Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 24: Hỉ phục




Chương 24: Hỉ phục

Edit: April

Cậu một tay lôi tay áo Đường Tăng, một bên quay đầu đáng thương nhìn Tôn Ngộ Không, trông giống như cậu mới là người cần cầu cứu.

Đường Tăng thần sắc nghiêm nghị, lắc đầu: "Tiểu Trầm, không thể càn quấy."

Lục Trầm sốt ruột: "Sao lại là càn quấy chứ? Chúng ta trước cứ vờ đáp ứng hắn, chỉ cần dụ hắn ra không phải là được rồi sao, chúng ta có ngài Đại Thánh thì còn sợ cái gì? Đi mà Đường Đường, cầu xin ngươi đó."

Vừa nói cậu vừa dùng mắt ra hiệu cho Tôn Ngộ Không —— mau nói với sư phụ ngươi, ngươi chắc chắn sẽ cứu được ta, hơn nữa ta tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ngươi.

Chẳng qua là ——

Tôn Ngộ Không khẽ cau mày, Lục Trầm lập tức chạy tới, kéo tay áo đung đưa trái phải: "Ngài Đại Thánh, nếu ta không ra mặt, tên yêu quái kia chạy mất thì làm sao."

Tôn Ngộ Không uống một hớp trà lãnh đạm nói: "Chạy thì chạy, chẳng lẽ ngươi không nỡ bỏ?"

Lục Trầm rất muốn thề với trời: "Làm sao có thể." Nói xong cậu lại dè dặt lấy lòng Tôn Ngộ Không, "Nhưng nếu hắn chạy đi méc, Bồ tát bên kia lại thay mặt đòi công đạo thì sao?"

Tôn Ngộ Không đột nhiên chen vào giữa lời cậu nói: "Ngươi một không thành tiên, hai không thành phật, ba không thỉnh kinh, ngươi vì cái gì cứ để ý đến chuyện thỉnh kinh như vậy, còn nhiều lần nhắc tới Bồ tát."

Ta không thể nói cho ngươi biết được. Lục Trầm chột dạ, ánh mắt mờ ảo bất định, vô thức buông lỏng bàn tay đang nắm chặc tay áo của hắn, ngượng ngùng xoắn xít kiếm cớ: "Ta không có mà, ta chẳng qua là, ta chẳng qua là... . . Không muốn ngài Đại Thánh cùng bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cứ theo trù tính của bọn họ đi hết là xong, như vậy ngài Đại Thánh mới có thể muốn gì làm nấy, cũng sẽ không chọc giận bọn họ."

Dưới bàn hai tay Tôn Ngộ Không siết chặc, sau khi hít thở vài lần liền khôi phục thả tay ra, sau đó tự rót tự uống một chén trà, xoay người về phía quản sự nói: "Ngươi về trước đi."

Quản sự sốt ruột, không có được câu trả lời chính xác làm sao dám đi: "Thánh tăng."

Tôn Ngộ Không bỗng nhiên mất kiên nhẫn: "Kêu ngươi đi thì cứ đi, yên tâm đi, cái trấn này sẽ không có bất kỳ người nào xảy ra chuyện."

Quản sự đột nhiên bị khí thế phát ra làm cho nhũn chân, phản xạ tính hướng Đường Tăng để ám.

Đường Tăng hời hợt nhưng vẫn lễ phép thực hiện Phật lễ: "Thí chủ cứ về trước đi, nếu Ngộ Không đã nói là giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết."

Quản sự vẫn chần chừ như cũ, nhưng cũng không dám ở lại lâu hơn, vội vả nói cám ơn sau đó bối rối chạy ra ngoài.

Lục Trầm hai tay siết chặc vạt áo, giọng nói ngập ngừng: "Ngài Đại Thánh, thật, thật xin lỗi, ta chẳng qua là, chẳng qua là muốn giúp ngài, ta không có... ."

Đường Tăng đã quy kết đem nguyên nhân khiến khí thế của Tôn Ngộ Không mất khống chế lên trên người Lục Trầm: "Ngộ Không, tiểu Trầm hắn còn nhỏ, ngươi không nên..."

Tôn Ngộ Không: "Mấy trăm tuổi rồi mà còn nhỏ, thời gian trước giờ đều dùng để ngủ hay sao?"

Lục Trầm sịu mặt nhìn về phía Đường Tăng: "Đường Đường... ."

Đường Tăng trên mặt bất đắc dĩ sờ đầu Lục Trầm: "Ngộ Không, ngươi đừng quá nóng giận."   

Tôn Ngộ Không nhìn một lượt hai người, không kiên nhẫn đứng lên.

Lục Trầm cũng lập tức đứng lên, nhưng lại không dám theo sau, mím chặc môi không dám nói lời nào.

