(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Cẩn Du ngây ngốc tại chỗ, cô có từng nghĩ tới gặp phải người quen, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng lại có thể là Triệu Nguyên Kiệt.
Triệu Nguyên Kiệt khóa chặt ánh mắt lên gương mặt cô, cô sợ bị Triệu Nguyên Kiệt nhìn ra manh mối gì đó, gương mặt chôn ở trong ngực Sở Bỉnh Văn.
“Cái gì?” Sở Bỉnh Văn nâng cằm cô lên, cố ý xem xét kỹ trên dưới một lượt, “Nhưng cô ấy mới vừa về nước, ngay cả tiếng phổ thông cũng trao đổi chưa thạo, người lại xấu hổ, sao có thể chứ?”
“Bạn gái của thầy Sở là du học sinh?” Triệu Nguyên Kiệt cũng nghi ngờ mình đã nhìn lầm, nữ sinh này trang điểm thời thượng, quả thực không giống như người cậu ta có thể quen biết.
“Đúng vậy, việc học của cô ấy bận rộn, công việc của tôi cũng bận, thường xuyên không thấy mặt, vất vả lắm Tết lần này cô ấy mới có thời gian trở về, tôi dẫn cô ấy đi xung quanh dạo chơi.” Tay Sở Bỉnh Văn ôm cô sát lại vào ngực một chút, đồng thời xoa loạn tóc cô.
“Hóa ra là như vậy, chẳng trách chưa từng thấy bạn gái của thầy Sở.” Triệu Nguyên Kiệt cảm thấy bản thân được trực tiếp thấy tin, hóa ra Sở
Bỉnh Văn có bạn gái, còn là du học sinh. Tin tức này cũng không phải ai cũng có thể kiếm được, cậu ta có thể khoe khoang với bạn học.
“Bảo bối, đừng thẹn thùng, chào hỏi đi, đây là học sinh của anh.” Sở Bỉnh Văn đẩy cô lên phía trước.
“Hi, pleased to meet you, Christopher told me about you all.” Lý Cẩn Du cúi đầu, lưu loát tung ra một tràng tiếng Anh.
“Helloen” Triệu Nguyên Kiệt buồn rầu mà gãi gãi đầu, “Thầy Sở, thầy nói với cô ấy tiếng Anh của em rất không tốt, cũng rất vui khi được làm quen với cô ấy… Được không ạ?”
Tiếng Anh của Triệu Nguyên Kiệt vốn không tốt, cậu ta lại cho rằng Lý Cẩn Du là du học sinh sinh sống ở nước ngoài một thời gian dài… Tiếng anh không tốt cộng thêm căng thẳng, căn bản không nói được một câu tiếng Anh nên hồn.
Sở Bỉnh Văn bảo cô đưa tai qua, giống như muốn phiên dịch cho cô vậy.
“Huy*t nhỏ d*m đãng có phải ngứa rồi không?” Sở Bỉnh Văn nghiêm chỉnh thì thầm.
Đôi mắt rũ xuống của Lý Cẩn Du đột nhiên trừng lớn nhìn anh. “Anh muốn làm gì?” Cô không dám lớn tiếng nói chuyện.
Sở Bỉnh Văn không trả lời cô, ôm lấy bả vai cô cười nói với Triệu Nguyên Kiệt, “Cô ấy nói đã biết, sang năm là thi đại học rồi, cậu phải học hành chăm chỉ.”
Sở Bỉnh Văn vừa dứt lời, cầm điều khiển trứng rung trong túi đẩy đến mức lớn nhất.
“Em sẽ! Tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của thầy cô*!” Trong mắt Triệu Nguyên Kiệt lóe lên ánh sáng lấp lánh.
*Từ cô ở đây bản Hán Việt là sư nương, ý chỉ vợ của thầy giáo mình.
Lý Cẩn Du không rảnh bận tâm Triệu Nguyên Kiệt, cô nắm chặt quần áo Sở Bỉnh Văn, đã đứng không vững lắm rồi.
