(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách lần trước Lý Cẩn Du cả gan làm loạn lộ ngực đã qua gần một tháng, trong khoảng thời gian này Lý Cẩn Du đều cực kỳ vững vàng duy
trì hình tượng học sinh ngoan của mình.
Cho dù có ít lần không cẩn thận tiếp xúc chân tay với thầy giáo, cũng đều là không gãi đúng chỗ ngứa.
Lý Cẩn Du càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, cô đã từng hưởng thụ bữa tiệc lớn thịnh soạn như vậy, cô nhớ rõ lúc ấy bên tai là tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của thầy giáo, dục vọng dựng thẳng giống như đang lấy lòng cô.
Mà một tháng này, mỗi ngày cô chỉ đụng được mấy món rau dưa cháo trắng, cũng sắp thành hòa thượng rồi.
Ăn ngon bén mùi, cô không tự chủ được mà mưu đồ vạch ra kế hoạch tiếp theo.
Sẽ đau, nguy hiểm không nhỏ, tỷ suất lợi nhuận đầu tư lại cực cao. Lý Cẩn Du cân nhắc, cảm thấy cực kỳ có lời.
Ngày giao mùa lúc nào cũng khiến người ta kinh sợ bất ngờ, rõ ràng hôm qua mặt trời còn lên cao, gió lạnh hôm nay lại thổi khiến người ta run rẩy hai chân.
Lý Cẩn Du tự thấy khả năng cơ thể mình chịu đựng được. Lúc cô ra ngoài gió còn không lớn thế này, cô mặc quần áo mùa hè chỉ cảm thấy mát mẻ. Đợi đến khi tới trường học, hai chân cô đang run như cầy sấy.
Lý Cẩn Du hối hận không lấy thêm một cái áo khoác. Lúc cô lên tầng thấy Sở Bỉnh Văn, quấn rất chặt.
Mỗi ngày Sở Bỉnh Văn đều có thói quen xem dự báo thời tiết, trước khi ra cửa mặc thêm một cái áo len mỏng. Vốn dĩ anh còn mang thêm một cái áo khoác nhưng vào trong lại cởi ra.
Một tay anh cầm túi công văn, áo khoác ngay ngắn nằm trên cách tay còn lại của anh.
Rõ ràng Sở Bỉnh Văn không nhìn thấy Lý Cẩn Du, anh đang nửa đùa nửa nghiêm túc giao lưu kinh nghiệm quản lý lớp với đồng nghiệp.
Từ trước đến nay Sở Bỉnh Văn đều nói năng cẩn trọng với học sinh, với đồng nghiệp lại không keo kiệt mà bộc lộ nét hài hước dí dỏm, hai người nói tới chuyện gì đó, cười lớn.
Tiếng cười của Sở Bỉnh Văn vô cùng sảng khoái, Lý Cẩn Du thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày. Tiếng cười kia thật sự chói tai, liên tục xoay
quanh trong đầu cô.
Mãi đến khi vào học, cô vẫn thất thần, bị giáo viên nhắc nhở hai lần.
Sở Bỉnh Văn thật sự đáng ghét, anh chưa bao giờ cười như vậy với học sinh, đặc biệt là cô, Sở Bỉnh Văn chưa từng cười như vậy với cô.
Sở Bỉnh Văn vẫn luôn làm theo việc chung, không mặn không nhạt, chỉ ra vẻ đạo mạo mỉm cười lịch sự.
Duy nhất lần có một chút nhân tính dường như là hôm khai giảng, cả khuôn mặt không có biểu cảm khoa trương, nhưng nét mặt lại khiến người khác cảm thấy bị giễu cợt.
Điều này càng khiến cô có một cảm nhận bị người khác từ trên cao nhìn xuống. Lý Cẩn Du rất không vui, rõ ràng ngày đó Sở Bỉnh Văn cứng nhanh như vậy, bây giờ còn cố ra vẻ cái gì.
Lý Cẩn Du biết ý nghĩ của mình bây giờ rất ấu trĩ, cũng ý thức được bản thân đang giận dỗi. Cho dù như thế, cô cũng mặc kệ. Con gái ở độ tuổi này bộc lộ cảm xúc không theo bất cứ logic nào hết.
Cô gấp gáp không chờ nổi muốn tiến hành kế hoạch mới.
Tiết thứ hai chính là tiết Ngữ văn, cô vào học mà không tập trung, Sở Bỉnh Văn để ý thấy.
Anh nhíu mày, nghĩ tầm tối hôm qua có phải là cô tự an ủi mình quá muộn, cho nên ngủ không đủ giấc.
Tuy rằng da mặt Lý Cẩn Du dày thật, nhưng nếu như cô biết được nội tâm Sở Bỉnh Văn nghĩ vậy, chắc chắn cũng sẽ tức giận đến hai má phồng lên, ửng đỏ.
Chuông tan học không reo, Sở Bỉnh Văn nhìn thời gian đã đến giờ thì nói tan học. Lý Cẩn Du luôn cảm thấy đây là sách lược của trường học, để giáo viên cũng có lý do chính đáng khi dạy quá giờ.
Sở Bỉnh Văn chưa bao giờ dạy quá giờ, anh rất tự tin với cách sắp xếp chương trình học của mình, 45 phút là đủ rồi.
Anh vừa thu dọn xong tài liệu giảng dạy, Lý Cẩn Du gọi anh lại. “Thầy Sở, thầy có thể xem cho em đề này không?”
Sở Bỉnh Văn không ngờ Lý Cẩn Du trên lớp không tập trung, hết giờ học lại tích cực hăng hái.
