Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 25: Lại ngủ rồi




Chương 25: Lại ngủ rồi 

Edit: April

Cậu nhanh chóng nhìn lướt bốn phía, lặng lẽ di chuyển xung quanh Tôn Ngộ Không, tận lực giảm thấp giọng nói xuống: "Ngài Đại Thánh, có phải do có ngài ở đây nên tên yêu quái kia không dám tới hay không?"

Tôn Ngộ Không nhìn cậu: "Thời gian ước định còn chưa tới, xung quanh cũng không có khí tức của hắn."

Lục Trầm bĩu môi lầm bầm: " Mũi thính như chó!"

Tôn Ngộ Không: "Ngươi cái nói gì?"

Lục Trầm hốt hoảng xua tay, làm ra bộ dạng chân chó tươi cười: "Không có gì hết ~ "

Tôn Ngộ Không không ưa bộ dạng ngu ngốc của cậu, dời tầm mắt đi chỗ khác: "Chờ một lát nữa ta sẽ biến thành một vật nhỏ trên người ngươi, ngươi cứ trực tiếp vào kiệu." Thầm nghĩ hắn lại bổ sung thêm, "Ta sẽ tận lực một kích tất trúng, ngươi không cần lo lắng."

Làm sao có thể không lo lắng, Lục Trầm nắm lấy tay áo Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, không nên, hắn đã được Quan Âm Bồ tát điểm hóa tương lai còn là đồ đệ của Đường Đường, sư đệ của ngài, ngàn lần không thể đánh chết."

Tôn Ngộ Không nghi ngờ: "Ai nói muốn đánh chết hắn, ta chỉ nói ta sẽ cố gắng trong một lần bắt giữ được hắn."

Lục Trầm 囧, hốt hoảng buông tay áo của hắn ra, còn giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn phía trên, ngượng ngùng nói: "Ta biết ngài Đại Thánh là người biết trọng đạo lý nhất, ha ha ha ha ha." 

Tôn Ngộ Không tự nhiên biến mất.

Lục Trầm chỉ cảm thấy ngang hông trùng xuống, vừa cúi đầu liền nhìn thấy bên hông có một miếng ngọc bội màu trắng trong suốt treo trên đai lưng có thêu cảnh uyên ương bằng kim tuyến, màu trắng mộc mạc tao nhã, cùng phục sức hoa mỹ trên người cậu có chút không phù hợp.

Cậu lập tức đưa tay cầm ngọc bội: "Ngài Đại Thánh, ta hiểu rồi, vậy ta vào trong kiệu ngồi trước." Cảm thấy một cơn run nhẹ trong lòng bàn tay, lúc này mới phản ứng được cậu đang cầm ngài Đại Thánh trong bàn tay, hốt hoảng buông ra.

Muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy dù có nói ra ngài Đại Thánh cũng không cảm nhận được, vội vàng im miệng, vụng về bước vào trong kiệu.

Cổ kiệu rộng rãi thoải mái, đến nỗi hạ mông ngồi xuống liền bị lõm vô trong, Lục Trầm vừa ngồi xuống đầu liền có chút choáng váng, ấm áp mơ hồ có chút buồn ngủ.

Cậu quả thật rất buồn ngủ, nghiêng đầu liền ngủ.

Vốn cho là lúc ngã xuống sẽ đụng vào vách kiệu, tỉnh lại cho dù không phải là một cục u lớn thì cũng rất là đau, nhưng mà đầu lại tiếp xúc với vật thể mềm mại, chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc.

Lục Trầm còn chưa kịp suy xét, đã thành thật ngủ.

Đến khi tỉnh lại, Lục Trầm đang tựa vào vai Tôn Ngộ Không, suy yếu ngẩng đầu lên: "Ngài Đại Thánh? Ta lại ngủ sao?"

Tôn Ngộ Không trên mặt lo lắng không còn vẻ ghét bỏ: "Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Tại sao lâu lâu lại ngủ như chết rồi, có gọi cũng không tỉnh?"

Lục Trầm tinh thần không tốt, miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có gì, trong bụng mẹ đã bị."

Tôn Ngộ Không ánh mắt hơi dao động, hiển nhiên là cảm thấy cậu đang tận lực giấu giếm, cũng không thuận theo mà truy cứu tới cùng: "Yêu quái mà cũng bệnh sao?"

