Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 39: Ảo cảnh (hạ) - Nụ hôn




Chương 39: Ảo cảnh (hạ) - Nụ hôn

Edit: April

Tinh thần Lục Trầm rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, liều mạng nắm chặc lấy vạt áo của mình, cảnh giác bốn phía xung quanh, hiếm khi thực hiện tư thế phòng ngự.

Cậu yên lặng đứng tại chỗ, mơ hồ nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên ở phía sau, đột nhiên quay đầu lại, cánh tay thiếu chút nữa cho một quyền, khó khăn lắm thu hồi lại kinh ngạc lên tiếng.

"Ngài Đại Thánh? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Cậu cả người thả lỏng, tiến hai ba bước về phía trước, còn chưa lên tiếng, cả người liền bị Tôn Ngộ Không ôm thẳng vào trong lòng, theo thói quen đưa tay vòng qua eo của Tôn Ngộ Không, "Làm sao vậy, ngài Đại Thánh?"

Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn vào vai của cậu rồi di chuyển sang đôi mắt, một mực không nói lời nào, trong lòng Lục Trầm ngứa ngáy, lúc đang chuẩn bị mở miệng để hỏi thăm, đối phương đột nhiên cúi thấp đầu, cắn vào miệng cậu.

"Đại, đại, ngài Đại Thánh?" Cả người Lục Trầm đều ngây dại, ngơ ngác nắm lấy vạt áo của Tôn Ngộ Không, móng tay gần như muốn khảm vào trong lòng bàn tay.

Gương mặt đỏ bừng, lỗ tai cơ hồ muốn bật ra lửa, hai mắt không dám nhắm lại, chăm chú nhìn thẳng vào người trước mặt rất sợ hắn đột nhiên biến thành tên yêu quái nào khác.

Lục Trầm đẩy hai cái thấy đẩy không ra, cả người bị giam cầm không còn khe hở.

Nước trong mắt cậu suýt nữa tuôn ra, đây nhất định không phải ngài Đại Thánh, cậu nhất định đã gặp phải yêu quái, không thể để cho tên yêu quái này chiếm tiện nghi được.

Tay cậu dùng lực, thậm chí còn dùng tới mấy cái phép mà Tôn Ngộ Không đã dạy cho cậu, thế nhưng vẫn như cũ không thoát ra được.

Ngay tại lúc cậu gấp đến muốn bậc khóc, bên tai bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Tỳ Bà Tinh.

"Tiểu huynh đệ."

Lục Trầm: "! ! !" Miệng của cậu còn đang bị ngài Đại Thánh cắn, không thích hợp để lên tiếng, nên không thể trả lời.

"Đây chỉ là mộng, là giấc mộng nằm sâu bên trong trái tim của ngươi."

Lục Trầm sững sốt, đây là mộng.

Hình như lúc nãy cậu quả thật có ngủ.

"Tôn Ngộ Không ở trước mặt ngươi tất nhiên là giả, hắn chẳng qua là do ngươi mộng ra, do ngươi tự tưởng tượng tạo ra mà thôi."

Lục Trầm ngẩng đầu lên nhìn Tôn Ngộ Không ở sát trước mặt, hoàn toàn giống hệt với ngài Đại Thánh hàng thật, chẳng qua mấy chi tiết nhỏ thì không.

Không cảm nhận được độ ấm của nhiệt độ cơ thể, không có khí phun ra nơi gò má do hô hấp, đôi mắt dù có mở cũng không nhìn thấy được ánh sao xa xăm —— càng không có cảm giác thoải mái an toàn quen thuộc khi ở gần.

Đầu ngón tay cậu khẽ run, trên tay còn siết chặt vạt áo của ngài Đại Thánh, đây thật sự chỉ là mộng sao.

"Ngươi thích Tôn Ngộ Không." Tỳ Bà Tinh nói.

"Không phải, ngươi gạt người." Không biết tại sao, lần này Lục Trầm kinh hoảng thất thố chỉ cần đẩy một cái liền khiến "Tôn Ngộ Không" trước mặt văng ra.

Cậu nhìn con rối Đại Thánh đứng trơ ra trước mặt mình, Lục Trầm quay đầu nhìn khắp nơi vội vàng tìm cái tên Tỳ Bà Tinh đáng ghét kia, đem mình nhốt ở nơi này, còn dám nói bậy nói bạ bêu xấu người khác.

