Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 4: Thực sự rất ngu ngốc




Chương 4: Thực sự rất ngu ngốc

Edit: April

Lục Trầm lột một trái chuối tiêu đưa tới, mím môi con ngươi đảo liên tục, nhìn thấy sắc mặt hắn hòa hoãn nên mở miệng thăm dò hỏi: "Ngài Đại Thánh ... Đó giờ... Một mình ngài ở đây sao?"

Tôn Ngộ Không: "... ." Tiểu yêu này đúng là không mở bình thì ai biết trong bình có gì [1], nghĩ đến càng thêm tức.

[1]: 哪壶不开提哪壶 - na hồ bất khai đề na hồ: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ "" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Lục Trầm vội vàng khoát tay: "Ngài ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, ta chẳng qua là... . Chẳng qua là..." Nghiêng đôi mắt ngại ngùng nhìn hắn, cũng không phát hiện ra đôi mắt của ngài Đại Thánh đầy vẻ phẫn nộ, ngượng nghịu nói, "Vậy ta sau này ở đây phụng bồi ngài, ngài Đại Thánh, ngài là thần tượng của ta, nếu ngài không chê xin hãy cho ta ở lại bên cạnh ngài."

Trước khi tới đây Lục Trầm đã suy tính cẩn thận, căn bệnh của cậu nhất định sẽ là trở ngại lớn nhất trong khi làm nhiệm vụ —— nếu bốn thầy trò Đường Tăng cộng thêm Bạch Long trên đường đi qua Bạch Cốt Sơn đúng lúc cậu ngủ quên thì nhiệm vụ này coi như tiêu.

Cho nên cậu nhất định phải đốc thúc bốn thầy trò họ nhanh chóng đến Bạch Cốt Sơn trong lúc cậu vẫn còn tỉnh, dọc đường đi thuận tiện nắm được tiến độ hành trình về tây của họ, kiểm soát luôn thời điểm cậu ngủ. Cậu quá giỏi.

Huống chi —— làm bạn cùng nam thần! ! Đây là giấc mơ mà các fan cuồng hằng mong muốn nha!

A a a , nghĩ đến việc phải chạy 3 vòng quanh Ngũ Chỉ Sơn để bày tỏ nỗi lòng. Nhưng thể lực lại không cho phép, Lục Trầm quyết định chạy ba vòng ở trong đầu.

Tôn Ngộ Không trơ mắt nhìn trái chuối tiêu đã đưa gần tới miệng lại rớt xuống đất, nâng mí mắt lên nhìn cậu.

Lục Trầm đang đắm chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị dọa cho giật mình, vội vàng nhặt nửa trái chuối tiêu rớt trên đất, rất tự nhiên thổi thổi đưa tới trước miệng Đại Thánh: "Ta không phải cố ý, thật đấy, ngài Đại Thánh, ngài có muốn ăn thử không, trái chuối tiêu này ngon lắm."

Tôn Ngộ Không: "..."

Lục Trầm ngây người, nhìn trái chuối tiêu trong tay đã mềm nhũn, thật muốn một chưởng đập chết mình, vội vàng rút tay về cười ngượng ngùng: "Ta thật không cố ý."

Cậu chẳng qua không nghĩ tới mình có thể tiếp xúc gần như vậy với Đại Thánh, nên có chút khẩn trương. Đối với một fan chuyên nghiệp mà nói, điều này rất bình thường.

Tôn Ngộ Không hờ hững thu hồi tầm mắt.

Cảm giác Đại Thánh sau khi nói chuyện với mình có vẻ không tốt, Lục Trầm yên lặng ngồi sửa sang lại bọc vải nhỏ của mình, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn trộm.

Tính tình cổ quái, nhưng cũng không ngăn được hình tượng cao lớn của Đại Thánh ở trong lòng cậu ! !

Kim quang phát ra thật lấp lánh, Lục Trầm trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt vui vẻ của si hán.

Tôn Ngộ Không rùng mình, ngẩng mặt lên đã nhìn thấy nụ cười thô bỉ của tên này: "..."

Đừng xem thường cái bọc quần áo nhỏ ở bên hông của cậu, bên trong nó toàn là bảo khí, có thể chứa cả thiên địa, nếu như cái tên Bạch Cốt Tinh không đáng tin đó không có lừa gạt cậu. Bất quá cậu cũng không cần chứa cả thiên địa, chỉ dùng để chứa... Đồ ăn thôi.

Một đường chạy lạc mà không chết đói thì đúng là phải cảm ơn Bạch Cốt Tinh.

Đem thức ăn bên trong sắp xếp gọn lại, nâng mắt liền bắt gặp ánh mắt Tôn Ngộ Không đang lăng lăng nhìn mình, bị bản năng sợ hãi làm té ngửa về phía sau.

