Chương 2: Chương 2: Hy vọng sống
Khi Trương Đức Tiêu nghe tin Tống Kiều Kiều lại sắp chết lần nữa, ông ta lập tức chạy vào phòng cấp cứu.
Đường Yên Linh nhìn Trần Vạn Nam vừa lên tiếng bênh vực mình. Ban nãy anh tư duy sáng suốt, lời nói sắc bén đâu có giống kẻ ngốc chút nào?
"Anh thực sự đã khỏi bệnh rồi sao?"
Trần Vạn Nam gật đầu: "Đúng vậy! Khi anh ở phòng y tá thì đầu óc anh chợt tỉnh táo trở lại, không biết là tại sao nữa!"
Những lời anh vừa nói có một nửa là sự thật.
Ba năm trước, anh tình cờ có được truyền thừa Tiên Y Thiên Kinh của Đại Tiên Y, chủ yếu là y học kinh điển, ngoài ra còn bao gồm các loại kỹ năng thần kỳ mà Đại Tiên Y cả đời tích luỹ mới có được.
Y thuật, võ đạo, tướng thuật do Đaị Tiên Y chu du khắp nơi sưu tầm và tích luỹ nên kiến thức vô cùng phong phú.
Sau khi nhận được truyền thừa, Trần Vạn Nam bị Đại Tiên Y đặt cấm chế, phong tỏa phần lớn thần thức, anh đắm chìm trong việc học tập truyền thừa, đối với thế giới bên ngoài thì tỏ ra điên cuồng.
Mãi cho đến hôm nay, anh mới tiếp thu được hết truyền thừa Sơn Y Tướng Bốc Mệnh, Thiên Y Tiên Kinh cũng đã luyện đến tầng thứ ba nên mới phá được cấm chế.
Thần thức của anh tỉnh lại và vô tình gặp phải Tống Kiều Kiều đang được đưa đến nhà xác, anh thấy cô gái này vẫn còn có thể cứu được nên đã ra tay giải cứu.
Nhưng những chuyện này anh không thể nói cho Đường Yên Linh biết, nếu nói ra, cô nhất định sẽ đưa anh vào bệnh viện tâm thần nửa năm!
Đường Yên Linh vẫn có thể chấp nhận cách nói này, Trần Vạn Nam mắc bệnh tâm thần do những biến cố lớn trong gia đình và sự kích động từ cái chết bất ngờ của bố mẹ anh.
Sau ba năm điều trị và chăm sóc cẩn thận, quả thực có cơ hội khỏi bệnh.
"Vậy còn việc anh ở nhà xác chữa trị cho Tống Kiều Kiều..." Đường Yên Linh đỏ mặt khi nghĩ đến Trần Vạn Nam lúc đó đặt tay lên ngực Tống Kiều Kiều.
Trần Vạn Nam bĩu môi: "Anh thực sự phát hiện ra cô gái đó vẫn có thể cứu được!"
"Anh không phải bác sĩ! Anh không hiểu y thuật! Sao anh có thể làm được điều này? Đáng lẽ anh phải đi gọi bác sĩ mới phải!"
Đường Yên Linh không khỏi phàn nàn, giờ thì hay rồi, tự nhiên một đống tai hoạ đổ xuống đầu!
"Anh không phải bác sĩ, nhưng trước đây đã đọc rất nhiều sách y học!" Trần Vạn Nam nói bừa một cái cớ, trong lòng thầm nghĩ ngoài anh ra, còn ai trên thế giới có thể hồi sinh người từ cõi chết? !
Đường Yên Linh trợn mắt, trong mắt cô, Trần Vạn Nam chỉ là một con mèo mù vô tình vớ phải chuột chết. Anh chỉ là vô tình phát hiện Tống Kiều Kiều chưa chết, còn cái anh gọi là chữa trị thực ra chỉ là khoác lác.
Tuy nhiên, vì bệnh tình của Trần Vạn Nam nên cô không nói nhiều.
Khi cả hai đang nói chuyện, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên uy nghiêm với khuôn mặt vuông chữ điền từ đầu bên kia hành lang sải bước đi tới, bên cạnh là một ông già râu tóc bạc trắng và vài vệ sĩ cường tráng.
"Người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Tống tới rồi! Người ông ta đưa theo hình như là bác sĩ nổi tiếng Lý Giang!" Đường Yên Linh cau mày.
Thấy Trần Vạn Nam vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cô lại bổ sung: "Cứu được Tống Kiều Kiều thì tốt, nếu không chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Cô biết quá rõ về Trương Đức Tiêu, ông ta không phải là viện trưởng thực thụ mà giống người làm kinh doanh hơn nên nhất định sẽ đổ lỗi cho cô.
"Sợ cái gì? Chúng ta cứ đi về nhà, việc này không liên quan gì đến chúng ta hết!" Trần Vạn Nam bình tĩnh nói.
Ba năm trước, anh chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng trong ba năm qua, kể từ khi nhận được truyền thừa và chuyên tâm học tập, tâm tính của anh cũng thay đổi mà không hề hay biết.
Người đàn ông trung niên xác nhận với cô y tá rằng Tống Kiều Kiều đang ở trong phòng cấp cứu, sau đó dẫn bác sĩ già vừa tới trực tiếp đi vào.
Trong phòng cấp cứu, Trương Đức Tiêu và một số bác sĩ đã bắt đầu hoảng loạn.
Tình huống của Tống Kiều Kiều quá kỳ lạ, hầu hết các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy đều trở lại bình thường, nhưng nhịp tim của cô đột nhiên ngừng đập và hoàn toàn bất tỉnh.
Sau khi nhìn rõ người mới tới, sắc mặt Trương Đức Tiêu đột nhiên nghiêm lại, bước nhanh về phía trước chào hỏi: "Tống tiên sinh!"
Tống Tư Minh không để ý tới ông ta, trực tiếp nói với ông già bên cạnh: "Lý thần y, vạn sự nhờ ông!"
Lý Giang gật đầu, bước về phía trước.
Trương Đức Tiêu và một số bác sĩ xung quanh đều nhận ra Lý Giang, một bậc thầy về y học cổ truyền Trung Quốc, họ vội vã lùi lại nửa bước.
Lý Giang tiến lên kiểm tra, Tống Tư Minh vẻ mặt tức giận nhìn Trương Đức Tiêu: "Viện trưởng Trương, con gái tôi còn sống, nhưng đã bị đưa đến nhà xác, không phải ông nên cho tôi một lời giải thích sao?"
