Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc

Chương 61




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sở Bỉnh… Ahhh… Đừng…”

Cô muốn lạnh giọng quát anh ngừng lại nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành âm thanh nũng nịu thở dốc.

Ngón tay anh xâm nhập vào bên trong, thịt non mềm mại ấm áp bên trong cắn chặt lấy ngón tay anh, cho dù anh bị cô làm bao nhiêu lần thì nơi này vẫn chặt chẽ đến muốn mạng.

“Lý Cẩn Du, nói yêu anh.” Sở Bỉnh Văn vừa cắm vào huy*t nhỏ của cô vừa nói khẽ bên tai cô.

Âm thanh dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, anh khẽ ngửi hương thơm của cô.

“Em yêu anh, rất rất yêu anh…” Tay Lý Cẩn Du cũng không kìm lòng được đặt lên vai anh, vuốt ve bờ vai anh, dần dần đi xuống, ngón tay xẹt qua cơ bụng mang theo giọt nước của anh.

“Tiểu Cẩn Du, sau này gả cho anh được không?”

Động tác ngón tay anh cũng cực kỳ dịu dàng, anh đang nỉ non bên tai cô. “Được, đã nói xong nhé, muốn cưới em.”

Âm thanh Lý Cẩn Du cũng dịu dàng hơn, ánh mắt nhìn anh tỏa ra tình cảm dịu dàng bốn phía.

Cô không có cách nào kiềm chế bắt đầu tưởng tượng mình mặc áo cưới trắng như tuyết, cùng anh dưới ánh mắt dưới ánh mắt của mọi người trao nhẫn sẽ là dáng vẻ gì.

Nếu vậy sẽ là nhãn hiệu nhẫn gì đây? Ngày đó phải mặc áo cưới kiểu dáng nào? Lễ cưới sẽ tổ chức ở nhà thờ hay khách sạn? Tuần trăng mật định đi ở đâu? Muốn mời nhưng bạn bè thân thích nào, cô không muốn quá náo nhiệt…

Trong đầu cô tràn đầy ảo tượng kỳ diệu với lễ cưới này, càng quan trọng hơn là chú rể là anh.

Bọn họ sẽ cùng nhau dạo siêu thị, Sở Bỉnh Văn đẩy xe, cô lẩm nhẩm đồ trong danh sách đã liệt kê, khẽ nhảy đi lấy.

Lý Cẩn Du đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc sắp đến, giống như một chú gấu con ngã vào trong hũ mật.

Anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ cắm vào khiến cô hoàn hồn, cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vừa định mở miệng mắng anh đã vị nụ hôn của anh chặn lại.

Sự dịu dàng ban nãy của anh đột nhiên biến mất, ngón tay chợt cắm vào rút ra trong huy*t nhỏ của cô. Anh không định buông tha cho bất kỳ chỗ mị thịt nào của Lý Cẩn Du, tiếng rên yêu kiều của cô càng không cách nào nhịn được.

“Ahhh… Huhu… Đừng nghiền nơi này…”

Sở Bỉnh Văn rút ngón tay ta, ôm một chân cô lên, đỡ lấy côn th*t của mình, tàn nhẫn đâm vào bên trong.

“Ưm…”

Anh vừa mới cắm vào, Lý Cẩn Du đã không có cách nào tự kìm nén tiếng rên thỏa mãn.

Tiếng rên nhỏ giọng giống như đang cổ vũ hành vi của anh, hàm răng Sở Bỉnh Văn khẽ cắn tai cô, thấp giọng cười nói, “Như này đã sướng rồi?”

Không đợi cô trả lời, anh đã ôm lấy đầu gối cô ra sức cắm vào rút ra. “Huhu… Sâu quá… Không được… A ahhh…”

Bởi vì lý do trọng lực, cô không ngừng ngồi đến tận cùng côn th*t của anh, lại bị anh đâm chọc, côn th*t của anh một lần lại một lần đi vào nơi sâu nhất của cô.

“Bảo bối, chúng ta đang ở buồng nhỏ trong nhà vệ sinh.” Sở Bỉnh Văn có ý xấu nhắc nhở cô, “Bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào.”

Cô vừa định im lặng, Sở BỈnh Văn lại đột nhiên đâm đến chỗ sâu nhất của cô, không hề có phòng bị, toàn thân cô run rẩy.

“A ahhh…!”

Lý Cẩn Du hét lên thành tiếng, vào giờ phút này trong đầu cô bị từng đợt lại từng đợt khoái cảm tràn ngập dưới thân truyền đến.

