Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành nên tâm tình của Nguyễn Miên Miên rất tốt, ngay cả đùi gà trong bữa cơm trưa cũng đều nhiều hơn một cái so với bình thường.
"Ký chủ, sao cô có thể ăn nhiều thứ đến như vậy?" Hệ thống không nỡ nhìn thẳng vào bữa cơm trưa của Nguyễn Miên Miên.
Thịt kho tàu, hai cái đùi gà to, canh viên tam tiên, cộng thêm một chén cơm tẻ.
Chậc chậc, thật đúng là không có một chút ý tưởng yêu cái đẹp của con gái...
Nguyễn Miên Miên vừa vui vẻ gặm đùi gà vừa dùng lời lẽ chính đáng trả lời: "Tôi hiện tại là một học sinh, nhiệm vụ của học sinh chính là học tập, tôi phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng thì mới có thể học tập thật tốt."
Đương nhiên, chủ yếu là do thể chất của cô đặc thù, cho dù ăn nhiều cũng sẽ không béo, cùng lắm thì trên mặt mang chút mũm mỉm của trẻ con mà thôi.
Hệ thống cười lạnh: "Haha, nói giống như tình hình học tập hiện tại của cô có bao nhiêu tốt ấy!"
Trên mặt Nguyễn Miên Miên không hề có vẻ xấu hổ: "Ít nhất thì mỗi lần thi cử tôi không phải người xếp cuối cùng."
Hệ thống: "Nga, thật là lợi hại nga."
Lớp có 50 người, vậy mà xếp hạng thứ 3 từ dưới lên đã bảo là được rồi?
"..."
Cảm nhận được Hệ thống trào phúng sức học tập của mình, Nguyễn Miên Miên không nói, chỉ yên lặng cúi đầu gặm đùi gà.
Ân, trầm mặc là tốt nhất.
Có thể là cảm giác xấu hổ lúc giữa trưa vẫn còn nên suốt cả buổi chiều, Quý Lâm An nếu lỡ không cẩn thận tiếp xúc đến ánh mắt của Nguyễn Miên Miên thì liền vội quay đầu đi.
Nguyễn Miên Miên cũng trong tình trạng như vậy.
Cô không phải người có da mặt dày đến mức vừa để lộ vú ở trước mặt người ta xong liền có thể làm được tâm như nước lặng.
"...."
Vẫn là giả bộ như đã quên chuyện ban nãy rồi đi.
Quý Lâm An cùng Nguyễn Miên Miên không hẹn mà cùng lựa chọn như vậy.
Thực nhanh đã đến giờ tan học.
Sau khi tan học, trong khi Nguyễn Miên Miên đang vội vàng chuẩn bị thu thập cặp sách sớm một chút để về nhà thì đã bị Hệ thống cản lại.
"Cô đừng vội đi, tôi hỏi cô, cô có nghĩ muốn nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã) làm bọn người Lý Hoan Hoan không dám bắt nạt cô nữa hay không?"
"Đương nhiên là có a."
Nguyễn Miên Miên tuy rằng có tính cách bánh bao, nhưng cô cũng không muốn làm bánh bao cả đời mặc người nắn bóp a.
"Cô khoan đi đã, chờ chút, tôi sẽ giúp cô." Hệ thống nói.
Nguyễn Miên Miên nghe xong.
Vì thế, cô buông quyển sách trên tay xuống, giả bộ như mình còn làm bài tập.
Tất cả mọi người đều đang học năm 2 cao trung (lớp 11), thế cho nên nhiệm vụ học tập cũng không nặng lắm, bởi vậy, trên cơ bản là sau khi tan học thì liền về nhà. Chỉ chốc lát sau, trong phòng trống toanh.
Đám chị đại Lý Hoan Hoan đã sớm như hổ rình mồi đối với Nguyễn Miên Miên.
"Coi như mày thông minh, biết không chạy trốn."
Lý Hoan Hoan tiến lên một bước rồi cười khinh miệt.
Buổi sáng bị Nguyễn Miên Miên đẩy, cơ bắp trên người Lý Hoan Hoan cô vẫn còn đau đâu, hơn nữa, còn ngã dập mông trước mặt mọi người trong lớp, sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì Lý Hoan Hoan cô còn mặt mũi nào gặp người khác?
Lý Hoan Hoan sau khi ngã xong lại nghĩ nghĩ, nhất định là trùng hợp, Nguyễn Miên Miên sao có thể có sức lực lớn đến như vậy cơ chứ?
Tốt xấu gì thì 3 người bọn cô cũng đã bắt nạt Nguyễn Miên Miên lâu như vậy rồi mà!
"Các chị em, chúng ta hãy lột sạch đồ của cô ta rồi bắt cô ta học tiếng chó kêu."
Lý Hoan Hoan quát lên một tiếng, 2 nữ sinh còn lại cùng nhau tiến lên.
Nguyễn Miên Miên cười gượng, sau đó vội vàng hỏi Hệ thống ở trong đầu: "Hệ thống, biện pháp cậu nói là gì, nhanh lên a."
