Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 35: Kim Cô Bổng (Hạ)




Chương 35: Kim Cô Bổng (hạ)

Edit: April

Lông mày nhăn lại của Tôn Ngộ Không vẫn chưa buông, đoạn thời gian trước tình cờ gặp được Quan Âm Bồ tát, vừa đề cập một chút, Bồ tát dường như... Đã biết phải giải quyết như thế nào, chẳng qua là tạm thời không nói?

Hắn thoáng cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt —— hoặc cũng có thể nói chỉ khi việc thỉnh kinh của mình kết thúc, thì Bồ tát mới chịu chỉ điểm vài câu.

Suy cho cùng tiểu ngu ngốc cũng chỉ là một biến cố, sự xuất hiện của y đối với thiên đình chỉ có lợi, không có hại.

Miễn là có cách khắc phục, vậy thì dễ rồi.

Khuôn mặt Tôn Ngộ Không vẫn như cũ, không yên tâm dặn dò: "Sau này lúc không có chuyện gì thì đừng có chạy lung tung."

Thời điểm thương lượng đại sự cũng chưa từng thấy ngài Đại Thánh nghiêm nghị như vậy, Lục Trầm dừng một chút, ngay sau đó liền cười: "Không sao đâu, ngươi nhìn ta xem đến bây giờ không phải vẫn sống tốt đó sao."

Trong giọng nói Tôn Ngộ Không mang theo sự nghiêm túc: "Nơi này và thế giới mà ngươi nói không giống nhau."

Mí mắt Lục Trầm giật giật, cũng đúng, ở thế kỷ hai mươi mốt không có yêu quái thích ăn thịt người. Nghĩ ngợi lung tung, cậu sợ đến mức cả người run lên, âm thầm di chuyển đến bên cạnh Tôn Ngộ Không: "Ừ, ta biết rồi, chỉ cần ta còn tỉnh thì nhất định sẽ dính sát bên người ngài Đại Thánh, đánh chết cũng không rời đi."

Lục Trầm thấy tâm trạng hắn tốt, nên thử mở miệng thăm dò: "Ngài Đại Thánh, ta có thể xem lại Kim Cô Bổng không?"

Lông mày Tôn Ngộ Không nhăn lại, hỏi: "Thế nào, lại muốn tự đánh chính mình rồi sau đó trở về nhà?"

Con ngươi Lục Trầm đảo liên tục, vừa mở miệng liền nói: "Không có đâu, nhiệm vụ của ta là bị ngài Đại Thánh đánh 3 gậy, chứ không phải bị Kim Cô Bổng đánh!"

Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, từ trong lỗ tai móc ra Kim Cô Bổng: "Cứ coi như bị Kim Cô Bổng đánh 3 gậy, ngươi nếu có bản lĩnh khiến nó nghe lời ngươi, vậy thì ngươi trở về đi."

Đôi mắt Lục Trầm lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cơ hồ muốn nhảy cỡn lên: "Có thật không?"

Con ngươi Tôn Ngộ Không tối đen, nghiêng mặt không để cho cậu nhìn thấy cảm xúc thực sự của mình: "Ngươi cứ như vậy liền muốn về nhà?"

Lục Trầm vặn vạt áo dưới của mình, ánh mắt trốn tránh: "Kỳ thực cũng không phải, ngài Đại Thánh, ngươi cũng lấy Kim Cô Bổng ra rồi, thật sự không cho ta nhìn một chút sao?"

Thật sự không cho sao, ngươi nhìn vào đôi mắt nhỏ thành khẩn của ta nè, cự tuyệt một đứa trẻ ngoan như vậy sẽ không cảm thấy tội lỗi sao?

Bản lĩnh chuyển chủ đề của cậu vẫn tệ như mọi khi, chẳng qua Tôn Ngộ Không không so đo, lần này thậm chí còn biến Kim Cô Bổng về kích thước thuận tiện cho cậu cầm.

Lần trước vẫn chưa nhìn rõ, lần này ánh mắt Lục Trầm vẫn gắt gao bị hấp dẫn như cũ, tầm mắt khóa chặt vào muốn rời đi cũng không dược.

Tôn Ngộ Không nheo mắt, Kim Cô Bổng không dấu vết động hai cái, rồi trở về sự yên tĩnh.