Trương Đức Tiêu hoảng sợ, càng quyết tâm phải đổ mối hoạ này lên đầu người khác, nói: "Tất cả là do bác sĩ Đường trực ban chẩn đoán sai, tôi đã đình chỉ cô ấy rồi!"
"Vừa mới bị đình chỉ? Tai nạn y tế nghiêm trọng như vậy chúng ta không nên chịu trách nhiệm pháp lý sao?" Tống Tư Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận như muốn dùng dao giết người.
Nói xong, Tống Tư Minh nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng u ám, sau khi cúp điện thoại, ông ta tát vào mặt Trương Đức Tiêu:
"Con gái tôi bị xâm hại trong nhà xác rồi các ông mới phát hiện ra chẩn đoán sai? Bệnh viện của ông định xử lý thế nào?"
Trương Đức Tiêu bị đánh đến xây xẩm mặt mày, thầm mắng không biết tên khốn kiếp nào là kẻ chỉ điểm, nhưng cũng không dám hỏi, vội vàng sử dụng ngay câu nói đã chuẩn bị sẵn:
“Chính bác sĩ Đường đã đưa người chồng mắc bệnh tâm thần của mình đến bệnh viện trái quy định nên mới gây ra tai nạn này!”
“Tôi sẽ lập tức yêu cầu bộ y tế và bộ phận an ninh khống chế vợ chồng bác sĩ Đường, chờ Tống tiên sinh xử phạt!”
Tống Tư Minh tức giận: “Lát nữa phải lột da bọn họ tôi mới hả lòng!”
Trương Đức Tiêu sắc mặt tái nhợt, ông ta là người giàu nhất thành phố Nam Tân, có mối quan hệ rộng. Đừng nói là một viện trưởng nhỏ, cho dù là cục trưởng cục y tế đối với ông ta cũng chẳng là gì.
Trương Đức Tiêu vội vã lấy điện thoại ra, yêu cầu bảo vệ nhanh chóng đi bắt người tới đó.
Lúc này, sự chú ý của Tống Tư Minh lại quay về phía con gái, ông ta chỉ có một con trai và một con gái, cả hai đều là đứa con mà ông ta hết mực yêu thương.
Tống Kiều Kiều bị trầm cảm mấy năm, đã mấy lần có ý định tự tử, đêm qua dì giúp việc vừa không để ý là cô ấy lại tự làm hại bản thân.
Khi nhận được tin con gái nhập viện, ông ta vội vàng quay lại và gọi một bác sĩ nổi tiếng đến.
Khi nghe tin con gái đã chết, ông ta gần như không thở được.
Khi gần đến bệnh viện và nghe nói đó là một chẩn đoán sai, điều đó mang lại cho ông ta một tia hy vọng.
Tống Tư Minh thở dài thườn thượt, đầy mong đợi nhìn Lý Giang.
Nhưng sau khi Lý Giang kiểm tra xong liền cau mày, lắc đầu liên tục, lẩm bẩm: "Kỳ quái! Kỳ quái thật!"
"Làm sao vậy? Lý thần y?" Tống Tư Minh vội vã hỏi.
"Tống tiên sinh, tình trạng hiện tại của thiên kim nhà ông rất kỳ lạ, năm mươi năm hành nghề y của tôi cũng chưa từng gặp phải tình trạng này".
“Chỉ sợ chúng ta không có biện pháp nào có thể cứu cô ấy!” Lý Giang áy náy nói.
"Không có chút hy vọng nào sao?" Tống Tư Minh cố nén đau lòng hỏi.
Lý Giang trầm ngâm một lát rồi nói: “Triệu chứng hiện tại của cô Tống có chút giống chứng ly hồn trong sách cổ. Người bị thương cả tim và thận…”
Đang nói, Lý Giang dừng lại, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Các bác sĩ ở bệnh viện nhân dân này, dù tay nghề y tế có tệ đến đâu, vẫn có dụng cụ theo dõi dấu hiệu sinh tồn, làm sao họ có thể phạm sai lầm trong chuyện chẩn đoán bệnh nhân còn sống hay đã chết?"
Tống Tư Minh hừ lạnh một tiếng, Trương Đức Tiêu cảm thấy chột dạ. Ông ta vẫn còn nhớ rõ lúc Tống Kiều Kiều được đưa ra khỏi xe cấp cứu, cô ấy thở dốc, không lâu sau khi vào phòng cấp cứu đã tử vong.
Nhưng tối hôm qua ông ta chơi đùa quá sức với cô y tá nhỏ, tuổi ông ta cũng đã lớn, sáng sớm tỉnh dậy cảm thấy choáng váng. Hơn nữa Tống Kiêu Kiều đột nhiên sống lại ông ta cũng không hiểu tại sao, giờ nghĩ lại cũng thấy hoang mang không biết có phải mình nhìn nhầm hay không?
Giờ ông ta chỉ có thể cứng miệng nói: "Bác sĩ đó sơ suất quá, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại".
“Không, không, không, ý tôi là ở giữa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho dấu hiệu sinh tồn của cô Tống khôi phục lại!” Lý Giang lắc đầu, cảm thấy rất khó hiểu.
Tống Tư Minh là người cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được.
"Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà xác, nếu không tôi sẽ tống tất cả các người vào tù!"
Đôi mắt của Tống Tư Minh nóng rực, quét qua từng bác sĩ có mặt, cảm giác áp lực to lớn khiến mọi người cúi đầu, tim đập nhanh.
Chẳng bao lâu, một bác sĩ không thể chịu đựng được nữa và kể cho ông ta nghe mọi chuyện ở nhà xác.
Tống Tư Minh đã rất tức giận sau khi nghe điều này.
Nhưng Lý Giang lại vỗ tay nói: "Được rồi, được rồi. Mau đi mời cậu thanh niên kia tới đây, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng!"
"Đó là một kẻ tâm thần! Vậy mà chúng ta lại mời hắn ta đến chữa bệnh?" Trương Đức Tiêu nghi hoặc hỏi.
"Đưa người tới trước!" Lý Giang lớn tiếng nói.
Tống Tư Minh túm lấy cổ áo Trương Đức Tiêu xách ra ngoài cửa: "Mau đưa kẻ đó đến đây!"
…
Khi hai người đang đi về phía cổng bệnh viện, điện thoại của Đường Yên Linh reo lên.
“Mẹ ơi, con phải đưa anh ấy đến đó cùng… Nếu con đưa anh ấy về nhà, sẽ không kịp đến tiệc của cậu!”
