Đại Hán Phi Ca

Chương 3: Bình dương




“Cô nương ấy vì buồn bã tư niệm mà sinh bệnh, khí hàn suy nhược, bây giờ mạch tượng đã vững vàng, điều dưỡng thêm chút nữa thì không còn đáng lo…”

Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói già nua vang lên bên tai.

Khi tôi mở mắt ra thì thấy Thuý Lâu.

“Chu lang trung mới đến chẩn bệnh, nói muội đã không còn đáng ngại!” Thúy Lâu cười nói, ánh mặt trời nhu hòa chiếu trên mặt nàng càng tăng thêm phần thướt tha kiều diễm.

Tôi là sinh viên ngành y, cũng coi như nửa bác sĩ, đương nhiên biết tình trạng sức khoẻ của mình, bệnh nặng mới khỏi, chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa đối với sự tình xuyên không huyền diệu này nhất thời chưa thể thích ứng được.

Chỉ là, hàn khí suy nhược theo trung y và tây y lại không giống nhau, mấy cái về mạch tượng gì đó tôi lại không hiểu.

“Ừm…” Tôi cũng không biết nên nói gì nhưng Thúy Lâu thật sự quan tâm đến tôi, xem ra hai người chúng tôi giao tình không tệ.

“Chờ thân thể muội khá hơn, hãy đến Mai Uyển giúp tỷ.” Thúy Lâu nắm tay tôi, lòng bàn tay nàng rất ấm, rũ mắt xuống thì thầm: “Mấy ngày không có muội, các nàng luôn...”

“Mai Uyển là gì? Các nàng là ai?” Tôi nghe không hiểu ra sao.

“Mai Uyển chính là linh quán của phủ công chúa, ca cơ vũ cơ chúng ta đều học nghệ ở đó.” Thúy Lâu nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa hơn, kiên nhẫn giải thích, tối hôm qua tôi đã nói với nàng tôi không còn nhớ chuyện ngày trước.

“Các nàng làm khó dễ tỷ?” Hoá ra giữa các ca cơ cũng có cạnh tranh.

“Các nàng cũng chỉ ghen tị muội sống tốt hơn các nàng, lại được Bình Dương công chúa ưu ái, muội sinh bệnh, các nàng cũng kiêu ngạo hẳn. Tỷ vẫn luôn tránh né, không tranh chấp với các nàng.”

Điều nữ nhân coi trọng nhất luôn là dung mạo của bản thân, ở thời đại này, ca cơ tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng sự tình khoe khoang ganh đua không phải ít.

“Đừng để ý, cứ để họ tranh giành đi, dù sao muội cũng không cần.” Tôi cười cười vẻ không để tâm, chuyện ghen tỵ này nọ tôi không có hứng thú, lại càng không muốn lấy lòng người khác. Tôi chỉ muốn trở về, cuộc sống sau này biết sẽ ra sao?

Tôi rúc vào chăn, che mặt, Thúy Lâu kéo chăn gọi tôi, tôi làm bộ không nghe, túm chặt góc chăn. Nếu được ở trong này, tôi thà vẫn bệnh, không muốn đối mặt với mọi chuyện.

“Dao Ca, nghe Thúy Lâu nói muội hết bệnh rồi!”

Tôi đang trốn trong chăn chợt nghe thấy giọng nói của một nam tử, tay run lên, chăn lại bị Thúy Lâu kéo ra, mặt tôi lộ ra ngoài.

Một gã thiếu niên đang đứng bên giường, bộ dáng bình thường, ước chừng hơn hai mươi tuổi, làn da màu đồng rất cường tráng, tóc đội một cái mũ đơn giản, áo dài bằng vải bố màu xám, không phải trường bào.

Hắn nhìn thấy tôi thì xúc động định bước đến, lại thấy tôi dõi theo hắn thì ngượng ngùng lui ra phía sau, chân tay luống cuống đứng ở đó, ấp a ấp úng, mắt cũng không nhìn thẳng tôi. Điệu bộ lúng túng này thật đáng yêu, tôi nhịn không được bật cười.

“Triệu Thường, nhìn bộ dạng huynh kìa, không phải nói muốn tới thăm Dao Ca sao?” Thúy Lâu ở bên che tay áo khúc khích cười, đẩy Triệu Thường một cái.

Tôi vẫn chưa mở miệng, bởi vì thật sự không biết hắn là ai, đành trơ mắt nhìn.

“Ta, ta tới thăm muội một chút, lang trung nói muội hết bệnh rồi!” Triệu Thường ngượng ngùng nói, đưa tay gãi gãi đầu, trộm nhìn tôi.

“Ừ, không cần lo lắng.” Tôi thừa nhận, ngồi dậy.

Hắn định đưa tay đỡ tôi nhưng lại không dám, tuy rằng dân phong Hán triều có cởi mở nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân.

Tôi vốn muốn hỏi hắn là ai nhưng nghĩ lại thì không lịch sự lắm.

“Mấy ngày nữa thì ổn rồi, lang trung nói không có gì đáng ngại.” Tôi hất mấy lọn tóc lòa xòa trước trán vén ra sau tai, dùng ánh mắt nói với Thúy Lâu.

Nàng lập tức hiểu ý, khoát tay nói với Triệu Thường, “Dao Ca vừa ốm dậy cần tĩnh dưỡng, huynh ngày khác hãy đến.”

“Được, muội nhớ uống thuốc đúng giờ, ta cáo từ trước!” Triệu Thường cung kính khom lưng, xoay người chạy đi, ra tới cửa còn ngoái lại nhìn tôi.

