(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Cẩn Du cảm nhận được vật nóng rực của anh từ từ dựng thẳng, hướng về phía bắp đùi cô.
Anh kéo chăn, nhân tiện ôm lấy cô, đặt cô trước ngực.
Cô đột nhiên không nhìn thấy gì hết, phía trước hai mắt tối om, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt, thính giác nhanh nhạy hơn rất nhiều, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của anh.
Nhịp tim của anh đang biến hóa rất nhanh, nhịp tim của cô cũng vậy. Trái tim cô như đang đập theo nhịp của anh.
“Không sao, cô ấy đang cáu kỉnh với cháu.” Sở Bỉnh Văn đột nhiên nói một câu như vậy, một bàn tay áp chặt lên ngực cô.
“Tuổi trẻ thật là tốt nha.” Bà lão cười tủm tỉm nhìn Sở Bỉnh Văn và cô gái đang nằm im trong chăn giống như tức giận kia, “Bà năm đó, thường xuyên cãi nhau với ông nhà. Ồn ào mãi ông ấy ép bà hôn môi nên không ầm ĩ được nữa. Cháu phải nhường con bé nhiều một chút, con gái mà…”
Bà lão đi đến gần Sở Bỉnh Văn, “Bà phải về chăm sóc ông nhà rồi, chân ông ấy không tiện, bà phải trở về nấu cơm đây, ông ấy yêu nhất món thịt bò hầm khoai tây bà làm, thịt bò phải hầm mềm… Ai da, Sở tiên sinh, có thể nhờ cậy cháu chăm sóc Tử Duệ nhà chúng ta một chút không?”
Sở Bỉnh Văn nhìn đứa trẻ đã ngủ say, gật đầu.
“Có muốn bà tắt đèn một chút không? Bà thấy Sở tiên sinh cũng mệt mỏi, ngủ sớm một chút… Truyền nước không cần gấp gáp, làm phiền em gái cháu nhìn kỹ là được, để Sở tiên sinh ngủ thêm một lát sẽ rất nhanh thôi…”
Sở Bỉnh Văn nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, phòng bệnh rơi vào bóng đêm.
Bà lão lẩm bẩm chốc lát nữa xem mua thức ăn gì đó, khẽ ngâm nga hát rời đi.
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng bà lão nữa, Sở Bỉnh Văn mới buông Lý Cẩn Du ra.
Nhìn qua Lý Cẩn Du rất chật vật, mặt bị khó chịu đến đỏ bừng, tóc cũng lộn xộn, ngay cả áo váy cũng nhăn lại.
“Đang ở bệnh viện đấy, Sở Bỉnh Văn.” Lý Cẩn Du xốc chăn lên, ngồi ở trên người anh, vừa sửa sang lại quần áo vừa cảnh cáo nói.
“Gọi thầy.”
Anh hôn lên môi cô, không nói lời nào cạy mở răng cô. Hơi thiếu oxy, lại bị mùi hương dễ ngửi trên người Sở Bỉnh Văn xâm nhập, cơ thể cô mềm nhũn, tùy ý để Sở Bỉnh Văn giở trò.
Đầu lưỡi anh thâm nhập vào trong miệng cô, không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc nào, đầu lưỡi mềm mại của cô khẽ rút về phía sau, nhưng lại bị Sở Bỉnh Văn khiêu khích, bị bắt cùng anh triền miên.
Lý Cẩn Du bị hôn đến chóng mắt mơ hồ, cố gắng chống đỡ ngồi dậy muốn tránh thoát, tay anh lại nhẹ nhàng mà chầm chậm mang theo lực đè lên gáy cô.
“Không được trốn.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cô đã thích ứng với bóng tối, anh nhìn thấy trong mắt anh chỉ còn lại ngọn lửa tình dục hừng hực, anh cũng không có quá nhiều biểu cảm, anh chỉ nhìn cô.
Giống như lúc trước, anh chỉ nhìn cô.
Hai mắt đen nhánh của Sở Bỉnh Văn, không hề che giấu cảm giác áp bức và dục vọng chiếm đoạt.
Bây giờ anh muốn cô.
“Anh còn bệnh…” Lý Cẩn Du quả thực lo lắng cho thân thể anh, cô nhìn về bên cạnh, trên một tay anh còn đang truyền dịch.
“Để nó phía trước, anh vẫn có thể.” Sở Bỉnh Văn chỉnh tốc độ truyền dịch về chậm nhất, ngón tay tiến vào trong quần lót viền hoa màu hồng của cô.
Cô ướt rất nhanh, ngón tay anh dính đầy d*m thủy của cô. “Ưm… Đáng ghét…”
Tay anh cọ xát chỗ nhạy cảm nhất ở huy*t nhỏ cô, ngón tay anh cũng đủ dài, cực kỳ thuận tiện trắng trợn “làm” trong huy*t nhỏ.
“Không đủ… Đừng… Ngón tay… Không đủ…”
Hoa huy*t của Lý Cẩn Du đã sớm ngập nước, nước theo ngón tay anh ra ngoài có thể kéo thành sợi chỉ mảnh. Hai má cô vì tình dục mà đỏ ửng, lý trí còn sót lại bị dục hỏa đốt cháy hầu như không còn.
“Không đủ sao?”
