay Dung Hân.

Sau khi làm xong công việc ở bến tàu, Hàn Ngọc Sanh vẫn tiếp tục leo cây, nấp trên tường của hậu viện Hứa gia, chỉ để thấy Hứa Chuỗi Ngọc.

Nhưng hôm nay nàng không thấy Hứa Chuỗi Ngọc xuất hiện.

Nàng nấp ở trên tường đến tối, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn chưa về.

Nàng chỉ có thể thất vọng rời đi.

* * *

Đến khi gặp lại Hứa Chuỗi Ngọc, đã là nửa tháng sau.

Lúc Hàn Ngọc Sanh đang nấp trên tường nhìn Hứa Chuỗi Ngọc, hắn đã mặc một bộ áo cưới màu đỏ rực, trên mặt trang điểm tinh xảo, khiến khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp động lòng người càng thêm tinh xảo như tiên giáng trần.

Hàn Ngọc Sanh gắt gao nhìn áo cưới trên người Hứa Chuỗi Ngọc, cứ ngây ngốc ở đó, cách một bức tường im lặng nhìn Hứa Chuỗi Ngọc, đến khi Hứa Chuỗi Ngọc phát hiện ra ánh mắt của nàng, nhìn về phía nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, cả người giống như choáng váng, si ngốc nhìn nam tử cách đó không xa.

Nàng không nghĩ tới, thời gian lại trôi nhanh đến vậy, trong nháy mắt, Hứa Chuỗi Ngọc đã mặc áo cưới màu đỏ, gả cho người khác không phải nàng.

"Ngươi là ai?"

Thấy một nữ nhân xa lạ xuất hiện trên tường, ánh mắt của Hứa Chuỗi Ngọc có chút hoảng loạn.

Hạ nhân trong nhà cũng chạy ra, nhìn theo ánh mắt của Hứa Chuỗi Ngọc, liền thấy Hàn Ngọc Sanh, bọn hạ nhân nhanh chóng mở cửa sau ra, áp giải Hàn Ngọc Sanh đang bất động vào đại sảnh Hứa gia.

Chủ mẫu Hứa gia ngồi trên đại sảnh, đợi người bắt Hàn Ngọc Sanh vào.

"Ngươi là ai? Tại sao lại rình ở trên tường?"

Hàn Ngọc Sanh không trả lời, mà vốn dĩ cũng không trả lời được, miệng thì bị bịt kín, tay chân đều bị trói chặt.

Trong đầu vẫn luôn nhớ lại hình ảnh Hứa Chuỗi Ngọc mặc áo cưới lúc nãy.

Khiến tâm nàng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng không thể làm gì.

Chủ mẫu Hứa gia cũng không muốn nghe Hàn Ngọc Sanh trả lời, nàng vung tay lên, ra lệnh.

"Người đâu đánh chết tên hạ tiện này cho ta."

"Dạ."

Hạ nhân đã cầm trượng gỗ đứng một bên, ấn Hàn Ngọc Sanh xuống đất, xuống tay ra sức đánh.

Hàn Ngọc Sanh bị đánh đến mình đầy thương tích, đau đến mức toàn bộ thân thể đều không thể động đậy, cho đến khi bị ném ra Hứa gia, nàng chỉ còn lại một hơi thở.

Nàng nằm trong ngõ nhỏ không người qua lại, ý thức dần dần mơ hồ.

Cũng không biết là mơ hay thật, nàng thấy Hứa Chuỗi Ngọc đứng trước mặt nàng, ánh mắt đầy thương hại.

"Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết tại sao ngày nào ngươi cũng đến hậu viện, ta chỉ hy vọng sau này ngươi không đến nữa..

Mấy ngày nữa ta sẽ phải xuất giá.."

Hứa Chuỗi Ngọc hơi ngồi xổm xuống, đặt một lọ thuốc mỡ trên mặt đất, rồi xoay người rời đi.

Hàn Ngọc Sanh ngay cả duỗi tay cũng làm không được, chỉ có thể mở to mắt, yên lặng nhìn hắn biến mất.

Lúc Hàn Ngọc Sanh bò về đến nhà, cả người đã hoàn toàn tê liệt ngã trên giường, không còn có sức lực làm chuyện khác.

* * *

Ngày thứ hai, Hàn Ngọc Sanh không thể nào đứng dậy đi bến tàu làm việc được.