Yêu quái thì làm sao mà bệnh, rõ ràng là do linh hồn của mình vốn mang bệnh, cái loại chuyện này có nói thì cũng rất phức tạp, Lục Trầm muốn trong hai ba câu kết thúc cái đề tài này, hít sâu một hơi tích góp toàn lực nói đùa: "Có thể do tu vi của ta quá kém."

Biết rõ đây không phải là nguyên nhân, nhưng người ta đã không muốn nói, Tôn Ngộ Không cũng không cưỡng cầu, im lặng không lên tiếng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người dựa vào nhau trong cỗ kiệu chật hẹp, hơi thở quấn quanh lẫn nhau.

Lục Trầm có chút hoảng loạn, nghiêng mặt nhanh chóng giải thích: "Đại Thánh, ngài đừng tức giận, ta quả thật không biết tại sao lại mắc phải căn bệnh này, dù sao từ khi ta ra đời ta liền đặc biệt hay ngủ."

Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu hồi lâu, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Người nhà ngươi không nói cho ngươi biết chuyện gì xảy ra sao?"

Sao lại không có, họ mang mình đi thăm viếng các nơi có danh y khắp cả nước, thậm chí còn muốn ra nước ngoài trị liệu, nhưng —— không có bệnh viện nào chắc chắn có thể trị hết chứng bệnh này, thậm chí có một lần cậu rơi vào giấc ngủ được bạn học đưa đến phòng khám phụ cận sau đó lỡ nói ra tên căn bệnh là chứng ngủ rũ, ngay cả bác sĩ cũng giễu cợt bọn cậu nói coi tiểu thuyết thấy qua nhiều rồi.

Lục Trầm ngón tay vặn vạt áo y phục, có điểm ủy khuất ý: "Không người nào biết tại sao lại mắc phải loại bệnh này."

Lại một hồi trầm mặc, lần này Lục Trầm cũng không chủ động nói chuyện, chỉ nghe tiếng hít thở như có như không của hai người để điều chỉnh lại tâm tình, hít sâu một hơi trên khuôn mặt khôi phục lại nụ cười hồn nhiên, hơi ngẩng mặt lên chóp mũi suýt nữa đụng phải gò má của Đại Thánh, cười hì hì lui về phía sau hai phân: "Có điều cũng tốt, cũng không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống, hơn nữa ngủ nhiều cũng rất tốt, không có chuyện làm phiền lòng."

Tôn Ngộ Không hơi há miệng, đem lời chuẩn bị nói ra kịp thời nuốt xuống, đổi thành: "Làm sao biết không ảnh hưởng? Tu vi đã yếu như vậy, lúc ngủ làm sao mà phòng bị?"

Lục Trầm dẩu miệng: "Ở bên kia chúng ta không có yêu quái, chẳng lẽ lại sợ bị ăn sao?"

"Ngươi nói gì?" Tôn Ngộ Không giảm thấp giọng xuống, xít lại gần sau đó hơi thở ấm áp vừa lúc phun ra trên xương gò má của Lục Trầm.

"Không có gì không có gì." Khuôn mặt Lục Trầm hốt hoảng, môi vừa vặn lướt qua cằm của Tôn Ngộ Không, ngượng ngùng lui về phía sau che miệng lại, thẳng tay cọ cái nơi mà mình quẹt phải trên cằm hắn, cười hắc hắc, "Nơi này rất chật, thật xin lỗi thật xin lỗi."

Cả người Tôn Ngộ Không bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay nắm chặc, hồi lâu sau đè giọng nói: "Chớ lộn xộn."

Lục Trầm trong nháy mắt bất động, thậm chí nín thở, thật lâu sau cũng không thấy động tĩnh con ngươi xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi: "Ngài Đại Thánh, có phải tên yêu quái kia tới?"

Tôn Ngộ Không ánh mắt hơi dao động, tùy tiện tìm lời nói cho có lệ với cậu: "Mới vừa rồi lúc ngươi ngủ có một trận yêu phong đã thổi cổ kiệu vào trong một rừng cây nhỏ, ta nghĩ đây chính là phụ cận hang ổ của hắn, chẳng qua tên yêu quái này nhát gan, một mực chưa chịu lộ diện."

Lục Trầm có chút khẩn trương, nắm lấy bàn tay to lớn khô ráp của Tôn Ngộ Không, vai rụt lại: "Ngài bây giờ không còn là ngọc bội, có khi nào hắn không dám ra."

Tôn Ngộ Không liếc cậu, biết cậu đối với chuyện tu luyện hiểu biết rất ít, giải thích: "Ta đã thu liễm khí tức, chỉ cần hắn không nâng kiệu lên, thì sẽ không cảm giác được sự tồn tại của ta."

