Đại Thú Tân Nương

Chương 80: Tử Y chất vấn




Ánh mắt Lí Cốc Lan giống như một đạo hàn quang, bắn lên người Dương Mạc Tuyền, lạnh đủ khiến thân thể nàng đông cứng.

Dương Mạc Tuyền không có gì để giải thích, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lí Cốc Lan.

Lí Cốc Lan nhìn nữ nhi mình đã khóc đến lê hoa đái vũ, trong lòng từng trận đau xót, nhưng vẫn không nghĩ ra được tại sao nữ nhi vẫn khiến nàng kiêu ngạo lại có thể vi phạm luân thường đạo lý mà đi yêu thương một nữ nhân như thế? Phu quân mất sớm, nàng vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân, đem nữ nhi nuôi dưỡng thành người, tuy rằng tháng ngày gian khổ, nhưng vẫn luôn luyến tiếc phải ủy khuất nữ nhi dù nửa phần, nên cho tới bây giờ mười ngón tay Dương Mạc Tuyền cũng đều không dính xuân thủy*, chỉ dạy nàng biết đọc sách hiểu lễ nghi, hy vọng sau khi gả vào Lăng gia có thể không bị người ta ghét bỏ, ít nhất cũng xứng với thân phận con dâu. Nhưng hiện giờ, kết quả như thế này lại là điều nàng vạn vạn lần không thể tưởng được, vô luận Từ Liễu Thanh có miêu tả tình yêu giữa hai nữ tử có bao nhiêu tốt đẹp đi chăng nữa, thì nàng vẫn không thể nhìn thấy được tương lai của nữ nhi, vậy làm sao có thể buông tay tán thành đây?

(*ý nói ko phải lao động vất vả)

“Mạc Tuyền, con nói cho nương biết, lời Vương phi nói có phải là thật không?” Lí Cốc Lan vuốt mái tóc nữ nhi, ôn nhu hỏi.

Dương Mạc Tuyền hai mắt hàm lệ, nhìn Lí Cốc Lan: “Nữ nhi khiến nương thất vọng rồi.”

Nước mắt Lí Cốc Lan cũng theo đó mà rơi xuống, trong lòng đã sớm tin, nhưng phải đợi đến khi chính mồm nữ nhi thừa nhận mới có thể chặt đứt hết thảy khả năng hay hy vọng trong lòng, hỏi: “Nhan nhi nàng thật sự đáng giá sao?”

“Đáng giá.” Dương Mạc Tuyền không chút do dự nói, quyết đoán kiên quyết.

“Hảo, đứng lên đi.” Lí Cốc Lan tuy là nữ nhân, nhưng nữ tử mà lại không thua nam nhi, bằng không cũng sẽ không nhẫn nại nhiều năm như vậy mà thủy chung không chịu cúi đầu trước Lăng gia. “Con luôn luôn là một hài tử có chủ kiến, nếu đã chọn con đường này, nương sẽ không ngăn cản, chính là con có nghĩ tới tương lai của hai người chưa? Hai nữ nhân tương ái, ngay cả danh phận tối thiểu cũng không có, lại càng không muốn nói tới khả năng tồn tại. Nếu có một ngày con hối hận, vậy phải làm sao đây?”

Dương Mạc Tuyền ngồi xuống bên cạnh Lí Cốc Lan, ôm lấy cánh tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước khi nương gả cho phụ thân, cũng không ngờ phụ thân trẻ tuổi như vậy mà đã tử trận trên chiến trường, nương có từng hối hận không?”

Lí Cốc Lan ở góa nhiều năm như vậy, kỳ thật đã sớm có bà mối nghĩ đến chuyện giúp nàng giật dây tìm một người tốt, bất quá thứ nhất là nàng luyến tiếc không muốn Dương Mạc Tuyền phải ăn nhờ ở đậu, thứ hai là không thể quên được phần tình cảm với Dương Vệ Quân, cho nên vẫn không đáp ứng, hiện tại nghe nữ nhi hỏi nàng vấn đề này, có đôi khi tịch mịch không nơi nương tựa cũng từng hỏi mình như thế, cuối cùng đáp án vẫn đều là không hối hận. Chính mình không hối hận, huống chi là nữ nhi? Thở dài một hơi, nói: “Hy vọng Nhan nhi thực sự tốt như lời con nói, vậy nương mới an tâm.”

Dương Mạc Tuyền cười khẽ, tự tin tràn đầy nói: “Nhan nhi là người đáng giá cho nữ nhi phó thác cả đời, nữ nhi cũng mong chiếc cố nàng mãi mãi.”