Đường Tăng đang muốn an ủi hắn, chỉ nghe thấy Tôn Ngộ Không trước mặt dừng lại cũng không quay đầu lại nói: "Không phải nói người kia ngày mai sẽ tới cầu hôn sao, còn không tranh thủ chút thời gian này theo ta tu luyện."

Ngài Đại Thánh vẫn để ý đến cậu, còn nguyện ý dạy cậu pháp thuật, Lục Trầm thiếu chút nữa khóc lên, cũng không dám lười biếng, giống như tiểu tức phụ nhanh chóng đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm xoay người hướng về phía Đường Tăng vẫy tay.

Đường Tăng cười cười, cũng không biết là đang cười Lục Trầm đần độn hay cười Tôn Ngộ Không miệng nói không đúng lòng.

Tôn Ngộ Không nghiêng mặt, đem hết tương tác của hai người thu vào mắt, lại nắm chặc tay thành quả đấm, trong miệng phun ra một câu "Phiền phức" liền sãi bước rời đi.

Lục Trầm le lưỡi bám sát theo, rất sợ chậm một bước liền bị bỏ lại.

Chẳng qua là ——

"Kêu ngươi biến thành động vật nhỏ, ngươi biến thành cây đại thụ làm gì." Vẫn là cây đại thụ mang mặt người.

Tôn Ngộ Không ở một bên tức giận thật muốn thay cậu biến hình.

Mặc dù chỉ là một cây dương bình thường không cao lắm, nhưng cành lá sum xuê, Lục Trầm khẩn trương, lá cây liền ào ào rơi xuống, toàn bộ đều rơi trên đầu Tôn Ngộ Không, ở khoảnh khắc tiếp xúc liền bẻ hướng rơi trên mặt đất.

Giọng nói Lục Trầm đầy lo lắng: "Ngài Đại Thánh, ta... Ta không phải cố ý, ta thật ra muốn biến thành con thỏ nhỏ, không biết tại sao lại trở thành vậy."

Tôn Ngộ Không lạnh lùng nhìn cậu: "Biến trở lại."

"Được." Lục Trầm thấy hắn tức giận, lập tức đáp ứng.

Ai nha, hoàn toàn không biến trở lại được.

Gương mặt Lục Trầm đau khổ, lá cây rơi xuống càng nhiều hơn, ủy khuất hề hề nói: "Ngài Đại Thánh, ta quên mất chú ngữ."

Tôn Ngộ Không: "..." Không thể làm gì ngoài mắng, "Ngươi làm sao lại đần như vậy, trước kia chưa từng tu luyện qua sao?"

Lục Trầm lắc đầu, nhánh cây quẹt qua mặt Tôn Ngộ Không: "Chưa."

Tôn Ngộ Không: "..." Làm sao có thể lớn được như vậy.

Sau khi biến thành cây, cả người thật là nặng nha, Lục Trầm cảm giác mình sắp không đứng vững muốn ngã xuống, càng nôn nóng hơn: "Ngài Đại Thánh, ta không tu luyện có được không, ta sau này đều ở bên ngài nửa bước không rời, không cần phải tu luyện."

Bây giờ ăn khổ sau này trở về thế giới thực chỉ toàn uổng công, Lục Trầm một chút cũng không muốn lãng phí thời gian cùng thể lực.

Tôn Ngộ Không ý vị thâm trường nhìn cậu: "Không được, phải tiếp tục luyện."

Lục Trầm trề môi: "Ngài không muốn ta đi theo ngài nữa đúng không?"

Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói: "Ta không có khả năng ba bước không rời ngươi."

Lục Trầm ra sức lắc đầu, lá cây lá cây xôn xao vang lên: "Không không không, ngài Đại Thánh, ta nhất định sẽ chặc chẽ dính lấy ngài, ngài đi đâu ta cũng đuổi theo!"

Cậu nói như đinh đóng cột, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng tin tưởng.

Nhưng —— "Vẫn phải luyện."

Nước mắt Lục Trầm thay nhau rơi xuống: "Không được, Đại Thánh, ngài nếu không biến ta trở lại, ta sẽ trọc mất." Những cái lá cây đó đều là tóc của ta! Thật đau lòng a.

Tôn Ngộ Không: "..." Trước tiên đem hắn biến trở về hình dáng con người, rồi tiếp tục đốc thúc hắn tu luyện.

Bất quá —— tu luyện chưa tới nửa chung trà, Lục Trầm cảm thấy đầu óc mơ màng nặng trĩu, đầu càng ngày càng nặng, cuối cùng trước mắt tối sầm, dường như rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Bên tai hình như còn truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tôn Ngộ Không ——

"Lục Trầm, ngươi đây là cố ý!"

