Chương 1: Cứu thiên kim nhà giàu
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Nam Tân, nhà xác.
Trần Vạn Nam đặt tay lên ngực một thi thể nữ, xoa nắn.
"Cũng xem như số cô chưa tận, cho nên hôm nay mới gặp được người có truyền thừa như tôi, thần thức của cô sẽ được mở lại!"
"Ba hồn của cô đã tiêu tán mất hai, bảy hồn cũng đã mất bốn, đây đúng là cướp người từ tay Diêm Vương. Trên đời này không ai có thể cứu cô ngoại trừ tôi!"
Người đàn ông này trông khoảng hai mươi tuổi, lông mày rậm mắt to, có vẻ rất nhanh nhẹn.
Anh lúc này đang lẩm bẩm, bàn tay bên dưới cũng không làm "việc con người" nữa, đúng là vô cùng quỷ dị.
Theo động tác của anh, thi thể nữ đột nhiên ngồi dậy rồi lại đột nhiên ngã xuống!
Hai y tá đưa thi thể vào nhà xác nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức quay người bỏ chạy ra ngoài hét lớn!
"Có ai không!"
"Bảo vệ... viện trưởng... trong nhà xác có cương thi!"
"Bác sĩ Đường, người chồng bị bệnh tâm thần của cô đang làm nhục một thi thể!"
"..."
Trần Vạn Nam coi như không nghe thấy gì, nhanh chóng dùng tay ấn vào huyệt Bách Hội và huyệt Tứ Thần Thông trên đỉnh đầu của thi thể nữ, anh đang sử dụng một kỹ thuật bấm huyệt rất kỳ lạ.
Sau đó anh bắt đầu ấn vào ngực của thi thể nữ.
Không lâu sau, trước cửa nhà xác có tiếng bước chân dồn dập.
Viện trưởng Trương Đức Tiêu cùng với một số bác sĩ và nhân viên bảo vệ hoảng sợ chạy tới.
"Khốn kiếp, cậu đang làm cái quái gì vậy? Còn không mau bỏ tay ra!" Trương Đức Tiêu tức giận hét lên.
Trần Vạn Nam quay đầu lại, nhưng tay vẫn không ngừng chuyển động: “Tôi đang chữa trị cho cô ấy!”
"..."
Rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện đều biết người đàn ông trước mặt, Trần Vạn Nam!
Người chồng ngốc nghếch của Đường Yên Linh, bác sĩ xinh đẹp nhất bệnh viện này.
Mọi người đã vô số lần tiếc thương cho số phận Đường Yên Linh, một cô gái xinh đẹp lại đi kết hôn với một kẻ ngốc mắc bệnh tâm thần.
Tại thời điểm này, sự tiếc thương này đã đạt đến đỉnh điểm.
Bởi vì thi thể nữ kia chính là Tống Kiều Kiều, thiên kim tiểu thư nhà họ Tống.
Nhà họ Tống là gia tộc giàu nhất thành phố Nam Tân, sáng nay Tống Kiều Kiều đột ngột qua đời trong bệnh viện. Nhà họ Tống vốn đã muốn tới bệnh viện làm loạn lên, giờ nếu họ biết được thi thể con gái trong nhà xác bệnh viện còn bị làm nhục thì liệu họ có cho cái bệnh viện này đóng cửa luôn không?
Đường Yên Linh trước mắt tối sầm, gần như không thở nổi, hôm nay tên ngốc này đã gây ra đại họa!
Trần Vạn Nam bị bệnh tâm thần, kể từ khi kết hôn luôn do bố mẹ chăm sóc anh.
Hôm nay bố mẹ có việc nên đưa anh đến bệnh viện và nhờ cô trông chừng anh một lúc.
Nhưng vừa rồi có một bệnh nhân đến phòng cấp cứu nên Đường Yên Linh đã để Trần Vạn Nam ở phòng y tá.
Ai ngờ rằng anh lại chạy tới nhà xác và làm ra chuyện như vậy.
"Cậu còn chưa dừng lại!” Trương Đức Tiêu hét lớn, lao về phía trước, muốn kéo Trần Vạn Nam ra ngoài.
Trần Vạn Nam cau mày, đẩy Trương Đức Tiêu ra: “Tôi dừng lại thì cô ấy sẽ chết thật!”
Trương Đức Tiêu bị đẩy mạnh đến mức loạng choạng và ngã xuống đất.