Anh luôn kiên nhẫn với những học sinh tràn đầy lòng hiếu học, cầm lấy tờ bài tập.
Đây là câu hỏi chọn nhiều đáp án về phần đọc hiểu thơ văn cổ, Lý Cẩn Du chỉ trả lời một đáp án.
“Em chọn A, ừm, A đúng. Nhưng vì sao B không đúng?” Sở Bỉnh Văn nghiêng đầu qua nhìn cô, trong ánh mắt không có sự tùy tiện. Anh thận trọng nhìn cô, giống như giáo viên đang nhìn học sinh.
Nhìn cô một cách bình thường.
Lý Cẩn Du cực kỳ muốn xé rách lớp mặt nạ dối trá của anh, khiến anh hoàn toàn bại lộ vẻ trần trụi, không chút che giấu.
Trong lòng cô vô cùng sốt ruột.
“B là miêu tả khía cạnh, không phải chính diện.” Lý Cẩn Du tém lại, mỉm cười kín đáo.
Khóe miệng Sở Bỉnh Văn cong lên, dáng vẻ tuổi trẻ chưa trải sự đời của cô thực sự giống như thật. Đi học đúng là không có đất dụng võ, nên đi học diễn viên mới phải.
Anh đang muốn nói câu lựa chọn tiếp theo, không ngờ Lý Cẩn Du cười giảo hoạt, anh còn chưa phản ứng kịp ý tứ của nụ cười này, cả người Lý Cẩn Du đã nghiêng về phía anh rồi ngã xuống.
Sở Bỉnh Văn phản xạ có điều kiện xoay người rất nhanh đỡ lấy cô, Lý Cẩn Du mềm nhũn nằm liệt trên người anh.
Học sinh trong phòng học nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ hoảng sợ, đều xúm lại đây.
Nhất là Lộ Gia Di, cô ấy hét lên một tiếng, từ hành lang lao vào lớp học, trừng lớn mắt.
“Chắc chắn là A Du lại không ăn sáng, bạn ấy bị tụt huyết áp!” Lộ Gia Di lập tức nghĩ đến triệu chứng của Lý Cẩn Du lúc vào học.
“Thầy biết rồi. Không sao đâu, tan học cả đi, thầy ôm bạn ấy đến phòng y tế.” Sở Bỉnh Văn bế ngang Lý Cẩn Du lên, cánh tay vòng qua ôm lấy đôi chân mềm mại của cô.
“Thầy Sở, để em đi cùng đi, em muốn… giúp A Du.” Giọng nói Lộ Gia Di mang theo vẻ nghẹn ngào, rất lo lắng cho Lý Cẩn Du.
“Hồ đồ. Em không còn tiết học nữa sao?” Sở Bỉnh Văn nói xong, đi về phía phòng y tế. Anh luôn nghiêm khắc, Lộ Gia Di không dám đi theo, gấp đến mức xoay vòng tại chỗ, cuối cùng thở dài, vẫn trở lại chỗ ngồi xuống.
Trong lòng Lý Cẩn Du giơ ngón cái tặng Lộ Gia Di, không hổ là bạn tốt của cô. Nhưng cô có đại sự phải làm, chỉ có thể làm khó Lộ Gia Di rồi.
Trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Sở Bỉnh văn nhẹ nhàng đặt Lý Cẩn Du vào tận phía trong cùng giường ngủ, sợ cô bị ánh nắng chiếu vào còn kéo rèm cửa sổ.
Trong phòng y tế ngoại trừ tiếng bước chân của Sở Bỉnh Văn thì cực kỳ yên tĩnh. Lý Cẩn Du đã sớm biết bác sĩ có thai hôm nay phải đi bệnh viện gần đây kiểm tra sức khỏe, không chút sợ hãi nằm ở trên giường.
“Alo, tôi là Sở Bỉnh Văn. Chờ lát nữa tiết học lớp 3 cậu dạy thay tôi một chút, ở đây tôi có một học sinh bị tụt huyết áp ngất xỉu.” Sở Bỉnh Văn rót nước cho Lý Cẩn Du, đổ thêm một lượng đường vừa đủ vào trong, sau đó ra khỏi phòng y tế, gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở bên ngoài, âm thanh như có như không truyền tới.
“A… thầy…” Một lát sau, Lý Cẩn Du mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Sở Bỉnh Văn nghe thấy âm thanh, đẩy cửa tiến vào phòng y tế. Cấm nước đường lên ngồi trước giường Lý Cẩn Du.
“Thầy ơi, em…” Đáy mắt Lý Cẩn Du rưng rưng, né tránh nhìn Sở Bỉnh Văn, nhìn qua tình hình của cô rất khó hiểu.
“Em bị tụt huyết áp ngất xỉu.” Sở Bỉnh Văn đưa nước cho cô, “Cần đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu ạ…” Hai tay Lý Cẩn Du cầm lấy cái cốc, hé miệng nhấp hai ngụm.
Buổi sáng hôm nay cô ăn một bát hoành thánh lớn, trên đường tới trường còn gặm thêm hai cái bánh rán, có thể choáng váng mới lạ.
Cô ép buộc bản thân uống hết một nửa ly nước đường này vào bụng, yếu đuối nằm ở trên giường.
“Thầy… Em muốn ngủ một lát.” Lý Cẩn Du không còn sức lực nào nói.
“Vậy em nghỉ ngơi trước đi.” Sở Bỉnh Văn lấy chăn rơi ra ngoài đắp kín cho cô, hình như muốn rời đi.
“Thầy, thầy có thể đừng đi không?” Lý Cẩn Du giữ chặt tay Sở Bỉnh Văn, nước mắt lưng tròng, “Ở một mình em sợ lắm.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");