“Cô ấy nghe được cậu gọi là cô, xấu hổ rồi.” Sở Bỉnh Văn ôm lấy eo cô, xoa tóc cô, “Ban nãy vừa cãi nhau với tôi.”
“Em không làm phiền nữa.” Triệu Nguyên Kiệt giống như ra dáng người lớn vậy nháy mắt với anh, “Ài, cũng không biết mẹ em đã đi dạo đến nơi nào rồi…”
Sở Bỉnh Văn nhìn theo cậu ta rời đi, chờ Triệu Nguyên Kiệt đã không còn bóng dáng, anh mới cúi đầu nhìn cô.
Cô cố gắng kìm nén tiếng rên bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát ra khỏi miệng, cầu xin nhìn anh.
“Tắt đi… Xin anh đấy.”
Sở Bỉnh Văn mút nhẹ trên môi cô, “Anh không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, bảo bối.”
“Cái gì cũng được… Cái gì em cũng đáp ứng anh… Cầu xin anh đấy, tắt đi…”
Lý Cẩn Du mang theo tiếng khóc nức nở, hôm nay cô đã cao trào hai lần rồi, bây giờ hoa huy*t cực kỳ mẫn cảm. Trứng rung vừa khởi động, d*m thủy của cô không ngăn được mà chảy xuống.
“Được, nhớ kỹ lời em nói.” Sở Bỉnh Văn chỉnh điều khiển từ xa của trứng rung về mức thấp nhất.
Lý Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, trước bàn dân thiên hạ, nếu cô thật sự cao trào ra… Cô không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy. Mặc dù là thế, nhưng cô cũng không cảm thấy Sở Bỉnh Văn sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Sở Bỉnh Văn là loại người có thù tất báo, cũng không biết đang tính toán điều gì. Cô thử thăm dò nói bóng nói gió hỏi, nhưng miệng anh chặt thật sự, không gõ ra được bất cứ cái gì.
Anh chỉ như bình thường dẫn cô dạo quanh trung tâm thương mại, giống như một vị bạn trai rộng rãi hào phóng.
Cô càng mua càng chột dạ, trong lòng không rõ ngọn nguồn, nơm nớp lo sợ ngay cả mua sắm cũng không có tâm tư. Cô liếc trộm Sở Bỉnh Văn, ngược lại mặt anh thật sự thản nhiên.
Thậm chí hai người đi xem phim, thời gian hai tiếng đồng hồ, ở trong rạp chiếu phim đen kịt cũng không có động tay động chân gì với cô. Cuối cùng cô cảm thấy hôm nay anh sẽ không làm khó cô, thả lỏng tâm trạng.
Hai người xem xong phim đi ra đã rất muộn rồi, đám người lục tục tản ra, trung tâm thương mại đêm khuya vắng vẻ hơn buổi chiều rất nhiều.
Sở Bỉnh Văn ôm lấy bải vai cô, dẫn theo cô trực tiếp đi đến một nơi nào đó,
Trong lòng Lý Cẩn Du kinh ngạc, không nói nhiều. Mãi cho đến khi cô đứng ở cửa hàng đồ chơi người lớn tự động*.
*Ở đây sẽ có các máy bán tự động như máy bán nước ở Việt Nam, trả tiền nhả đồ, nhưng đồ này là đồ chơi người lớn.
“Ngoan, tự mình đi vào, mua một gậy rung, mua thêm một dương v*t giả nữa.” Sở Bỉnh Văn dịu dàng cười, đặt tiền ở trong tay cô, “Kích cỡ của anh là được rồi.”
“Anh…!” Lời của Lý Cẩn Du còn chưa nói ra khỏi miệng, trứng rung trong tiểu huy*t của cô đã bắt đầu rung lên, không ngừng động vào chỗ mẫn cảm kia của cô.
Anh lấy di động trong túi cô ra, gọi điện thoại vào số mình. Nói cho cô biết rằng không được ngắt, tiếp đó quay đầu bước đi.