Lí Cốc Lan nhìn nụ cười trên mặt nàng, tâm sinh cảm khái, nữ nhi giờ phút này bộ dáng hạnh phúc dạt dào, so với bộ dáng đau khổ khi lên kiệu hoa lúc trước, quả thực như thể hai người: “Thôi thôi, sáng sớm nay ta cũng đã đáp ứng Vương phi rồi, sẽ hỗ trợ thuyết phục Vương gia, bất quá con cùng Nhan nhi mà muốn chân chính được ở bên nhau, chỉ sợ còn cần phí một phen công phu.”

Lo lắng trong lòng Dương Mạc Tuyền rốt cục cũng buông lỏng, còn vỗ ngực nói: “Nguyên lai vừa rồi là nương hù dọa nữ nhi.”

Lí Cốc Lan trợn trắng mắt liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ so được với kinh hách con đem đến cho ta? Thế nhưng lại thích nữ nhân, còn… sớm biết thì đã không nên đến đây một chuyến, nhắm mắt làm ngơ a.”

“Nương!” Dương Mạc Tuyền khôi phục lại tư thái xấu hổ tiểu nữ nhi, ôm nàng làm nũng, vẫn là ở trước mặt chính mẫu thân mình mới có thể thoải mái tự tại nhất.

Mẫu nữ hai người còn nói chuyện một lát nữa, Dương Mạc Tuyền thấy Lí Cốc Lan tựa hồ mệt mỏi, thế này mới cáo lui. Lúc đi qua hoa viên, vừa hay gặp phải Tử Y mới từ bên ngoài trở về, liền cười đi qua, hỏi Tử Y: “Muộn như vậy còn đi đâu? Làm ta tìm mãi.”

Tử Y đang mải nghĩ đến một sự tình, thình lình nghe được tiếng người liền giật mình hoảng sợ, thấy là Dương Mạc Tuyền, đầu tiên mỉm cười: “Là tỷ a.” Sau đó đột nhiên nắm tay Dương Mạc Tuyền, nói: “Đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bàn tay Dương Mạc Tuyền bị nàng nắm chặt, có chút kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên Tử Y thân cận với nàng như thế. Không biết nàng có chuyện gì, cũng không giật tay lại, chỉ đi theo sau.

Hai người đi đến chiếc đình giữa hồ, Tử Y mới buông tay nàng ra, nhìn Dương Mạc Tuyền. Dưới ánh nguyệt quang, nàng lại càng thêm thanh lãnh động lòng người, chỉ mới dung mạo khuynh thành này đã đủ khiến cho người ta lưu luyến, còn có loại khí chất trong trẻo thuần khiết kia, càng làm cho lòng người rung động, ngay cả nữ tử đều ái mộ nàng, huống chi kẻ thụ thương Trương Hằng kia?

Dương Mạc Tuyền bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt Tử Y, nàng rất quen thuộc, chính bởi vì quen thuộc nên mới cảm thấy kinh ngạc cùng xấu hổ. Cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

Tử Y thấy nàng lui lại hai bước, thế này mới phát giác ra mình thất thố, trên mặt lập tức nặn ra một nụ cười, chỉ vào vầng trăng trên cao, nói: “Ta thấy trăng hôm nay rất đẹp, cho nên muốn cùng tỷ tỷ ngắm trăng.”

Dương Mạc Tuyền bật cười, nguyên lai là việc này, quả nhiên là mình nghĩ nhiều, liền cười nói: “Ngắm trăng thì có thể, nhưng cũng không nên lại khó xử ta làm thơ.”

“Tỷ tỷ tài hoa hơn người, chỉ mấy bài thơ nho nhỏ sao có thể làm khó dễ người đây? Bất quá ta mới không có lòng tham như thế, vật hiếm có mới quý, có một bài thơ cũng đủ để ta trân quý rồi. Hôm nay tìm tỷ tỷ, kỳ thật là muốn nói cho tỷ tỷ một việc, chuyện này ta che dấu đã lâu, hẳn là nên sớm nói cho tỷ tỷ mới đúng.”

“Được, ngươi nói đi?” Dương Mạc Tuyền tò mò, không biết nàng muốn nói cái gì.

Tử Y ôm lấy hai vai, lại suy tư trong chốc lát, mới nói: “Kỳ thật ta cùng Trương Hằng là có quen biết.”

