(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Cẩn Du đột nhiên ngẩng đầu, trong gương là bản thân với mái tóc bị thấm ướt, hốc mắt phiếm hồng, trên người là dấu vết người đàn ông để lại… cực kỳ rõ ràng.
Cô ôm lấy một tia hy vọng giống như cọng rơm cứu mạng, cô muốn tận mặt chứng kiến sự thật anh có vị hôn thê.
Cô muốn tận tay chôn vùi ảo tưởng tình yêu của mình. Đào xong hố, chôn nó xuống, vì nó mà lập bia mộ.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc, vì không muốn nhìn thấy Sở Bỉnh Văn thế nên hẹn Lộ Gia Di ra ngoài dạo phố. Sở Bỉnh Văn cũng không hy vọng cả ngày cô cắm cung ở nhà, không có dị nghị gì với quyết định này của cô.
Lộ Gia Di rất lâu rồi không cùng cô ra ngoài, cũng nhàn đến sợ, đương nhiên cũng đồng ý, chào hỏi người trong nhà rồi ra ngoài.
Lý Cẩn Du ở xa xa nhìn thấy Lộ Gia Di váy ngắn kẻ caro, cô chạy ùa vào lòng Lộ Gia Di, ôm chặt lấy cô ấy.
“Sao vậy? Nhớ tớ như vậy sao?” Lộ Gia Di trấn an vỗ vỗ bả vai cô. “Gần đây tớ mơ mơ hồ hồ, khủng hoảng lắm.”
Lý Cẩn Du ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Chỉ ở trước mặt Lộ Gia Di cô mới dám biểu hiện ra.
Cô kéo Lộ Gia Di đi vào tiệm cà phê bọn họ thường đến, gọi hai cốc Latte, lại gọi thêm một đống lớn điểm tâm ngọt, từ miệng đến trong lòng cô đều đầy khổ sở, cần đổ đầy đồ ngọt.
Lộ Gia Di không ép cô, yên lặng chờ cô ăn xong.
Lý Cẩn Du cuối cùng cũng tìm được thời điểm rảnh để nói chuyện, trong tay cầm nửa miếng bánh táo, cô vừa mới cắn đầu, lại nhét toàn bộ miếng bánh táo vào trong miệng, chờ nuốt xuống, mới kể cả câu chuyện cho cô ấy.
Lúc này không cần thiết phải gạt Lộ Gia Di, cô cần nói hết, cũng cần người giúp đỡ, người giúp đỡ được cô và đối tượng cô tin tưởng nhất để kể hết mọi chuyện không ai khác ngoài Lộ Gia Di.
Lộ Gia Di bình tĩnh nghe cô nói xong ngọn nguồn, nhìn qua cô ấy cũng không có bất ngờ lắm, trên mặt không một tia gợn sóng. Điều này đối với một Lộ Gia Di tính cách kỳ quái luôn giật mình la lên, là biểu hiện cực kỳ khác thường.
“Tớ đã sớm biết mà.” Cô ấy uống một ngụm cà phê, âm thanh thận trọng hơn ngày thường: “Tớ đã sớm phát hiện ánh mắt thầy Sở không đúng
lắm. Tết âm lịch này cậu khăng khăng tự mình “sắp xếp”, tớ đã cảm thấy có biến.”
“Trễ như vậy cậu mới nói với tớ, có xem tớ bạn không đấy!” Lúc này cô ấy mới biểu hiện ra decibel bén nhọn thường ngày.
“Tớ sợ tớ nói ra cậu…” Lý Cẩn Du chột dạ tủi thân.
“Nói như vậy, là thầy ấy một chân đạp hai thuyền?” Lộ Gia Di lạnh lùng ra kết luận.
Lộ Gia Di không kiêng nể nói ra mấy chữ này, trái tim cô vẫn chợt căng thẳng.
“Ừm, chắc vậy.”
“Cậu còn bị cột mác tuesday?” Lộ Gia Di nói thẳng không cố kỵ, đánh mạnh vào chỗ đau của cô.
“Nếu như đây là sự thật, đúng, tớ bị mác tuesday này rồi.”
Tiếng cô càng nói càng khàn, mũi chua xót, vội ăn một miếng bánh Red velvet trên bàn.
“Cậu muốn làm sao bây giờ?” Lộ Gia Di hỏi cô, “Dùng bao tải trùm đầu kéo vào trong hẻm nhỏ đánh?”
“Tớ muốn… Bắt gian tại giường.” Lý Cẩn Du nuốt một ngụm nước miếng, “Không chính mắt thấy, tớ vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.”
Lộ Gia Di nhìn cô bằng ánh mắt thương hại kẻ lang thang ăn mặc rách rưới nhặt chai nhựa vào mùa đông.
Lý Cẩn Du liếc lại cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng thu lại thần thái đầy ý châm chọc này, nghiêm túc nói tiếp với cô.
“Chúng ta bắt gian cần có kế hoạch, cũng cần có một người đàn ông.” Một tay Lộ Gia Di chống cằm, híp mắt nhìn cô, “Cậu tìm ai? Bạn trai tin đồn của cậu?”
“Vương Bác Vũ và cô Tôn là một đôi, tớ tìm cậu ta giúp mà bị cô Tôn biết… Cô ấy lộ tin cho Sở Bỉnh Văn thì làm sao bây giờ?”
“Cái gì? Vương Bác Vũ và Tôn Uyển?” Lộ Gia Di không thể tin nổi, nâng cao decibel của cô ấy hỏi cô, “Rốt cuộc tớ đã bỏ lỡ bao nhiêu tin bát quái? Cậu còn gạt tớ bao nhiêu chuyện?”
“Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, thì… cái này. Không có, thật sự không có.” Lý Cẩn Du giơ ngón trỏ trước miệng, Lộ Gia Di nâng cao decibel đã
hấp dẫn một ít ánh mắt người chung quanh.
“Đến tìm một người đàn ông bảo vệ cho hai cô gái yếu đuối chúng ta.” “Hai người chúng ta còn sợ không đánh lại được một người sao?”
“Nếu như thầy Sở vì bảo vệ người phụ nữ kia, đánh chúng ta thì phải làm sao?”
“... Anh ấy không phải là loại người vậy đâu.”
Lộ Gia Di khẽ giật môi, cuối cùng vẫn không nói ra. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn Du, hai con mắt Lý Cẩn Du ngơ ngẩn không định thần nổi, qua một lát mới sầu não cười với cô ấy.
Lộ Gia Di cách bàn nắm lấy tay cô, không cần phải nhiều lời nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");