Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 57: Phiên ngoại 05 (hạ)




Chương 57: Phiên ngoại 05 (hạ)

Edit: April

Rời khỏi ngài Đại Thánh?! Quả thực là sét đánh giữa trời quang!

Lục Trầm bị y dọa cho giật mình, theo bản năng phản ứng trực tiếp lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với y, ngẩn người, khóe miệng xệ xuống làm mất nụ cười ngây ngô: "Nãy, mới mới nói cái gì đó?!"

Bạch Cần vội vàng nắm lấy cánh tay của cậu, lại hỏi: "Cái này, học trưởng, em thích anh, em muốn hỏi, em có thể theo đuổi anh không?"

Lục Trầm hất tay tránh đi, tức thì đứng thẳng. Hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, gãi đầu dùng sức nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hỏi: "Cậu...... Đừng có như vậy."

Học đệ tiểu Bạch hơi khom người, giữ chặt vai cậu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt cậu nghiêm túc nói một lần nữa: "Học trưởng, em thích anh, trước đây vẫn luôn không biết tính hướng của anh nên mới không tỏ tình, bây giờ nếu đã biết em vẫn còn cơ hội, em sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Rượu vang vốn tác dụng chậm nên không ảnh hưởng nhiều, Lục Trầm bị y dọa giật mình thêm lần nữa, cái đầu đã thanh tỉnh không ít. Cảnh giác không ngừng lui về phía sau, khách khí nhưng đặc biệt xa cách nói: "Không...... Không được, chắc chắn là có hiểu lầm, tôi, tôi đã có chồng rồi, mối quan hệ giữa tôi và chồng, quan hệ rất tốt, hai chúng tôi......"

"Học trưởng, em biết mình đã đến trễ, nhưng LGBT không thể kết hôn, ai biết được anh cùng người đàn ông kia sẽ ở bên nhau được bao lâu, người đàn ông kia không hề hiểu học trưởng, cũng không biết tôn trọng học trưởng, em nghĩ anh ta không phải là người sẽ cùng anh bước tiếp trên cùng một con đường, anh ta không hiểu rõ về học trưởng, cũng không thấu hiểu cho học trưởng, cho nên học trưởng mới tự ti khép kín bản thân, đúng không."

Ánh mắt của học đệ vừa nóng bỏng vừa kích động: "Học trưởng, em cảm thấy hai người ở bên nhau không hợp, em muốn cạnh tranh công bằng với anh ta."

"Không, không được, đừng có nói bậy." Lục Trầm hoàn toàn nổi giận, người này nói nhảm cái gì vậy, tại sao cứ tự não bổ lung tung về chuyện riêng của người khác, không tôn trọng người khác, điều cậu vừa nói có gì để gây hiểu lầm với người khác sao.

Cậu sao lại không hợp với ngài Đại Thánh, ngài Đại Thánh tuy có nhiều ưu điểm, à thì, rất nhiều ưu điểm, nhưng ngài Đại Thánh đã nói là không chê mình, thích mình, dựa vào cái gì mà nói cậu không hợp với ngài Đại Thánh.

Y cảm thấy? Y cảm thấy được sao?!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trầm nghẹn đến mức đỏ bừng, đôi mắt tròn liên tục trừng mắt Bạch Cần, "Mới, mới không cần, chúng tôi kết hôn rồi, chúng tôi ở nước ngoài đã kết hôn, chồng tôi thực sự thích tôi, chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau, cậu sao lại như vậy, như thế nào mà, như thế nào lại muốn phá hoại gia đình của người ta."

Nói xong lời cuối cùng bỗng nhiên ý thức được hình như mình mới nói sai điều gì đó, Lục Trầm lắc lắc đầu, vội vàng ném mối quan hệ sau đầu khom lưng nói xin lỗi: "Xin lỗi, đầu óc tôi có chút hỗn loạn, vừa rồi hay là trước đó có nói gì với cậu cũng đừng có để trong lòng, nếu có gì làm cậu hiểu lầm thì thật sự xin lỗi, xin cậu cứ quên hết đi." Nói xong liền xoay người loạng choạng rời đi.

