(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi đến lúc cô trở lại trường học, cô vẫn không khác gì mọi khi.
Mặc dù đã đổi chủ nhiệm lớp mới, nhưng lớp trưởng vẫn là cô như trước.
Cô vẫn là cô, ưu tú, chói mắt, rất nhanh đã giúp giáo viên mới tới lập và thực hiện kế hoạch giảng dạy, mấy bạn học mới đến dưới lòng nhiệt tình giúp đỡ của cô cũng thích ứng với hoàn cảnh mới của lớp, thành tích của cô không giảm mà còn tăng.
Mỗi lần kiểm tra, thành tích của cô đều khiến người khác kinh hãi. Tất cả đều giống như lúc trước, không có gì khác biệt.
Chỉ có Triệu Nguyên Kiệt biết, tất cả đều đã khác. Cho dù cô vẫn xa cách lạnh lùng như trước đây, nhưng giống như đã thay đổi thành một
người khác.
Lý Cẩn Du ngày càng lễ phép ngày càng xa cách ngày càng có lòng phòng bị hơn lúc trước.
Không biết có phải Lý Cẩn Du đoán được nguyên nhân rời đi của Sở Bỉnh Văn có cậu ta ở giữa gây khó dễ không nhưng cô còn lạnh nhạt hơn trước kia.
Không phải chỉ lời nói lạnh lùng của cô với cậu ta mà chẳng qua là cậu ta có thể cảm nhận được hơi thở “từ chối” từ cô.
Cậu ta cảm thấy cậu ta không làm sai, Lý Cẩn Du chỉ là bị Sở Bỉnh Văn mê hoặc mà thôi.
Nhưng dáng vẻ Lý Cẩn Du hiện nay cũng khiến cậu ta cực kỳ tự trách, giống như thể cậu ta gây nên tất cả mọi thứ vậy.
Triệu Nguyên Kiệt rơi vào thế lưỡng nan.
Thời gian lớp 12 trôi qua cực kỳ mau, theo tiếng chuông báo hiệu bài thi cuối cùng vang lên, dường như có thể nghe được tiếng học sinh thi đại học cả nước đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ là tốt hay không, tóm lại trước mắt mà nói, bọn họ đã kết thúc một năm giày vò nhất trong cuộc đời như vậy đấy.
Trước khi công bố thành tích, Lý Cẩn Du cũng có đoán thành tích của mình, chuông điện thoại của mẹ cô liên tiếp vang lên, có rất nhiều trường học gọi điện tới, cũng có bạn bè thân thích, mẹ vui như nở hoa nhưng cô rất bình tĩnh.
Cô không thể bình tĩnh hơn nữa.
Bây giờ cũng không còn chuyện gì có thể khiến cô biểu hiện cảm xúc kích động quá lớn ra ngoài, cô cũng từng thử căng thẳng, vui vẻ, cảm nhận tất cả cảm xúc mang đến cho cô.
Nhưng cô không làm được, cô không cảm nhận được điều gì hết. Bản thân bình tĩnh, lý trí ở não bộ sẽ phân tích phương án tối ưu nhất của tất cả mọi chuyện, cô làm theo là được, sẽ không chịu bất kỳ cảm xúc nào quấy nhiễu.
Cô như ước nguyện vào học tại trường đại học cô ngưỡng mộ trong lòng, cũng căn cứ theo mong muốn của cô, học khoa Triết học.
Thời gian bốn năm đại học, cô say mê với học thuật, thế nên cô quả thực dự định tiếp tục nghiên cứu sâu thêm ngành học này.
Chủ nghĩa thực chứng logic, hiện tượng học, chủ nghĩa hiện thực, giải thích học, triết học sự sống, chủ nghĩa cấu trúc và chủ nghĩa hậu cấu trúc… triết học hiện đại phương Tây, tất cả đều khiến cô không cách nào tự kiềm chế mà đắm chìm trong đó.
Đương nhiên, cô luôn có thành tích xuất sắc nhất, dễ dàng lấy được tư cách bảo vệ nghiên cứu*.
*Gần giống hình thức bảo vệ khóa luận ở một số trường đại học Việt Nam, sẽ chỉ có một số học sinh thành tích cao được bảo vệ khóa luận.
“A Du, bây giờ cậu nên đi liên hệ trước với thầy hướng dẫn đi?”
Mặc dù Lộ Gia Di không học cùng một trường với cô nhưng cách nhau cũng không xa, thường xuyên đến tìm cô ăn chực.
Trường học có một giáo sư khoa Triết học chạm tay vào là bỏng, một năm trước về nước, gần đây được thuê đến trường nhậm chức với mức lương cao.
Nghe nói trình độ chuyên môn cực mạnh, giới học thuật nhất trí tán đồng nhận anh là học giả thiên tài, ba năm liền học thành tài về nước. Trường cấp ba nước ngoài đưa ra điều kiện cực tốt, mắt anh không chớp cái nào, một lòng muốn về nước đền đáp cho tổ quốc. Ngày về nước, giới học thuật trong nước gửi thư bày tỏ anh là ánh sáng cho nền nghiên cứu triết học hiện đại phương Tây trong nước. Nghe nói khuôn mặt anh còn rất tuấn tú, khiến vô số thiếu nữ mơ tưởng mong ước.
Một điều quan trọng nhất khiến Lý Cẩn Du chú ý đến anh ta là, anh cũng tên Sở Bỉnh Văn.