Tay trái chống xuống mặt đất cái mông xê dịch về sau hai phân, nhìn về phía Đại Thánh, theo tầm mắt của hắn hướng về phía thức ăn ở trong tay mình, nhanh chóng phản ứng, ngu ngơ ngồi trên đất lấy ra cái bánh nướng vốn là bữa tối của cậu: "Ngài Đại Thánh, ngài muốn ăn sao, cái này ngon lắm."

Tôn Ngộ Không nhìn hai lần, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu.

Hắn không cần phải ăn, nhưng nhìn cái thứ trong tay tiểu yêu có vẻ rất ngon.

Lục Trầm tận dụng cơ hội lấy lòng híp mắt cười hì hì tiến tới, lau sạch tay rồi bẻ từng miếng bánh đút cho hắn.

Thậm chí còn cười ha ha khuyên nhủ Tôn Ngộ Không có vẻ không muốn ăn nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm vào khối bánh nướng tay to bằng hòn đá ở trong tay cậu: " Ngài Đại Thánh, ngài không điều khiển được cái cổ của mình sao, để ta đút ngài như vậy ngài ăn cũng dễ dàng hơn."

Mời ngươi ăn cho dù ngươi không muốn cũng phải khách khí mà mở miệng, để ta phục vụ ngươi đi! Nhận lấy ân tình của ta, chờ thời điểm ngươi hạ thủ ta liền bộc lộ thân phận, hẳn là có thể còn đường sống?

Bị đè ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, chỉ có cái đầu là ở bên ngoài. Tuy rằng cái đầu có thể tùy ý chuyển động, nhưng không tự do co dãn được, bánh nướng còn co dãn, nếu như chỉ dựa vào lực răng mà ăn thì bữa cơm này chắc phải nhai mỏi cả quai hàm.

Tôn Ngộ Không thẩn thờ nhìn tiểu yêu cười trông rất ngu, mặt không biểu cảm há miệng nhai rồi nuốt xuống, nhìn cậu lộ ra hai hàng răng trắng bóng, không nhìn được nữa, đúng là ngu xuẩn.

Kỳ thực bánh nướng cũng không có ăn ngon như vậy, nhưng —— vẫn còn muốn ăn.

Lục Trầm hoàn toàn cảm giác được đáy lòng thần tượng đang oán thầm mình, vui mừng phấn khởi chuyên tâm tạo dựng quan hệ tốt với Đại Thánh, một bên đút Đại Thánh ăn bánh nướng, một bên thao thao bất tuyệt đề cử: "Cái này ta mua của lão Vũ nhà ở trấn trên, một văn tiền hai cái, rất thơm, xốp giòn mềm, nhà bọn họ một ngày chỉ bán hai trăm cái, đi trễ thì hết, ta mỗi ngày khi mặt trời vẫn chưa mọc thì đã phải thức dậy xếp hàng."

Lục Trầm thuận tay giúp hắn phủi vụn bánh còn dính bên mép, tiếp tục cuối đầu đút.

Tôn Ngộ Không nhìn vẻ mặt tự hào của cậu, khó khăn nuốt xuống miếng bánh nướng trong miệng, vốn không muốn đả kích cậu, nhưng nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được: "Ngươi tại sao không dùng pháp thuật để lấy hai cái?"

Lục Trầm ngạc nhiên, theo bản năng trả lời: "Cái đó, mình không thể cứ lấy không của người ta được."

Tôn Ngộ Không nhíu mày, không nghĩ tới lại có yêu quái tuân thủ nghiêm ngặt quy luật của loài người như vậy : "Vậy ngươi đem tiền đổi lại cho hắn là xong rồi."

Sau khi nói xong biểu tình của hắn lập tức trở nên dữ tợn kêu to dừng tay, bởi vì ngón tay của người đối diện đang có xu hướng đâm vào mắt hắn, có chút tức giận—— chỉ có đút đồ ăn thôi mà cũng đần như vậy.

Lục Trầm hốt hoảng thu ngón tay về, ngây ngốc nói: "Còn... Còn... Còn có thể làm như vậy sao?"

Tôn Ngộ Không: "..." Nguyên hình của tiểu yêu này tuyệt đối không phải hoa, hẳn là cây đi, hoa yêu thông minh hơn nhiều.

Lần này thấy rõ được sự khinh bỉ ở đáy mắt Đại Thánh, Lục Trầm gãi đầu xin lỗi: "Ta mới vừa tu luyện thành yêu, còn nhiều việc không hiểu lắm."

Cái này dù sao cũng là thói quen nha, cho dù là ai khi đã làm người mười mấy năm đùng một cái biến thành yêu quái thì cũng không thể thích ứng liền được, huống chi pháp thuật của cậu —— thật sự là vô cùng thê thảm, cho dù thỉnh thoảng có nhớ tới mà xài thì cũng là phí công, dứt khoát coi mình là người cho nó khỏe.

Tôn Ngộ Không: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.