Dương Mạc Tuyền ngẩn ra, nhất thời không thể đem hai người này nghĩ ra có gì liên quan tới nhau, lại lập tức cười nói: “Không nghĩ tới Hằng ca ca lại cũng đi nơi yên hoa.” Nói xong lại giải thích: “Tử Y, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải cười nhạo ngươi, chính là Hằng ca ca này hắn rất thanh cao, bình thường khinh bỉ nhất chính là những kẻ lưu luyến chốn phong nguyệt, không ngờ chính hắn lại đã từng đi.”

Tử Y cười nhạo: “Hắn vốn chính là loại người trong ngoài không đồng nhất.”

Dương Mạc Tuyền: “Sao?” một tiếng, không nhắc lại nữa, chờ Tử Y giải thích, ẩn ẩn cảm thấy quan hệ giữa Tử Y và Trương Hằng không phải đơn giản như vậy.

Tử Y ngồi xuống ghế đá lạnh băng trong đình, chỉ tùy tiện ngồi như vậy mà tư thế đã thật kiều mỵ khêu gợi, từ từ nói: “Kỳ thật Trương Hằng chính là cái kẻ đã phụ lòng rồi bỏ rơi ta.”

Dương Mạc Tuyền kinh hô thành tiếng, nàng có thể nghĩ đến việc Trương Hằng có khả năng đi Lâu Ngoại Lâu nên kết bạn với Tử Y, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng được hắn đã cùng Tử Y thành thân rồi lại bỏ nàng. Lâu như vậy tới này, ấn tượng của nàng đối với Trương Hằng, trừ bỏ là người mà nương nói có thể phó thác chung thân ra thì hắn là một kẻ si tình, cho tới bây giờ cũng chưa buông tha cho vọng niệm của hắn đối với nàng, giờ Tử Y lại nói cho nàng biết Trương Hằng chính là kẻ thay lòng đổi dạ như thế, thật sự rất ngoài ý muốn, khó tin nhìn Tử Y: “Sao có thể thế được?” Không phải hoài nghi lời Tử Y nói, chính là không thể tin được Hằng ca ca lại là người như vậy.

Tử Y cười khẽ: “Không thể tin được phải không? Cho nên mới có câu ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’.”

Dương Mạc Tuyền ngồi xuống cạnh nàng, nghiêng đầu, hỏi: “Có phải là giữa ngươi và Hằng ca ca có chút hiểu lầm không?”

Tử Y hỏi lại: “Có phải tỷ nhìn ai cũng luôn tốt như vậy?”

Dương Mạc Tuyền mở to đôi mắt đẹp nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại hỏi thế.

Tử Y khẽ đằng hắng thông suốt cổ họng, giả bộ không thèm để ý, nói: “Ý ta là, có phải cũng có lúc tỷ không nhận thức được rõ ràng không? Ví dụ như Trương Hằng, hoặc là những người khác vậy?”

Dương Mạc Tuyền rốt cục nghe ra ý tứ trong lời Tử Y. Tử Y vào phủ đã lâu như vậy mà hôm nay mới đến nói cho nàng biết nàng cùng Trương Hằng là loại quan hệ này, đầu tiên thì làm nàng khiếp sợ, giờ còn âm thầm nhắc nhở nàng có phải là ngộ nhận một người không đáng tin cậy không. Nghe khẩu khí của nàng, người này còn không phải Trương Hằng, rốt cục nàng muốn nói gì? Tử Y không phải Vân La, luôn tiếu lí tàng đao (cười nụ giấu dao), một câu luôn có thể suy diễn ra nhiều ý tứ khác, điểm nàng thưởng thức Tử Y nhất chính là tính tình hào sảng thẳng thắn, giờ lại như vậy, một chút cũng không giống nàng bình thường. Hơi hơi nhíu mi, nói: “Tử Y, nếu có cái gì, không ngại thì cứ nói thẳng ra.”

“Cũng tốt.” Tử Y nhìn nàng, nói: “Ta nghe nói Quận chúa đang tự mình tuyển chọn vị hôn phu? Nàng và tỷ yêu nhau đến vậy, còn làm thế, chẳng nhẽ là muốn ăn trong bát, nhìn trong nồi sao? ( = đứng núi này trông núi nọ)

Dương Mạc Tuyền nghe nàng hỏi thế, lập tức che miệng cười, thì ra nàng lo lắng việc này, liền giải thích: “Kỳ thật đó là một hiểu lầm, ngày đó vì muốn làm khó xử Lí Vi Tu nên Nhan nhi mới ở trước mặt Thái Hậu nói thế, thực chất không phải thực sự muốn được gả.” Tiếp theo liền đem chuyện “tam chưởng chi ước” ở trước mặt Thái Hậu ngầy ấy, tường thuật lại tỉ mỉ một lần, còn đem chuyện Lăng Tử Hạo nói cho nàng về Lí Vi Tu cũng nói ra, thế này mới lại bắt đầu lo lắng: “Cũng phải trách Nhan nhi hấp tấp, không biết nhân ngoại hữu nhân, Lí Vi Tu kia văn võ song toàn, thật dễ có khả năng hắn thành công, liền thành ra một cái đại phiền toái.”

