(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Cẩn Du cuối cùng vẫn không lay chuyển được Lộ Gia Di, mời Vương Bác Vũ đến cùng trao đổi công việc bắt gian. Bọn họ hẹn hôm sau gặp ở một quán cà phê khác, Tôn Uyển đương nhiên cũng tới, cô ấy khoan thai tới muộn, hào phóng mời khách.
Lúc đầu cô ấy còn cười hỏi Lý Cẩn Du, có phải ầm ĩ mâu thuẫn với Sở Bỉnh Văn không. Mãi cho đến khi Lý Cẩn Du lấy kể sơ qua đầu đuôi cho cô ấy, nụ cười của cô ấy mới dần dần cứng lại.
“Sở Bỉnh Văn “ăn phở”?” Tôn Uyển không thể tin được nhìn cô.
Lý Cẩn Du không dám nói quá nhiều, cô sợ Tôn Uyển báo tin cho anh, chỉ nói cho cô ấy biết Sở Bỉnh Văn “ăn phở”, bảo cô ấy tạm thời không được để lộ tin cô đã biết cho Sở Bỉnh Văn, giống như một cô vợ nhỏ vừa bị chọc tức lại không dám lên tiếng.
Chờ Tôn Uyển trấn an cô, sau khi có chuyện khác rời đi, cô mới nói cho Vương Bác Vũ kế hoạch của mình.
“Vì sao bảo tôi giúp cậu?” Vương Bác Vũ nghe xong kế hoạch hỏi cô.
“Tôi không còn quen biết người bạn là con trai nào khác biết chuyện này nữa.” Lý Cẩn Du chấm nước mắt, “Chuyện qua lại với giáo viên này, không phải là chuyện tốt đẹp gì, người biết càng ít càng tốt mà…”
“Ừm.” Vương Bác Vũ không có sở trường đối phó với kiểu con gái như Lý Cẩn Du, cậu ta đương nhiên biết quỷ kế của cô, biết bộ mặt thật của cô dưới biểu cảm này có thể là đang cười trộm.
Nhưng cậu ta chính là đối phó không nổi.
“Cậu đồng ý rồi?” Khóe mắt Lý Cẩn Du khẽ cong, lại phát hiện mình vui vẻ quá sớm, cố gắng giấu ý cười.
“Ừm.” Vương Bác Vũ tựa như che giấu điều gì đó nhìn ra cửa sổ, còn cố tình ho khan hai tiếng.
“Cậu không thể nói cho cô Tôn biết, di động lúc nào cũng phải mở máy, có thể còn phải đổi ca theo dõi với chúng tôi, có làm được không?” Gót chân Lộ Gia Di khẽ đá chân bàn, trong giọng điệu cũng không phải là tín nhiệm lắm.
“Ừm.” Vương Bác Vũ cúi đầu đáp một tiếng, dường như lại cảm thấy không đủ quả quyết, phụ họa thêm một tiếng “Có thể.”
Hai người Lý Cẩn Du và Lộ Gia Di đưa mắt với nhau, Lý Cẩn Du hơi gật đầu với cô ấy.
“Kế hoạch của chúng ta rất đơn giản, để A Du giả bộ trong nhà đăng ký lớp học thêm cho cô ấy, mỗi ngày tan học chỉ có thể trực tiếp về nhà. Để thầy ấy có đầy đủ thời gian gây án, Sở Bỉnh Văn chắc chắn sẽ không kiềm chế được đi tìm người phụ nữ kia. Đến lúc đó chúng ta bắt gian tại giường, cũng để vị hôn thê của thầy ấy nhìn rõ tên đàn ông xấu xa này ghê tởm thế nào.”
Lý Cẩn Du tiếp lời Lộ Gia Di: “Ba người chúng ta thay phiên, mỗi người một ngày. Nếu như ngày đó cậu không tiện có thể nói với hai bọn tôi.”
“Theo dõi bao lâu?” Vương Bác Vũ hỏi bọn cô.
“Theo đến… khi thầy ấy về nhà?” Lộ Gia Di không chắc lắm nói.
“Nếu như thầy ấy về nhà thay quần áo rồi lại đi gặp lén thì thế nào?” Vương Bác Vũ lại hỏi.
Lý Cẩn Du nhíu mày, im lặng một hồi, do dự nói: “Nhìn số bước WeChat*, nếu như sau khi anh ấy về nhà số bước tăng vọt, vậy chính là có đi đến nơi khác.”
*Tính năng đếm số bước ở WeChat. Bạn bè có thể nhìn thấy dễ dàng.
“Sau khi anh ấy về nhà, lại ngồi canh khoảng 1-2 tiếng…” Cô dừng một chút, chỉ cần nói ra ba chữ kia đối với cô mà nói đều là đau tận tâm can, “Lén đi gặp vị hôn thê, bình thường sẽ không ra ngoài quá muộn. Kết thúc tiết học thêm lớp 12 khóa trước cũng đã qua 8 giờ, khóa này của chúng ta chỉ nhiều chứ không ít hơn.”
“Được.” Vương Bác Vũ rất hài lòng với câu trả lời của cô.
“Cậu có thể chứ?” Lộ Gia Di đột nhiên nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi cô. Lộ Gia Di sát lại gần để đầu kề bên da cô nên Lý Cẩn Du có hơi ngứa.
“Không phải chỉ là bắt gian sao?” Lý Cẩn Du tỏ vẻ thoải mái ôm cô ấy, “Đời này tớ còn chưa từng bắt gian đâu, tớ cần phải trải nghiệm thật tốt lần này.”
Lộ Gia Di vẫn rất lo lắng nhìn cô, một ánh mắt khác từ đối diện bắn tới đây, Vương Bác Vũ không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi, nhưng trong ánh mắt cũng có ý quan tâm hỏi han.
Cuối cùng Lý Cẩn Du vẫn không nhịn được, nếu bọn họ không hỏi, cô chắc chắn sẽ không thế này, nhưng bọn họ nhìn cô như vậy, rốt cuộc cô cũng không nhịn được chua xót lại lặng lẽ rơi lệ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");