Nhưng cậu thật sự rất tức giận, người này sao có thể tùy tiện nhận định về gia đình của người ta. Cậu tức giận đến không phân biệt được đông nam tây bắc, quay người qua lại dự định tìm một con đường để về nhà.

Còn chưa đi hai bước, cánh tay đã bị hung hăng túm chặt.

Lục Trầm vung tay, nổi giận đùng đùng quát to: "Tôi nói cậu nha, cậu đúng là xấu xa, cậu như vậy là không được, tôi nói cho cậu biết, tôi thật sự, thật sự kết hôn rồi."

Trong đầu cậu lập tức xuất hiện không ít câu dạy dỗ còn đang chờ nói ra khỏi miệng, vừa ngẩng mặt lên lại đối diện với khuôn mặt vô cảm của Tôn tiên sinh, da mặt nhanh chóng xụ xuống, thuần thục ủy khuất rúc vào trong ngực Tôn tiên sinh.

Cậu thật sự không phải cố ý, cậu hứa sẽ không xã giao, về sau sẽ không bao giờ tùy tiện tham gia loại hoạt động này nữa.

Tôn tiên sinh vỗ nhẹ sau ót của cậu: "Uống rượu?"

Lục Trầm dừng một chút, vô cùng đáng thương gật đầu: "Ừa, đau đầu."

Tôn tiên sinh lịch sự lại xa cách gật đầu một cái về phía vị học đệ tiểu Bạch không rõ này: "Xin lỗi, vì đã gây phiền phức cho cậu, em ấy ngày thường còn tốt, vừa uống rượu vào liền có chút nóng nảy, nói chuyện lộn xộn, cảm ơn cậu, vậy tôi mang em ấy về trước."

Lục Trầm vùi vào trong ngực Tôn tiên sinh, ngoan ngoãn giống con mèo con, ngước mặt nheo mắt: "Khó chịu."

Tôn tiên sinh đỡ cậu: "Khó chịu sao còn uống rượu."

Lục Trầm vốn đang cười hì hì, khuôn mặt tinh xảo dưới sự hun đúc của mùi rượu ửng đỏ một mảng, nhuận oánh: "Vui lắm, thực sự rất vui, có người khen em." Nói xong lại không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt suy sụp không muốn nói nữa.

Tôn tiên sinh nhéo khuôn mặt cậu: "Muốn ẵm không?"

Lục Trầm ngoan ngoãn mà giang hai tay: "Muốn, em đi không nổi."

Bạch Cần rất vất vả mới tỉnh táo lại: "Đợi một chút."

Tôn tiên sinh nghi hoặc ngẩng mặt: "Xin hỏi, cậu còn có chuyện gì sao?"

Rõ ràng là một câu hỏi lịch sự, Bạch Cần lại bị ánh mắt bỗng nhiên sắc bén của hắn đâm cổ họng căng đến phát khô, tất cả âm thanh tựa hồ đều biến mất, y gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn giống như bị đâm thủng một lỗ: "Anh là bạn trai của học trưởng?"

Tôn tiên sinh: "Không phải."

Bạch Cần thở dài nhẹ nhõm.

Tôn tiên sinh: "Tôi là chồng của em ấy, chúng tôi là chồng chồng hợp pháp."

"Không thể nào." Ánh mắt Bạch Cần rơi trên bàn tay nhẵn nhụi của Lục Trầm, có lẽ tình cảm của bọn họ không tốt, nếu không vừa rồi học trưởng cũng sẽ không oán giận vì bị người này ghét bỏ anh ấy ngốc.

Tôn tiên sinh sáng tỏ, dưới cái nhìn soi mói vân vê bàn tay nhỏ bé trắng mịn nhẵn bóng, trên ngón tay của mình ẩn hiện một chiếc nhẫn màu trắng bạc rực rỡ chói mắt: "Em ấy rất ngốc, lại nghịch ngợm, mang trên tay không tiện, nên đeo ở trên cổ treo."