Lục Trầm lau nước miếng chảy bên mép, cẩn trọng nhận lấy Kim Cô Bổng, dưới ánh mắt khích lệ của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm nắm Kim Cô Bổng linh hoạt nhảy lên, xoay người nhìn Tôn Ngộ Không, dưới ánh nắng múa lung tung.

Ánh sáng hoàng kim chiếu rọi trên người cậu, cả người được bao bọc bởi vòng sáng màu trắng nhạt, làm nổi bật sự dịu dàng trên khuôn mặt mềm mại tràn đầy niềm vui của cậu.

Lục Trầm khi còn bé cũng từng chơi qua Kim Cô Bổng, chẳng qua đó chỉ là loại mấy chục đồng một cây, thứ đồ chơi kia phòng ngủ của cậu có nhiều lắm.

Còn cái này chính là lần đầu tiên thật sự chạm vào được Định Hải Thần Châm trong truyền thuyết, tựa như toàn bộ sức nặng thế giới đều ở trên tay cậu.

Đương nhiên, Kim Cô Bổng vốn cũng không nhẹ.

Không nghĩ tới sau khi Kim Cô Bổng được thu nhỏ mình lại có thể cầm nó để chơi, thật vui quá!

Kim Cô Bổng: "..." Cầu cứu mạng, con tim này thật mệt mỏi.

Lục Trầm không thể giống như khi còn bé lúc chơi đùa tùy tiện vung mạnh Kim Cô Bổng để tạo  ra một đạo hoa hoạt (vòng hoa sinh động), nhưng tùy tiện vung vài gậy vui đùa một chút cũng rất là vui.

"Ngài Đại Thánh, ngươi nhìn nè." Cậu hết sức phấn khởi giơ Kim Cô Bổng, giống như đứa trẻ đang nóng lòng trình diễn bảo bối của mình trước mặt gia trưởng.

Tôn Ngộ Không nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt cậu, khóe miệng hơi cong.

Một số người giống như có ma lực vậy, ngươi cùng hắn ở chung một chỗ, sự phòng bị trong lòng sẽ tự nhiên buông xuống, gánh nặng được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm, sau đó cùng nhau bật cười.

Sau khi Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, tâm tình so với trước kia đã khác. Đến nỗi khi nhìn thấy bất kỳ chuyện gì bất kỳ ai đều xem như mây khói.

Hắn bất lão bất tử, có lúc nhìn trời đất biến ảo, phong vân dũng động, hắn cũng không biết ý nghĩa tồn tại thực sự của mình là gì, chỉ lặng lẽ bị quên lãng dưới chân Ngũ Chỉ Sơn.

Cho đến một ngày, có một đứa nhỏ ngốc leo lên núi, kích động kêu hắn "Ngài Đại Thánh".

Đứa nhỏ ngốc ồn ào, biết mình chỉ thích lắng nghe nhưng không thích nói chuyện thì cảm thấy buồn rầu, đứa nhỏ ngốc nghếch, vì muốn hắn nở nụ cười nên lúc nào cũng pha trò, đứa nhỏ ngốc tuy rằng thích ngủ, dù cho không còn ồn ào ầm ĩ thậm chí còn bất động, chỉ cần y vẫn nằm ở đó, chỉ cần mình vẫn nhìn thấy y.

Tôn Ngộ Không cảm thấy —— thì ra mình vẫn còn sống.

Lục Trầm không nhận được sự đáp lại từ Tôn Ngộ Không, cũng không nóng nảy tức giận, chơi đùa thể hiện đủ rồi liền kề sát bên Tôn Ngộ Không ngồi xuống, cánh tay sượt qua bờ vai của hắn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển: "Thật tuyệt vời, nhưng có chút nặng."

Tôn Ngộ Không liếc xéo cậu, đáy mắt xen lẫn sự khinh thường.

Lục Trầm sợ hắn lại bắt đầu nhắc tới việc mình không chịu tu luyện, mí mắt khẽ run, rụt vai. Nào biết ngài Đại Thánh chẳng qua chỉ đổi tư thế ngồi, căn bản không nói gì.

Lục Trầm mấp mím môi, gãi đầu ngượng ngùng bắt đầu cẩn thận quan sát Kim Cô Bổng.