Cuộc gọi là của mẹ vợ Trương Nguyệt Hồng, nghe giọng nói trong điện thoại, Trần Vạn Nam không khỏi nghĩ đến nghi ngờ của chính mình.
Sau biến cố của gia đình, anh vô tình nhận được truyền thừa và trở thành kẻ mất trí.
Bố vợ của anh nói rằng nhà họ Trần có ơn với mình nên đã đón Trần Vạn Nam về nhà, còn gả con gái cho anh.
Khi đó không ai biết bệnh của anh có thể chữa khỏi hay không, dù có chữa được thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường.
Có nhiều cách để báo ơn, nhưng việc dành cả cuộc đời còn lại của con gái mình cho một kẻ tâm thần là điều vô lý.
Có vẻ như đã đến lúc phải nói chuyện nghiêm túc với bố vợ.
Đường Yên Linh cúp điện thoại, vừa đến cổng bệnh viện, cô rẽ vào một góc đường và nhìn thấy một chiếc Porsche 718 đang lao về phía mình.
"Á!"
Đường Yên Linh hét lên, vội vàng phanh gấp, nhưng chiếc xe kia không giảm tốc độ mà hai xe trực tiếp va chạm vào nhau.
....
....
Chương 3: Chương 3: Chứng nhân tình yêu!
May mắn thay, tốc độ không quá nhanh và dây an toàn đã được thắt chặt nên không có ai bị thương.
Đường Yên Linh sau đó vội vã chạy xuống xem người kia có bị thương hay không.
Cửa chiếc Porsche mở ra, tài xế là một thanh niên tóc vàng, xuống xe xong không thèm để ý đến Đường Yên Linh mà chạy tới mở cửa xe ở phía đối diện.
Cùng lúc đó, bốn năm chiếc ô tô gầm rú lao tới, hơn chục tên trông như xã hội đen bước ra, bao vây chiếc xe ở giữa.
Đường Yên Linh giật mình, sau đó nhìn thấy thanh niên đi xuống từ chiếc xe Porsche bên kia cau mày nói: "Là anh!"
Là hoa khôi thành phố Nam Tân, Đường Yên Linh dù đã kết hôn trên danh nghĩa nhưng người chồng ngốc nghếch của cô vẫn không thể ngăn cản những kẻ theo đuổi xung quanh cô.
Người trước mặt chính là một trong số họ, Lý Thiên Dương, thiếu gia nhà họ Lý, nổi tiếng là một tay chơi.
"Là tôi".
Lý Thiên Dương nụ cười đầy vẻ giễu cợt: "Yên Linh, em ném bó hoa hồng viền vàng tôi vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về vào thùng rác, còn đem túi hàng hiệu trị giá hàng trăm nghìn tệ tôi tặng cho người ăn xin.
Sao hôm nay em lại chủ động tông vào xe của tôi, chẳng lẽ em đã đổi ý rồi sao? "
Trong mắt Đường Yên Linh hiện lên vẻ chán ghét: "Đây là tai nạn ngoài ý muốn, có tổn thất gì tôi sẽ bồi thường cho anh".
"Bồi thường cho tôi, em có đủ khả năng không?"
Lý Thiên Dương cười lạnh: "Porsche 718 dòng cao cấp nhất, chỉ cần lăn bánh đã mất giá ba triệu. Em có đủ tiền mua không?"
Hơn nữa, chiếc xe này đã giúp tôi quyến rũ hàng chục cô gái, nó là kỷ vật tuổi thanh xuân của tôi và không thể mua được bằng tiền".
Đường Yên Linh sắc mặt tái nhợt: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Rất đơn giản. Hãy trở thành người phụ nữ của tôi thì món nợ này sẽ được xóa. Tôi còn sẽ tặng em một chiếc Porsche phiên bản giới hạn làm quà".
"Điều này là không thể, tôi sẽ gọi cảnh sát xử lý việc này".
Đường Yên Linh lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cảnh sát thì bị Lý Thiên Dương giật mất.
"Bổn thiếu gia đây đã thuê cả phòng rồi. Đợi chúng ta lên giường với nhau rồi thì em tha hồ báo.
Đến lúc đó em có thể nói mình không đền nổi tiền xe nên dùng thân trả nợ. Không ai là không tin câu chuyện đó đâu, nhà họ Đường của em lại càng không dám ho he".
Lý Thiên Dương cười ngạo nghễ giơ tay lên, những kẻ xung quanh nhe nanh giơ vuốt lao về phía Đường Yên Linh.
"Đừng tới đây……"
Đường Yên Linh trong tiềm thức hoảng sợ, cảm thấy vô cùng bất lực.
Trần Vạn Nam lắc đầu, bước tới bảo vệ Đường Yên Linh ở phía sau.
Lý Thiên Dương phì cười nói: "Cái quái gì vậy, thiểu năng trí tuệ mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mày có xứng không?..."
Nhưng sau đó một cảnh tượng gây chấn động đã xảy ra, chỉ trong chớp mắt, đám côn đồ hung hãn đó lần lượt ngã xuống đất, kêu cha gọi mẹ, tru lên như lợn bị cắt tiết.
Dường như chỉ trong nháy mắt, hơn chục người đã bị Trần Vạn Nam đánh ngã xuống đất, Đường Yên Linh thậm chí còn không nhìn rõ anh ra tay như thế nào.
Những người Lý Thiên Dương mang tới đều là những võ sĩ giỏi, thường xuyên đánh nhau, nhưng lại không thắng được vài ba đường quyền của Trần Vạn Nam?
Trần Vạn Nam nhếch môi, sau khi nhận được truyền thừa, anh đã chăm chỉ tu luyện ở cảnh giới Thức Hải Huyền trong ba năm, đối phó mấy tên giang hồ này thực sự là chuyện nhỏ.
"Cái này……"
Đường Yên Linh ngơ ngác, cô có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được người chồng ngốc nghếch của mình bảo vệ.
Lý Thiên Dương ban nãy đang mỉm cười giương giương tự đắc, bây giờ sắc mặt tái nhợt.
Là một tay chơi nổi tiếng, hắn ta đã ngủ với vô số phụ nữ, nhưng năm lần bảy lượt bị Đường Yên Linh từ chối khiến hắn ta vô cùng bất mãn.
Theo đuổi lâu dần khiến hắn ta mất đi kiên nhẫn, cho nên hôm nay mới định dùng thủ đoạn hạ lưu ép buộc cô ấy.
