Đại Năng Giả

Chương 1: Đại Năng Giả Ân Vũ Ưu




Vĩnh Hằng thời không, Thánh Vực.

"Ta nói các ngươi nghe này, Đại Năng Giả Ân Vũ Ưu vừa biến mất, Kính Hồng Quân cùng Giang tiên tử đã công bố tin tức khiến cường giả tứ phương phải tìm ra người này."

"Ân đại sư mất tích? Một Đại Năng Giả đột nhiên mất tích chắc là muốn quy ẩn đi?"

"Không không, nghe Kính Hồng Quân đại nhân nói nàng ta đột nhiên biến mất trước đêm tân hôn của Kính đại nhân và Giang tiên tử."

"Kính Hồng Quân đại nhân là thanh mai trúc mã của Ân đại sư, Giang tiên tử lại là hảo tỷ muội, hai người này tân hôn, Ân đại sư không thể nào quy ẩn lúc đó được mà phải đến chúc mừng mới đúng a, huống hồ, ba người họ đã chung tay tạo dựng Hư Thần Điện."

"..."

Người người bàn tán sôi nổi trong quán trà.

Ai ở Thánh Vực đều biết Kính Hồng Quân cùng Giang Lâm Nhiễm là hai người thân cận nhất bên cạnh Ân Vũ Ưu, ngay cả khi Ân Vũ Ưu muốn giúp đỡ ai đó đều hỏi ý kiến hai người một lần.

Nào có ai biết, chuyện Ân Vũ Ưu biến mất trước đêm tân hôn của hai người không phải là sự thật.

Nàng mất tích thực ra đã được hai năm thời gian, bên ngoài không ai biết được vì bị Kính Hồng Quân phong bế toàn bộ tin tức.

Vào năm ngày trước, vì các trưởng lão trong Hư Thần Điện gặp rắc rối, nên sau hôn lễ của hai người Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm mới hướng tới bọn họ xin được gặp Ân Vũ Ưu để giải quyết vấn đề.

Ai ngờ bọn họ lại nói, trước ngày tân hôn đã không thấy Ân Vũ Ưu, từ đó mới khiến cả Hư Thần Điện loạn thành một mảnh, phóng tin tức đi khắp Thánh Vực tìm người.

Chẳng ai biết được sự thật sau màn kịch này là do Kính Hồng Quân cùng Giang Lâm Nhiễm hợp lực bày ra, Ân Vũ Ưu vốn không có biến mất, nàng vẫn còn ở Hư Thần Điện, nhưng là bên dưới lòng đất.

......

"A a a a a a..." Bên dưới lòng đất vang vọng tiếng thét khàn khàn vô lực, nếu so với giọng của người bị ép la hét đến hơi thở cuối cùng cũng không khác nhau là mấy.

Nữ tử phát ra âm thành thảm thiết kia chính là Đại Năng Giả mọi người đi tìm mấy ngày qua, Ân Vũ Ưu. Hai tay nàng bị trói chặt trong lồng sắt. Ngoài ra, bên trong còn có sự hiện diện của năm người khác, một nữ và bốn nam vây xung quanh nữ tử bất hạnh Ân Vũ Ưu.

Nổi bật trong số họ là một nữ nhân với dáng vẻ lả lướt, toàn thân toát lên một vẻ yêu mị dâm đãng. Nở nụ cười ma mị, thanh chủy thủ bén nhọn nhẹ nhàng hạ xuống da thịt Ân Vũ Ưu.

Thần kinh của Ân Vũ Ưu căng cứng, mùi máu tươi trong phòng đã nồng nay càng nồng và buồn nôn thêm. Cái loại thống khổ này vẫn chưa là tận cùng.

Thanh chủy thủ chậm rãi di chuyển, để lại những vết rạch rợn người, máu thịt bê bết. Ả không động tới những phần nguy hiểm, ả không muốn nữ nhân này chết.

Muốn ngất? Hảo a, ta cho ngươi biết mùi vị bị ăn mòn máu thịt là như thế nào!

Cảm giác bị phun độc dược thủy lên máu thịt người sống, đau thấu tâm can, các dây thần kinh như muốn bạo nổ.

Từng khối thịt bị mục rửa bốc lên mùi hôi thối lan khắp lồng giam cũng có những mùi tanh tưởi của máu và thứ nhơ nhớp từ nam nhân đến buồn nôn, so với chuồng heo còn thối hơn không ít.

Lộc cộc lộc cộc...

Tiếng bước chân dồn dập đi xuống, nghe kỹ thì không chỉ có một người.

Năm người trong lồng giam lập tức chạy ra bên ngoài lồng, cung cung kính kính quỳ xuống.

"Cô ta có chịu nói ra hay không?", Kính Hồng Quân một thân kim giáp oai phong lẫm liệt, ánh mắt chán ghét lướt qua nữ tử trong lồng sắt đã bị tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Một tên hán tử trong đó thấp giọng đáp.

"Thuộc hạ vô năng."

"Hừ." Nữ nhân Giang Lâm Nhiễm bên cạnh Kính Hồng Quân khẽ cong lên cánh môi đỏ rực, hừ lạnh, ánh mắt ghét bỏ.