"Học trưởng không có ngu, anh một chút cũng không hiểu được giá trị của học trưởng." Bạch Cần thật sự tán thưởng Lục Trầm, tuy đây không phải là điều quan trọng, nhưng khi nghe thấy thần tượng của mình bị nói như vậy thì việc đầu tiên cần làm chính là phản bác lại.

Ánh mắt Tôn tiên sinh trở nên quái dị: "Giá trị của em ấy?"

Trong mắt Bạch Cần sáng ngời biểu lộ sự sùng bái cùng ngưỡng mộ: "Thầy Phùng từng nói, học trưởng là mầm non thiết kế trăm năm khó tìm, anh có biết những phần thưởng thiết kế mà anh ấy......"

Người trong lòng ngáp một cái nhỏ, dường như buồn ngủ rồi.

Tôn tiên sinh nhìn cậu buồn ngủ, cũng có chút không kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang: "Tôi đương nhiên biết, những giải thưởng kia đều là do tôi thay em ấy nhận về."

Bạch Cần tức khắc bị nghẹn: "Vậy anh...... Sao lại nói anh ấy như thế?"

Tôn tiên sinh nhìn y như một đứa ngốc: "Chắc cậu đã hiểu lầm, Lục Trầm nhà chúng tôi rốt cuộc có bao nhiêu giá trị không tới phiên cậu bình luận, còn việc tôi nói em ấy, gọi em ấy bằng cái gì, là chuyện của gia đình chúng tôi, không đến phiên người ngoài như cậu chen miệng."

Bạch Cần níu lấy Tôn tiên sinh đang muốn rời đi: "Anh hoàn toàn không hiểu rõ học trưởng, vị tiên sinh này, tôi muốn cùng anh cạnh tranh công bằng."

Tôn tiên sinh rốt cuộc cười lạnh: "A, công bằng, giữa hai chúng ta vốn không tồn tại sự công bằng cùng không công bằng, cậu mạnh mẽ cắm rễ vào gia đình của tôi, sau đó lại hiên ngang lẫm liệt nói muốn cùng tôi cạnh tranh công bằng?"

Bạch Cần sửng sốt, bỗng dưng buông tay ra: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ là......" Y dừng một chút, ngẩng mặt lên lẽ thẳng khí hùng, "Học trưởng ở bên tôi rất vui vẻ, tôi thích anh ấy, sùng bái anh ấy, tại sao lại không thể cạnh tranh."

"Em ấy ở bên cạnh cậu, rất vui vẻ?" Tôn tiên sinh nắm cằm Lục Trầm: "Tiểu ngu ngốc, nói gì với cậu ta đi."

Lục Trầm mơ màng hai mắt không mở ra được, ôm lấy cánh tay Tôn tiên sinh: "Buồn ngủ quá y, muốn về nhà."

Tôn tiên sinh liếc Bạch Cần: "Nhìn thấy không?"

Bạch cần chậm tay, không bắt được người, đứng tại chỗ trầm tư nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa.

Tôn tiên sinh bố trí ổn thoả đặt người trên ghế phụ, vòng trở về ngồi vào ghế điều khiển, quay mặt sang ngón tay xoa lên gò má: "Còn giả bộ? Đừng tưởng rằng như vậy thì chuyện này sẽ được bỏ qua."

"!"

Đã sớm tỉnh rượu, cả người Lục Trầm thân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ cúi đầu nhận sai: "Em cũng không biết cậu ta tại sao lại như vậy, quái lạ."

Thật đáng sợ, giao tiếp xã hội thật là khó, ăn có một bữa cơm mà gặp cả đống phiền phức, quan trọng nhất chính là —— ngài Đại Thánh hình như đang nổi giận.

Vẻ mặt cậu đau khổ, dè đặt liếc trộm Tôn tiên sinh: "Có thể là do em nói bậy gì đó, sau khi tỉnh lại không nhớ được mình đã nói cái gì."

"Thật đó, thật sự không nhớ rõ." Lục Trầm giơ ngón tay xin thề.