Anh đột nhiên che miệng cô lại, Lý Cẩn Du ngẩng đầu nhìn anh, nhưng thấy anh khẽ “Suỵt” một tiếng. Một hồi tiếng bước chân lọt vào tai.

Tiếng hai người đàn ông nói chuyện phiếm cách gian buồng thật mỏng, Lý Cẩn Du lắng nghe còn có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

Cô đột nhiên giật mình, cô vốn đi theo Sở Bỉnh Văn đến nhà vệ sinh là vì muốn bàn bạc ổn thỏa phương án giải quyết với anh, bây giờ cô lại cùng anh ở buồng WC nam làm tình.

Lý Cẩn Du lập tức tỉnh táo, cô hung dữ trợn mắt nhìn anh.

Cô không trừng anh còn được, cái trừng mắt này, ngược lại khiến anh dâng lên ý xấu nào đó, từ tốn đâm vào.

“A!?” Lý Cẩn Du không ngừng thể hiện, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng tràn đầy cự tuyệt.

“Đừng lộn xộn, bảo bối, cũng không được gọi bậy.” Sở Bỉnh Văn thuận thế đổi thành kiểu từ phía sau, một bàn tay nắm lấy hai tay cô, một tay khắc nhẹ nhàng bóp lấy cằm cô, thấp giọng nói nhỏ: “Nếu như hai người

đàn ông bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của em, em đoán xem bọn họ sẽ bắn mấy lần ở trong huy*t nhỏ của em?”

Lý Cẩn Du nghe được lời này của anh, huy*t nhỏ đột nhiên siết chặt. Cô biết anh sẽ không thật sự để những người kia chạm vào cô, nhưng…

Nhưng dirty talk thế này, luôn có thể kích thích đến thần kinh nhạy cảm nhất của cô.

Anh lại đâm vào càng sâu, không nhanh không chậm nói: “Hơn nữa, hình như anh đã quên khóa cửa.”

Lý Cẩn Du đột nhiên nhìn về hướng cạnh cửa, một tay giãy thoát khỏi trói buộc của anh vươn ra khóa cửa.

Sở Bỉnh Văn men thao cánh tay cô, ấn tay kia của cô xuống, đưa ngón tay cô vào trong miệng, khẽ mút lấy đầu ngón tay cô.

“Sở Bỉnh Văn!” Lý Cẩn Du nhỏ giọng gọi tên anh.

Hình như Sở Bỉnh Văn rất hưởng thụ, giống như đạt được ý nguyện, ngược lại biên độ đâm cô càng lớn hơn ban nãy. Cho dù anh có kiềm chế động tác, d*m thủy bên trong huy*t nhỏ của cô vẫn theo động tác đâm vào của anh vang ra tiếng nước rất nhỏ.

Lý Cẩn Du không nhịn được, bên miệng lộ ra tiếng thở dốc, hình như người bên ngoài nghe được, tiếng bước chân của hai người đàn ông kia càng lúc càng gần.

Sở Bỉnh Văn tựa như cố ý, nâng một chân cô chống lên cửa.

Mà tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại, một người trong đó giống như sắp chạm đến cửa…

“Anh em, cậu ở trong đó không sao chứ?” Người kia gõ cửa.

Hai mắt Lý Cẩn Du đã bị ép sắp chảy nước mắt, cô che mặt lại, cho dù anh chỉ từ tốn cắm vào thì khoái cảm trong huy*t nhỏ cũng vô cùng mãnh liệt.

“Em nói xem anh có nên đáp có chuyện không?” Anh cố ý trêu đùa cô.

“Không được… Huhu… Không được nói.” Giọng Lý Cẩn Du vừa yếu ớt lại yêu kiều.

“Không sao.” Sở Bỉnh Văn nói với người bên ngoài, giọng anh cực kỳ bình tĩnh, không dính một chút tình dục.

Người bên ngoài rõ ràng có hơi do dự, nhưng bị người bạn đi cùng thúc giục, cuối cùng đã rời khỏi khu vực gần buồng WC.

Lý Cẩn Du vừa mới thở phào, nhưng Sở Bỉnh Văn lại bắt đầu làm cô, cô lập tức quay đầu lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía anh.

“Cầu xin anh, hửm?” Anh khẽ nói, giống như đang mê hoặc cô, “Cầu xin anh chờ bọn họ đi rồi chơi huy*t nhỏ d*m đãng của em, nói em sợ bị người khác phát hiện, sau đó bị bọn họ thay phiên nhau chơi huy*t d*m của em, chơi đến đầy dịch trắng.”

