Dâm Ma

Chương 225: Ân Tố Tố




" Tại hạ Tống Viễn Kiều , hoan nghênh Diệt Tuyệt sư thái đến võ đang "

Tống Viễn Kiều dẫn đầu vài đệ tử phái võ đang đi ra , thấy chúng bữ ăn mặc lộ liễu bắt quá hắn không để ý , mà hướng Diệt Tuyệt chào hỏi.

" Ta đến là được đồng đạo mời tới , cũng đến mừng đại thọ trăm tuổi của Trương Chân Nhân "

Diệt Tuyệt đối với Dương Thần không có cách nào nhưng đối với người ngoài vẫn rất cao ngạo.

" Vậy mong Nga mi phái bỏ vũ khí rồi đi vào "

Tống Viễn Kiều khách khí nói.

" Được rồi , bỏ vũ khí "

Diệt Tuyệt cũng biết võ đang quy củ cũng không làm khó , hướng chúng nữ nói dù sau nàng Ỷ thiên kiếm cũng bị gãy , nên không có cầm vũ khí.

" Ồ , đây không phái là Nga mi phái sao , ăn mặc như kĩ nữ đâu "

Đoàn người muốn theo Tống Viễn Kiều đi lên phái võ đang , thì sau lưng lại truyền tới âm thanh trêu chọc.

" Ngươi sủa cái gì "

Dương Thần nghe vậy hai mắt lóe lên tia nguy hiểm , nhìn phía sau một đoàn người đi tới.

" Hà chưởng môn , Thiết cầm tiên sinh "

Tống Viễn Kiều thấy đoàn người đi lại mà chào một tiếng.

" Ta hỏi ngươi sủa cái gì "

Dương Thần lần nữa nhìn hai tên lão già đi đầu một người là Hà chưởng môn và Thiết cầm tiên sinh nói.

" Ngươi là thứ gì "

Tên Thiết cầm một bộ hung hăng đi lên nói.

" Vả mặt "

Dương Thần thấy vậy nhàn nhạt nói.

" Vù "

Dương Thần vừa dứt lời , Đinh Mẫn Quân tốc độ kinh người lướt đến trước mặt của Thiết cầm tiên sinh , đưa lên bàn tay ngọc hướng mặt của hắn một cái tát " Ba " một tiếng âm thanh vang dội.

Rồi nàng lần nữa lướt trở về , đứng bên cạnh Dương Thần.

" Thật nhanh "

Ở đây đoàn người hết hồn nhìn Đinh Mẫn Quân có chút sợ hãi , nếu không phải bạc tay mà là trường kiếm thì tên kia đã chết , mà đoàn người càng hiếu kì nhìn Dương Thần.

" Ngươi "

Mà Thiết cầm tiên sinh bị tát lấy lại tinh thần ngón tay chỉ lấy Đinh Mẫn Quân muốn nói gì.

" Ngươi sủa tiếng nữa đem ngươi giết "

Dương Thần liếc mắt nhìn Thiết cầm tiên sinh nhàn nhạt nói.

" Hừ "

Thiết Cầm tiên sinh cũng sợ hãi chỉ hừ một tiếng không nói gì nữa.

" Mời các vậy nhập sơn "

Tống Viễn Kiều thấy vậy liền hướng mấy người ra hiệu mời vào.

Vì Trương Chân Nhân còn đang bế quan nên đoàn người đi vào đại sảnh cùng Tống Viễn Kiều khách sáo vài câu , rồi sắp xếp chổ ở cho từng người , mà những người ở đây nhìn Dương Thần có chút quái dị , vì phái nga mi nhóm nữ nhân rất nghe lời của hắn.

Rất nhanh trôi qua hai ngày , Trương Tam Phong cũng xuất quan , những một phái nhỏ cũng từ từ mà tới.

Tất cả đều tập chung ở đại sảnh , Trương Tam Phong ngồi trên chủ tọa , bên phải là Dương Thần và phái Nga mi , bên trái là những các môn phái khác nhau.

" Không biết vị này là "

Trương Tam Phong nhìn qua Dương Thần thấy sau lưng hắn chúng nữ đệ tử phái Nga Mi mà hỏi.

" Mới nhận chức là Nga mi chưởng môn nhân "

Dương Thần đem một ly trà cho uông mà nói.

Rất nhanh các môn phái đã tới đông đủ rồi ép hỏi Trương Thúy Sơn tung tích của Tạ Tốn.

Vì tình anh em mà Trương Thúy Sơn liền cầm kiếm cho cắt cổ chết veo , sau đó là Ân Tố Tố chạy lại ôm thi thể của Trương Thúy Sơn , rồi nói nhỏ với Trương Vô Kỵ cái gì rồi muốn tự sát.

" Hừ "

Dương Thần đợi giây phút này cũng lâu thấy thời cơ tới , liền hừ một tiếng khí thế kinh người bọc phát đem toàn trường người đều cho lùi lại , mà Ân Tố Tố cũng bị đánh ngất , rớt ra cây dao.

" Mẹ , cha !.

"

Trương Vô Kỵ khôn ngừng khóc mà kêu lấy hai người.

" Đa tạ "

Trương Tam Phong thấy Ân Tố Tố được cứu , hắn cũng kinh ngạc nội lực mạnh mẽ của Dương Thần nhưng vẫn không quên đa tạ , rồi cho người đở lấy Ân Tố Tố cùng Trương Vô Kỵ đi nghĩ ngơi.

" Như vậy sao được , ác tặc tạ tốn còn chưa biết tung tích , sao để nàng rời đi "

Hà Chưởng Môn thấy người đem Ân Tố Tố mang đi liền đi lên nói.

" Vậy không biết Hà chưởng môn muốn thế nào "

Trương Tam Phòn nghe vậy liền đem khí thế phát ra hỏi.

" Thôi việc tới nước này Trương Ngũ Hiệp cũng đã chết , Thiếu lâm xin phép được rút lui "

Thiếu lâm nói một tiếng rồi rời đi , mấy môn phái thấy Thiếu lâm không để ý thì cũng đi theo.

" Ngũ ca ! "

Lúc này ở một căn phòng Ân Tố Tố tỉnh lại kêu một tiếng.

" Mẹ ! ô! ô! cha chết rồi.

.

"

Trương Vô Kỵ nghe tiếng của Ân Tố Tố thì chạy qua ô ô khóc lên.

" Ngoan , Kỵ nhi không khóc "

Ân Tố Tố biết Trương Thúy Sơn chết thì tâm cũng muốn chết theo , nhưng nhìn đến Trương Vộ Kỵ nàng lại không nở rồi.

" Ahh!.

lạnh quá!.

ahhh! "

Bổng Trương Vô Kỵ ra người toát ra hơi lạnh bắt đầu không ngừng run rẩy , cả người co lại mà hét thảm một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.