Tôn tiên sinh thật ra không trách tội cậu vì cái này, chỉ là hỏi: "Không phải đã dặn không được uống rượu sao?"

Lục Trầm vội vàng ngửi trên người mình, tạm được, không có mùi hôi của rượu, nhưng ——

Dừng một chút, vẫn còn ngượng ngùng mở miệng: "Cậu ấy khen em, em vui quá nên mới uống."

Tôn tiên sinh nhéo mặt cậu: "Thích cậu ta khen em?"

Lục Trầm mếu máo, ngón tay chọt đệm thấp giọng nỉ non: "Cũng không phải, chỉ là, chỉ là...... Nghe cũng không tệ."

Tôn tiên sinh cười ra tiếng: "Không thích tôi gọi là tiểu ngu ngốc?"

Ai mà thích, trước kia còn thích, bây giờ cũng là thanh thiếu niên trên hai mươi rồi, cũng không có ngốc như trước kia...... Cậu len lén nhìn thử sắc mặt của Tôn tiên sinh, không lên tiếng.

Tôn tiên sinh nắm cằm cậu, bỗng nhiên sáp lại gần chạm lên môi cậu.

"Ừ, rượu vang, rất ngọt."

Trong phút chốc khuôn mặt Lục Trầm đỏ bừng lên, muốn xoay mặt chỗ khác, cằm còn bị hắn nắm trong tay: "Làm, làm gì đó."

Tôn tiên sinh xít lại gần: "Em nói xem là đang làm gì?"

Khuôn mặt Lục Trầm ửng đỏ không nói ra lời, hai tay siết chặt cái đệm mông phía dưới.

Tôn tiên sinh xoa đầu cậu: "Tiểu ngu ngốc."

Bong bóng màu hồng bỗng chốc toàn bộ nổ tung, khuôn mặt Lục Trầm suy sụp, tiếng địa phương cũng phóng ra: "Lại gọi, không thích như vậy, vốn dĩ không ngốc nhưng anh cứ kêu ngốc."

Tôn tiên sinh ôm cậu, cằm gác ở trên vai cậu: "Nhưng tôi ngược lại hy vọng thật sự có thể khiến em ngốc một chút." Cánh tay ôm Lục Trầm của hắn càng ngày càng chặt, "Đáng tiếc tiểu ngu ngốc hiện tại lợi hại như vậy, cả người sáng rực, chỉ cần được em nhìn một chút là hấp dẫn biết bao nhiêu con thiêu thân bổ nhào vào lửa, thật sự muốn tiểu ngu ngốc, chỉ là tiểu ngu ngốc của riêng tôi."

Lục Trầm thẹn thùng lúng túng: "...... Anh, anh nói bậy."

Tôn tiên sinh: "Chẳng lẽ không đúng sao, những giải thưởng trong nhà sao em không đi lấy? Người kia không phải mới vừa tỏ tình với em sao?"

Mặt Lục Trầm chôn ở trước ngực của hắn: "Nhưng...... Anh thật sự không chê em ngốc sao?" Kỳ thật cậu cũng không tính là ngốc, chẳng qua giao tiếp xã hội có chút khó khăn mà thôi.

Tôn tiên sinh: "Đầu tiên, em không ngốc, tiếp theo, mặc dù em ngốc, tôi cũng không chê. Tiểu ngu ngốc cũng chỉ là tùy tiện gọi, nếu em không thích thì tôi không gọi nữa."

Sắp bị Tôn tiên sinh quấn đến ngất đi, nhưng Lục Trầm vẫn hiểu ý tứ của hắn.

Lục Trầm gần như ngay lập tức nắm lấy tay Tôn tiên sinh, sau khi ấp a ấp úng hồi lâu mới lắp bắp nói: "Thôi, vẫn là gọi đi, em thích."

Hình như nghe cũng rất lọt tai, chỉ cần ngài Đại Thánh thích cậu, có ngốc cũng không có vấn đề gì.

Dù sao cũng có người nuôi, không phải sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.