Vỏ ngoài hoàng kim sờ vào lạnh như băng, nhưng cầm lâu sẽ sinh nóng, chẳng qua là loại  nhiệt này giống như là nhiệt độ cơ thể người vậy, âm ấm phảng phất như có sinh mạng.

Đang ngắm nghía hoa văn ở phía trên lần trước chưa thấy rõ, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm túc của Tôn Ngộ Không : "Ngươi ở chỗ này chờ ta, sư phụ bên kia có chút chuyện, ta đi xem một chút."

Nghĩ đến khi nãy ngài Đại Thánh đã nói cho mình biết những chuyện liên quan tới ý đồ của Quốc vương Nữ Nhi Quốc, Lục Trầm cũng lo lắng, rất sợ Đường Tăng xảy ra chuyện: "Ngươi mau đi đi, không sao đâu, ta sẽ không đi đến những nơi khác." Vừa nói vừa ngáp một cái, ngượng ngùng ngẩng mặt, "Ta hình như có chút buồn ngủ."

Tôn Ngộ Không cau mày: "Để ta đưa ngươi về ngủ trước?"

Lục Trầm vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu, ta chỉ là quá mệt mỏi, có chút mất sức, cũng chưa chắc là sẽ ngủ, ngươi đi xem Đường Đường trước đi."

Chân Tôn Ngộ Không di chuyển, bước được hai bước tựa hồ còn chút do dự, vẫn nhìn vào khuôn mặt cậu không chịu đi, cuối cùng còn nói thêm: "Kim Cô Bổng để lại ở chỗ này với ngươi, có chuyện gì trực tiếp ném nó ra là sẽ ổn."

Lục Trầm muốn hắn yên tâm, nhưng tinh thần không tốt, chỉ đành cuối đầu ngoài miệng đáp ứng ổn thỏa: "Ừ, ta biết rồi."

Tôn Ngộ Không không an tâm, nhìn về phía Kim Cô Bổng, liền cảm thấy chỗ này hẳn không đáng ngại, là do bản thân khẩn trương thái quá thôi, rồi miễn cưỡng nhấc chân rời đi.

Lục Trầm có chút buồn ngủ, nhưng lại không muốn cứ như vậy ngủ mất, nằm ở trong bụi cỏ cầm Kim Cô Bổng trên tay chơi.

Đầu óc linh quang chợt lóe, cậu cầm Kim Cô Bổng nhẹ nhàng sờ vào nhỏ giọng nói: "Kim Cô Bổng nè, tự ngươi có thể cử động không?"   

Kim Cô Bổng không phản ứng.

Lục Trầm cảm thấy đúng là điên mà, dẫu sao trên ti vi cùng cuộc sống thực tế vẫn có sự khác biệt, nói không chừng Kim Cô Bổng cũng chỉ là một cây gậy, làm sao có thể nghe hiểu được cậu nói gì.

Lục Trầm dẩu miệng, đổi sang tư thế nằm nghiêng quan sát Kim Cô Bổng: "Xem ra nghe không hiểu rồi."

Cậu đem Kim Cô Bổng một đầu đặt trên mặt đất, một đầu khác đặt gần miệng lầm bầm lầu bầu: "Cân Đẩu Vân nghe hiểu ta nói gì đấy."

Lời còn chưa dứt, Kim Cô Bổng dưới cằm tựa hồ động đậy.   

Lục Trầm ánh mắt sáng lên —— không thể nào.

Cậu lập tức bật người ngồi dậy: "Kim Cô Bổng? Ngươi cũng có thể cử động?"

Rõ ràng trong chớp mắt thanh kim loại Kim Cô Bổng đột nhiên nhảy lên, thậm chí đầu còn cong cong tựa hồ đang chào hỏi, bất quá động tác chậm chạp cực kỳ giống như tiểu cô nương đang xấu hổ, không có cởi mở như Cân Đẩu Vân.

Lục Trầm kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được, quay đầu tìm bóng dáng của Tôn Ngộ Không muốn nói cho hắn biết Kim Cô Bổng đang thật sự cùng mình nói chuyện, chỉ là một cái bóng cũng không thấy, nhưng cũng chỉ mất mác một hồi, toàn bộ cơ thể đều chìm trong sự kinh ngạc vui mừng khi biết Kim Cô Bổng thật sự là vật sống.