Tên ngốc này! Ngu xuẩn! Đồ thần kinh!
Còn thực sự nghĩ mình là một bác sĩ? Cậu là đồ ngốc, biết chưa hả?
Ông ta hung tợn nhìn Đường Yên Linh: "Còn không bảo người chồng tâm thần của cô tránh ra? Cô thật sự muốn nhà họ Tống kiện cả đám chúng ta thì mới hài lòng à?"
Đường Yên Linh chợt tỉnh táo lại: "Trần Vạn Nam!!!"
Cô nhanh chóng bước tới gỡ tay Trần Vạn Nam ra khỏi ngực Tống Kiều Kiều.
Nhưng khoảnh khắc lòng bàn tay cô chạm vào ngực Tống Kiều Kiều, da đầu cô đột nhiên tê dại, tim đập mạnh. Cô cảm nhận được nhịp tim của con gái nhà họ Tống.
“Cô ấy có nhịp tim!” Đường Yên Linh cẩn thận chạm vào vị trí trái tim của cô gái, mí mắt giật giật.
Trương Đức Tiêu sững lại, nhanh chóng tháo ống nghe trên cổ ra, sau đó cũng vô cùng choáng váng vì hiện tượng kỳ lạ này. Ông ta không quan tâm đến điều gì khác nữa mà vội vã hét lên: "Mau đẩy cô ấy về phòng cấp cứu để cấp cứu!"
"Tôi còn chưa chữa xong, ông không thể đưa cô ấy đi!" Trần Vạn Nam lại chặn ông ta lại.
"Đồ ngốc như cậu thì chữa cái con khỉ!" Trương Đức Tiêu không tin kẻ ngốc có thể chữa khỏi bệnh, hiện tại ông ta chỉ cho rằng bệnh nhân này bị bệnh viện chẩn đoán sai.
Nhầm người sống với người chết và đẩy vào nhà xác là một sự cố y tế rất lớn!
Một nhóm người hoảng sợ đẩy Tống Kiều Kiều ra.
Chỉ còn lại Đường Yên Linh và Trần Vạn Nam.
"Sao anh lại chạy tới đây?" Đường Yên Linh tức giận, muốn trút hết mọi chuyện lên người đàn ông đã mang đến cho cô sự xấu hổ và rắc rối này.
"Anh tới đây để chữa trị cho cô gái đó!"
Trần Vạn Nam trông nghiêm túc đến mức Đường Yên Linh càng muốn nổi khùng lên ngay tại chỗ.
"..." Đường Yên Linh cắn răng một lát, cảm thấy mình quá nghiêm khắc, ở đây chỉ trích một người bệnh tâm thần có ý nghĩa gì?
Vẫn nên trách bản thân cô không trông chừng anh kỹ lưỡng!
Cô hít một hơi thật sâu: "Đi thôi! Trước tiên chúng ta đi kiểm tra Tống Kiều Kiều, sau đó tôi xin nghỉ phép đưa anh về nhà!"
Trần Vạn Nam ho khan: "Anh khỏi bệnh rồi! Anh có thể tự mình về nhà!"
Đôi mắt của Đường Yên Linh mở to với sự hoài nghi trên khuôn mặt.
"Anh, khỏi bệnh rồi?"
Trần Vạn Nam gật đầu: "Vừa rồi đầu óc anh đột nhiên tỉnh táo, nhớ ra hết thảy!"
"Nếu anh không sao thì tại sao lại chạy đến nhà xác?" Đường Yên Linh nghi ngờ liếc nhìn Trần Vạn Nam, anh vẫn đang uống thuốc, quả thực cũng có khả năng sẽ hồi phục lại.
"Anh đã nói ba lần rồi, anh tới chữa trị cho người phụ nữ đó!" Trần Vạn Nam lại nói.
"..." Đường Yên Linh gương mặt đông cứng lại, cô cảm thấy mình mới là kẻ ngu ngốc, tại sao lại đi tin một người có bệnh tâm thần?
Người bình thường nào sẽ đến nhà xác để chữa bệnh? Hơn nữa, Trần Vạn Nam hoàn toàn không phải là bác sĩ trước khi mắc bệnh tâm thần.
Trong khi nói chuyện, Trần Vạn Nam cũng nhìn Đường Yên Linh.
Đẹp!
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ và đôi mắt ngấn nước như những vì sao, rong đôi mắt còn có tia sáng của tri thức và trí tuệ.