Hai má Lý Cẩn Du đỏ bửng, đành chịu d*m uy của anh, nhỏ giọng giống như muỗi kêu, “Cầu xin anh…”

“Cầu xin anh cái gì? Nói rõ ràng.”

Ngón tay Sở Bỉnh Văn vuốt ve cằm cô, bàn tay anh đỡ ở cổ cô, cảm giác ngạt thở rất nhỏ từ chỗ cổ truyền đến đại não, ngược lại khiến cô càng thêm hưng phấn.

“Xin anh… Huhu… Chờ bọn họ đi rồi… Lại chơi huy*t nhỏ d*m đãng của em nữa…” Cả khuôn mặt Lý Cẩn Du đều đỏ ửng, thân thể giống như cũng lan ra sắc đỏ nhàn nhạt, “Em… Em sợ bị họ phát hiện…”

“Sau khi phát hiện thì sao? Bọn họ sẽ làm gì?” Sở Bỉnh Văn dẫn dụ cô.

“Sẽ… Thay phiên nhau chơi huy*t nhỏ… Huhu… Chơi đến… Chơi đến đầy dịch trắng…” Trong lúc Lý Cẩn Du cảm thấy xấu hổ thì từng đợt từng đợt khoái cảm từ bẹn đùi hướng lên bụng dưới rồi lan ra.

“Thật ngoan.” Sở Bỉnh Văn hôn môi cô, lại bắt đầu càng thêm mạnh mẽ mà cắm cô, sự xâm chiếm quá mạnh mẽ khiến cô không khỏi rùng mình.

“Không phải anh nói… A ahhhh…!”

Hai tay anh lôi kéo đầu v* mẫn cảm của cô, nguyên cây côn th*t đi vào rồi nguyên cây côn th*t lại rút ra, d*m thủy của huy*t nhỏ của cô liên tục bị anh đâm văng ra, theo đùi chảy xuống.

“Ahhh… Ưm… Huy*t d*m… Sắp không được rồi…”

Hai mắt cô thất thần, tay chỉ có thể miễn cưỡng chống vào vách tường của buồng WC, hay chân đã sớm mềm nhũn đến mức phải dựa vào động tác đâm vào của anh mới có thể đứng vững được.

“Ahh ahhhh…!”

Anh rút ra đâm vào dã man khiến khoái cảm của cô liên tục tăng lên, bắp đùi cô không ngăn được mà run rẩy, ở thời khắc cuối cùng cũng không khắc chế được mà rên rỉ, khóc lên tiết ra.

Sở Bỉnh Văn cũng đâm vào rút ra mấy chục cái trong huy*t nhỏ, toàn bộ chất dịch trắng đục bắn vào bên trong cô.

Lần này tình ái này của anh với cô hình như cực kỳ sảng khoái, nghỉ ngơi một lát mới rút côn th*t ra, kéo quần bơi lên, giúp cô sửa sang lại đồ bơi.

“Không phải anh nói… Cầu xin anh rồi anh sẽ không ấy ấy sao!” Lý Cẩn Du xấu hổ nhìn anh.

“Đúng vậy, anh nói chờ bọn họ đi rồi anh lại làm em, nhưng bọn họ đã sớm đi rồi mà.” Sở Bỉnh Văn chỉ thiếu khắc mấy chữ “Được hời” lên mặt nữa thôi, làm bộ mặt khó hiểu.

Lý Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới anh, đang muốn đẩy cửa cô đột nhiên nhớ đến tình cảnh hai người đàn ông vừa rồi gõ cửa…

“Đã… đóng rồi?” Lý Cẩn Du hít sâu một hơi, trong miệng nhỏ giọng nhắc mãi cụm “Không tức giận”, biểu cảm lại như là muốn giết người.

Sở Bỉnh Văn buông tay, trong ánh mắt chưa ý cười, duỗi tay vặn khóa cửa, “Hóa ra là anh đã khóa rồi, anh quên mất.”

“Sở Bỉnh Văn!” Lý Cẩn Du căm giận gọi tên anh.

“Bảo bối, ở nhà vệ sinh nam không được lớn tiếng như vậy.” Sở Bỉnh Văn thấy giống như chân cô vẫn run, hai cánh tay đơn giản vòng qua bế ngang cô lên, “Sẽ dọa đến các bạn nhỏ muốn vào nhà vệ sinh đấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.