Cậu kích động ôm lấy Kim Cô Bổng, Kim Cô Bổng xấu hổ hốt hoảng lui về phía sau hai bước mới bị cậu tóm lấy, nó thậm chí còn cà gò má cậu một cái.

"A a a, đời người thật hoàn mỹ, diện kiến được ngài Đại Thánh, bay trên Cân Đẩu Vân, bây giờ lại còn cùng Kim Cô Bổng đối thoại, ta bây giờ cho dù có lập tức phải trở lại cũng không thấy hối tiếc!"

Về nhà? Hộp sọ Lục Trầm rung động, đầu óc xoay chuyển.   

Kim Cô Bổng là của ngài Đại Thánh, như vậy nếu Kim Cô Bổng đánh cậu một cái chắc cũng đại biểu được cho ngài Đại Thánh.

Cứ coi như ngài Đại Thánh không có ở đây, chính cậu len lén gõ mấy cái chắc cũng có thể đi.

Lục Trầm len lén liếc mắt nhìn bốn phía, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu của người qua lại.

Ngồi ngay ngắn người lại định dùng tấm thân bé nhỏ để chặn Kim Cô Bổng: "Kim Cô Bổng nè, bạn học tiểu Kim, ta nhờ ngươi một chuyện." Sau khi Lục Trầm lải nhải thuật xong những gì đã xảy ra, cuối cùng chép chép miệng, "Ngươi nghe hiểu hông?"

Mắt thấy Kim Cô Bổng cong người tạo thành hình dáng dấu chấm hỏi, Lục Trầm kinh ngạc: "Ta đã nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy thế mà ngươi lại nghe không hiểu? Ngươi nãy giờ có nghe ta nói không?"

Kim Cô Bổng: "..." Toàn bộ quá trình đều là khen ngài Đại Thánh, cho nên xin hỏi ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Lục Trầm cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói rõ cái gì, cậu chẳng qua chỉ giới thiệu thế giới của mình với Kim Cô Bổng, sau đó nói đến việc từ nhỏ đến lớn đều sống chung với truyện Tây Du Ký, đề tài bất tri bất giác lệch hướng.

Tâm cậu thật mệt mỏi: "Ngươi sao lại ngu như vậy, cái này nghe cũng không hiểu, ngươi làm sao trao đổi cùng ngài Đại Thánh được hử."

Kim Cô Bổng cho dù chỉ là cây gậy, nhưng nó cũng không phải đặc ruột, tuyệt đối không thể để cho người này tùy tiện nói mình ngu, huống chi nó cùng ngài Đại Thánh trao đổi hoàn toàn không có trở ngại, cho nên tất cả đều không phải là do mình sai, mà là do người này có vấn đề!

Kim Cô Bổng lập tức dựng thẳng tạo thành dấu chấm than.

Lục Trầm vui rạo rực: "Ta cũng biết mình biểu đạt không thành vấn đề, quả nhiên nghe hiểu, cho nên ngươi gõ ta 3 gậy có được không?"

Kim Cô Bổng: "! ! ! ! ! !" Sao đột nhiên lại nói lên cái yêu cầu tàn nhẫn này!

Đương nhiên không thể! Tuyệt đối không thể! Nó chính mắt nhận thấy ngài Đại Thánh có bao nhiêu yêu thích đối với cái tên nhân loại ngu ngốc này, nếu mình cho hắn 3 gậy, ngài Đại Thánh há chẳng phải sẽ đem mình lần nữa ném về Đông hải để định hải.

Nó không thèm, đứng ở đó chả có ai bồi nó chơi. Buồn chán lại không có người trò chuyện.

Lục Trầm hai tay cầm chặc lấy Kim Cô Bổng nhao nhao muốn thử: "Chúng ta bây giờ thử một chút đi, tự ngươi làm có được không, cần ta giúp gì không?"

Nói xong liền nhớ đến việc mình còn phải bồi thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Ngàn vạn lần không nên đánh quá nhiều nha, hai cái thôi, nếu đánh nhiều quá ta liền trực tiếp trở về nhà, như vậy thì không tốt."

Kim Cô Bổng: "! ! ! ! ! !" Nhanh chóng từ trong ngực Lục Trầm chui ra ngoài.

Đừng nói là hai cái, cho dù chỉ đụng nhẹ hay chạm vào nó cũng không dám.

