Dám Chạy Xem!

Chương 36




Editor: VịtK

Hai làn môi chạm vào nhau, nhiệt độ của môi có chút lạnh, anh vuốt ve cánh môi cô, nhẹ nhàng liếm.

Kỷ Niệm Sơ cảm giác được mùi hương của anh ập vào mặt cô, làm cho cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, tuy không biết hôn như thế nào, cô cũng trúc trắc đáp lại.

Bùi Lương Thành cảm nhận được cô đang đáp lại, bàn tay to vỗ về lưng cô, dần dần gia tăng nụ hôn này.

-

Kỷ Niệm Sơ đã quên làm sao mình có thể quay về Thanh Gia Hoa Uyển, chờ cô phản ứng lại thì cô đã ở trong nhà Bùi Lương Thành, đúng vậy không sai, cô ném một mình Vu Nhiễm vào chính nhà mình, thu xếp xong, cũng không biết mình bị trúng bùa gì, đi theo anh qua bên đây.

cô có chút ảo não, sao mình lại không kiềm chế được thế này? Bị sắc đẹp mê hoặc.

cô đang thông não mình, điện thoại ở một bên rung lên, cô sửng sốt, giờ này mà ai còn gọi cho cô nữa?

cô lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi của Hoắc Chính Phàm gọi tới, có chút kinh ngạc, ấn nút nghe máy.

“Có việc?”

Nguyên nhân Vu Nhiễm không vui đều là do anh ta, sao cô có thể đối tốt với hắn được chứ.

“Vu Nhiễm đang ở bên cạnh cô sao?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, nhàn nhạt, nghe xong vẫn lạnh nhạt như vậy.

“Có liên quan gì tới anh sao?” cô cười lạnh một tiếng, hỏi lại.

Ở đầu bên kia Hoắc Chính Phàm giống như trầm mặc vài giây, sau đó truyền tới âm thanh gấp gáp, điện thoại liền bị ngắt máy.

“?”

một lúc sau Kỷ Niệm Sơ bị cúp điện thoại không nhịn được mắng, chưa từng thấy có người nào mà không có tâm tới trình độ này, quả nhiên, Vu Nhiễm vì anh ta làm nhiều chuyện như vậy, trả giá nhiều như vậy, bộ anh ta không nhìn thấy sao?

không, anh ta thấy được, chỉ là không đáp lại mà thôi.

Hoặc là nói, không muốn đáp lại.

Bùi Lương Thành thấy dáng vẻ này của cô, vốn định mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy hình như có chút không thích hợp, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ ôn nhu nhìn cô như vậy.

Mắt thấy không khí càng ngày càng ái muội, trong lòng Kỷ Niệm Sơ có chút thấp thỏm, thậm chí có chút sợ hãi, khó được có chút nói lắp, “Luật sư Bùi, em… Em phải về để chiếu cố Nhiễm Nhiễm, em sợ cậu ấy một mình ……”

“đang sợ cái gì?” anh nhìn vào đôi mắt cô, cười nói: “anh sẽ không ăn thịt em.”

cô còn muốn phản bác, Bùi Lương Thành liền đi trước cô mở miệng, “Vu Nhiễm đã ngủ rồi, bây giờ em đi về, nói không chừng sẽ đánh thức cô ấy.” (yêu râu xanh)

“nói… nói cũng đúng…” Kỷ Niệm Sơ thoáng một cái đã bị cái tên Bùi Lương Thành dắt mũi, thậm chí còn cảm thấy anh nói cũng đúng. (một người yêu râu xanh, một người dễ tin người)

Hai người cùng ngồi trên sô pha, Bùi Lương Thành ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, “Niệm sơ, đừng đi… Ở lại với anh đi.” (Knock down)

Giọng nói của anh thấp thấp, nghe giống như có chút yếu ớt, nhưng lại làm cho người khác cảm giác có vài phần làm nũng, ở bên cổ cô cọ tới cọ lui, phả ra hô hấp nóng rực.

“Ừ? Có được không?” Bùi Lương Thành thấy cô không nói gì, lại hỏi một lần nữa, giọng điệu khẩn cầu, lặng lẽ đưa bàn tay xuống, nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan nhau. (Chú Bùi thật biết cách ve vãn a)

Kỷ Niệm Sơ bị giọng nói trầm thấp của anh làm cho rung động, cả người đều mềm xuống, còn có giọng điệu khẩn cầu aka làm nũng, cũng không có tiền đồ mà gật đầu cái rụp đáp ứng. (Hay chị ơi, vô miệng sói)

Cho đến lúc hai người nằm ở trên giường, Bùi Lương Thành ôm cô từ đằng sau, Kỷ Niệm Sơ có chút phát ngốc, sao cô không thể nhịn được mấy cái dụ hoặc này chứ?