Thân hình cong chữ S của cô dù có mặc áo blouse trắng cũng không thể che giấu được.
Người phụ nữ này làm vợ anh cũng không phải chuyện xấu.
Đường Yên Linh thở dài, không nói chuyện với Trần Vạn Nam nữa mà kéo anh về phía phòng cấp cứu.
Vừa đến cửa phòng cấp cứu, anh đã nhìn thấy Trương Đức Tiêu vui vẻ đẩy cửa bước ra ngoài và giải thích điều gì đó với cô y tá đứng ở cửa.
Nhìn thấy Đường Yên Linh, Trương Đức Tiêu tắt ngấm nụ cười, lấy lại vẻ uy nghiêm của một viện trưởng, nói: "Cô đã bị đình chỉ!"
"???" Đường Yên Linh cau mày nhìn Trương Đức Tiêu.
"Tống Kiều Kiều chưa chết nhưng lại bị chẩn đoán sai và đưa đến nhà xác. Đây là một sự cố y tế nghiêm trọng! Phải có người chịu trách nhiệm! Cô là bác sĩ trực phòng cấp cứu sáng nay!" Trương Đức Tiêu nói tiếp.
Đường Yên Linh lập tức nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Tống Kiều Kiều từ khi nhập viện đã được chính viện trưởng chữa trị, ông cũng là người ký giấy báo tử, việc này thì liên quan gì đến tôi?"
Trương Đức Tiêu bĩu môi chỉ vào Trần Vạn Nam: "Vậy tôi sẽ nói với nhà họ Tống về việc cậu ta xúc phạm thân thể của Tống Kiều Kiều!"
Đường Yên Linh lập tức cảm thấy mình như vừa bị bạt tai một cái, không thể tiếp tục tranh luận được nữa.
Nhà họ Tống giàu nhất thành phố, Tống Kiều Kiều lại là con gái duy nhất của họ. Cô con gái quý giá mà nhà họ hết mực cưng chiều bị đụng chạm thân thể, không cần đoán cũng biết kết cục của Trần Vạn Nam sẽ không có gì tốt đẹp!
"Cô cũng biết rất rõ nếu nhà họ Tống biết Tống Kiều Kiều bị xâm phạm như vậy thì sẽ có kết cục thế nào mà!"
Trương Đức Tiêu đe dọa với vẻ mặt kiên quyết.
"Tống Kiều Kiều còn sống?" Đường Yên Linh trầm mặc một lát hỏi.
"Đương nhiên. Nếu không, cô cho rằng Trần Vạn Nam còn có thể đi ra khỏi bệnh viện sao?"
Đường Yên Linh tức giận đến toàn thân run rẩy, lần này không chỉ có cô, mà Trần Vạn Nam cũng nghe hiểu ý của ông ta!
Tống Kiều Kiều bị chẩn đoán sai, đưa vào nhà xác! Nhưng bệnh viện đã báo cho nhà họ Tống rồi, không giấu được! Cho nên cần một vật hy sinh!
Người chịu tội chính là cô, Đường Yên Linh!
Ngược lại, Trương Đức Tiêu - thủ phạm chẩn đoán sai, đột nhiên trở thành anh hùng cứu mạng của nhà họ Tống!
Trần Vạn Nam mỉm cười vỗ tay: "Nếu vô sỉ là một loại kỹ năng, ông chắc chắn có thể trở thành quán quân!"
Trương Đức Tiêu liếc nhìn Trần Vạn Nam, không thèm nói chuyện với anh, một viện trưởng làm sao có thể quan tâm đến một kẻ tâm thần?
"Ông chắc chắn mình có thể cứu được Tống Kiều Kiều?" Trần Vạn Nam khinh thường cười nói.
"Cậu có ý gì?" Trương Đức Tiêu cực kỳ không vui, ông ta cảm thấy tên tâm thần này đôi khi quá giống người bình thường.
Trần Vạn Nam hừ một tiếng: "Không nghe hiểu tiếng người sao! Với năng lực của ông, còn lâu mới có thể biến vợ tôi thành vật hy sinh được!"
Trương Đức Tiêu giận muốn xì khói đầu.
Trong phòng cấp cứu có tiếng ồn ào, y tá đẩy cửa ra với vẻ mặt hoảng sợ.
"Viện trưởng, không ổn rồi, Tống Kiều Kiều lại sắp không xong rồi..."
....
....