Mọi thứ đã được lên kế hoạch cẩn thận và mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, hắn ta còn đang nghĩ mong muốn của mình sẽ sớm thành hiện thực.
Nhưng Lý Thiên Dương không ngờ rằng giờ mình mới là kẻ bị doạ cho sợ xanh mặt.
Đường Yên Linh, một mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Nam Tân đã cưới một kẻ ngốc. Cả thành phố Nam Tân đều thương hại cô, nhưng không ai có thể ngờ rằng kẻ ngốc này lại lợi hại như vậy.
Thấy Trần Vạn Nam đang nhìn mình, hắn ta sợ hãi lùi lại bảy tám bước: "Đừng tới đây, anh muốn làm gì?"
Trần Vạn Nam vung nắm đấm: “Dám ức hiếp vợ tôi trước mặt tôi, anh nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Lý Thiên Dương nuốt nước bọt: “Đừng có làm loạn, cô ấy tông vào xe của tôi trước, cô ấy phải bồi thường là chuyện đương nhiên…”
Đường Yên Linh lúc này cũng tỉnh táo lại, vội vàng ôm lấy Trần Vạn Nam: “Đừng động tay chân, là tôi tông vào xe người khác, tôi phải bồi thường là việc nên làm”.
Dù kỹ năng lái xe của cô không tốt lắm nhưng vẫn hiểu luật giao thông. Vừa rồi cô ấy vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đó lại còn là chỗ rẽ nên cô ấy phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Trần Vạn Nam lắc đầu: "Em còn quá ngây thơ, mở điện thoại quay video đi".
“Quay cái gì?”
Đường Yên Linh không hiểu anh định làm gì, nhưng cô vô thức nhấc điện thoại lên và bật chế độ quay video.
Trần Vạn Nam xách cổ tên tóc vàng lái chiếc xe Porsche ban nãy lên: "Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu lại tông vào xe của vợ tôi?"
"Tôi……"
Tên tóc vàng vốn là tay sai trung thành nhất của Lý Thiên Dương, nên đương nhiên hắn ta không định nói sự thật. Nhưng khi nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh trong mắt Trần Vạn Nam, vẻ mặt hắn ta lập tức trở nên đờ đẫn.
"Là cậu chủ Lý baỏ tôi làm vậy. Anh ấy cho người trông chừng phía bên kia ngã tư, còn tôi đợi ở đây để đảm bảo xe của cô Đường khi rẽ vào sẽ tông phải xe của chúng tôi..."
Tuy không nhiều lời nhưng tên tóc vàng đã nói rõ rằng đây hoàn toàn không phải là một vụ tai nạn giao thông ngẫu nhiên mà là một âm mưu đã được lên kế hoạch kỹ càng.
Đường Yên Linh ở bên cạnh nghe rõ ràng, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, cô không khỏi tức giận hét lên: "Lý Thiên Dương, anh thật không biết xấu hổ!"
"Tôi……"
Lý Thiên Dương vẻ mặt hoang mang, tình huống này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta. Hắn ta không ngờ rằng kẻ luôn trung thành như vậy lại trực tiếp bán đứng hắn.
Trần Vạn Nam đá tên tóc vàng ra và bước tới trước mặt Lý Thiên Dương.
"Anh……"
Lý Thiên Dương vốn định nói mấy câu uy hiếp đối phương, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to đã tát thẳng vào mặt hắn, khiến hắn không nói được lời nào.
"Được rồi, đừng đánh nữa".
Đường Yên Linh tuy tức giận nhưng vẫn còn lý trí, vội vàng tóm lấy tay Trần Vạn Nam. Dù sao đây cũng là người nhà họ Lý, bọn họ không thể đắc tội với hắn ta.
Lý Thiên Dương bị đánh đến mũi bầm tím, mặt sưng tấy, nhưng sự cản trở của Đường Yên Linh lại khiến hắn lấy lại tự tin, lập tức gầm lên giận dữ.
"Đồ ngu, nếu anh dám đánh tôi, nhà họ Lý của tôi sẽ không tha cho anh".
"Chính anh vừa nói đó, tôi chỉ là một kẻ ngốc, tôi làm sao quan tâm anh là người nhà họ Lý, họ Vương hay họ Triệu".
Trần Vạn Nam túm lấy cổ áo hắn, giơ tay tát hắn hai cái, còn giễu cợt nói: "Kẻ ngốc đừng nói là đánh người, dù có giết người cũng không bị coi là phạm pháp. Hay là tôi thử giết anh nhé?"
"Tôi……"
Nhìn ánh mắt sắc bén của Trần Vạn Nam, sự tự tin mới khôi phục của Lý Thiên Dương đều bị quét sạch.
Cả thành phố đều biết nhà họ Đường có một đứa con rể thiểu năng, cho dù Trần Vạn Nam có thực sự giết hắn ta thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Dương lập tức bỏ cuộc: “Có chuyện gì thì cũng đừng kích động, anh muốn gì cũng được”.
"Đúng vậy, đừng chọc giận tôi, bằng không tôi thật sự sẽ giết người".
Trần Vạn Nam nói: "Anh âm mưu hại vợ tôi và tông vào xe của vợ tôi. Anh có nghĩ mình nên bồi thường không?"
Lý Thiên Dương vội vàng gật đầu: "Bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường. Tôi lập tức phái người sửa xe, toàn bộ số tiền đều do tôi chi trả".
Trần Vạn Nam giơ tay, lại lớn tiếng nói: "Sửa xe là xong chuyện sao? Mặt thì xấu mà mơ thì đẹp quá nhỉ!"
"Tôi...tôi sẽ trả mọi thứ. Tôi sẽ trả theo giá xe mới, Beetle phải không? Tôi sẽ chuyển 300,000 tệ cho anh ngay bây giờ!"
Lý Thiên Dương bị đánh đến rơi nước mắt, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên ngốc này, sau đó mới tính đến chuyện báo thù, ít nhất trước tiên hắn phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
“Ba trăm nghìn có đủ không?”
Trần Vạn Nam lại vung tay tát hắn hai cái, khiến khóe miệng hắn chảy máu.
Lý Thiên Dương bị đánh đến nỗi đầu ong ong, sao hắn ta đã đồng ý đền xe mới rồi mà tên ngốc này vẫn không chịu tha cho hắn?
"Đừng đánh nữa. Chỉ cần cho tôi biết anh muốn bao nhiêu".