Lý Cẩn Di đeo tai nghe, thấy bộ dáng anh không có bất kỳ chỗ thương lượng nào, chỉ đành căng da đầu đẩy cửa tiến vào.
Ánh đèn trong cửa hàng đồ chơi người lớn tự động lờ mờ ám muội chiếu trên mặt đất, cô không nghĩ tới muộn thế này rồi mà trong cửa hàng còn có người, hai ba người đàn ông đang dùng ánh mắt khác thường lại mờ ám nhìn cô.
Cô đi đến trước máy bán đồ tự động, tìm kiếm hai đồ mà Sở Bỉnh Văn dặn dò. Trứng rung không ngừng kích thích hoa huy*t, Lý Cẩn Du không nhịn được mà thấp giọng thở dốc, d*m thủy đều muốn thuận theo bắp đùi cô chảy xuống mặt đất.
Không gian khép kín vốn yên tĩnh, cô gái đỏ mặt cùng tiếng thở dốc khe khẽ khiến ba người đàn ông không tự chủ được chú ý đến cô gái, ánh mắt bọn họ không hề e dè mà đánh giá cô.
Lý Cẩn Du run rẩy nhét tiền mặt vào, ấn xuống nút gậy rung và dương v*t giả, ôm lấy đồ, ngay cả tiền thừa cũng không cầm đã muốn rời đi.
“Em gái, đừng vội đi thế.” Một người đàn ông cường tráng với hình xăm trên vai trái cản cô.
Anh ta nhìn đồ trong ngực cô, “Ồ, gậy rung, còn có dương v*t giả lớn như vậy. Em gái nhỏ thật biết chơi đấy, có muốn chú giúp em chút không?”
“Cút đi.” Mặt ngoài cô không chút gợn sóng, khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cuống lên. Sở Bỉnh Văn bên kia không có một chút âm thanh nào, cô không biết Sở Bỉnh Văn có nghe thấy động tĩnh bên này không.
“Có phải bên dưới em gái nhỏ nhét cái gì hay không, thở dốc d*m đãng như vậy?” Một người đàn ông dáng người hơi gầy ốm lại gần đây.
Trong lòng Lý Cẩn Du biết không ổn, muốn ra cửa chạy trốn, không ngờ người đàn ông cường tráng kia dùng tay nắm chặt lấy cánh tay cô.
Lúc này cô mới cảm nhận sâu sắc được sức lực nam nữ chênh lệch, nhìn qua anh ta rất nhẹ nhàng bắt lấy cô, cô dùng hết toàn lực cũng không thoát được, càng chưa nói đến vật kia ở trong tiểu huy*t còn đang không ngừng kích thích chỗ kia của cô, cô vốn đang run chân bây giờ càng thêm không thể động đậy.
Người còn lại kia cũng đang dùng ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào cô, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, tiếng cửa mở đóng rơi vào trong tai cô, Lý Cẩn Du được kéo vào lồng ngực quen thuộc, cô có thể phân biệt rõ ràng mùi hương trên người anh.
Cô lập tức yên lòng, an tâm hơn rất nhiều. Cô mở hai mắt ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Sở Bỉnh Văn.
Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Sở Bỉnh Văn càng sâu hơn bất cứ lần nào cô từng thấy. Giống như sư tử mạnh mẽ trên đồng cỏ, gầm lên một tiếng ra oai.
“Các người biết nhau?” Âm thanh nói chuyện của vị cường tráng kia yếu đi.
Sở Bỉnh Văn hơi híp mắt âm trầm nhìn về phía người đàn ông kia, trong mắt anh tràn ngập tơ máu đỏ, trong ánh mắt bình tĩnh tàn nhẫn, qua một lúc lâu anh mới kéo nhẹ khóe miệng, “Cút.”
“Hóa ra là đã có chủ, không thú vị.” Người đàn ông cường tráng kia lẩm bẩm rời đi, người hai người khác cũng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một trước một sau rời đi.
Chờ lúc Sở Bỉnh Văn lại cúi đầu nhìn cô thì cô đã sớm khóc không thành tiếng. Anh ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô, nắm đấm nhỏ của cô không quan tâm gì hết đánh lên cơ thể anh.