Trong số những người làm chung ở bến tàu, có một người ở gần nhà nàng, khi đi ngang qua nhà nàng, thuận tay đẩy rào tre đi vào nhà của Hàn Ngọc Sanh.

"Có ai ở nhà không?"

Hàn Ngọc Sanh vốn đã ngủ rất mơ hồ, bây giờ nghe được có người lớn giọng gọi tên nàng, mới khó khăn mở to mắt.

Nàng không thể không thừa nhận, nàng đủ xui xẻo.

Ngày đầu tiên trở lại thế giới này, đã bị đánh một trận, nằm liệt trên giường vài ngày, bây giờ lại bị đánh thêm một trận nữa, sẽ phải tiếp tục nằm trên giường một khoảng thời gian thật dài, càng khổ sở hơn là, ngay cả sức mời đại phu đến khám bệnh cũng không có, ngôi nhà này chỉ có một mình nàng ở, nàng cũng không thường qua lại với hàng xóm, vậy nên bây giờ không có ai giúp nàng mời đại phu đến nhà khám bệnh.

Việc duy nhất nàng có thể làm, là nằm ở trên giường, đợi khi nào đỡ hơn một chút, có thể động đậy được, sẽ nỗ lực bò đến y quán tìm đại phu.

Hàn Ngọc Sanh nằm ở trên giường ảm đạm mà nghĩ, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ có một ngày nàng chết cũng không có ai biết.

Bây giờ có người đến nhà tìm nàng, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên thấy kinh ngạc vạn phần.

"Ai?"

Nàng vất vả mới nói ra được một chữ.

"Ngươi bị sao vậy?"

Một bóng người đứng ở trước cửa phòng, đưa lưng về phía ánh sáng, Hàn Ngọc Sanh thấy không rõ khuôn mặt người đó, im lặng trong giây lát.

Người nọ đi đến mép giường, lại gần nàng.

Lúc này nàng mới thấy rõ ràng khuôn mặt của người đó.

"Ngươi.."

Người này nàng nhớ rõ, cũng làm ở bến tàu.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Người này không trả lời nàng, vội vội vàng vàng đứng lên, chạy ra cửa.

Hàn Ngọc Sanh nghi hoặc nhìn bóng dáng người này rời đi, cười tự giễu, lại mơ hồ ngủ đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, nàng mới ngửi được mùi thuốc.

Hàn Ngọc Sanh mở mắt ra, quay đầu thấy ở mép giường có một chén thuốc.

Chén thuốc vẫn còn đang nóng.

Người vừa mới chạy đi, không biết đã trở lại từ khi nào.

"Ta vừa mời đại phu đến khám cho ngươi, ngươi yên tâm, đại phu nói ngươi không bị thương đến gân cốt, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày."

"À.."

Hàn Ngọc Sanh không quen được người khác đối xử tốt như vậy.

"Cái kia..

Ngươi tên là gì? Ngại quá..

Ta quên mất."

Hàn Ngọc Sanh có chút quẫn bách.

Người kia hơi mỉm cười, không để trong lòng.

"Người khác đều gọi ta là A Ngũ, bởi vì ta đứng thứ năm trong nhà, ngươi cũng kêu ta A Ngũ đi."

"Như vậy..

A Ngũ, ngươi có thể giúp ta xin nghỉ với đốc công không? Mấy ngày nữa ta nhất định sẽ đến làm việc."

Tiền công tháng này còn chưa phát, Hàn Ngọc Sanh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cơ hội duy nhất nuôi sống chính mình.

A Ngũ gật đầu đồng ý.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nói với đốc công.

Với dáng vẻ này của ngươi, kêu ngươi đi làm chắc ngươi không sống nổi mất.

Nhưng mà mấy ngày nghỉ ngươi sẽ không được tính tiền công nha."

"Ừ, ta hiểu.

Còn có..

Để ta đưa tiền thuốc cho ngươi."

Hàn Ngọc Sanh lấy túi tiền ra, đưa chút bạc vụn còn lại cho A Ngũ.

A Ngũ sang sảng cười nhận lấy.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Hai ngày nữa ta sẽ đến thăm ngươi."

Nói xong, A Ngũ cũng không ở lại nữa, đi đến bến tàu.

Hàn Ngọc Sanh nhìn A Ngũ rời đi, cũng không cảm thấy khó chịu như trước, tâm trạng của nàng tự nhiên tốt lên, cong cong khóe miệng nhợt nhạt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.