Lục Trầm thả lỏng, lời nói lúc nãy làm cơ thể càng hư nhược, mềm nhũn tựa vào trên vai Tôn Ngộ Không, ngáp một cái: "Ngài Đại Thánh, ta thật sự rất mệt."

Vai Tôn Ngộ Không rất rắn chắc, thậm chí đệm đầu cậu có chút đau.

Lục Trầm cọ quậy, tìm một tư thế thoải mái nhất mà dựa vào, nửa híp mắt ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nha, ngài Đại Thánh, vốn là muốn giúp ngài, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức."

Tôn Ngộ Không không lên tiếng, nhiệt độ trong kiệu càng ngày càng cao, Lục Trầm càng ngày càng buồn ngủ, ngay tại thời điểm cậu không chịu được nữa muốn ngủ, dồn sức lôi tay áo Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, cái tên Trư Cương Liệp đó là do Bồ tát điểm hóa, ngài ngàn vạn lần không thể làm hắn bị thương, nếu không Bồ tát sẽ nổi giận."

Tay Tôn Ngộ Không trong tay cậu xoay vòng vòng, muốn thu lại, vẫn không thoát được: "Nổi giận thì có liên quan gì đến ta?"

Lục Trầm cười: "Làm sao vậy, không khí sao lại nặng nề như thế, nếu như không thích thỉnh kinh, không thích đường sá xa xôi, ngài Đại Thánh cứ coi như là đang đi du lịch, là một cửa ải trong trò chơi cần thông qua, chờ khi hoàn toàn kết thúc chẳng phải là muốn làm gì thì làm cái đó sao?"

Tôn Ngộ Không: "Nếu bây giờ ta muốn làm gì đó, thì cứ làm theo như trước đây cũng được."

Lục Trầm nắm lấy bàn tay đang siết chắc của hắn, nhưng vì thân thể mệt mỏi nên không có lực, nhẹ nhàng ôn nhu như bề trên nói: "Không thể."

Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn xuống hàng mi thường xuyên chớp động của cậu: "Có gì không thể?"

Chính là không thể nếu ngươi đi rồi ai đánh ta đây, ai đưa ta về nhà, khuôn mặt Lục Trầm nhăn nhó như muốn khóc, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tôn Ngộ Không, ánh mắt Lục Trầm dao động: "Chính là không thể, ta không hy vọng ngài Đại Thánh sẽ chọc giận bọn họ, nếu không, nếu không... ."

Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng: "Sợ ta lại bị nhốt dưới Ngũ Chỉ Sơn thêm năm trăm năm sao?"

"Đó cũng không phải." Lúc trước Tôn Ngộ Không tâm bất ổn, tính khí nóng nảy, kiêu căng khinh địch, nhưng Tôn Ngộ Không bây giờ ... . Chân chính chống đối với thiên đình, còn chưa biết ai mạnh ai yếu, chẳng qua như vậy sẽ sinh ra một cổ sức mạnh khó mà thuần phục, sợ rằng... . . Có người sẽ coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Khó trách muốn hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh, mài giũa rèn luyện Phật tính.

Lục Trầm ngập ngừng hồi lâu, ngước mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Đại Thánh, ngươi không tốt như vậy." Cậu sinh ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam, cuống cuồng mềm giọng một hơi nói theo chính tông Ngô nông. 

"Cường giả thì có trách nhiệm trọng đại."

Tôn Ngộ Không cười lạnh cắt ngang cậu: "Ý ngươi đây vốn là những thứ ta nên làm, bản lãnh của ta là tự học vì sao lại phải làm công cụ cho bọn họ sử dụng."

Lục Trầm vội vàng trấn an hắn: "Đừng nóng mà, ta đây còn chưa có nói hết, ý ta là... ." Cặp mắt cậu mê mang chớp chớp, "Bản lãnh chúng ta lớn thì phải giấu, lần sau bọn họ đến tìm thì cứ nói không được, muốn giúp đỡ nhưng không vô lực, nhận ra không trâu bắt chó đi cày [1] vô cùng khó chịu."

[1] - không trâu bắt chó đi cày:  ngoài khả năng; bất đắc dĩ. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.

Sắc mặt Tôn Ngộ Không kỳ quái chớp mắt.

