(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết cuối cùng là tiết thể dục, ngày đầu tiên khai giảng không có mấy người mang theo quần áo thể dục để thay. Giáo viên dạy thể dục cũng không có tâm trạng làm khó bọn họ, tập hợp lại dạy bảo vài lời sau đó không lâu thì giải tán.
Lộ Gia Di và Lý Cẩn Du luôn như hình với bóng, hai người đi tới vị trí hơi khuất, ngồi xuống ghế đá.
Nhìn về hướng sân bóng rổ bên kia, đếm tới tầng 5, cửa sổ đặt bồn hoa thứ ba chính là văn phòng của Sở Bỉnh Văn.
Cửa sổ đóng chặt, chắc là do bật điều hòa. Trong văn phòng không có người, các giáo viên chủ nhiệm đều đang họp, những giáo viên khác cũng lên lớp trong phòng học.
Bắt đầu từ học kỳ trước, mỗi tuần vào lúc này đều có cuộc họp thường kỳ của giáo viên chủ nhiệm.
Không rình trộm được Sở Bỉnh Văn, Lý Cẩn Du rầu rĩ không vui. Vốn Lý Cẩn Du cũng không nói nhiều, Lộ Gia Di không chú ý tới cô có chút nào khác thường.
Sau tiết thể dục đã là giờ tan học, các bạn học sinh lác đác đi về phía cổng trường.
“Cậu đi trước đi, thầy Sở tìm tớ có việc, không biết phải nán lại bao lâu.” Lý Cẩn Du ngồi tại chỗ nói. Cô cố ý chậm lại hai bước, lúc cùng Lộ Gia Di đi vào phòng học, hai phần ba bạn trong lớp đã rời khỏi.
Lộ Gia Di gật gật đầu, bảo cô đừng rời trường quá muộn, Lý Cẩn Du ngồi tại chỗ vừa ghi chép gì đó vừa cười đồng ý.
Tính cách Lộ Gia Di cho tới giờ luôn tùy tiện, không nghĩ quá nhiều, sau khi chào tạm biệt Lý Cẩn Du, cô ấy đeo balo lên ra khỏi phòng học.
Lý Cẩn Du không có gì phải ghi, chỉ là đang giết thời gian. Sau khi chờ bạn học trong lớp đều ra về hết, ngón tay cô với lấy cà vạt của mình, không do dự kéo xuống, ném vào trong cặp sách.
Hai cúc áo sơ mi đầu tiên cũng được cởi ra, cô bỏ sơ vin áo trong váy ra rất nhiều, áo trên rộng rãi. Váy ngắn cũng được cô kéo lên, giữa mép váy và đầu gối lộ ra bắp đùi trắng nõn.
Lý Cẩn Du vuốt mái tóc dài hỗn loạn, vừa nhìn là biết kết quả của việc đổ mồ hôi sau tiết thể dục ban nãy.
Cô lại đợi được một lúc, cuộc họp thường kỳ của giáo viên vào thứ hai kéo dài muộn hơn thời gian tan học một chút, lúc này những giáo viên khác hẳn là vừa rời khỏi.
Mãi đến khi chắc chắn cô đẩy cửa vào trong thì có thể ở không gian hai người, Lý Cẩn Du mới nhích người.
Cô cầm máy tính xách tay và bút lên, cẩn thận đi tới cửa văn phòng, hắng giọng một cái, giơ tay lên gõ cửa: “Thầy Sở?”
Bên trong mãi không có tiếng động, trong lòng Lý Cẩn Du thấp thỏm không yên, nếu như Sở Bỉnh Văn cũng ra về rồi, vậy nước cờ này của cô có thể mất nhiều hơn được.
“Mời vào.” Cũng may, âm thanh Sở Bỉnh Văn từ trong cửa truyền vào. Lý Cẩn Du kéo kéo cổ áo, đẩy cửa đi vào.
Như cô dự đoán, trong văn phòng vắng tanh chỉ có một mình Sở Bỉnh Văn, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh vừa vặn quay đầu nhìn cô.
Sở Bỉnh Văn cũng mặc áo sơ mi, nhưng không giống kiểu đồng phục học sinh như bọn cô, nhìn qua ôm sát người hơn. Cổ áo không kề sát cổ, mà đã cởi cúc thứ nhất, trông nhàn nhã rất nhiều.
Cũng càng thêm d*m mỹ.
Lý Cẩn Du nhìn chằm chằm vào yết hầu của Sở Bỉnh Văn nuốt nước miếng.
“Thầy, em đến muộn.” Lý Cẩn Du áy náy đến gần bàn làm việc.
“Không sao.” Sở Bỉnh Văn từ trong ngăn kéo rút ra một xấp tài liệu, lật từng tờ tìm bản thời gian biểu.
Xương tay Sở Bỉnh Văn rõ ràng, ngón tay thon dài từ từ lướt trên trang giấy.
Lý Cẩn Du biết bản thân cũng sắp chảy nước miếng rồi, động tác ngón tay khiến cô không kìm lòng được tưởng tượng, nếu như đôi tay kia lướt qua da thịt cô…
“Tìm được rồi.” Sở Bỉnh Văn rút ra một tờ giấy, âm thanh người đàn ông trầm thấp hoàn toàn kéo Lý Cẩn Du ra khỏi ảo tưởng.
Lý Cẩn Du lấy lại bình tĩnh, nhưng cô tới quyến rũ thầy giáo, không thể bị thầy giáo quyến rũ lại. Cô tuyệt đối không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhất định là do thời tiết quá khô nóng, nếu không cô sẽ không dễ dàng mất hồn.