Trong miệng hét to: "Không phải, ta thích Tôn Ngộ Không, nhưng không phải loại thích này." Cậu đưa tay sờ lên môi mình, ngài Đại Thánh là thần tượng của cậu, cậu làm sao có thể trông đợi thần tượng của cậu đến hôn cậu chứ.

Cậu... Cậu...

Vậy cậu đang trông đợi cái gì?

"Ngươi thích Tôn Ngộ Không, giấc mộng này đã phản ảnh mong muốn chân thật nhất ẩn sâu bên trong trái tim ngươi, ngươi luôn miệng nói không muốn rời xa hắn, muốn luôn ở bên người hắn, đó là bởi vì ngươi thích hắn."

"Không phải như vậy, không phải như vậy, ngươi gạt người." Lục Trầm không biết thích là gì, nhưng cậu biết ngài Đại Thánh nhất định sẽ không thích mình giống như vậy, nói không chừng nếu như cậu thật sự thích ngài Đại Thánh, cậu sẽ cảm thấy thật phiền phức, thậm chí còn chán ghét bản thân.

Lục Trầm nắm lấy y phục của mình, cúi đầu xuống liên tục lắc đầu: "Không phải như vậy, ngươi gạt người."

"Ta không có gạt ngươi, là chính ngươi đang tự gạt mình."

"Ngài Đại Thánh!"

Lục Trầm đột nhiên tỉnh lại, ngước mặt liền đối diện với khuôn mặt đột ngột phóng to của Tôn Ngộ Không, làm trái tim cậu đập rộn ràng, sau khi thừ người ra thì lập tức thét thành tiếng, cả người ngã về phía sau khiến đầu bị đập: "A!"

Tôn Ngộ Không lập tức che miệng cậu lại, một tay kéo cậu lên, tay còn lại đỡ lấy đầu của cậu: "Ngươi la cái gì."

Mí mắt Lục Trầm rủ xuống, nhìn ngón tay thon dài hữu lực của Tôn Ngộ Không, trước giờ vẫn luôn không cảm thấy động tác này có gì bất ổn, nhưng lần này lại khiến cậu đỏ mặt, lập tức bò lui về phía sau hai bước, bò đến đầu giường: "Không, không có gì?"

Tôn Ngộ Không còn đang thu dọn đồ đạc, thu tay về không an tâm hỏi: "Lại thấy ác mộng sao?"

Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Lục Trầm mạc danh chột dạ, nghiêng mặt nhìn khăn trải giường bị mình vò cho xốc xếch: "Không, không có gì."

Tôn Ngộ Không: "Vậy mới vừa rồi gọi ta làm gì?"

Lục Trầm bật thốt lên: "Ta không có gọi ngươi nha?"

Tôn Ngộ Không vẫn luôn nhìn thẳng vào cậu, Lục Trầm bị hắn nhìn khiến da đầu tê dại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không ngừng lau lên y phục: "Ta nằm mộng, thấy ác mộng." Cậu len lén nhìn Tôn Ngộ Không, nếu để hắn biết mình nằm mơ thấy gì, hắn sẽ đuổi mình đi, như vậy đúng thật là ác mộng.

"Gặp ác mộng thì nói là ác mộng, tại sao còn nói dối?"

Lục Trầm lập tức phản bác: "Ta không có nói dối." Bắt được cái nhìn lạnh lùng của Tôn Ngộ Không, đầu cúi xuống ngón tay vân vê y phục, cậu không biết nói dối, nên không gạt được ai hết.

Không muốn sai càng thêm sai, hơn nữa trên lưng cũng đang mang tội danh nói dối, đành phải bất đắc dĩ nói, "Tối hôm qua gặp ác mộng, buổi sáng sau khi kể cho ngươi nghe xong ngươi liền nổi giận, cho nên ta mới không dám nói."

Tôn Ngộ Không tạm dừng lại, một hồi lâu sau nói: "Không phải bởi vì ngươi gặp ác mộng nên ta nổi giận, thật ra là do chuyện khác."

Đối mặt với sự ôn nhu bất ngờ của hắn, Lục Trầm không biết phải đối diện với hắn như thế nào, tầm mắt rơi trên hàng lông mi cong dài của hắn. Trước đây đã biết ngài Đại Thánh rất tuấn tú rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa từng tỉ mỉ quan sát nét đẹp của hắn, hơn nữa con người hắn còn rất ôn nhu.

Nếu như lời nói của Tỳ Bà Tinh sự thật, giấc mộng kia phản ánh những mong muốn chân thật, vậy cậu thích ngài Đại Thánh cũng dễ hiểu thôi. Dẫu sao sớm chiều ở chung với người ưu tú như vậy, không thích mới là lạ.