Trần Vạn Nam nói: "Đây không phải là một chiếc Beetle bình thường, nó là minh chứng cho tình yêu giữa tôi và vợ. Nếu không có nó, chúng tôi sẽ không ở bên nhau. Đây là bà mối của chúng tôi.
Bây giờ anh đã phá hủy nhân chứng tình yêu của chúng tôi, tông bể bà mối của chúng tôi, anh sẽ phải trả ít nhất một triệu! "
"Tôi……"
....
....
....
Chương 4: Chương 4: Kẻ điên không thể đắc tội
Chương 4: Kẻ điên không thể đắc tội
Lý Thiên Dương suýt chút nữa hộc máu, loại thủ đoạn tống tiền này giống hệt cách hắn vừa sử dụng. Vừa rồi hắn nói chiếc Porsche của hắn là kỷ niệm tuổi trẻ, hiện tại Trần Vạn Nam lại nói chiếc Beetle là chứng nhân của tình yêu, lại còn cái gì mà bà mối.
Vẻ mặt Trần Vạn Nam trở nên lạnh lùng: “Nói cho tôi biết, anh có đền hay không?”
"Có có có, tôi sẽ đền ngay".
Lý Thiên Dương mặc dù lòng đầy bất bình, nhưng lúc này hắn cũng không dám ho he một tiếng.
Trần Vạn Nam đặt hắn ta xuống, lấy điện thoại từ tay Đường Yên Linh đang ngơ ngác. Anh mở mã QR nhận tiền đưa cho Lý Thiên Dương, chẳng bao lâu sau đã có tin báo một triệu đã được chuyển vào tài khoản.
"Cút đi! Lần sau đừng giở trò này nữa, nếu không cái giá sẽ không rẻ như vậy đâu".
Sau khi tiền đến, Trần Vạn Nam lập tức đuổi Lý Thiên Dương cút khỏi đó.
Lý Thiên Dương tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, vừa lúc nhìn thấy Lưu Bính, trưởng khoa y tế dịch vụ của bệnh viện đang dẫn theo bảy tám tay bảo vệ vội vàng đi tới.
Trong đầu hắn ta lập tức nảy sinh một âm mưu, hắn ta vội vã hét gọi Lưu Bính: "Trưởng khoa Lưu, tôi bị bác sĩ bệnh viện của anh đánh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Nhà họ Lý kinh doanh đại lý dược phẩm, Lý Thiên Dương cũng thường xuyên đến bệnh viện theo đuổi Đường Yên Linh, hắn và Lưu Bính đã quen nhau từ lâu.
Lưu Bính nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lý Thiên Dương, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Thiên Dương chỉ vào Đường Yên Linh và Trần Vạn Nam, bắt đầu đổi trắng thay đen: “Cô ta tông vào xe của tôi, sau đó bảo tên ngốc này đánh tôi. Cô ta nói người tâm thần giết người cũng không phạm pháp, còn tống tiền tôi một triệu!"
Lưu Bính nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Sáng nay cô đã chẩn đoán sai, coi thường mạng người, đưa người sống đến nhà xác! Hơn nữa, còn vi phạm quy định bệnh viện đưa người nhà tâm thần đến.
Chỉ với hai tội này thôi, cô sẽ mất giấy phép hành nghề y! Còn phải ngồi tù! "
"Bây giờ cô lại đánh người trong bệnh viện. Cô có coi luật pháp ra gì không?"
Lưu Bính đi lên, đổ tất cả tội lỗi lên đầu Đường Yên Linh.
Vụ việc này lớn đến mức một vòng người đã tụ tập ở lối vào bệnh viện.
Nghe được những lời Lưu Bính nói, mọi người lập tức chỉ trỏ.
Gửi người sống đến nhà xác? Đâm xe tống tiền?
Đây có phải là bác sĩ không? Đây là một kẻ độc ác!
Lưu Bính rất hài lòng khi nghe được những nhận xét từ người xung quanh.
Trương Đức Tiêu là anh rể của hắn ta. Ngay khi nghe tin về việc chẩn đoán sai của Tống Kiều Kiều và sự việc ở nhà xác, hắn ta biết rằng mình phải làm lớn chuyện này lên để dọa nạt Đường Yên Linh, như vậy cô mới trở thành tấm bia thế mạng cho anh rể hắn ta.
Suy cho cùng, sau này Lưu Bính sẽ phải dựa vào mối quan hệ của anh rể Trương Đức Tiêu để thăng tiến.
Lý Thiên Dương đổ thêm dầu vào lửa: “Trưởng khoa Lưu, chúng ta là chỗ quen biết, chuyện này giao cho anh. Tôi có việc đi trước, nhưng anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích, đã rõ chưa? "
"Được, không cần lo lắng!" Lưu Bính trả lời.
Lý Thiên Dương lập tức xoay người ngồi vào chiếc Porsche của mình.
Tên đàn em đi theo hắn ta cũng ngồi vào xe rồi nói: “Mấy tay bảo vệ đó già yếu, có lẽ cũng không đánh được tên đó phải không?”
Lý Thiên Dương bĩu môi: "Mày thì biết cái gì, tao chỉ muốn lần này hắn làm to chuyện, hắn đánh chết hai ba tên bảo vệ càng tốt!"
"Đến lúc đó, Đường Yên Linh nhất định phải quỳ xuống cầu xin tao!"
…
Lý Thiên Dương vừa rời đi, Lưu Bính dáng vẻ đầy quyền uy và trịch thượng nhìn Đường Yên Linh: "Sao vậy? Hai người tự mình quay lại bệnh viện? Hay là tôi để bọn họ áp giải các người về?"
"Giữ hai người bọn họ lại chờ Tống, khụ khụ, đợi bên trong họp xong sẽ xử phạt thích đáng! Đến lúc đó cần báo cảnh sát thì báo cảnh sát!"
Lúc này, y tá trưởng khoa ngoại trú tình cờ đi ngang qua, cô ấy và Đường Yên Linh có quan hệ tốt, cho nên không khỏi hỏi han: “Trưởng khoa Lưu, có phải có hiểu lầm gì không?”
"Mọi người đều biết y thuật của bác sĩ Đường. Làm sao cô ấy có thể mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy?"
Lưu Bính xua tay, dáng vẻ đầy uy quyền: “Cô đi làm việc của mình đi, đây là việc cô hóng hớt được sao?”
"Y thuật giỏi, nhưng y đức chưa chắc đã tốt, cô ta vì cẩu thả mà đưa một người sống vào nhà xác. Đây có nghĩa là gì? Đây là coi thường tính mạng con người, là tai nạn y tế nghiêm trọng!"