Lý Cẩn Du cho rằng đã trôi qua bốn năm, cô đã sớm buông bỏ nhưng nhìn thấy cái tên này, tâm can cô vẫn không khỏi run lên.
Chỉ là trùng hợp trùng tên mà thôi, Lý Cẩn Du an ủi bản thân như vậy.
Thật ra nếu cô dựa theo tình cảm của mình mà nói, cô chắc chắn sẽ không muốn lựa chọn thầy hướng dẫn trùng tên với người yêu cũ, huống chi thầy hướng dẫn này có bản lĩnh hấp dẫn học sinh nữ, khiến cô không khỏi lo lắng đạo đức cá nhân của anh ta.
Nhưng từ lý trí trên lập trường học thuật mà nói, quả thật anh ta là lựa chọn chuẩn nhất trong nhóm thầy hướng dẫn. Mấy ngày này cô xem rất nhiều luận văn của thầy Sở này, cô không cách nào phủ nhận độ cao của giá trị học thuật trong tất cả nghiên cứu của anh ta, hơn nữa trong những
giáo viên mà cô biết, anh là người nghiên cứu sâu và rộng nhất về từng trường phái cùng tư tưởng của triết học hiện đại phương Tây.
Ngoại trừ việc trùng tên với vị đã từng kia, cô không có bất kỳ lý do nào có thể thuyết phục bản thân lựa chọn thầy hướng dẫn khác.
Mặc dù cô và Lộ Gia Di cười ha ha cho qua chuyện, nhưng trong đêm hôm ấy, cô vẫn gửi email cho anh ta, nghiêm túc, cẩn thận, không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Lúc Sở Bỉnh Văn nhận được email này, anh cùng một giáo sư khác vừa mới ăn cơm xong. Anh trẻ tuổi mà khiêm tốn, dịu dàng dễ gần, phong độ nhẹ nhàng, mấy vị giáo sư đã già đều trong tối ngoài sáng hỏi thăm chuyện cá nhân của anh, mà không ít trợ giảng trẻ tuổi cũng đều gửi tín hiệu với anh.
Nói thật anh đã sớm đoán được cô sẽ gửi email cho anh.
Nhưng khi cô thật sự làm vậy, anh lại cảm thấy rất không chân thực. Đây thật sự là email cô gửi sao?
Anh cẩn thận đọc không biết bao nhiêu lầm.
Đã bốn năm không thấy cô, cũng không biết hiện tại cô sống có tốt không.
Email của cô nghiêm túc tiêu chuẩn, nội dung tỉ mỉ xác thực, anh rõ ràng cảm nhận được, cô đã không còn là cô gái nhỏ kia nữa.
Tay anh run lên, đã kiểm tra mười mấy lần email trả lời của bản thân, sau khi xác nhận không có sai lầm nào mới gửi đi, đại ý là mời cô đi nói chuyện một chút.
Lý Cẩn Du không có nghi ngờ gì, anh hẹn ban ngày, lại là quán cà phê gần trường học, nếu là thầy hướng dẫn coi trọng học sinh, hành vi này cũng hợp lý.
Mà cô sẽ luôn là học sinh được nhìn trúng kia.
Cô đến trước thời gian một chút. Sở Bỉnh Văn đã nhìn thấy cô.
Cô mặc một bộ váy hoa dài, tóc ngắn hơn một chút so với trước kia, xõa ngay ngắn sau lưng. Cô lộ ra một chút cẳng chân mảnh khảnh, đi tất cổ ngắn viền ren, đi đôi giày bóng gót thấp màu hồng sen.
Lý Cẩn Du được nhân viên phục vụ dẫn đến một phòng bao, phòng bao có cách âm, sẽ không quá ồn ào.
Sở Bỉnh Văn đang run lên, cổ họng anh căng thẳng, căng thẳng muốn chết. Lúc trước cho dù là đoạt giải, lên bao nhiêu sân khấu lớn nhận giải, dưới sân khấu có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, anh cũng sẽ không căng thẳng đến mức muốn chạy trốn.
Trước kia anh nhờ Tôn Uyển định kỳ gửi ảnh chụp Lý Cẩn Du cho anh, sau khi lên đại học, cô ấy cũng cap màn hình vòng tròn bạn bè của Lý Cẩn Du gửi cho anh.
Nhưng vẫn không đủ, nỗi nhớ nhung tra tấn anh ngày đêm, đã là sức mạnh giúp anh tiến lên phía trước cũng là tâm ma trong anh.
Anh đẩy cửa ra, Lý Cẩn Du vừa lúc phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn anh.
Biểu cảm của cô càng thêm xa cách so với trước kia, gương mặt cũng gầy hơn trước kia, nét trẻ con bụ bẫm trước kia dần dần biến mất, để lại gương mặt tinh xảo. Khóe miệng hơi cong lên, trong mắt lại không có ý cười, kiểu mỉm cười lễ phép này anh không ngờ tới sẽ nhìn thấy được ở trên mặt cô.
Mặc dù bây giờ cô quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn thích dáng vẻ trước kia của cô.
Bốn năm rồi, thậm chí mỗi ngày anh đều dựa vào cô để chống đỡ sinh mạng.
Anh biết, trước nay anh không có bao nhiêu tinh thần trách nhiệm, chỉ cần cô mở miệng, bây giờ anh có thể từ bỏ hết tất cả mọi thành tựu anh có.
“Em đã nói mà ở đâu ra nhiều người trùng họ trùng tên như vậy.” Giọng điệu của cô lạnh băng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");