“Thì ra là thế.” Tử Y gật gật đầu. “Thiếu chút nữa là hiểu lầm Quận chúa. Cũng đúng, Quận chúa theo ta học thư họa lâu như vậy, như thế nào lại không nhìn ra cách làm người của nàng, vì tỷ tỷ, nàng thật ra liều mạng a!”

Dương Mạc Tuyền cười khẽ: “Là làm khó nàng rồi.” Lập tức lại nghiêm mặt nói: “Phán đoán này của Tử Y, là Hằng ca ca nói cho ngươi?”

Tử Y không phủ nhận, lại nói: “Kỳ thật cũng là tự ta quan tâm đến tỷ tỷ.”

Trừ nương ra, còn có một bằng hữu quan tâm đến mình như vậy, Dương Mạc Tuyền cảm thấy cảm động, liền nắm lấy tay nàng, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Tử Y, cảm ơn ngươi.”

Tử Y tâm trung nhất động, đột nhiên ghé sát nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu không có Quận chúa, hoặc là Tử Y gặp được tỷ tỷ trước, tỷ tỷ có thể thích Tử Y không?”

Dương Mạc Tuyền lúc này quả thực ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ tự tiếu phi tiếu trên mặt nàng, không biết những lời này là xuất phát từ chân tâm, hay chỉ là thuận miệng hỏi?

Tử Y nhìn vẻ mặt nàng, liền biết vấn đề này hỏi là thừa, cười nói: “Xem tỷ tỷ bị dọa kìa, bất quá ta chỉ đùa một chút thôi, ta cũng không có dũng khí lớn như tỷ tỷ mà đi thích nữ tử, ta còn muốn kính nhờ tỷ tỷ nhìn xem có nam tử nào thích hợp không, giúp Tử Y giới thiệu a!”

Dương Mạc Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi, đêm nay Tử Y khiến nàng tưởng như nhìn lầm nhiều lắm, cũng may mắn chỉ là ảo giác, liền vội vàng đáp ứng yêu cầu của nàng. Người đầu tiên nghĩ đến chính là Trương Hằng, lập tức lại nghĩ tới lời Tử Y nói lúc trước, trong lòng tiếc nuối, không nghĩ Hằng ca ca lại là người như vậy. Lại lục lọi trong trí nhỡ những người nàng quen biết, muốn nói về nhân phẩm gia thế tu dưỡng, ưu tú nhất không ai khác ngoài Lí Vi Tu, nếu Lí Vi Tu và Tử Y có thể trở thành một đôi, không phải sẽ giải quyết hết mọi vấn đề sao? Ngẫm lại lại lắc đầu, Lí Vi Tu chỉ thích Nhan nhi, còn thích đã nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ? Hơn nữa nếu chỉ vì nàng cùng Nhan nhi mà cường ngạnh đem Lí Vi Tu cùng Tử Y gán thành một đôi, vậy thì cũng quá ích kỷ đi, nhất thời cũng không nghĩ ra được người nào tốt, chỉ có thể bỏ qua trước đã, nói với Tử Y: “Việc này ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Tử Y cũng biết tâm tư trong lòng nàng, vốn định nhắc nhở Dương Mạc Tuyền chú ý Trương Hằng, nhưng lại nghĩ đến khả năng có thể liên lụy đến những điều riêng tư của hắn, lại nhịn xuống. Dù sao cũng là do Lăng Tử Nhan đả thương người ta, thật sự là gây ra một trận phiền toái lớn, còn không biết phải làm thế nào để giải quyết, hơn nữa thấy thế nào thì Trương Hằng cũng có tình ý với Dương Mạc Tuyền, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì thái quá, dù sao thì Tử Y nàng cũng ở trong Lăng phủ, lưu tâm thêm một chút là được.

Còn muốn nói nữa, đã thấy Lăng Tử Nhan tìm đến đây, vẻ mặt không tốt.

Tử Y cười nói: “Đem người trả lại cho ngươi.”

_Hết chương 80_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.