Y tá trưởng không biết chuyện gì đã xảy ra nên cũng không tiện nói tiếp.
"Anh nói láo, buổi sáng lúc tôi vào ca trực, Tống Kiều Kiều đã bị Trương Đức Tiêu ký giấy báo tử rồi".
Đường Yên Linh tức giận, không khỏi công khai phản bác.
Lưu Bính nhìn Đường Yên Linh, trong mắt có chút tham lam, xen lẫn niềm vui khi được trả thù.
Lúc đầu, hắn ta thích Đường Yên Linh và ám chỉ rằng muốn vui chơi qua đường với cô, nhưng cô gái này đã cho hắn ta một bạt tai.
Lần này cô nằm trong tay hắn ta, để xem cô có tự cao tự đại được nữa hay không!
"Bệnh viện đương nhiên sẽ điều tra xem ai phải chịu trách nhiệm!"
"Ra tay đi, bắt chúng lại! Trước tiên hãy đưa chúng đến phòng họp!"
Lưu Bính cười khẩy.
Nhìn thấy bốn năm nhân viên bảo vệ vây quanh mình, Trần Vạn Nam chậm rãi nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, khoa y tế dịch vụ của bệnh viện không có quyền bắt người phải không?"
Lưu Bính thậm chí còn tức giận cười lớn, làm sao một người bệnh tâm thần lại có thể ở đây nói cho hắn biết quy định?
"Anh là cái thá gì? Tôi có thể bắt người được hay không còn cần anh dạy bảo sao?"
"Một tên quấy rối xác chết phụ nữ trong nhà xác mà còn dám ra mặt? Tôi hỏi anh, tôi bắt loại người như anh thì có vấn đề gì?"
Khi nghe tin xác phụ nữ bị quấy rối, mọi người có mặt lại càng xôn xao hơn nữa! Điều này quá biến thái!
Ngay lập tức, họ không chỉ chỉ trỏ, thậm chí có người còn hét lên đòi nhanh chóng bắt tên biến thái này!
Đường Yên Linh cau mày, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Vạn Nam. Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngốc như heo, giờ anh nhảy ra can thiệp thì khác nào cho Lưu Bính thêm một cái cớ
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho bố, xem có thể tìm được người quen để giải quyết chuyện này một cách công bằng hay ít nhất là không bắt giữ Trần Vạn Nam vì tội quấy rối xác chết được hay không.
Kết quả là cô vừa rút điện thoại ra định bấm số, Lưu Bính đã giằng lấy rồi đập điện thoại của cô xuống đất.
"Hừ! Còn muốn gọi điện để đi cửa sau sao? Tôi nói cho cô biết, vô dụng thôi! Loại phụ nữ như cô dựa vào sắc đẹp, chỉ muốn dùng thân xác để giao dịch với mấy gã háo sắc..."
Lưu Bính nhổ nước bọt vào chân Đường Yên Linh.
Đường Yên Linh đỏ mặt và run lên vì tức giận.
Sắc mặt Trần Vạn Nam cũng tối sầm.
Ba năm qua, mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực tế Đường Yên Linh cũng đã chăm sóc anh rất nhiều.
Nhìn thấy cô bị bắt nạt như vậy, cơn tức giận dâng trào trong anh.
“Xin lỗi!” Trần Vạn Nam lạnh lùng nói.
Lưu Bính hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường.
Bốp!
Trần Vạn Nam trở tay tát cái bốp vào mặt Lưu Bính.
“Anh dám đánh tôi?” Lưu Bính tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: “Nếu tôi không cho anh ngồi tù, tôi không phải họ Lưu!”
"Đánh anh? Lý Thiên Dương không phải vừa mới nói với anh rồi sao, người bị tâm thần giết người cũng không phạm pháp!"
Vừa nói, Trần Vạn Nam liền một tay khoá chặt cổ Lưu Bính, chỉ hơi dùng sức một chút mà mặt Lưu Bính đã đỏ bừng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
"Trần Vạn Nam, buông ra!" Đường Yên Linh nhanh chóng tóm lấy tay Trần Vạn Nam.
Nhưng trên mặt Trần Vạn Nam chẳng có gì ngoài sự lạnh lùng, Lưu Bính dần dần ngạt thở, cố gắng vùng vẫy chân tay nhưng căn bản không thể thoát ra được.
Một số nhân viên bảo vệ đã chạy tới khi nhìn thấy cảnh này.
Không ngờ, Trần Vạn Nam một tay vẫn giữ chặt lấy Lưu Bính, tay kia dễ dàng hất văng bốn năm người bảo vệ.
Ánh mắt mọi người thay đổi khi nhìn Trần Vạn Nam, kẻ điên có võ này thực sự không thể đắc tội!
"Có xin lỗi không?" Trần Vạn Nam lạnh lùng hỏi.
Lưu Bính chật vật gật đầu, sau đó Trần Vạn Nam buông ra.
"Xin, xin lỗi!" Lưu Bính sợ đến mức vội vàng xin lỗi, sau đó chạy ra khỏi đám đông.
Sau khi chạy thật xa, hắn ta mới dám đứng lại và nói: "Anh cứ đợi đấy!"
Trần Vạn Nam cười chế nhạo: "Tôi sẽ chờ xem anh có thể làm được gì!"
Đường Yên Linh cau mày, Trần Vạn Nam trước đây không có khuynh hướng bạo lực! Giờ chuyện đến nước này, cô thậm chí còn không biết làm cách nào để giải quyết mớ bòng bong này.
Lúc này, bên ngoài đám đông, Trương Đức Tiêu và Tống Tư Minh đi tới, được bao quanh bởi một số vệ sĩ.
....
....
Chương 5: Chương 5: Chứng trầm cảm
Chương 5: Chứng trầm cảm
Lưu Bính xông tới, chỉ vào Trần Vạn Nam mà kể tội: "Viện trưởng, mau gọi cảnh sát đi, hắn, hắn suýt giết chết tôi! Còn tống tiền Lý Thiên Dương một triệu tệ!"
“…” Trương Đức Tiêu nhìn Lưu Bính dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tống Tư Minh nhìn Trần Vạn Nam, ông ta mặc kệ Trần Vạn Nam đã đánh ai hay làm việc gì! Ông ta chỉ muốn biết liệu con gái mình có thể được cứu hay không!
Chưa kể những điều khác, vẻ mặt của Trần Vạn Nam vẫn bình tĩnh dù bị bao vây như thế này, chứng tỏ anh có tâm lý rất ổn định.
