Đúng lúc này, xung quanh chúng tôi bừng sáng, cả dãy hành lang trở về với hiện trạng ban đầu.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, coi bộ chúng tôi đã thoát khỏi trận pháp.
Con Yến thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp quay sang tôi, hình như nhận ra điều gì không ổn, cô ta liền vội vội vàng vàng đưa tôi vào bên trong phòng, sau đó lấy ngay một chiếc áo ngoài cho tôi mặc vào. Miệng thì thầm "Mợ hai là chủ, không nên cởi áo ngoài ra như vậy, bà chủ thấy sẽ trách phạt".
Minh Ngọc điều khiển cơ thể của tôi, nhẹ nhàng đáp "Lúc nãy hoàn cảnh cấp bách, cho nên mợ mới đưa ra kế sách như vậy, cũng không nghĩ nhiều cho lắm, nhưng mà có lẽ không ai nhìn thấy đâu mà con lo".
Nói rồi Minh Ngọc còn cười cười, coi như là trấn an tâm trạng của con Yến.
Khi đã mặc xong, con Yến dìu tôi lên trên giường, khe khẽ nói "Sự việc vừa rồi nhất định đã làm mợ mệt mỏi, không bằng mợ cứ nghỉ ngơi, con đi xuống bếp nấu chút gì đó cho mợ dùng".
Minh Ngọc cảm thấy ý kiến này cũng không tệ, liền ừm một tiếng, đồng ý ngay.
Con Yến vừa đi khuất, tôi mới có thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.
Trong căn phòng có phần thiếu ánh sáng, ở bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa, mặc dù cơn mưa không lớn lắm, có điều lại vô tình khiến cho không gian bên trong trở nên ảm đạm một cách kỳ lạ.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, tuy rằng mọi thứ đều vẫn vậy, nhưng tôi lại có cảm giác không đúng.
"Mợ hai... Mợ hai... Không xong rồi... ".
Giọng nói gấp gáp của con Yến bỗng dưng truyền tới, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Tôi lập tức chuyển mắt về phía của cô ta, thì trông thấy dáng vẻ hấp ta hấp tấp chạy tới, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng, giống như đã gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng.
"Yến, con bình tĩnh trước đã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà con lại hoảng hốt như vầy chứ?".
Minh Ngọc lại điều khiển cơ thể của tôi cất tiếng hỏi, con Yến nghe vậy, vội nuốt một ngụm nước miếng để thấm giọng, chậm rãi trả lời "Xảy ra chuyện lớn rồi mợ hai ơi, ở trong nhà bếp không có bất kì người nào, cả dãy hành lang nữa, giống như mọi người đều đã biết mất".
Minh Ngọc nhíu mày, nghi hoặc "Con nói sao? Nhà bếp và hành lang đều không có ai hả? Rõ ràng tang lễ của chồng mợ vẫn chưa kết thúc mà? Mọi người tột cùng đã đi đâu hết?"
Lời vừa dứt, sự im lặng bất chợt bao trùm cả không gian, tôi và con Yến có lẽ mơ hồ đã nghĩ tới một đáp án kinh hoàng, không thể dùng lời nói miêu tả hết được.
Con Yến sợ hãi, chạy nhanh tới chỗ tôi, đôi tay nắm lấy vạt áo, như thể cô ta đã đoán được chuyện không lành sắp tới.
Tiếng mưa bên ngoài song cửa vang vọng, mau chóng lấp đầy sự yên tĩnh bên trong phòng này, trong vô thức, tôi có thể nghe thấy có bao nhiêu giọt nước rơi trên nền gạch bông của dãy hành lang dài.
Đúng lúc, tôi chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ để coi thử tình hình ngoài phòng thế nào, thì mơ hồ trông thấy có cái gì đó dính trên khung cửa.
Tôi giựt mình.
Nheo nheo mắt, cố gắng nhìn kỹ càng hơn, lúc này phát hiện ra đó là một vệt màu đỏ như máu, chầm chậm chạy xuống bên dưới dãy hành lang.
Trong lòng nổi lên một trận bất an, tôi liền đứng bật dậy, tiến tới gần hơn một chút.
Khoảnh khắc tôi xác định vệt đỏ kéo dài kia sền sệt chính là máu người, toàn thân của tôi ớn lạnh, da gà da vịt tự động nổi lên hết. Tự hỏi đây là máu của ai?
Tôi suy đoán, khả năng cao đã có thứ không sạch sẽ di chuyển qua, chỉ là hiện tại nó đang ở đâu? Và mọi người ở trong nhà này đã bị gì?
Càng nghĩ càng nhận thấy mọi chuyện không hề đơn giản một chút nào, chẳng lẽ vụ việc tôi và con Yến rơi vào trận quỷ pháp và thoát ra được đều nằm trong kế hoạch của kẻ thủ ác sao?
Nói cách khác, vốn dĩ chúng tôi vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, ảnh hưởng tới tánh mạng, kẻ đứng đằng sau mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu trò chơi sinh tử của hắn mà thôi.
"Mợ hai... Mợ hai... Mợ bị làm sao vậy?... Tại sao lại đi về phía cửa sổ? Bộ mợ đã phát hiện ra manh mối gì hay sao?"
Giọng của con Yến ở phía sau truyền tới.
Tôi như thể thức tỉnh, dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang, ngay lập tức theo phản xạ tự nhiên quay đầu về phía cô ta.
Con Yến đưa mắt nhìn, có lẽ cô ta đã nhận ra điều bất thường trong biểu cảm của tôi, bèn bước tới bên cạnh, thấp giọng hỏi "Mợ hai, con thấy mợ vừa di chuyển vừa suy nghĩ đăm chiêu, lẽ nào mợ đã biết được nguyên nhân của mọi chuyện".
Minh Ngọc ở trong cơ thể của tôi, cũng đã chứng kiến hết mọi thứ, cô ta cảm thấy không nên che giấu con Yến làm gì, khi cả hai chúng tôi đang trong hoàn cảnh này, hơn nữa cô ta cần biết để dễ dàng ứng phó với trường hợp cấp bách, vì vậy bèn trả lời "Yến, con phải thật bình tĩnh mà nghe mợ nói, bây giờ chúng ta có thể đang trong tình trạng lành ít dữ nhiều, theo suy đoán của mợ, trận quỷ pháp kia vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy"