(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giống với du lịch mùa thu bình thường, xe buýt chạy tới công viên giải trí.
Mở đầu vào công viên giải trí là một con hổ lớn hoạt hình há to miệng, trông ngốc ngốc, cực kỳ đáng yêu. Lý Cẩn Du lại thấy thế nào cũng không ngốc, nó nhìn giống như chim săn mồi đang há to miệng, muốn cắn nuốt cả cả xe bọn họ.
Trước khi xuống xe, Sở Bỉnh Văn lặng lẽ nắm tay cô. Nhỏ giọng bảo cô sau khi đi vào trong, chờ anh ở cửa WC cạnh tàu lượn siêu tốc.
Lý Cẩn Du trừng mắt nhìn anh, cũng nhỏ giọng hỏi “Dựa vào cái gì?”. Sở Bỉnh Văn cười cười, không nói chuyện, giống như chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn chờ anh ở cửa WC.
Lý Cẩn Du quả thật sẽ làm như vậy. Cô vừa mắng bản thân không có tiền đồ, vừa không có tiền đồ nhìn xung quanh.
Qua một lát, cô sắp chờ đến mất kiên nhẫn, Sở Bỉnh Văn mới khoan thai tới muộn.
Hai người giống như là trộm vào trong WC. Nhóm học sinh vừa mới đi vào công viên giải trí, không có ai sẽ đi về hướng WC. Trong WC yên tĩnh, Sở Bỉnh Văn nhìn chung quanh không có người, bước một bước dài đi vào WC nữ Lý Cẩn Du đang ở trong.
“Nếu như bị học sinh khác nhìn thấy, cuộc đời giáo viên của thầy cũng dừng lại tại đây luôn đấy.” Lý Cẩn Du mặt đầy khinh thường.
“Không sao, bắt được em, đáng lắm.”
Sở Bỉnh Văn nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô. Lý Cẩn Du không quá giãy giụa, cự nự nhắm mắt lại.
Sở Bỉnh Văn chú ý đến sự phối hợp của cô, mở mắt ra nhìn. Cô đỏ mặt, lông mi khẽ run, rõ ràng đã hôn vô số lần, vẫn cứ cự kỳ e lệ.
Nếu không phải ở công viên giải trí không tiện, anh thật sự không nhịn được muốn nuốt cô vào bụng.
Anh cuốn lấy đầu lưỡi cô ra, đầu lưỡi hai người tiếp xúc với không khí lạnh, bất giác mà càng thêm triền miên.
Sở Bỉnh Văn một tay ôm lấy cô, một tay khác duỗi về hướng hạ thân cô, vén váy, cởi tất chân.
Thời tiết đã chuyển lạnh, bị tùy tiện cởi quần áo, Lý Cẩn Du khó chịu đá bắp chân anh.
“Ở công viên giải trí, anh cũng đừng xằng bậy.”
“Yên tâm.” Tay Sở Bỉnh Văn gạt quần lót cô ra, bên trong đã ngập nước, chất lỏng nhớp nháp dính đầy ngón tay Sở Bỉnh Văn. Anh khẽ cười một tiếng, âm thanh rất thấp, nhưng Lý Cẩn Du nghe được rất rõ ràng.
Anh cười khẽ cực kỳ giễu cợt, Lý Cẩn Du cảm thấy bản thân ;à tội phạm bị vạch trần tội ác, vừa thẹn lại bực.
Cảm xúc e lệ này cũng không tồn tại bao lâu, Sở Bỉnh Văn đã rõ thân thể Lý Cẩn Du trong lòng bàn tay, anh biết rõ cô mẫn cảm thế nào.
Ngón tay Sở Bỉnh Văn dính chút chất lỏng ướt át dùng để bôi trơn, bắt đầu xoa nắn trên dưới hoa hạch.
Khoái cảm mãnh liệt ở hạ thân theo đó ập đến, kịch liệt mà nhanh chóng, Lý Cẩn Du cắn chặt môi, không muốn để miệng mình phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ yêu kiều sắc tình nào.
Chỉ qua vài phút, cô đã phải ôm lấy cổ anh mới duy trì được tư thế đứng thẳng.
“Tiểu Cẩn Du của anh vẫn mẫn cảm như vậy.” Sở Bỉnh Văn duỗi hai ngón tay tiến vào trong huy*t nhỏ của cô, ở trong đó đâm vào rút ra.
“Anh… Dừng lại…” Lý Cẩn Du đã không nói được thành câu.
“Được.”
Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn nghe lời cô như vậy, Lý Cẩn Du khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Anh giống như đại ma vương lấy thứ gì đó từ trong túi ra, Lý Cẩn Du thuận theo nhìn qua, sợ tới mức muốn mở cửa WC chạy trốn ra bên ngoài.
Sở Bỉnh Văn xách cô lại, một trận gà bay chó sủa, dương v*t giả vào trong huy*t nhỏ của cô.
“Đồ khốn.”
Sở Bỉnh Văn ngồi xổm trên đất giúp cô mặc tất chân, nghe được tiếng cô mắng, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Trên mặt cô là vẻ đỏ ửng khá lạ ngây thơ, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt, lông mày nhíu lại, tựa như giận mà không phải giận nhìn anh.
Anh đột nhiên cảm thấy, bắt được cô, quả thật rất đáng giá.
Tất cả suy nghĩ âm u ích kỷ của anh, đều được khuếch đại toàn bộ, vặn vẹo.
Nói thật, anh không đủ tự tin để cô ở bên anh lâu dài. Bây giờ còn tốt, cô không rành thế sự, cũng chưa từng va vấp xã hội, gặp đối tượng khác để so sánh, chẳng qua là một chút tuổi trẻ thời dậy thì.
Chờ đến khi cánh cô dần cứng cáp, tự mình sẽ bay lên trời xanh. Đến lúc đó, anh đã không phải là phương án tối ưu nhất của cô.
Sở Bỉnh Văn bỗng nhiên sinh ra ý niệm vô cùng cực đoan. Nếu như anh bé gãy đôi cánh của cô, có phải cô sẽ không bao giờ có thể bay được nữa.
Anh đứng lên, Lý Cẩn Du trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mềm mại ôm lấy anh, ở trong lòng anh dùng âm thanh yếu đuối mắng anh. Cái gì mà “ma d*m”, “quỷ háo sắc”, “lưu manh”, nói nhìn dáng vẻ anh đứng đắn nhưng đầu óc tràn đầy chuyện 18+.
Anh thở dài, quả nhiên là anh không nỡ.
Lý Cẩn Du không chú ý tâm tư anh, đồ vật trong huy*t nhỏ theo động tác đi trên đường của cô đều đâm lên. Cô cố gắng chống đỡ để đứng thẳng, ảo não thật sự.
Rốt cuộc bản thân vì sao phải nghe lời đứng ở cửa WC chờ anh như vậy.
Cô thật sự muốn cho mình vài cái tát. “Tàu lượn siêu tốc, có dám ngồi không?”
Tàu lượn siêu tốc này tên là “Thẳng lên tận trời xanh”, đúng như cái danh, độ dốc rất cao, độ cong chỗ ngoặt cũng đến 180 độ.
Từ nhỏ Lý Cẩn Du sợ loại hình trò chơi khiến cô có cảm giác không trọng lượng thế này, cô tiếc mạng lại sợ chết.
Nhưng trước mặt Sở Bỉnh Văn, cô cần phải tỏ vẻ có thể. Ánh mắt châm chọc của anh, giống như nhận định cô không dám chơi.
Cô không muốn anh xem thường mình.
Lý Cẩn Du đánh bạo đi xếp hàng, người xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc không nhiều, hai người rất nhanh đã ngồi ở trên tàu.
Sau khi lên tàu, cô bắt đầu run rẩy.
Nhìn đường ray cao vút trong mây, tâm tình cô cực kỳ phức tạp. Cô hối hận.
Rốt cuộc vì sao cô lại muốn khoe khoang có thể chơi cái này…
Lý Cẩn Du nhìn anh cầu xin, Sở Bỉnh Văn cười cười với cô, sờ soạng ở trong túi, ấn cái gì đó. Tiếp theo dương v*t giả trong huy*t nhỏ của cô đột nhiên bắt đầu làm việc.
Đồ vật kia đột nhiên chạm vào điểm nhạy cảm của cô, Lý Cẩn Du chợt nhìn anh, Sở Bỉnh Văn bình tĩnh tự nhiên, không giống như dáng vẻ làm chuyện xấu.
Hình như cô biết Sở Bỉnh Văn muốn làm gì, bắt lấy tay anh lắc đầu. Sở Bỉnh Văn vỗ vỗ tay cô, giống như trấn an.
Một tiếng máy móc của tàu lượn siêu tốc nhắc nhở, phi như bay về phía trước. Lý Cẩn Du vừa sợ hãi cảm giác không trọng lượng, huy*t nhỏ lại không ngừng truyền đến khoái cảm.
Cô sắp điên rồi.
Từ lúc tàu lượn ở trên điểm cao nhất, tiếp đó phi như bay xuống. Cây gậy giả trong huy*t nhỏ cô va chạm càng lúc càng nhanh, cảm giác không trọng lượng cùng khoái cảm đan xen khiến cô nức nở thành tiếng.
Huy*t nhỏ cô co bóp càng lúc càng chặt, đột nhiên đại não trống rỗng, ở trên tàu lượn siêu tốc trong miệng cô nói mớ đạt cao trào.
“A Ahhhh…!”
Kích thích quá mãnh liệt khiến cô không khỏi thét chói tai thành tiếng, sợ hãi cũng vui thích được bao phủ trong những âm thanh khác.
Chờ đến khi cô xuống khỏi tàu lượn, chân đã mềm đến mức không còn sức lực đi đường. Sở Bỉnh Văn hợp lý hợp tình bế cô lên, nói đưa cô đi nghỉ ngơi.
Bọn họ đi qua một quán chụp ảnh bên cạnh, phía trên có máy chụp ảnh tự động xếp thành một hàng dài chụp những hình ảnh bên dưới.
Sau khi Sở Bỉnh Văn ôm cô ngồi xuống, trở về mua hai tấm. Dáng vẻ đúng lúc Lý Cẩn Du cao trào kêu thành tiếng.
Lý Cẩn Du đoạt lấy xem, trên ảnh chụp cô nhắm mắt lại, nhăn mày, như trò hề, Sở Bỉnh Văn bên cạnh cong môi nhìn cô, bộ dáng ra vẻ con người như cũ.
Lý Cẩn Du ngồi ở trên ghế, hai tay nắm lại thành nắm đấm căm hận đánh anh. Sở Bỉnh Văn dung túng, mặc cho nắm đấm nhỏ của anh nện lên người mình, ngồi vững vàng, bất động như núi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");