Lục Trầm: "!" Cảm thấy trái tim mình đang đập kịch liệt, cậu thật sự thích ngài Đại Thánh ư! Có lẽ đúng là cái loại thích đó!

Chẳng qua là —— ngài Đại Thánh muốn đến Tây Thiên thỉnh kinh, còn rất nhiều chuyện phải làm, tình cảm này của mình nhất định sẽ gây rắc rối cho hắn.

Lục Trầm từ trước tới giờ chưa từng gặp qua chuyện nào khó khăn như vậy, lần này cậu có cảm giác như mình đang đứng giữa ngã rẽ của cuộc đời.

Chọn bên trái cậu có thể sẽ nếm mùi thất bại, chưa kể còn có thể bị ngài Đại Thánh chán ghét, chọn bên phải thì cậu chỉ có thể im lặng thầm mến, hẳn rất khổ cực, nhưng ít nhất có thể ở bên ngài Đại Thánh cho đến khi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc.

Cậu căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.

Lục Trầm chưa từng yêu qua ai, thậm chí kiến thức thường thức cũng không có. Cuộc sống mười mấy năm ngắn ngủi của cậu chỉ có ngủ.

Cho nên lần đầu khi biết thích một người, hay là nói thích một người vĩnh viễn không nên thích, cậu rất mờ mịt.

Thứ nhất cậu không biết phải làm sao để chung sống với ngài Đại Thánh.

Bây giờ nhớ lại những hành động trước đây của cậu —— mọi lúc mọi nơi đều lôi lôi kéo kéo ôm ôm sờ sờ, Lục Trầm mếu máo, xem ra cậu đã sớm thích ngài Đại Thánh nhưng bản thân lại không biết.

Tôn Ngộ Không hiếm khi thấy cậu không nói nhiều như vậy, thay vào đó là dáng vẻ bình tĩnh yên lặng tựa hồ đang suy nghĩ đại sự quan trọng, khóe mắt nheo lại không lên tiếng, đưa tay ra định lấy bọc vải nhỏ sau lưng cậu.

"A." Lục Trầm hoảng hốt tránh ra.

Tay Tôn Ngộ Không treo trên không trung, nhìn bộ dạng e sợ không kịp tránh của cậu, dừng lại.

Lục Trầm chột dạ, hốt hoảng từ trên giường nhảy xuống, không dám nhìn Tôn Ngộ Không, vội vội vàng vàng mang giày vào rồi nói: "Ngài Đại Thánh, ta qua phòng Đường Đường xem thử hắn thu dọn thế nào rồi."

Lời vừa dứt giày còn chưa mang xong, như một làn khói tan biến mất.

Tôn Ngộ Không nhìn cửa còn chưa đóng chặt, mím môi biểu cảm trên khuôn mặt ngưng trọng, sau khi suy nghĩ vẫn là thu dọn hàng lý trước, rồi đi tìm Tỳ Bà Tinh.

Tiểu ngu ngốc —— lại nằm mơ?

——

Lục Trầm mang giày qua loa, thậm chí không có thời gian dừng lại để sửa sang, bỏ chạy đầu cũng không quay lại một đường chạy thẳng đến phồng Đường Tăng.

Cậu thở hồng hộc ngồi vào cái bàn trong phòng Đường Tăng.

"Đường Đường, ta đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng." Cậu nằm trên bàn, hai tay chống cằm mắt gà chọi nhìn tách trà trước mặt.

Đường Tăng đang sửa soạn lại mấy cuốn kinh phật mình đọc trước khi ngủ, nghe vậy liền ngẩng đầu: "Sai lầm gì?"

Lục Trầm không muốn nói cho hắn biết: "Người xuất gia như ngươi không hiểu đâu."

"Người xuất gia không hiểu? Chẳng lẽ là khốn khổ vì tình?" Trư Bát Giới không chào không hỏi trực tiếp đẩy cửa vào, sau lưng còn có Sa Ngộ Tịnh ngu ngơ cười ngây ngô đi theo.

"Gì gì chứ, ngươi nói bậy!" Lục Trầm bị đâm trúng tim đen, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lật đật phản bác, chẳng qua giọng nói cùng nét mặt không có tí thuyết phục nào, ngược lại càng giống như đang chứng thực cho lời giải thích của Trư Bát Giới.

Đường Tăng nghe xong lông mày giật giật, bỏ xuống công việc trong tay, ngồi xuống bên cạnh xoa xoa khuôn mặt của cậu hỏi kỹ càng: "Ngươi có người thích rồi à?"