Tay Lý Hoan Hoan đã dừng ở trên quần áo của cô.
Hệ thống cũng coi như là cấp lực: "Cô làm đầu óc trống rỗng, để tôi tạm thời tiếp quản thân thể của cô."
Nguyễn Miên Miên bất chấp nhiều như vậy, cô vội vàng làm theo lời Hệ thống nói, nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc.
Ngay sau đó, cô cảm giác bản thân bị một cổ lực đến từ trong thân thể bài trừ ra bên ngoài, sau đó, cả người trôi nổi ở giữa không trung, thật giống như linh hồn xuất khiếu, thành một người ngoài cuộc nhìn xuống căn phòng học này.
Cô nhìn đến cảnh biểu tình trên gương mặt trẻ con mũm mỉm của "Chính mình" đột nhiên trở nên lãnh khốc lên.
Túm chặt nắm tay, một quyền đánh tới trên cái mũi của Lý Hoan Hoan, đánh Lý Hoan Hoan đến máu mũi chảy ròng. Sau đó, chân dùng sức đá một cái, trực tiếp đá một nữ sinh ngã xuống đất, đau đến mức cô ta không đứng dậy nổi. Một nữ sinh khác cũng không tránh thoát, bị "Chính mình" túm cổ áo, chỉ nghe tiếng vang "chát chát chát", mấy cái tát liên tiếp đánh cho nữ sinh kia thấy mắt đầy sao xẹt.
Nữ sinh ngay cả cơ hội đánh trả cũng đều không có, mặt trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, thế nhưng khóc òa lên.
"Nguyễn Miên Miên, con đê tiện này, cư nhiên dám đánh chúng ta!"
Người duy nhất còn tính là mạnh khỏe - Lý Hoan Hoan một tay che cái mũi lại, chỉ vào "Nguyễn Miên Miên" chửi ầm lên.
"Nguyễn Miên Miên" nhếch môi cười một cái, đáp lại bằng việc soái khí dùng một chân đạp Lý Hoan Hoan ngã xuống mặt đất, đầu của Lý Hoan Hoan "Đông" một tiếng, là tiếng đụng vào trên mặt đất, nghe đều biết đau đến bao nhiêu.
"Còn mắng nữa sao?" Một cái bàn tay quăng qua.
Mặt Lý Hoan Hoan đều bị sưng vù.
Mẹ kiếp, Hoan tỷ cô làm chị đại nhiều năm như vậy rồi, có khi nào mà phải chịu qua loại cảm giác nhục nhã vô cùng này.
Trong ánh mắt của Lý Hoan Hoan ẩn chứa sự ngoan độc, hận không thể lột sống Nguyễn Miên Miên.
"Mẹ nó, mày chờ đó, tao nhất định sẽ giết chết người ngốc như mày..."
Lời còn chưa nói xong, "Nguyễn Miên Miên" lại quăng 3 cái tát liên hoàn lên trên mặt Lý Hoan Hoan.
Trên gương mặt vốn cũng được coi là trắng nõn của Lý Hoan Hoan ngay lập tức hồng như máu, đều sắp trầy da. "... Xú kỹ nữ...."
Giọng của Lý Hoan Hoan nhỏ đi rất nhiều.
Nghênh đón cô ta vẫn là mấy cái bạt tai không lưu tình chút nào. Hai nữ sinh còn lại muốn tiến lên giúp Lý Hoan Hoan nhưng đồng dạng cũng bị xử đẹp như vậy.
Cuối cùng, Lý Hoan Hoan rốt cuộc cũng khóc lóc xin tha: "Tao hận mày... Tao sai rồi còn không được sao... Huhu, tao sai rồi."
Ba nữ sinh cùng nhau khóc rống lên.
Trên mặt đều là dấu ấn đỏ hình bàn tay, khóc muốn bao nhiêu đáng thương thì có chừng đấy đáng thương.
Nào có nửa phần bộ dáng kiêu ngạo trong ngày thường.
Nguyễn Miên Miên xem xong toàn bộ quá trình ở trên không trung.
Nếu không phải thấy trước cảnh 3 người Lý Hoan Hoan sẽ làm gì với cô ở trong đầu thì chỉ sợ cô sẽ nhịn không được mà đồng tình với bộ dạng của 3 người họ bây giờ.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có một cảm giác ——
Thật sung sướng, thật hả giận nga!
"Hệ thống, cậu thật ngầu!" Nguyễn Miên Miên điên cuồng call với Hệ thống.
"Đó là chuyện đương nhiên."
Hệ thống ngạo kiều hừ một tiếng xong cùng Nguyễn Miên Miên thay đổi trở về.
Tiếp theo đó, Nguyễn Miên Miên cảm giác bản thân lại về tới thân thể của mình.
Trước mặt, là thân ảnh chật vật của bọn người Lý Hoan Hoan.
Hắc hắc hắc...
Trên mặt Nguyễn Miên Miên lộ ra một nụ cười sói.
Cô đột nhiên hưng phấn lên...
( ̄▽ ̄)( ̄▽ ̄)( ̄▽ ̄)