Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 94




Dường như cậu ấy không nên đi vào phá vỡ mọi thứ vào lúc này.

Hạ Thời Sâm ngỡ ngàng.

Cậu ấy vẫn luôn không tin cái gọi là tình cảm, chỉ tin chắc rằng quan hệ lợi ích không thể phá vỡ, nhưng năng lực quỷ dị của Sở Thiên Lê cũng không hoàn toàn đánh gục cậu ấy, nhưng cảnh tượng trước mắt lại biến thành một cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.

Cậu ấy cảm thấy Sở Thiên Lê có một loại ngây thơ ngu xuẩn, nhưng Dư Tân và Hạ Chính Hợp làm sao có thể không phải chứ?

Bọn họ để mình ở lại đã rất nguy hiểm rồi.

Bọn họ vốn là một nhà ba người hòa hợp hạnh phúc, cậu ấy là người tham gia có thân phận đáng ghét, thật ra không được căn nhà này cần.

Hạ Thời Sâm vẫn luôn điều chỉnh tâm trạng của mình, bây giờ lại đột nhiên đưa ra quyết định trong lòng.

Cậu ấy không biết rốt cuộc bản thân thuộc về nơi nào, nhưng dường như không nên ở lại chỗ này nữa.

Bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng gõ cửa, mấy người Dư Tân nhìn thấy Hạ Thời Sâm đi vào, toàn bộ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dư Tân cười khổ: "Quả nhiên là không lừa được con, còn nói là sợ làm phiền con thi đấu."

"Hai điểm kia không quan trọng." Hạ Thời Sâm sắc mặt như thường, lại rầu rĩ nói: "Còn phải làm phẫu thuật sao?"

"Chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, làm xong là có thể xuất viện, thật ra rất nhanh." Hạ Chính Hợp ở bên cạnh bổ sung: "Tuần sau là có thể về nhà rồi."

Hạ Thời Sâm nghe vậy thì sắc mặt hòa hoãn lại, cậu ấy liếc nhìn Sở Thiên Lê đang trốn trong góc lạnh nhạt nói: "Em làm xong bài tập về nhà chưa?"

Sở Thiên Lê giơ tay lên cười ha hả nói: "Buổi tối em xem thiên tượng, tối nay không rảnh làm bài tập."

Hạ Thời Sâm vạch trần: "Bây giờ trời vẫn chưa tối đâu, em có thể xem thiên tượng gì chứ?"

Dư Tân và Hạ Chính Hợp cũng bật cười.

Dư Tân: "Quả thật, Thiên Lê đi theo anh về nhà đi, ba ở lại chỗ này là được, con cũng không thể ở bệnh viện mãi được."

Dư Tân cảm thấy con gái ở bệnh viện trông nom suốt cũng không tốt, đến lúc đó lại làm trễ nãi việc quan trọng khác.

Sở Thiên Lê bất mãn chậc một tiếng.

Cuối cùng, Hạ Chính Hợp ở lại chăm sóc, Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm lên xe về nhà.

Bên trong biệt thự, Hạ Thời Sâm phân loại đồ đạc ra rồi xếp vào trong vali, cậu ấy mở cửa phòng ngủ trước để nghe ngóng tiếng động bên phòng Sở Thiên Lê, sau khi xác nhận không có gì lạ thường thì mới trở về nhẹ nhàng kéo vali ra ngoài.

Dưới lầu, dì Lý cũng đóng chặt cửa phòng, bà ấy không bao giờ ra ngoài vào buổi tối, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Hạ Chính Hợp và Dư Tân không ở nhà, Dì Lý đã nghỉ ngơi, không có ai biết mọi thứ.

Trong đêm tối, trăng sao thưa thớt, khu biệt thự vô cùng tịch mịch.

Hạ Thời Sâm lặng lẽ xách vali ra ngoài, cậu ấy không biết mình nên đi đâu, dù sao thì cũng không nên ở chỗ này.

Trời đất rộng lớn lại không có chỗ cho cậu ấy dung thân.

Hạ Thời Sâm cất bước đi về phía trước lại đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong sân, còn xen lẫn cả tiếng phim hoạt hình kỳ lạ.

"Anh, anh còn nói em không được thông minh cho lắm, em cảm thấy anh nửa đêm bỏ nhà ra đi mới là đầu óc có vấn đề."

Sở Thiên Lê ngồi chồm hổm trên ghế đá trong sân, cô đang cầm điện thoại xem anime, sau đó lại tùy tiện nhấn nút tạm dừng, lẩm bẩm nói: "Buổi tối anh ra ngoài đi trộm nắp cống à?"

Hạ Thời Sâm nắm rương hành lý nắm tay tại chỗ sửng sốt, cậu ấy đối mặt ly kỳ xuất hiện ở trong viện Sở Thiên Lê, kinh ngạc nói: "Tối rồi em ở đây làm gì?"

Sở Thiên Lê có lý chẳng sợ: "Em xem thiên tượng đêm."

Hạ Thời Sâm tức giận chỉ vào màn hình điện thoại trên bàn đá nghi ngờ nói: "Đây rõ ràng chính là anime, em xem thiên tượng ở chỗ nào?"

Sở Thiên Lê giả ngu, cô tùy ý xua tay nói: "Quan sát thiên tượng phải dùng tâm, cũng không phải là dùng mắt, em không nói rõ được với những phàm phu tục tử như anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.