Cái này hẳn cũng coi như là có đi, Lục Trầm sâu kín thở dài: "Có người thích thì sao chứ, ta thế mà lại đi thích người mình không nên thích."

Trư Bát Giới hừ lạnh, hắn cùng Sa Ngộ Tịnh lần lượt ngồi xuống rồi quăng cho người nào đó ánh mắt thấu hiểu: "Chỉ có thích hay không thích, nào có cái gì mà nên hay không nên?"

Sa Tăng theo sau gật đầu, vội vàng châm một chung trà đưa tới trước mặt Trư Bát Giới: "Đúng đó đúng đó."

Lục Trầm lười biếng liếc hai người bọn họ, cũng không còn khí lực để phản bác, cực kỳ không vui: "Các ngươi không có hiểu, hắn sẽ không thích ta đâu."

Trư Bát Giới quyết tâm cùng cậu nói chuyện cho rõ, một chén trà ừng ực ừng ực uống hết, thấy ông chú Sa Ngộ Tịnh muốn đưa tay giúp hắn vỗ lưng: "Ngươi chưa thử làm sao biết hắn sẽ không thích ngươi?"

Lục Trầm không để ý tới y, sầu khổ nhìn Đường Tăng: "Đường Đường, ngươi có thích người nào không?"

Đường Tăng niệm câu a-di-đà phật: "Bần tăng thích chúng sinh."

Lục Trầm im lặng không lên tiếng, đảo mắt nhìn.

Xét một mức độ nào đó, Đường Tăng nói cũng đúng.

Thích của hắn cùng mình không giống nhau.

Mình thích ngài Đại Thánh, là... Cái loại thích mà khó mở miệng đó.

Không phải Đường Đường không hiểu cái kiểu thích đó, nhưng nếu nói với hắn thì khẳng định hắn sẽ không hiểu.

Thật là phiền quá đi.

Vậy bây giờ phải làm sao đây.

Lục Trầm hai tay chống cằm, hai con mắt mệt mỏi chăm chú nhìn hoa văn phức tạp trên tách trà trước mặt, liên tiếp thở dài mấy cái.

Đường Tăng hỏi hắn: "Ngươi làm sao biết hắn sẽ không thích ngươi, còn nói hắn không thể thích ngươi?"

Lục Trầm sững sốt, cậu cau mày suy nghĩ về một chuyện trọng đại.

Ngài Đại Thánh có phải người trong Phật môn hay không, nếu là có, vậy hắn có thể tự do thích người khác không, nếu như không phải, vậy hắn cũng sẽ không thích mình đâu, dẫu sao người ta cũng là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không mà.

Nhưng còn mình thì —— ai, không đề cập tới cũng được.

Sau khi suy nghĩ xong Lục Trầm càng chán nản, tinh thần sa sút nằm trên bàn đầu cũng không muốn nhấc lên.

Mối tình đầu, thầm mến, lại kết thúc như vậy!

Trong lòng giống như có một con mèo nhỏ xòe móng, móng tay bén nhọn cào vào trái tim của mình, tê tê ngứa ngứa, nhưng cũng xen sự lẫn đau nhức chua xót.

Đường Tăng mở miệng, vuốt tóc cậu: " Trong Phật pháp chú trọng một chữ duyên, nếu ngươi thích hắn, nhất định có lý do khiến ngươi thích hắn, vậy hai ngươi chính là hữu duyên, nếu đã có duyên, sao lại không nói ra."

Hữu duyên sao, nếu như vô duyên thì cậu sẽ không bị Bạch Cốt Tinh bỗng dưng vô cớ lựa chọn mang tới nơi này.

Ánh mắt Lục Trầm vừa sáng lên, lại tức thì ảm đạm: "Ta sợ hắn biết rồi sẽ không để ý tới ta nữa."

Đường Tăng cười cười: "Nếu đã là như vậy, thì chính là có duyên mà không phận, không thể cưỡng cầu. Nhưng dù gì cũng đã thử qua, sẽ không hối hận."

Trư Bát Giới ở một bên phụ họa nói: "Đúng đó, nếu ngươi cứ vậy mà từ bỏ, sau này có hối hận, muốn ngủ cũng không ngủ được."