Tống Tư Minh hỏi: “Cậu là người phát hiện ra con gái tôi còn sống trong nhà xác phải không?”
"Không, nói chính xác là tôi phát hiện con gái của ông còn có thể cứu được, cho nên tôi đã cứu cô ấy!" Trần Vạn Nam hất cằm.
"Nói láo, cậu là người bệnh tâm thần, cậu đã từng học qua trường y sao? Hay là cậu có bằng hành nghề y?" Trương Đức Tiêu lập tức phản bác.
"Không có. Nhưng tôi đã cứu người. Ông đã học trường y và có giấy chứng nhận hành nghề thì giờ đi cứu cô gái đó đi. Ông còn đang làm gì ở đây vậy?" Trần Vạn Nam chế nhạo, như thể anh đã đoán được lý do mấy người họ kéo đến đây.
Trương Đức Tiêu trong lòng có dự cảm không tốt.
Tống Tư Minh nhướng mày: "Giờ cậu hãy đi cứu con gái tôi để chứng minh những lời cậu vừa nói, tôi sẽ không truy cứu chuyện trước đó!"
Trần Vạn Nam nhướng mày, không vui nói: “Không, tôi không có tâm trạng làm việc đó! Nếu không có tôi, con gái ông đã qua đời nửa giờ trước, ông cũng không có tư cách nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy!"
Tống Tư Minh siết chặt nắm đấm, với địa vị hiện tại của ông ta, không ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Nhưng chẳng bao lâu, ông ta đã nguôi giận, giờ con gái ông ta đang đứng giữa lằn ranh sinh tử. Chỉ cần có bất cứ cơ hội nào, dù mong manh đến đâu ông ta cũng phải nắm lấy.
"Vậy phải làm thế nào cậu mới có tâm trạng cứu chữa cho con gái của tôi? Cậu cứ ra điều kiện, chỉ cần con gái tôi có thể khỏi bệnh, tôi đều chấp nhận hết!"
Trần Vạn Nam gật đầu: "Đây chính là thái độ nên có của người đi cầu cứu!"
Vừa nói anh vừa liếc nhìn Trương Đức Tiêu và Lưu Bính, lạnh lùng nói: “Tôi yêu cầu các người trả lại sự trong sạch cho vợ tôi, hoạ do kẻ nào gây ra thì kẻ đó chịu!”
Đường Yên Linh lúc này cảm xúc lẫn lộn, cô cảm động vì Trần Vạn Nam vẫn muốn bảo vệ cô vào lúc này, nhưng cũng hoảng sợ, dường như danh y nổi tiếng toàn quốc Lý Giang cũng không thể cứu được Tống Kiều Kiều. Vậy thì Trần Vạn Nam làm sao có thể làm được việc đó!
Lưu Bính hoàn toàn ngơ ngác, có thể nói sự việc đã tiến triển vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Vốn tưởng rằng Tống Tư Minh nhất định phải lớn tiếng với Trần Vạn Nam, nhưng ai có thể ngờ rằng ông ta lại cư xử lịch sự với anh?
Hắn liếc nhìn Trương Đức Tiêu, thấy sắc mặt Trương Đức Tiêu giờ đã xám xịt như màu gan lợn, trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng sợ.
Tống Tư Minh là một doanh nhân rất nhanh nhạy trên thương trường, nghe Trần Vạn Nam nói vậy thì lập tức đoán ra: "Viện trưởng Trương, nếu bây giờ ông không nói ra sự thật, tôi sẽ nhờ Uỷ ban kiểm tra và kỷ luật vào cuộc điều tra!"
“…” Trương Đức Tiêu trên đầu toát mồ hôi lạnh, ở bệnh viện ông ta có thể một tay che trời, nhưng nếu cơ quan chức năng vào cuộc thì sẽ không thể che đậy được.
Chỉ sau một thoáng do dự, Trương Đức Tiêu đã giải thích toàn bộ sự việc, sau khi nói xong, ông ta không quên nhấn mạnh: “Hơi thở và nhịp tim của cô Tống quả thực đã không còn vào sáng nay…”
Tống Tư Minh xua tay: "Tôi sẽ tính sổ với ông sau, bây giờ ông nên xin lỗi ai đây?"
"Xin, xin lỗi! Là tôi nhất thời hồ đồ!" Trương Đức Tiêu quay người nói với Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam cong môi: "Ồ?"
Trương Đức Tiêu lập tức nhìn Đường Yên Linh và xin lỗi rối rít.
Lưu Bính nhìn thấy cảnh này cũng hoảng sợ, rối rít xin lỗi Đường Yên Linh.
Đường Yên Linh vẫn im lặng.
Hai người kia lại đưa mắt nhìn Trần Vạn Nam cầu cứu.
Trần Vạn Nam cười nói: "Xin lỗi mà có ích như vậy thì chúng ta cần gì đến cảnh sát nữa phải không ông Tống?"
Tống Tư Minh lo lắng nói: "Tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích về việc họ vi phạm pháp luật! Cậu đi giúp con gái tôi chữa bệnh trước đã!"
Trần Vạn Nam gật đầu.
Đường Yên Linh càng ngày càng lo lắng, Trần Vạn Nam trước mặt cô thật kỳ lạ và đáng lo ngại! Cô âm thầm lắc đầu và nắm lấy cánh tay Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam cười toe toét, nắm lấy tay Đường Yên Linh, siết chặt: "Đừng lo lắng, anh sẽ làm được!"
Đường Yên Linh cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Trần Vạn Nam, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, những lời đang định nói lại không thể thốt ra.
Trần Vạn Nam theo Tống Tư Minh đến phòng cấp cứu.
Trương Đức Tiêu và Lưu Bính mặt đen lại như đáy nồi.
"Anh rể, em nên làm gì đây?" Lưu Bính vẻ mặt khổ sở hỏi.
Trương Đức Tiêu quát: "Còn làm gì được nữa? Cậu cũng cho rằng tên tâm thần này có thể chữa bệnh phải không?"
"A, đúng, nếu như hắn không cứu được cô Tống khiến Tống tiên sinh tức giận thì hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp", Lưu Bính gật đầu liên tục.
Hai người họ cũng chạy đến phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, Trần Vạn Nam vừa vào cửa, liền đặt tay lên ngực Tống Kiều Kiều, bình tĩnh nói: "Đi lấy cho tôi một gói kim châm cứu!"