“Sao em có cảm giác em đang lên thuyền giặc vậy ta…” Kỷ Niệm Sơ híp nửa con mắt, thì thào nói.

Bùi Lương Thành nghe vậy không nhịn được, cười ra tiếng, “Ừ, em đã lên thuyền giặc rồi, cũng không thể đi xuống được nữa.”

Kỷ Niệm Sơ suy nghĩ nửa ngày, gật đầu, “Được, vậy em đây cũng miễn cưỡng lên thuyền giặc của anh.”

“Ngày mai không phải còn muốn giúp anh đi phiên toà sao, ngủ sớm chút đi.” cô tựa hồ là có chút buồn ngủ, quay người lại, đem mặt vùi vào ngực anh, thấp giọng nói: “Luật sư, em vẫn luôn cảm thấy anh là một luật sư rất lợi hại…”

Bùi Lương Thành nghe vậy đột nhiên ngồi dậy, cúi người nhìn cô, đưa mặt cách cô cực gần, nhẹ giọng cười nói: “không chỉ có những chuyện này, anh còn nhiều chuyện lợi hại hơn nữa.”

“Muốn sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Luật sư Bùi: Muốn sao?

Toà án trung cấp thứ hai của Kinh thị

“Căn cứ vào điều 17 bộ luật hình sự nước ta, phạm nhân đủ 16 tuổi đã phạm tội, phải chịu trách nhiệm hình sự về tội phạm, người đủ 14 tuổi chưa tròn 16 tuổi, đã cố ý giết người, cố ý gây thương tích hoặc tử vong, cướp bóc, buôn bán ma tuý, phóng hoả, gây nổ, sử dụng chất nguy hiểm thì phả chịu trách nhiệm hình sự.”

“Tuy bị cáo là vị thành niên, nhưng lại cố ý tổn thương nguyên cáo, rõ ràng đã phạm vào điều lệ kể trên, cho nên công tố viên vẫn biện hộ cho tội danh của bị cáo, không tán đồng quan điểm của luật sư.” (Đừng ai hỏi tui gì cả…)

không khí trang nghiêm trong đại sảnh, công tố viên nói từng câu từng chữ, có trật tự mà lên án, Kỷ Niệm Sơ ngồi bên phía người nhà của bị cáo, cô nhìn Bùi Lương Thành cũng giống vậy, trật tự rõ ràng từng câu từng câu phản bác lại.

“Là luật sư của bị cáo, tôi biện hộ…”

Trong đại sảnh quanh quẩn giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Bùi Lương Thành thanh, tư duy logic rất rõ ràng.

thì ra lúc anh làm việc, là bộ dạng này.

Kỷ Niệm Sơ chống tay lên mặt, ngồi ở vị trí này có thể thấy được bóng dáng của anh rõ ràng, bóng lưng thẳng tắp, vóc dáng rất cao nhưng cũng rất mảnh khảnh.

Mặc một cái áo sơ mi cùng chiếc quần tây đơn giản, cổ tay áo cuống lên, từ góc của cô nhìn qua, thậm chí có thể thấy rõ ràng khớp xương nhỏ nhô lên từ trong cổ tay anh.

“rõ ràng không phải như thế.” Kỷ Niệm Sơ nói thầm, ngày hôm qua anh ôm mình ngủ, rõ ràng có thể cảm nhận được, ừ… Còn không cẩn thận sờ đến, dáng người tốt như vậy, thật giống như một cái móc áo treo quần áo, sao có thể nhìn ra ‘yếu đuối mỏng manh’ được chứ.

Nghĩ đến đây, Kỷ Niệm Sơ không nhịn được bật cười, ngày hôm qua bọn họ, ừ, chính thức ở bên nhau rồi.

thật tốt, người cô thích, vừa vặn cũng thích cô.

Vụ án được xét trong chốc lát, cuối cùng bên bị cáo thắng kiện, vào lúc chủ toạ đưa ra phán quyết cuối cùng, cảm xúc bên người nhà nguyên cáo hoàn toàn mất khống chế, giống như điên lên, chạy như bay hướng về phía bên này, đưa tay đánh Bùi Lương Thành, vừa đánh vừa khóc.

Bùi Lương Thành không tránh, đứng tại chỗ như vậy, Kỷ Niệm Sơ thấy cục diện không ổn, vừa muốn đi qua, rất nhanh có nhân viên công tác đi lên kéo người nhà nguyên cáo ra, hai bên trong lúc nhất thời giằng co.