“Tên khốn nhà anh!” Lý Cẩn Du nức nở mắng anh.
“Đúng vậy, anh là tên khốn. Bảo bối của tên khốn chịu uất ức rồi, xin lỗi em.” Ngón tay của Sở Bỉnh Văn giúp cô lau nước mắt.
“Sở Bỉnh Văn, anh cũng cút đi cho em.” Lý Cẩn Du lấy chân đá anh.
Sở Bỉnh Văn đỡ lấy cổ chân cô, khẽ hôn lên trên mu bàn chân của cô.
“Không cút, anh cút rồi ai giúp huy*t nhỏ d*m đãng của Cẩn Du trị ngứa.” Sở Bỉnh Văn bế ngang cô lên.
“Anh biết gần đây có một góc chết máy giám sát.” Anh đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi cô.
Cô bị đặt ở bên trong bên cạnh cửa một lối đi an toàn, anh vén váy cô lên, cởi quần lót ướt đẫm, từng chút một kéo trứng rung đang chạy ù ù ra.
“Chậc, ướt đẫm rồi.” Sở Bỉnh Văn trứng rung đi, bỏ vào trong túi.
“Ahhhh …!” Trứng rung bị kéo ra như vậy, mỗi một tấc thịt mềm của cô đều bị trứng rung kích thích đến, không ngờ kế tiếp đột nhiên mất đi nơi tạo khoái cảm, Lý Cẩn Du bất mãn nhỏ giọng rên rỉ.
Sở Bỉnh Văn cười khẽ, quỳ một gối xuống đất, đầu lưỡi liếm lên hạt trân châu cô. Hạt đậu nhỏ của cô sớm đã sưng lớn, anh chạm nhẹ vào cô đã nhạy cảm mà phát run.
“A ahh… Đừng liếm như vậy… Đang bên ngoài mà…” Tay Lý Cẩn Du đẩy đầu anh ra ngoài, đôi tay lại bị một tay anh đè lại.
Cô cảm nhận được hạt trân châu được đầu lưỡi Sở Bỉnh Văn liếm láp, đầu lưỡi anh trái phải trêu đùa dục vọng cô, đôi chân cô không kiềm chế được run rẩy.
Anh không biết thỏa mãn mà chậm rãi ấn xuống, đầu lưỡi xâm nhập vào hoa huy*t cô. Khoái cảm ập tới rất mãnh liệt, cô lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, sắp đứng không thẳng được.
Tay Sở Bỉnh Văn hướng lên trên tìm kiếm, hai tay xoa bóp đầu v* cô. Hai nơi mẫn cảm khó chống cự nhất của cô bị anh chiếm cứ, đại não cô đành phải nghe lời mà hoàn toàn sa vào trong tình dục.
“Sướng quá… Aaa… Huy*t nhỏ d*m đãng thật thoải mái…” Lý Cẩn Du thỏa mãn rên rỉ, tay cô không còn sức lực chống cự, ngược lại hận không thể ôm lấy đầu anh để anh càng sâu thêm một chút.
Đầu lưỡi của anh liếm láp vách trong của cô, tiếp đó ra ra vào vào bắt chước động tác làm tình. Cô không quan tâm ai nữa rên rỉ yêu kiều cùng d*m thủy liên tục không ngừng càng thêm kích thích động tác của anh, anh liếm láp càng lúc càng nhanh.
“A a ahhh… Thầy Sở… Em không được… Huhu… Em sắp cao trào…” Lý Cẩn Du kéo căng ngón chân, cô rên rỉ đạt cao trào, khoái cảm từ mắt cá chân lên thắng đại não, một trận tê dại trải khắp toàn thân.
Sở Bỉnh Văn đứng lên ôm lấy eo cô, hôn lên đôi môi tươi đẹp của cô.
“Anh sẽ không bao giờ để em trải qua chuyện như ở cửa hàng đồ chơi người lớn tự động nữa, anh thề.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");