Trên mặt Tống Tư Minh hiện lên vẻ không vui. Tên khốn nạn này, nếu hắn không chữa được thì mình sẽ chặt cái tay đó đi!"
Mấy bác sĩ có mặt cũng cảm thấy thật điên rồ, một người bệnh tâm thần làm bác sĩ, còn châm cứu?
Thật hài hước! Không có bộ phim nhảm nhí nào có thể có một cảnh tượng hài hước như vậy.
Lý Giang lẩm bẩm: "Châm cứu dùng để chữa chứng ly hồn? Cái này..."
Trần Vạn Nam cười toe toét: "Chứng ly hồn sao? Ông nói sai rồi, đây là chứng mất hồn mới đúng!"
"Chứng mất hồn?"
Hai người họ đang nói chuyện, cô y tá cũng vừa mang đến một túi kim châm cứu.
Trần Vạn Nam không giải thích, lấy cây kim khéo léo đâm vào các huyệt Bách Hội, Tứ Thần Thông và Thượng Tinh trên đỉnh đầu của Tống Kiều Kiều.
Khi châm kim, anh đồng thời dùng khí để khóa phần hồn còn lại của Tống Kiều Kiều và dẫn dắt linh hồn tiêu tán của cô trở về vị trí của nó.
Khoảnh khắc Trần Vạn Nam rút kim châm cứu ra, nhịp tim của Tống Kiều Kiều bắt đầu trở lại bình thường và hơi thở đã ổn định.
"Có nhịp thở rồi!"
"Hô hấp trở lại rồi!"
"Tình hình đang dần ổn định!"
Chỉ một lát sau, Tống Kiều Kiều tỉnh lại, ngơ ngác nhìn những người xung quanh, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Các bác sĩ có mặt đều ngạc nhiên nhìn Trần Vạn Nam.
Lý Giang gãi đầu khó hiểu, mấy mũi kim bình thường như vậy thật sự có thể khiến người chết sống lại sao?
Đôi mắt của Tống Tư Minh đỏ lên, ông ta nhanh chóng xoa xoa mặt rồi bình tĩnh lại.
Đường Yên Linh cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Vạn Nam, trong giây lát cô cảm thấy hơi choáng váng, đây có phải là kẻ tâm thần vô dụng mà cô biết không?
"Cô ấy đã được cứu sống, nhưng khí trong gan ứ đọng, lá lách và dạ dày cũng hoạt động không tốt, khí huyết cũng ứ đọng khiến cơ thể luôn mệt mỏi, lâu dần dẫn đến tâm trạng u uất. Cô ấy vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt!"
Trần Vạn Nam nói.
Lý Giang gật đầu: “Tình trạng u uất như vậy trong Đông y gọi là hội chứng trầm cảm, nhưng việc điều trị rất phức tạp!”
Tống Tư Minh lập tức hỏi: "Tiểu thần y có cách gì không?"
"Có thì có đó!" Trần Vạn Nam nhướng mày. Bệnh này có thể chữa khỏi, nhưng phiền phức.
Tống Tư Minh là một doanh nhân, trong mắt ông ta, học vấn và bằng cấp đều không quan trọng. Mèo đen hay mèo trắng miễn có thể bắt được chuột thì là mèo tốt!
Hơn nữa, ông ta cũng đã từng nghe nhiều về những thần y ẩn dật chốn giang hồ và cũng đã gặp rất nhiều.
Trần Vạn Nam đã sử dụng kỹ năng của mình để lấy được lòng tin của ông ta.
Khi nghe Trần Vạn Nam nói có thể chữa khỏi, ông ta không chút nghi ngờ, nói thẳng: "Muốn điều kiện gì thì cậu cứ đưa ra!"
"Một tuần phải điều trị bằng phương pháp châm cứu hai lần, kết hợp với thuốc sắc. Chứng trầm cảm khiến người bệnh tâm trạng không tốt, chỉ có thể từ từ điều chỉnh!" Trần Vạn Nam nói.
"Được được được! Sau khi Kiều Kiều xuất viện, tôi sẽ phái người mỗi tuần hai lần đến đón cậu tới châm cứu!" Tống Tư Minh sợ Trần Vạn Nam sẽ không đồng ý.
Trần Vạn Nam đang định gật đầu, nhưng Đường Yên Linh đã nhéo thật mạnh vào eo anh.
Lần này Tống Kiều Kiều vô tình khỏi bệnh, là do ông bà tổ tiên tám đời đã gánh Trần Vạn Nam còng lưng rồi!
Giờ anh còn muốn chữa trị chứng trầm cảm cho Tống Kiều Kiều!
Làm thế nào trầm cảm nặng có thể được chữa khỏi dễ dàng như vậy?
Biết bao người giàu có, nổi tiếng chẳng thiếu tiền, danh vọng hay bác sĩ nổi tiếng cũng trở thành nạn nhân của căn bệnh này...
Trần Vạn Nam chỉ có thể bất lực nói: "Chuyện này để sau nói đi!"
Tống Tư Minh cho rằng là vì ông ta chưa thực hiện lời hứa của mình lúc trước nên Trần Vạn Nam chưa hài lòng. Ông ta lập tức nói với vệ sĩ ngoài cửa:
"Đưa Trương Đức Tiêu và Lưu Bính đến Ủy ban kiểm tra và kỷ luật, nói rằng Tống Tư Minh tôi đích thân tố cáo họ có hành vi vi phạm kỷ luật!"
“…” Trương Đức Tiêu và Lưu Bính nghe xong thì ngã ngồi ra đất.
"Khụ khụ, chàng trai trẻ, nếu có cơ hội, tôi muốn thỉnh giáo cậu một chút!" Lý Giang cười nói.
"Tôi cũng mong có cơ hội được học hỏi!" Trần Vạn Nam khẽ mỉm cười.
Lý Giang liên tục gật đầu, ấn tượng của ông ta đối với Trần Vạn Nam càng ngày càng tốt. Người thanh niên này không khiêm tốn nhưng cũng không kiêu ngạo, ngược lại còn có năng lực. Những người trẻ tuổi thực sự hiếm khi được như vậy!
Đường Yên Linh không thể nhìn tiếp được nữa, giờ còn muốn giao lưu học tập với Lý Giang sao? Lý Giang là bậc thầy về y học cổ truyền kia mà.
Trần Vạn Nam lại dựa vào một vài cuốn sách y học nửa mùa và đi khắp nơi huênh hoang như vậy chính là tự đào hố chôn mình.
Cô nghĩ vậy liền kéo Trần Vạn Nam ra ngoài.
....
....