Có gì đó lướt qua, trong ngực đã trống rỗng. Lục Trầm nóng nảy, lập tức đứng lên: "Này, ngươi chờ một chút, ngươi chớ có lộn xộn, ngươi nhắm vào ta này, ngươi muốn đi đâu."

Cậu đuổi theo, kết quả Kim Cô Bổng trước mắt liền vèo một cái, biến mất không dấu vết.

Lục Trầm ngước lên liền đối diện với vẻ mặt âm trầm của Tôn Ngộ Không, nhìn chằm chằm vào đôi tai đang giật giật của hắn, xác định Kim Cô Bổng đã bị thu hồi.

Lục Trầm: "! ! ! ! ! !"

Cậu không biết làm sao nên lui về phía sau hai bước, gãi gãi đầu, lúng túng cười cho có lệ: "Ha ha, ngài Đại Thánh, ngươi trở về từ lúc nào vậy?"

"Vào lúc ngươi cùng Kim Cô Bổng thiết lập quan hệ."

Rõ ràng nghe thấy được giọng nói của hắn vô cùng lãnh đạm... Tức giận, Lục Trầm trong lòng run lên: "Không không không, ta ta ta..."

Tôn Ngộ Không bước một bước tiến về phía trước, cho dù một câu cũng chưa nói nhưng Lục Trầm cảm thấy trái tim vô cùng áp bức, cậu hốt hoảng đến bước chân đều loạn, theo thói quen muốn nắm lấy tay ngài Đại Thánh, nhưng lại không dám: "Ngài Đại Thánh, ta..."

Mắt thấy sắc mặt ngài Đại Thánh càng ngày càng đen, Lục Trầm dứt khoát trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi ngài Đại Thánh: "Ngài Đại Thánh, ta sai rồi, ta không phải có ý muốn chạy, ta chẳng qua chỉ muốn thử một chút, thử một chút mà thôi."

Tôn Ngộ Không trầm tĩnh nhìn cậu, thử một chút? Nếu đó là thật thì thử không phải sẽ trở về sao?

Nhưng mà từ trên nhìn xuống chạm phải đôi mắt long lanh đáng thương của Lục Trầm, Tôn Ngộ Không có muốn nổi giận cũng không được, nhưng một hơi bị chặn trong lồng ngực không xả ra được thật khiến bản thân khó chịu.

Tiểu ngu ngốc khi nào mới có thể thông suốt đây.

Lục Trầm thấy sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều, tiếp tục giả bộ đáng thương: "Ngài Đại Thánh, không nên tức giận, ta thề, đúng, xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không, cho dù ta phải rời đi, cũng nhất định sẽ trưng cầu ngài ý kiến của Đại Thánh."

Tôn Ngộ Không bị nghẹn nên không lên tiếng, hắn đồng ý cho cậu về nhà, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có một người về nhà.

"Đứng lên đi."

Tôn Ngộ Không tức giận, đồng thời cũng bế tắc, cậu muốn về nhà cũng không sai.

Nhưng mà ... Chẳng lẽ cậu không luyến tiếc, lưu luyến bọn họ sao.

Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm, cười tươi đến híp mắt lại, vụng trộm lén nhìn về phía ngài Đại Thánh đang lúc dễ thỏa hiệp, đáy lòng âm thầm thề sẽ không bao giờ khiêu chiến ranh giới của ngài Đại Thánh.

Ngài Đại Thánh lúc tức giận thật là dọa chết người.   

Không dám hỏi ngài Đại Thánh đi đâu, chỉ biết làm cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau lưng ngài Đại Thánh, thỉnh thoảng còn quay về phía hắn cười ngây ngô một phen, hy vọng hắn có thể tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của mình.

Dẫu sao cám dỗ cũng quá lớn!

Lục Trầm liếm môi, nuốt nước miếng, như cũ không cam lòng.

A a a, cám dỗ lớn như vậy bày ở trước mặt mình, làm sao có thể kiềm chế được.   

Lục Trầm: "QWQ" sau này sẽ không bao giờ nhìn Kim Cô Bổng nữa!

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Trầm khóc tức tức: Cám dỗ quá lớn, ta không chịu được!

Kim Cô Bổng vô tội: Cho nên không được trách ta.

Tôn Đại Thánh trừng qua.

Kim Cô Bổng nơm nớp lo sợ: Trách ta trách ta hãy trách ta đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.