Ngón tay anh theo eo cô hướng lên trên, cởi áo lót của cô. Hai đầu v* nhỏ đỏ thắm đã sớm đứng thẳng, ngón tay anh chậm rãi vẽ vòng quanh đầu v* cô, khoái cảm tê dại hiện lên trong lòng Lý Cẩn Du, cả người cô đều bị dục vọng chiếm giữ.
“Muốn cái gì, nói cho thầy biết?”
Hô hấp của cô hỗn loạn, huy*t nhỏ trống rỗng, cô tự mình cọ xát vào vật nam tính anh.
“Muốn côn th*t lớn của thầy…”
Lý Cẩn Du đã sớm quên cái gì mà đạo đức, liêm sỉ, lễ tiết lên chín tầng mây.
Cô chỉ muốn Sở Bỉnh Văn sớm cắm vào, được anh lấp đầy…
“Tiểu Cẩn Du của chúng ta phải học được tự túc là hạnh phúc mới phải.”
Lý Cẩn Du được chấp thuận, vội vàng kéo quần anh xuống, quần áo bệnh nhân cực kỳ lỏng lẻo, cô không cần tốn chút sức nào. Đỡ lấy cự vật của anh, Lý Cẩn Du ngồi xuống từng chút một.
Rốt cuộc hoa huy*t cũng được lấp đầy, Lý Cẩn Du phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“Tự mình động.” Anh hợp lý nhìn cô.
Cô chẳng quan tâm tới cái gì mà xấu hổ, vẹn vẹo eo trước sau, tự mình tìm đến chỗ thịt non mẫn cảm kia. Cô vừa hưng phấn lại sợ hãi, nếu có bác sĩ hay y tá tiến vào, bọn họ sẽ vừa vặn bắt được.
“Sao chị lại ngồi ở trên người chú?”
Bên tai cô đột nhiên truyền đến âm thanh non nớt, cô bỗng quay đầu, thấy cậu nhóc kia trừng lớn mắt nhìn cô.
Cô ngừng động tác, có ý che giấu, Sở Bỉnh Văn lại không buông tha cho cô, mạnh mẽ đâm chọc về phía trước.
“Không… Đừng…”
Cô biết chỗ hai người giao h.ợp có chăn che giấu, giường cũng có vòng bảo vệ, váy cũng ở trên người cô, cậu nhóc này không chắc thấy được động tác của hai người.
Nhưng cô cảm thấy thẹn tới đỉnh điểm, hơn nữa, mỗi một lần đạm chạm của anh đều kích thích chỗ mẫn cảm nhất của cô, nói chuyện cũng ấp úng.
“Chú đang làm tình với chị.”
Không biết có phải Sở Bỉnh Văn bất mãn vì bị xưng hô là chú hay không, lại không hề che giấu nói ra lời này.
“Sở Bỉnh Văn…!”
Lý Cẩn Du nhíu mày trừng anh, Sở Bỉnh Văn không nhanh không chậm luồn tay vào áo váy của cô xoa nắn đầu v*, dùng gậy th*t đâm vào chỗ kia của cô, cô lập tức không còn sức lực.
“Làm tình là cái gì vậy ạ?” Đôi mắt cậu nhóc lấp lánh, tò mò nắm lấy vòng bảo vệ ở mép giường.
Cũng không biết có người đang nhìn khiến cô càng thêm hưng phấn, hay là động tác của Sở Bỉnh Văn quá thuần thục, khoái cảm liên tục tăng lên khiến cô sắp ra.
“Làm tình là chuyện làm chị gái thoải mái.”
Sở Bỉnh Văn cười trả lời, anh ấn đùi cô, khiến cô ngồi càng sâu. Huy*t nhỏ của Lý Cẩn Du càng co bóp càng chặt khít, d*m thủy chảy ra vì động tác của Sở Bỉnh Văn văng ra ngoài.
“A ahhh… Thầy Sở…”
Cô thất thần mà kêu thành tiếng mềm mại, thậm chí khóe mắt còn ra nước mắt. Cô không tự chủ được mà động trước sau, hoa huy*t co rút mãnh liệt, mạnh mẽ ép Sở Bỉnh Văn cũng bắn ra.
Tinh d*ch và d*m thủy hòa lẫn chảy ra từ trong huy*t nhỏ, cô không còn sức lực ghé vào lồng ngực Sở Bỉnh Văn, tùy ý để anh giúp cô làm công việc dọn dẹp.
“Có phải chú bắt nạt chị không?” Cậu nhóc cau mày, cậu không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy chị gái kêu rất thảm.
“Không, chị gái sảng khoái đấy.” Sở Bỉnh Văn thuận miệng đáp.
“Sở Bỉnh Văn!” Lý Cẩn Du vừa xấu hổ lại tức giận, nắm tay nhỏ liên tiếp đấm lên bả vai anh.
“Đau đau đau, đánh vào bình truyền dịch đấy.” Sở Bỉnh Văn nửa thật nửa giả nháy mắt.
Lý Cẩn Du liếc mắt nhìn bình truyền dịch, xoay người xuống giường, nhấc quần lót màu hồng lên, buộc tóc, tư thế hiên ngang ấn chuông đầu giường.
“Làm phiền ngài, đổi thuốc!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");