Lý Cẩn Du ưỡn ngực, giống như con mèo lười biếng cúi nửa người xuống, cánh tay duỗi về phía trước, mãi cho đến khi nửa người đều có thể dán sát vào bàn làm việc.
Nửa bộ ngực sữa của cô kề sát vào bàn làm việc, lấy giấy bút ra đối chiếu với nội dung trong giấy để chép. Từ góc nhìn của Sở Bỉnh Văn có thể dễ dàng lén nhìn được nơi đẫy đà kia.
Lý Cẩn Du tự nhận ngực cô rất đẹp, cặp bồng đào càng đẫy đà hơn các bạn đồng trang lứa, khuôn ngực lại càng căng tròn. Cũng không phải là kiểu đẫy đà trưởng thành mặc cho người khác nhào nặn, nếu như nhìn từ bên cạnh, ngọn núi cao vút no đủ tràn đầy sự ngây ngô của thiếu nữ.
Mà xúc cảm mềm mại, lại dễ dàng khiến người khác có dục vọng muốn nếm thử một chút.
Sở Bỉnh Văn đương nhiên chú ý tới điểm này.
Khi thiếu nữ đi vào văn phòng đã chú ý tới. Cô cào loạn mái tóc, cổ áo mở rộng, giống như là hướng về phía anh cầu hoan.
Không biết cô có rõ hay không, biểu cảm cô vô tội thanh thuần sẽ càng dễ dàng kích thích thú tính của đàn ông.
Ánh mắt Sở Bỉnh Văn tối sầm lại, nội tâm không biết làm sao, sinh ra một loại tình cảm không tên. Anh biết bạn học sinh này đang làm liều, lại vô thức để ý tư thế hoạt sắc sinh hương của cô có bị người khác nhìn thấy hay không.
Cô tùy ý ghé vào bàn làm việc, đối với cặp ngực ngay trước mặt kia, ngây thơ nhưng lại tràn đầy lực cám dỗ.
Tư thế này còn gợi cảm hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Sở Bỉnh Văn nhìn dọc theo sống lưng cô, dưới lớp vải vóc thật mỏng kia chính là cặp mông mềm mại của cô. Cách váy cũng có thể nhìn ra phần mông cô vểnh đến mức nào.
Cô nằm bò về phía trước, váy ngắn theo động tác của cô vén lên, độ dài vốn được coi là bảo thủ đã ngắn đến cùng cực. Phần vải vóc đó tản ra, Sở Bỉnh văn chỉ cần chuyển góc nhìn, có thể nhìn rõ không xót chút nào rãnh mông và háng cô.
Cho dù không nhìn thấy nơi bí ẩn kia, bắp đùi trắng nõn cũng đủ gợi lên ngọn lửa trong lòng anh. Đừng nói đến Lý Cẩn Du còn vô thức bắt chéo chân quyến rũ.
Sở Bỉnh Văn là chính nhân quân tử cũng không thể không hề có chút phản ứng nào đối với chuyện này, chứ đừng nói đến anh bắn đại bác cũng chẳng tới từ quân tử này. Dưới thân anh đã có phản ứng, vị trí đũng quần gồ lên một vòng lớn chĩa vào lớp vải.
Lý Cẩn Du đương nhiên nhạy bén nhìn thấy, tỉnh bơ không biến sắc cười trộm trong lòng.
Cô nghĩ, bây giờ trong đầu thầy giáo nhất định đang giao chiến quyết liệt, một bên là làm thầy giáo mà lại có thể nảy sinh phản ứng với học sinh của mình, không bằng cầm thú; một bên là anh tự an ủi mình, bản tính đàn ông vốn như vậy, là phản ứng bản năng.
Cô đoán không sai, trong đầu Sở Bỉnh Văn xác thực không bình tĩnh.
Sở Bỉnh Văn đang nghĩ, anh vốn có thể quát lớn, bảo Lý Cẩn Du ăn mặc lại cho ngay ngắn, bảo cô chú ý hình tượng, như vậy cô nhất định sẽ bị dọa sợ, sau đó sẽ không chơi trò nguy hiểm này nữa.
Nhưng dù thế nào anh cũng không nói ra khỏi miệng được, anh muốn xem mánh lới nhỏ của cô, xem cô có thể chơi lớn thế nào, dám chơi đến trình độ nào, có thể xấu xa đến đâu…
Anh muốn sắm vai giáo viên tay chân luống cuống, để cô thực hiện được, để cô được như ý nguyện, chờ sau khi cô thỏa mãn…
Anh muốn đích thân để cô trải nghiệm kết quả của trò chơi nguy hiểm mà cô cậy là thông minh tự nhiên.
Sở Bỉnh Văn nheo mắt, nếu như lúc này Lý Cẩn Du ngẩng đầu, nhất định sẽ phát giác người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ, như vậy cô còn có cơ hội quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cô đang vì việc Sở Bỉnh Văn có phản ứng với mình mà đắc ý dạt dào.
Sở Bỉnh Văn là thợ săn lão luyện, anh có đầy đủ sự kiên trì chờ con mồi bước vào bẫy.
Chỉ cần con thú nhỏ nhát gan nhạy cảm lại tràn đầy lòng hiếu kỳ này bước một chân đến, thì chỉ có thể rơi cả người vào bẫy, mặc anh cắn xé.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");