(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước Tết âm lịch, Lý Cẩn Du nhận được điện thoại WeChat của mẹ. Nói với cô Tết âm lịch hai người bọn họ không trở về, bảo cô đến nhà Lộ Gia Di. Lý Cẩn Du qua loa nói cô tự mình sắp xếp, lừa gạt cho xong.
Sau khi cô nói với Sở Bỉnh Văn những việc này, hai mắt anh tỏa sáng. Hai người còn chưa kịp mua đồ Tết và quét dọn vệ sinh.
Từ nhỏ Lý Cẩn Du được nuông chiều mà lớn lên, sao cô từng trải qua việc làm việc nhà được. Vừa bắt đầu còn thấy mới mẻ, ngược lại làm rất ra sức, chờ qua lâu rồi bắt đầu mệt mỏi, cô ném chổi qua một bên, nằm nhoài trên sofa.
Váy liền áo theo động tác của cô kéo cao lên tận eo, quần lót viền ren màu trắng tinh lộ ra ngoài.
“A, mệt mỏi quá, em không động đậy nổi rồi.” Lý Cẩn Du chơi xấu bất động.
Sở Bỉnh Văn không nói tiếng nào nhận lấy cây chổi, quét dọn trong ngoài sạch sẽ, lại dùng cây lau nhà lau hai lần.
Anh lặng lẽ nhìn Lý Cẩn Du nằm thẳng như xác chết trên sofa, quăng giẻ lau và một xấp báo cũ trước mặt cô, “Em đi lau cửa thủy tinh đi.”
“Người ra không muốn đi mà!” Lý Cẩn Du bĩu môi.
“Không muốn đi?” Sở Bỉnh Văn đột nhiên tới gần cô, “Không muốn đi, hôm nay cũng đừng đi nữa.”
Chóp mũi anh cách cô chỉ mấy centimet, con ngươi tràn đầy nguy hiểm cũng tính toán. Anh liếm khóe miệng, giống như đang lên kế hoạch âm mưu hạ lưu nào đó.
Lý Cẩn Du không rét mà run, vội cầm giẻ lau cùng báo cũ, đến lau chùi trước cửa sổ.
Nhưng khi Sở Bỉnh Văn về phòng đi thu dọn, cô lại phát bệnh cũ, mất tập trung. Vừa lướt Weibo vừa lau, thi thoảng còn liếc hai mắt xem po18, nhìn xem tác giả mình thích có thêm chương mới không.
Ngày ngày gõ tác giả tên là “Ba con cá”, đến thúc giục cô cũng lười, sớm hay muộn cũng có một ngày bắt con bồ câu này hầm canh uống.
Nội tâm cô chửi thề, ngoài mặt vẫn có lệ cho cô ấy hai hạt trân châu.
Cô lướt Weibo, chưa hề nhận ra được bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào. mãi cho đến khi anh cướp di động từ trong tay cô đi, bỏ vào túi áo của mình, còn chống lên thủy tinh, nhướng mày nhìn cô, cô mới ý thức được bản thân vừa vặn bị tóm gọn.
“Em sai rồi!” Năng lực giả khóc của cô luôn cao, chớp chớp đôi mắt thôi vành mắt đã đỏ ửng.
“Lúc nói lời xin lỗi phải lộ bầu ngực ra.” Anh ngả ngớn đánh giá cô trên dưới.
“Sở Bỉnh Văn? Anh phát…” Điên cái gì. Không đợi cô nói ra từ cuối cùng, Sở Bỉnh Văn đã gần sát lỗ tai cô, liếm liếm vành tai cô.
“Anh cho em cơ hội xin lỗi, tiểu thư quản gia.”
Ánh mắt anh nhìn cô cũng đủ khiến cô hoảng loạn. Cô đang lau chẳng qua chỉ là cửa sổ thủy tinh ngăn cách ban công và trong phòng, nếu như anh muốn ở chỗ nào làm chút gì đó, chỉ cần người ở ban công tòa đối diện mở lớn, nhất định sẽ nhìn thấy.
Cô đưa lưng về phía cửa kính, đối mặt với anh, từng chút một vén váy liền áo lên, động tác của cô rất chậm, hai má cũng đỏ ửng.
Anh không nóng vội, lẳng lặng mà nhìn cô vén váy. Khoảng cách rất gần, có thể nhìn rõ vẻ mặt cô. Cô cắn môi, nhắm mắt lại, giống như nhân vật anh hùng đang nói “Lets it go.”
Anh nhịn cười, nhìn cô vén váy lên cao nhất, giọng cô run run, “Được, được chưa?”
Áo lót cùng màu trắng tinh khôi hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, viền ren hoa, nơ bướm màu hồng, khẳng định đang nhắc nhở anh, tuổi cô và sự thuần khiết của cô theo một ý nghĩa nào đó.
Điều này khiến thú tính của anh càng lớn thêm, tiếng anh khàn khàn, “Cởi áo lót ra, anh muốn xem toàn bộ đôi thỏ trắng của em.”
