Dâm Ma

Chương 237




Dương Thần nhìn hai nữ thì cười một tiếng đặc biệt là nhìn đến thân thể đầy đặn của Kỷ Hiểu Phù càng thêm sáng ngời , hắn liền nói nhỏ với Chu Chỉ Nhược gì đó , rồi đứng lên cùng Chu Chỉ Nhược đi lại hai nữ.

" Cô nương , cô không sao chứ "

Dương Thần đi lại đở lấy Kỷ Hiểu Phù nhìn lấy khuôn mặt nàng xanh méc nhưng không thể che đi vẽ đẹp của nàng mà hỏi.

" Khụ khụ ! đa tạ công tử ! ta! khụ khụ.

.

"

Kỷ Hiểu Phù bị một nam nhận xa lạ đi lại đở có chút không được tự nhiên mà hơi né trách trả lời , nhưng vì bị trúng độc lời nói không tới một câu đã không ngừng ho khang.

" Chào ngươi , ta là Chu Chi Nhược "

Chu Chỉ Nhược lúc này cũng đứng ở tiểu la lị bên cạnh Kỷ Hiểu Phù chào hỏi.

" Ta !.

ta là Dương Bất Hối "

Tiểu la lị Dương Bất Hối đang cố đở lấy mình mẫu thân nghe được giọng nói quay đầu nhìn , thấy được tiểu nữ hài cũng bằng tuổi mình làm nàng cũng có chút vui mà trả lời.

" Ta nhìn cô nương một thân kịch độc , nếu không chữa trị mà nói sẽ mất mạng "

Dương Thần không để ý đến Kỷ Hiểu Phù trách né mà đem nàng thân thể mềm mãi cho ôm lấy đở đứng lên , rồi đi lại chổ hắn ngồi đem nàng cho ngồi lên cái ghế.

Kỷ Hiểu Phù một thân kịch độc cơ thể vô lực không thể làm gì mà tùy ý Dương Thần cho đở lấy mà dẫn đi.

Còn Dương Bất Hối đã bị Chu Chỉ Nhược một hồi kết bạn mà vui vẽ , thấy mẫu thân được đại ca ca đở lấy tính đi lại.

" Bất Hối , Thần ca ca y thuật rất lợi hại có thể trị cho ngươi mẫu thân chúng ta đừng làm phiền "

Chu Chỉ Nhược thấy vậy nghe theo lời của Dương Thần mà nắm lấy tay của Dương Bất Hối kéo lại rồi nói.

" Thật vậy , đại ca ca có thể trị tốt cho mẫu thân "

Dương Bất Hối nghe thì có chút vui vẽ quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược hỏi.

" Đó là đương nhiên , ta với ngươi qua một bên chơi , đừng làm phiền bọn họ , ta có đồ ăn vật ngon lắm chúng ta cùng ăn "

Chu Chỉ Nhược lấy ra một đống kẹo và bánh hướng Dương Bất Hối dụ dỗ rồi kéo nàng qua một bên.

Dương Thần không để ý đến hai tiểu la lị mà nắm lấy cổ tay mềm mãi của Kỷ Hiểu Phù , một bộ chăm chú bắt mạch.

Mà Kỷ Hiểu Phù cũng vô lực phản kháng và nói gì chỉ có thể nhìn Dương Thần chăm chú mà có chút ngượng ngùng.

" Kỷ cô nương , kịch độc đã thấm vào gân cốt nếu không thể chữa trị bây giờ liền sẽ mất mạng "

Dương Thần giả bộ bắt mạch vẫn không quên đưa vào nội lực làm kịch độc phát tán càng nhanh.

Kỷ Hiểu Phù lúc vào cũng đã thấy Dương Thần ngồi một bên , nên cũng nghe đến mình giới thiệu hồi nảy tên , nên không cũng có kinh ngạc đến hắn xưng hô mình.

" Thế công tử có thể trị cho ta "

Kỷ Hiểu Phù nghe được Dương Thần nói lại thêm cơ thể cảm nhận đau đớn mà cắn răng nhịn đau hỏi.