Cảm thấy sức đe dọa của câu nói này không lớn lắm, Trư Bát Giới cười lạnh, ngay sau đó còn nói thêm: "Ngươi bị cự tuyệt cùng lắm trái tim bị tổn thương một thời gian, nhưng nếu có lời mà không nói ra, ngươi có dám đảm bảo rằng mình tuyệt đối có thể buông bỏ được hắn, hay chỉ muốn xem hắn như một người bạn bình thường? Ngươi sẽ cam tâm sao? Ngươi có chắc rằng mình sẽ không hối hận nếu như trước đó bản thân đã nói cho hắn biết?"

Vẻ mặt Trư Bát Giới giống như còn nhiều lời phải nói, làm cho đầu Lục Trầm choáng váng, lắng nghe toàn bộ chỉ có một ý đó là nếu mình không tỏ tình thì nhất định sẽ ân hận cả đời, thậm chí chết cũng không nhắm mắt.

Cậu cũng rất muốn tỏ tình, nhưng cậu sợ người yêu đã không thể làm, ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Ngài Đại Thánh —— cho dù người khác có tốt hơn nữa, cậu cũng không thể chịu được khi xung quanh có người mơ ước đến Ngài Đại Thánh.

Lục Trầm nằm ở trên bàn: "Thật sự phải nói cho rõ ràng sao, hắn chắc chắn sẽ không thích ta, nếu như bị đuổi đi thì làm thế nào."

"A a a, mặc kệ hết, dù sao cũng là hắn muốn ta đi theo, cho dù không thích ta thì ta vẫn sẽ đi theo, nếu không thì vừa vặn khiến hắn dùng Kim Cô Bổng đánh ta mấy gậy giúp trở về nhà, dù sao cuối cùng vẫn phải trở về nhà."

Lục Trầm đột nhiên đứng lên, thực hiện động tác cố lên tự cổ vũ cho mình, ngẩng mặt lên hướng về phía Đường Tăng liên tục gật đầu: "Đường Đường, cám ơn ngươi."

Nói xong chạy thật nhanh trở về phòng, trong lòng tính toán nhất định phải tìm thời cơ thích hợp để nói ra. Cho dù bị phớt lờ, nhất định cũng phải khẩn cầu Đại Thánh ngàn vạn lần không được thẳng thừng đem mình đánh bay.

Đường Tăng căn bản nghe không hiểu cậu nói gì mà về nhà với không về nhà, nhưng nhìn thấy cậu bỗng nhiên sáng sủa, phấn chấn có hi vọng, đáy mắt mang theo ý cười.

Trư Bát Giới liếc mắt nhìn Đường Tăng, lười biếng lại không cam lòng hỏi: "Sư phụ có thật là người trong Phật môn!"

Đường Tăng chớp mắt mấy cái: "Các ngươi vốn không thanh tĩnh lục căn chưa đoạn, nếu như có thể tìm được một nơi thích hợp giúp các ngươi yên ổn, chắc hẳn mọi người đều vui vẻ."

Phía trên càng an tâm, các ngươi sẽ càng thoải mái hơn.

Trư Bát Giới ngồi liệt trên cái ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhúm, thanh âm nhỏ xíu: "Nhưng đó là, vợ của ta mà."

Sa Ngộ Tịnh bên cạnh không nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy mi tâm hắn hơi chau lại, lập tức ngoắc cái đuôi sáp lại gần, ngồi xổm người xuống: "Nhị sư huynh, muốn ăn bánh hoa quế sao, mới vừa làm xong, vẫn còn nóng."

"Ăn!" Trư Bát Giới sắc bén liếc Sa Ngộ Tịnh, nhưng chỉ cần ánh mắt vừa chạm vào thì khuôn mặt liền lập tức trở nên ngu xuẩn, có chút chán ghét, bá đạo đoạt lấy thức ăn, a ô một hơi nhét hết vào trong miệng, quai hàm nhô lên, "Bánh mứt táo ngày hôm qua có còn hay không?"

Sa Ngộ Tịnh gật đầu liên tục: "Còn còn còn, nhưng đã lạnh rồi, nếu muốn... Để ta mang đi hâm lại."

Trư Bát Giới bực mình: "Hâm cái gì mà hâm, vợ ta bỏ chạy cùng người khác rồi, ta đang muốn ăn một chút gì đó để bớt giận, ngươi còn bắt ta phải chờ! !"

Sa Ngộ Tịnh gãi gãi trán, ngây ngốc cười: "Được rồi được rồi, để ta đi lấy, Nhị sư huynh đừng tức giận nữa, uống chút trà nóng đi."

Đôi mắt Đường Tăng giật giật, xoay người lại tiếp tục sắp xếp lại kinh phật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.