Rốt cuộc, người nhà bên nguyên cáo bình tĩnh một chút, mới buông bàn tay vẫn luôn gắt gao nắm lấy tay trang của Bùi Lương Thành ra.

Thời điểm hai người quay lại xe, Kỷ Niệm Sơ có chút đói bụng, “Chúng ta đi ăn cơm đi?”

Bùi Lương Thành gật đầu, “Muốn ăn gì?”

cô mở định vị trên điện thoại ra, cúi đầu bắt đầu kiếm chỗ ăn, vừa vặn, có một cuộc gọi tới.

“A a a a a a a a a Kỷ Niệm Sơ!!!”

“Cậu dám để tớ ở nhà một mình, cậu có còn là con người nữa không!”

“Cậu cái đồ không có lương tâm, hôm nay tớ phải đi vào đoàn phim, cậu cũng không gọi tớ dậy?” Ở đầu bên kia Vu Nhiễm hét to, giognj điệu vừa cáu kỉnh vừa tức giận.

Kỷ Niệm Sơ không chút nghi ngờ, nếu lúc này mình mà ở bên cạnh cậu ấy, có khả năng cậu ấy hận không thể bóp chết cô.

“Cậu cũng không nói cho tớ biết hôm nay cậu có phim để chụp.” Kỷ Niệm Sơ chớp mắt, giọng điệu cực kỳ vô tội.

“Vậy cậu sẽ không ——” Vu Nhiễm nói một nửa, đột nhiên dừng một chút, đổi câu hỏi, “Này này này, con chó này, ngày hôm qua cậu không ngủ ở nhà có đúng không?”

???

Mặt Kỷ Niệm Sơ đỏ lên, có chút chột dạ, giọng nói cũng rất mất tự nhiên, vội vàng điều chỉnh âm lượng cuộc trò chuyện thấp xuống, “nói cái gì đó? Sao có thể chứ?”

“Còn gạt tớ, bàn chải đánh răng và khăn lông của cậu không hề có dấu vết đụng qua, không lẽ cậu có thói quen buổi sáng rời giường không đánh răng không rửa mặt mà đi ra cửa hả?” Giọng điệu của Vu Nhiễm không hề có cảm xúc vang lên, giống như đang chế nhạo cô.

“…”

Kỷ Niệm Sơ không còn gì để nói, nhất thời cũng không tìm ra câu nào để phản bác lại, bị nghẹn miệng không nói được gì, không thể không nói, năng lực quan sát của cái tên Vu Nhiễm này cẩn thận như vậy?

Còn rảnh để xem bàn chải đánh răng và khăn lông của cô???

“Cậu con mẹ nó là đồ cái biến thái sao? Còn có chuyên môn đi quan sát bàn chải đánh răng cùng khăn lông của người khác?” Kỷ Niệm Sơ trầm mặc trong giây lát, rốt cuộc cũng mở miệng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Còn cái gì mà chụp bộ phim gì đó, cậu đổi nghề đi làm trinh thám được rồi đó.”

Vu Nhiễm hướng về phía gương cười cười với chính mình, nụ cười kia thấy sao cũng cứng đờ.

cô chỉ là… Dưỡng thành cái thói quen này mà thôi.

Mỗi ngày lúc rời giường để đi rửa mặt, sẽ phản xạ có điều kiện mà nhìn bàn chải đánh răng và khăn lông của Hoắc Chính Phàm, mới có thể biết tối hôm qua anh có về nhà không, mới có thể biết cô rốt cuộc có phải đang ở một mình hay không… (Tui nói mọi người rồi, tui sẵn sàng lập group anti diss HCP)

Vu Nhiễm cũng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bất thình lình hỏi, “Thành thật khai báo, tối hôm qua có phải cậu ở với tên luật sư Bù kia không?”

Kỷ Niệm Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bùi Lương Thành, cô cảm khái nói, “Ừ, tối hôm qua tớ ở bên cạnh anh ấy, không chỉ có tối hôm qua, bây giờ cũng ở bên nhau, đang chuẩn bị đi ăn cơm.”

“…” Ước chừng đầu bên kia trầm mặc một phút, rốt cuộc cũng mở miệng nghẹn ra mấy chữ, “Chuyện khi nào?”

“thì tối hôm qua, lúc đó cậu cũng ở đó.” Lần này Kỷ Niệm Sơ rất sảng khoái thừa nhận, đồng thời cũng giải thích luôn, thuận tiện tỉ mỉ kể lại quá trình.