Lục Trầm rất muốn lắc đầu, cũng rất muốn nói không phải , cậu chưa nói được một câu liền chìm vào tình trạng mất ý thức.

Gần đây thời gian ngủ càng ngày càng nhiều, rốt cuộc khi nào mới có thể đến được Bạch Cốt Sơn đây?

Lục Trầm trong lòng vẫn đang hồi tưởng sự tình nên cũng không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại vừa vặn nghe được âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên.

Cậu xoa xoa đầu ngồi dậy, sau khi ngủ một giấc thần thanh khí sảng, nhìn Đường Tăng đang nhắm mắt tụng kinh trước bàn, nhảy xuống giường tới: "Đường Đường, Đại Thánh đâu, ta có làm lỡ việc không?"

Đường Tăng kéo tay cậu lại: "Không cần gấp gáp, Ngộ Không mới vừa ra ngoài xem tình hình rồi."

Lục Trầm hốt hoảng tránh thoát bàn tay của hắn, vội vàng xoay một vòng y phục trắng mộc mạc trên người đã đổi thành hỉ phục đỏ thẫm, thậm chí trên đầu cũng đeo lên trang sức cưới gả đơn giản.

Đường Tăng mắt thấy cậu cả người đều thay đổi, sững sốt: "Tiểu Trầm, ngươi tại sao lại?"

Lục Trầm chớp mắt mấy cái: "Yêu quái kia không phải muốn thành thân cùng ta sao, chúng ta nếu bàn bạc phối hợp một chút, nói không chừng có thể làm hắn buông lỏng cảnh giác."

"Không cần ngươi phối hợp."

Lục Trầm ngẩng mặt lên, nhìn thấy Đại Thánh chẳng biết từ lúc nào hai tay ôm ngực dựa vào cửa, như có như không đánh giá trang phục của cậu.

Lục Trầm trong lòng vui mừng, lập tức lượn vòng quanh Tôn Ngộ Không khoe khoang: "Đại Thánh, ngài nhìn xem, đây là do ta biến ra đấy, là ta biến đấy." Cậu sờ khuôn mặt đang trang điểm của mình, cơ hồ muốn tiến đến trước mặt Tôn Ngộ Không, "Ngài nhìn xem, ta thay đủ cả một bộ, còn có trang điểm, có phải rất tinh xảo, ta lần này làm không tệ chứ."

Luyện rất lâu đó, Lục Trầm giống như một học sinh ngốc bức thiết muốn được giáo viên khích lệ, hăng hái rao hàng bản thân, váy áo tung bay.

Hỉ phục này của cậu là do lần trước vô tình thấy quản sự giúp Cao tiểu thư chuẩn bị, sang trọng hoa lệ lại không mất vẻ trang nhã, viền vàng phác họa nổi bật trên nền đỏ thẫm càng thêm minh diễm, càng tôn lên làn da trắng của cậu.

Mi mục như họa, tinh xảo tận xương.

Tôn Ngộ Không nhìn một cái liền di chuyển tầm mắt: "Ngươi không phải muốn theo để thêm loạn sao, đi thôi?"

Lục Trầm khó nén thất vọng khép mi lại, nhưng chẳng được bao lâu lại lộ ra thần sắc cao hứng: "Đường Đường, ngươi ở trong phòng đừng nên ra ngoài, ngài Đại Thánh đã vẽ cho ngươi một vòng tròn rồi, chúng ta đi đây."

Tôn Ngộ Không trong tay cầm Kim Cô Bổng , lạnh lùng nhìn cậu rồi đem cả căn phòng bao phủ trong vòng tròn.

Lục Trầm nhún vai không nói.

Thời điểm hai người từ hậu viện đi tới tiền sảnh, Tôn Ngộ Không đột nhiên xoay người.

Lục Trầm sợ hết hồn, cái mũi thiếu chút nữa đụng vào, vội vàng sờ cái mũi của mình, khoảng thời gian này có chút đáng thương a.

Tôn Ngộ Không trên dưới đem cậu quan sát một lượt, xoay người: "Cũng không tệ."

Cũng không biết là nói pháp thuật biến ảo không tệ, hay là nói cả người cùng bộ trang phục không tệ.

Lục Trầm ngẩn người, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng. Tôn Ngộ Không đã đi xa, cậu lập tức đuổi theo thân ảnh cao lớn uy mãnh kia, khóe miệng cong cong: "Đúng là không tệ lắm phải không, thuật biến hình ta đã luyện xong hết rồi, ngài Đại Thánh, việc tu luyện dừng lại ở đây nha, ngài Đại Thánh..."

"Ồn ào chết được, không thể."

"Ngài Đại Thánh..."

Lục Trầm đơn phương tranh cãi ầm ỉ cho đến khi tận cửa, thời điểm nhìn thấy đỉnh đỏ kiệu hỉ mới dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.