Lông mi cô run nhè nhẹ, cởi móc áo lót, vén áo lót cùng váy lên.
Quả anh đào đỏ thắm bị không khí lạnh tràn đầy thành thạo tùy ý trêu chọc, lập tức dựng đứng lên.
Cô càng thêm khó chịu, đôi mắt cũng không dám mở to, cô không biết Sở Bỉnh Văn đang quan sát cô thế nào. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, anh nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Qua đây, nằm lên sofa, nâng mông lên.”
Theo lời anh nói cô mở mắt, dựa theo ánh mắt anh mà nhìn qua, là sofa đơn cách cô mấy bước chân xa, nếu như cô nằm bò sẽ đối mặt với cửa kính.
Cô đã nhập cuộc rồi, cảm thấy bản thân đuối lý, nghe lời mà nằm bò trên sofa, nhếch mông trơn mịn lên, quần áo cũng vẫn luôn dùng hai tay cố định trên bầu ngực.
Sở Bỉnh Văn vẫn luôn rất tò mò cô có biết động tác của mình có bao nhiêu sắc tình, có bao nhiêu hạ lưu không. Bất kỳ người đàn ông nào đứng trước mặt cô, đều sẽ không tự chủ được hơn anh.
Dang người cô rất tốt, vẫn luôn mang theo một chút đẫy đà đặc thù của tuổi trưởng thành. Bộ ngực cô dựng thẳng, cái mông trơn mịn, có hương vị phụ nữ đã trải qua tình dục, lại mang theo một chút ngây ngô thiếu nữ đặc trưng.
Bàn chân nhỏ của cô trắng nõn như trứng gà bóc, ngón chân đều rất đẹp, nhỏ nhỏ tròn trịa.
Động tác cô như là cố ý quyến rũ anh, lại không có phong thái tình dục cố ý trêu đùa lẳng lơ.
Anh lấy lại bình tĩnh đến gần cô, một tay đi xuống cách quần lót xoa nắn hạt trân châu, một tay khác đùa giỡn ở đầu v* cô.
“Tiểu thư quản gia lại có thể quyến rũ tôi như vậy, có phải huy*t nhỏ d*m đãng ngứa rồi không?” Sở Bỉnh Văn vừa hôn một bên vành tai cô vừa nói ra câu từ hạ lưu.
“Huhu… Tiên sinh…” Trong sự nức nở của Lý Cẩn Du chưa tiếng thở dốc yêu kiều, “Em không có… Tiên sinh…”
“Không có sao?” Ngón tay Sở Bỉnh Văn luồn vào trong quần lót cô, “Nhưng em ướt hết rồi.”
“Tiên sinh… Ahhh… Chúng em không cung cấp loại dịch vụ này…” Tay Lý Cẩn Du đi xuống che lại, muốn ngăn cản anh, “Xin anh… Dừng tay…”
Sở Bỉnh Văn thấy cô muốn diễn trò, cũng không gấp gáp, tiếp cô diễn tiếp cốt truyện.
“Nhưng tiểu thư quản gia, em vén váy lên lộ đôi thỏ ngọc cho tôi xem, lại còn ở nhà tôi nằm trên sofa bày ra loại tư thế d*m đãng này, còn không phải muốn bị chơi sao?”
Ngón tay Sở Bỉnh Văn thăm dò đi vào bên trong cô, trước nay cô đều như làm bằng nước, d*m thủy giống như chảy không hết, không ngừng bị ngón tay anh kéo ra.
“Em không phải… Aaaa… Đừng chạm vào nơi đó.”
Anh đã không thể quen thuộc hơn nữa với mật huy*t của cô, ngón tay tìm đến nơi mẫn cảm kia, không ngừng đâm vào rút ra cọ xát lên.
“Sao nào, tiểu thư quản gia, không giả bộ liệt nữ trinh tiết nữa, bắt đầu muốn bị chơi?” Anh cũng tiến vào nhân vật, không lựa lời nói vũ nhục cô.
Mỗi một câu anh nói, hoa huy*t cô sẽ nhạy cảm mà co rút lại một chút, cô thích thế nào anh còn rõ ràng hơn cả cô.
“Em không phải… Ahhh… Đừng… Cầu xin anh… Tha cho em…”
Hoa huy*t của cô không chịu khống chế mà co rút lại, không có tiền đồ mà không muốn ngón tay anh rời đi dù chỉ một giây, vách th*t mềm mại trong hoa huy*t vây lấy ngón tay anh.
“Không muốn bị đâm?” Sở Bỉnh Văn rút ngón tay ra, lời nào mang theo ý cười không biết đến từ đâu.
“Không muốn… Cầu xin anh… Chỉ cần không… Em làm gì cũng được…”
Ngoài miệng Lý Cẩn Du nói lời kịch, nhưng lại cảm thấy trong huy*t nhỏ một trận hư không.
“Được thôi.” Sở Bỉnh Văn giống như đã sớm chờ cô ở đấy, “Trong vòng 10 phút giúp tôi khẩu giao bắn ra, tôi sẽ không chơi huy*t nhỏ của em, thế nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");