“Dừng dừng dừng—” Giọng Vu Nhiễm phát điên vang từ đầu bên kia lên, “Tớ nói rồi, tớ không muốn nghe.” (Đây là cảnh tui nghe con bạn tui luyên thuyên về ny nó trong khi đó mình còn chưa có bồ)

“Có phải ngày hôm qua tớ đã đùa giỡn đứa trẻ kia không?” Vu Nhiễm ở đầu bên kia đột nhiên hỏi.

Kỷ Niệm Sơ nghĩ đến đây liền nhịn không được trợn trắng mắt, không chút khách khí lên án cô, “Đúng vậy —— cậu cũng không biết bộ dáng lúc cậu đùa giỡn người ta ra sao đâu, mù mắt tớ.”

“Ngày hôm qua cái tên trà xanh Vưu Thi Hoài, lúc con kỹ nữ đó đi rồi, tớ nhớ rõ tụi mình lại quay về uống rượu, sau đó kia tên nhóc kia còn hát cho tớ nghe, sau đó, tớ không nhớ rõ nữa…”

“Được rồi, vậy cậu đi ăn cơm trước đi, buổi chiều tớ đi đi vô đoàn.” Vu Nhiễm thở dài một hơi, có chút phiền muộn, “Tớ tìm cái tên nhóc kia để nói rõ ràng, nói lời xin lỗi, miễn cho cậu ta đem bóng ma tâm lý thì không tốt…”

Đầu bên kia mới vừa cúp điện thoại, Bùi Lương Thành liền thò mặt qua, cười hỏi: “Bị phát hiện?”

“Đúng vậy.” Kỷ Niệm Sơ trầm giọng nói, phản ứng lại quay đầu nhìn anh, một đôi mắt hạnh trừng to, “anh nghe lén em nói chuyện điện thoại.”

“anh không nghe lén, mà là giọng cô ấy quá lớn.” Bùi Lương Thành vẻ mặt chính trực, làm Kỷ Niệm Sơ hoài nghi người vừa rồi trêu chọc mình không phải là anh.

Thôi được rồi, giọng nói của Vu Nhiễm cũng có chút lớn thật.

- -------------------------------

Hai người đi tới chỗ ăn, chén đĩa vừa mới được dọn lên xong, cách đó không xa liền truyền tới giọng nói quen thuộc, Kỷ Niệm Sơ có chút ngạc nhiên, đội nón lên đề phòng, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh kia, thấp giọng nói: “Hình như vừa rồi em nghe thấy giọng anh trai em.”

Nĩa trong tay Bùi Lương Thành đột nhiên rơi xuống, dừng ở trên bàn thuỷ tinh, phát ra âm thanh thanh thúy.

Kỷ Niệm Sơ kinh ngạc nhìn anh một cái, “Làm sao vậy?”

Bùi Lương Thành giống như lạc vào trong hồi ức nào đó, hơi rũ đầu, không nói gì.

Hơn nửa ngày, anh mới ngẩng đầu lên, đối với ánh mắt lo lắng của Kỷ Niệm Sơ, “anh không sao cả, anh vẫn luôn biết em có anh trai, không nghĩ tới hôm nay có thể trùng hợp gặp được, có chút khẩn trương.”

Kỷ Niệm Sơ phụt một tiếng cười ra tiếng, giống như có chút không thể tin được, “anh để ý anh ta làm gì, anh ấy cũng không quản được em.”

“ Luật sư Bùi luôn luôn bình tĩnh tự chủ, không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy người nhà em lại sợ hãi như vậy?”

cô trêu đùa anh, Bùi Lương Thành nhìn nụ cười của cô, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, lại nghĩ tới câu nói của Lục Lê mấy ngày trước, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Niệm Sơ, nếu như người nhà em không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, em sẽ còn kiên trì sao?”

——

Giọng nói bên tai thật nhỏ, chỉ có thể lại gần anh mới nghe được.

Mùa hè rất nóng, Kỷ Niệm Sơ ngồi ở trên cây xà đơn của sân thể dục, gió thổi nhẹ nhàng làm bộ đồng phục học sinh trắng xanh của cô thổi lên, trong tay cầm một chai nước uống, hai chân trắng nõn đung đưa ở giữa không trung.

“Kỷ Niệm Sơ, đi xuống, ngồi trên không an toàn.” anh lạnh lùng nói.

cô cúi đầu, hướng về phía anh cười, “Vậy anh phải tiếp được em nha Thành Thành!”

anh giang hai tay, nhìn cô từ cây xà đơn nhảy xuống, vững vàng tiếp được cô trong ngực, cô ôm cổ anh, ‘Bẹp’ một tiếng, hôn trên mặt anh một ngụm, thỏa mãn nói: “Thành Thành, anh thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.