Lục Trầm vội vàng giải thích: "Ta chính là cho ví dụ, Đại Thánh, ngài xem lúc ngài đại náo thiên cung, làm lòng bọn họ hoang mang, rất sợ không chế trụ được ngài dẫn đến ngài sẽ tạo phản, sau khi đè ngài dưới chân núi 500 năm lại giao nhiệm vụ cho ngài làm, còn không phải muốn đông tây đem ngài vây hãm."

Cậu gật gù đắc ý, nói rõ ràng mạch lạc: "Kỳ thực ý đồ của họ chúng ta cũng không lạ gì, có đúng hay không, cho nên nói, chúng ta cứ nhún nhường, chúng ta tuy lợi hại nhưng lại không cho bọn họ biết, chờ sau khi chuyện này hoàn thành chúng ta liền có thể tự do tự tại tiêu sái rời đi."

Vừa nói cậu vừa nở nụ cười: "Đại Thánh, ta nói với ngài, kỳ thực tự do tự tại là tốt nhất, bọn họ phải tranh phải cướp, cuộc sống mệt mỏi muốn chết, còn không bằng chúng ta không có gì cả, cũng không thiếu thứ gì thật ung dung tự tại."

Tôn Ngộ Không dừng lại hồi lâu, cười nhạo: "Ngươi có thể nhìn thông suốt, không hổ là có Phật duyên."

Lục Trầm cả kinh thất sắc: "Ta chỉ là nói bậy nói bạ, làm gì có cái gọi là Phật duyên."

Cậu ngượng ngùng cùng hai mắt của Tôn Ngộ Không giao nhau, tầm mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác: "Ta chính là không muốn ngài Đại Thánh dây dưa đến những thứ sôi nổi hỗn loạn kia, tính cách ngài không hợp."

Tôn Ngộ Không hứng thú: "Nga? Vậy ngươi nói thử xem tính cách của ta thích hợp với cái gì?"

Con ngươi Lục Trầm xoay chuyển, nghiêng đầu đắm chìm trong ảo mộng: "Đương nhiên là ở Hoa Quả Sơn không buồn không lo, làm Đại hầu vương hưởng lạc."

Tựa hồ là nghĩ tới đám hầu tôn còn ở trong núi, Tôn Ngộ Không cũng cười: " Ừ."    

Lục Trầm thấy hắn vui vẻ, mình cũng vui mừng, cười ngu ha ha. Đang chuẩn bị nói chuyện lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tôn Ngộ Không cắt ngang: "Đừng lên tiếng, đợi ở trong kiệu đừng cử động."

Lục Trầm cả người cứng đờ, lập tức từ vai Tôn Ngộ Không chống đỡ thân thể, tựa vào trên vách cổ kiệu nhếch môi lắc đầu một cái, bất động.

Tôn Ngộ Không lắng tai lắng nghe hồi lâu, nghe thấy một tiếng nương tử, màn kiệu vén lên người đã không thấy.

Nhìn màn kiệu vẫn còn dao động mơ hồ hiện ra vầng sáng màu trắng nhạt, Lục Trầm biết là Tôn Ngộ Không đã vẽ an toàn vòng, dựng tai áp sát vách tường muốn nghe thử động tĩnh bên ngoài, nhưng đến cả giọng nói cũng không nghe được gì hết.

Cậu ngược lại không lo lắng cho Tôn Ngộ Không sẽ ra sao, chủ yếu là sợ tính cách Trư Bát Giới miệng tiện chọc giận ngài Đại Thánh, trực tiếp một gậy đập cho hắn trở về súc sanh đạo.

Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, đầu óc mơ màng nặng nề, không bao lâu Lục Trầm phảng phất như là đã dùng hết toàn bộ khí lực, ý thức lại vô tri vô giác tiêu tán.

Ngay tại thời điểm trước khi ngủ, cậu vẫn còn đang suy nghĩ về việc trong khoảng thời gian này mình ngủ càng ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy nhất định sẽ trì hoãn tiến trình thỉnh kinh.

Hơn nữa cũng sắp đến Bạch Cốt Sơn, cũng là lúc mình chuẩn bị trở về nhà.

Dẫu sao đến lúc đó cũng phải thay hình đổi dạng trước mặt Đường Tăng cùng Tôn Ngộ. Không gặp nhau nữa, cậu còn phải cho mình một đoạn thời gian để hòa hoãn, cũng cần dành đủ thời gian và không gian để Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không quên mất mình.

Tuy nói rất luyến tiếc, nhưng dẫu sao trong thiên hạ không bữa tiệc nào lại không tàn, cậu vẫn phải trở lại thế giới của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.