" Có thể nha , bắt quá có chút không tiện "

Dương Thần một bộ hơi do dự bất quá cũng nhìn nàng mà nói.

" Trị như thế nào nha ! khụ! khụ! "

Kỷ Hiểu Phù nghe vậy có chút chần chừ hỏi nàng liền lại ho khang lấy.

" Là như vậy "

Dương Thần liền đến gần nàng lổ tai nói nhỏ.

" Cái này! "

Kỷ Hiểu Phù nghe vậy khuôn mặt liền đỏ lên cũng muốn từ chối , bất quá lại nhìn tới một bên Dương Bất Hối , sau cùng lại không nở chết đi mà cắn răng nói " Công tử có thể chữa cho ta chổ không người "

" Được "

Dương Thần thấy nàng đồng ý khóe miệng nhếch lên , đem nàng ôm ngang đứng lên vẫn không quên hương hai tiểu la lị nói " Hai muội ở lại chơi , ta đi chữa trị cho nàng "

" Vâng ca ca "

" Vâng đại ca ca "

Chu Chỉ Nhược và Dương Bất Hối đồng thanh trả lời.

Dương Thần gật đầu rồi ôm lấy cơ thể mềm mãi của Kỷ Hiểu Phù vào một căn phòng gỗ nhỏ , rồi để nàng nằm lên giường.

" Kỷ cô nương đắc tội "

Dương Thần nói một tiếng rồi đem nàng áo ngoài bắt đầu chuẩn bị cởi.

" Cái này.

.

nhờ công tử "

Kỷ Hiểu Phù nghe vậy thẹn thùng nếu không nghĩ tới bên ngoài Dương Bất Hối nàng thà chịu chết.

Dương Thần cũng không khách khí đem nàng áo ngoài từ từ cởi ra , lộ ra nàng da thịt trắng nõn hai vú to tròn cao vút bị cái yếm màu đỏ cho che đi.

Kỷ Hiểu Phù thì thẹn đến nhắm mắt lại không dám nhìn.

Dương Thần cũng không phải đem nàng cho chơi mà cởi nàng áo ngoài , thì đem nàng cơ thể cho xoay lại , lộ ra nàng bờ lưng thon trắng nõn , hắn liền từ không gian lấy ra một bộ kim châm.

Rồi ở nàng bờ lưng trắng nõn mà châm cứu nhưng hắn cũng không muốn trị cho nàng hết , mà chỉ trị một ít đem nàng khuôn mặt xanh méc , cho trở lại trắng nõn mà thôi , kịch độc thì bị chặt lại không cho phát tán ra nữa.

" Ngưu tiên sinh ! ngưu tiên sinh! "

Mà lúc này Trương Vô Kỵ vì đám người trúng độc ở một bên đau đớn mà hét thảm , không đành lòng liền chạy vào ở trước cửa phòng mà gõ kêu lấy.

" Ngươi kêu cái gì mà kêu "

Qua một hồi , Hồ Thanh Ngưu bị đập cửa riết mà phiền đành mở cửa mà hỏi.

" Bên ngoài nhiều người bị trúng độc , ông không ra cứu bọn họ nha "

Trương Vô Kỵ thấy Hồ Thanh Ngưu mà nói.

" Ta có quy định , chỉ người minh giáo mới cứu , ngoài ra ai cũng không cứu "

Hồ Thanh Ngưu khoát tay nói.

" Ông là thần y , mà thấy chết không cứu sau được "

Trương Vô Kỵ thấy Hồ Thanh Ngưu đóng cửa liền đưa tay cản lại nói.

" Ta không phải thần y , ngươi muốn cứu người tự mình cứu đừng làm phiền ta "

Hồ Thanh Ngưu thấy Trương Vô Kỵ như thế phiền liền từ trong ngực lấy ra một quyển sách y thuật văng cho hắn rồi đóng lại cửa.

Trương Vô Kỵ thấy cửa đã đóng rồi nhìn trong tay cuốn sách , khuôn mặt hiện lên đầy quyết tâm chạy về phòng mà nghiên cứu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.