"Ưu tỷ tỷ thân ái, ngươi đâu cần phải chịu khổ như vậy a, chỉ là cái vật chết vậy mà ngươi cứ khăng khăng không đưa, bọn ta cũng không làm cách nào khác ngoài ép ngươi. Ngươi cũng biết, Thần Vực rất khó nói chuyện mà."

"Ha... Là Thần Vực... hay vẫn là do tà tâm của các ngươi nổi lên?" Tưởng nàng không biết Thần Vực là nơi nào sao? Nàng hiểu nơi đó hơn những gì đôi cẩu nam nữ này biết đến gấp trăm gấp vạn lần.

Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm muốn lấy Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp từ trong tay Ân Vũ Ưu.

Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp tượng trưng cho mười môn học giả gồm Luyện Khí (khí này vũ khí 器), Luyện Đan, Luyện Trận, Luyện Thạch, Luyện Võ, Luyện Khí (khí nghĩa trong khí quyết 氣), Luyện Hồn, Luyện Thể, Luyện Tinh Thần và Bí Tịch Tầng.

Cũng nhờ vào Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp này mà Ân Vũ Ưu mới bước vào hàng ngũ Đại Năng Giả, từ đó được người người ngưỡng mộ, người người chiêu mộ.

Vốn dĩ nàng từng nói, khi nào tìm hiểu xong toàn bộ Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp sẽ đưa cho hai người để truyền lại cho hậu nhân.

Khi Ân Vũ Ưu đã nhận hết mọi truyền thừa của Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp xong thì bảo tháp này vỡ vụn ra ngàn mảnh hòa cùng không khí tiêu biến.

Trước ngày hôn lễ hai người thật ra là tại hai năm trước bọn họ đã phải kết hôn, Ân Vũ Ưu nói cho hai người biết chuyện Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp bị vỡ nát, hai người không tin, nói Ân Vũ Ưu là không muốn đưa cho hai người.

Ân Vũ Ưu giải thích cạn tình cạn nghĩa vẫn không thể khiến hai người tin tưởng, trong lúc tức giận, nàng bỏ đi, lại bị hai tên bạch nhãn lang bắt lại, nhốt vào ngục tối dưới lòng đất Hư Thần Điện, tra tấn cho đến khi giao ra Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp.

Cũng vì một cái bảo vật khiến hai kẻ độc ác này trì hoãn hôn lễ đến hai năm. Che mắt thế gian sự mất tích của nàng.

Hai kẻ vô sỉ này còn nói là Thần Vực cao tầng trên biết được tung tích Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp là Thần Khí liền chèn ép Hư Thần Điện muốn họ giao ra.

Nói chuyện còn không thèm suy tính kịch bản, buồn cười!

.....

Kính Hồng Quân tức giận trước lời nói của Ân Vũ Ưu, hắn vung chân, hung hăng đạp mạnh xuống phần bụng đã sớm tàn tạ của Ân Vũ Ưu.

Bên dưới nàng đau đớn lại chẳng đủ sức để phát ra những âm thanh rên la, cũng có thể là vì bị tra tấn quá lâu nên chỉ với nhiêu đó vẫn không đủ khiến nàng có cảm giác...

Đột nhiên từ hạ thể Ân Vũ Ưu xuất huyết điên cuồng không ngừng, sắc mặt nàng tái nhợt, không biết từ khi nào, nàng đã ngất đi.

"Cái này..." Giang Lâm Nhiễm dùng ống tay áo rộng thùng thình che mũi, đôi chân mày khẽ ninh, "Tiện nhân này vậy mà hoài thai? Bị cắt da róc thịt vẫn không hề xảy thai? A Quân, chàng làm vậy thì ả sẽ chết a."

"Ả chết càng tốt."

Thu lại bàn chân, Kính Hồng Quân lạnh lùng nhìn xác Ân Vũ Ưu, không thấy trên người nàng ta phát ra tia linh khí nào liền cau mày, không chút cảm xúc nói, "Ả chết rồi. Ném ả xuống Âm Sơn Hắc Vực đi."

"Tuân mệnh." Năm tên thuộc hạ đồng thời lên tiếng.

Đại Năng Giả thì sao? Vẫn bị chết, vẫn bị người khinh thường, khi nhục đến chết đấy thôi.

Một đời cô nhi bị người đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ mười năm, cố gắng thoát ra ngoài không lâu lại rơi xuống Ma Huyền Vực, nhận được Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp, tưởng là do trời xót thương, ra tay cứu giúp nàng.

Cùng thanh mai trúc mã Kính Hồng Quân trải qua năm tháng gặp được cái hảo tỷ muội Giang Lâm Nhiễm kết bái thề nguyện, tưởng rằng hạnh phúc đã tìm đến với kẻ bất hạnh là nàng đây.

Hóa ra mọi thứ đều chỉ là mộng tưởng trong vở bi kịch, cho một cái bảo bối làm người đời đỏ mắt, hai người thân cận nhất vì thứ này mà không từ thủ đoạn tra tấn lấy được bảo vật. Nhận lấy hai người hảo bằng hữu lại không ngờ là hai cái bạch nhãn lang.

Ha hả ha hả... Ta hận các ngươi, muốn các ngươi sống không bằng chết, muốn các ngươi trở thành phế nhân, muốn khi nhục các ngươi... Bằng mọi giá...

Dù lập khế ước với ác ma, ta cũng cam tâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.