“Tạm biệt.” Tôi nhìn về phía hắn, lịch sự mỉm cười.

Thúy Lâu và hắn đều lặng đi, kỳ quái nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu làm bộ như sửa sang lại chăn.

Tôi ý thức được từ ngữ này có lẽ rất hiện đại, may là tôi không nói bye bye.

“Hắn là ai thế?” Triệu Thường đi rồi, tôi nhìn Thúy Lâu hỏi.

“Xem ra muội thật sự không nhớ gì cả, hắn là kỵ nô của quý phủ, trông coi mã tràng, đối với muội đặc biệt quan tâm.” Thúy Lâu dứt lời, đôi mắt khẽ lướt, ý vị thâm trường.

Đối với một người hiện đại như tôi, tâm tư có kín cẩn đến đâu, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, Triệu Thường tất nhiên là thầm mến Dao Ca, với bề ngoài thế này, cũng khó trách hắn động tâm, nhưng cô lại đối với hắn không có nửa phần cảm giác.

“Tỷ nên đến Mai Uyển rồi, tối lại đến thăm muội.” Thúy Lâu sửa lại quần áo một chút, hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh lá mạ, váy dài thướt tha, cổ áo thêu những cuộn mây, đường cong mảnh mai như ẩn như hiện càng tôn lên dáng vẻ thướt tha uyển chuyển của nàng. Trang phục Đại Hán đa dạng về chất liệu, gia thế hiển hách như Bình Dương công chúa thì phải dùng chất liệu tốt hơn gia đình bình thường nhiều.

“Tỷ thật xinh đẹp.” Tôi thốt ra.

“Muốn đang nịnh tỷ sao, muội còn đẹp hơn tỷ nhiều.” Thúy Lâu tuy nói vậy nhưng trên mặt lại không dấu được nét rạng rỡ, chậm rãi lướt ra ngoài, bóng váy xanh dần biến mất ngoài cửa.

Thúy Lâu vừa đi, tôi lại lâm vào trạng thái bất an.

Mấy ngày kế tiếp tôi đều ở trong phòng. Có tỳ nữ đúng hạn đưa cơm đưa thuốc cho tôi, ca cơ phủ công chúa đãi ngộ cũng không tệ. Khay thức ăn để trên bàn, tôi chỉ có thể quỳ bên bàn, tư thế ăn cơm này thật không quen, quỳ lâu hai chân cũng run rẩy như có nhiều con sâu nhỏ không ngừng chui tới chui lui, rất khó chịu. Chờ tỳ nữ đi khỏi, tôi lập tức duỗi chân ngồi xếp bằng.

Cầm trong tay đôi đũa gỗ dài, bưng bát sứ lên, thức ăn khá ngon, gạo tẻ cổ đại hương vị thơm ngọt. Đồ gốm thịnh hành ở thời nhà Hán, uống nước dùng bát sứ, ăn cơm dùng bát sứ, bài trí trong nhà cũng dùng đồ gốm, trên bàn trang điểm cũng có một món đồ bằng gốm nhỏ.

Trong các loại thức ăn, tôi thích ăn nhất là bánh ngọt, hương vị giống loại bánh có nhân ở hiện đại, xốp giòn ngon miệng.

Ngoài Thuý Lâu, tôi gần như không gặp được những người khác.

Nằm trên giường, tôi nhìn chằm chằm đỉnh màn, xà nhà cao cao, màn che màu vàng rũ xuống mà lòng vắng vẻ. Bây giờ là đầu mùa xuân, khí lạnh chưa tan, ngoài cửa sổ hồng mai còn chưa héo tàn, tôi đột nhiên muốn đi ra ngoài một chút.

Từ sau tấm bình phong tôi tiện tay lấy ra một bộ váy dài màu xanh nhạt, trên người tôi mặc trung y, sau đó lại khoác lên bộ váy ngoài, thắt lại đai lưng, hai chân xỏ vào đôi giày thêu bằng sợi tơ tằm. Váy trong của nữ tử Hán triều ôm sát lấy quần trong, quần trong cách mặc kỳ quái, khố tử thấp khiến hoạt động đứng lên ngồi xuống rất không tiện.

Đứng trước gương, tôi giang hai tay nhìn trái nhìn phải, không có sai sót gì. Làn váy rủ xuống ôm gọn vòng eo thon nhỏ, trang phục Hán triều thật đẹp, tôi thầm tán thưởng.

Mái tóc đen mượt xõa sau lưng, lúc này mới nhớ tới, tôi còn chưa búi tóc. Loay hoay luýnh quýnh sau đầu cho đến khi cánh tay ê ẩm tê dại vẫn chẳng nên việc. Tôi ngày thường đều buộc tóc đuôi ngựa đơn giản hoặc cuốn tóc sau đầu, đâu có lao lực thế này, haiz, thích chưng diện cũng phải có trình độ.

Cuối cùng cũng tìm được một dải lụa, thắt một vòng phía sau, vén tóc trước trán ra sau tai, như thế nhìn có vẻ gọn gàng hơn.

Đẩy cửa phòng ra, một làn khí trong lành ập đến, tôi nhắm mắt lại hít thật sâu, môi trường ở cổ đại không bị ô nhiễm, thật thoải mái.

Đây là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi cửa phòng, hoá ra nơi tôi ở là một tiểu viện cũ kỹ, phía nam là một hàng rào bằng trúc thấp, đường mòn gấp khúc dẫn ra xa, bốn phía là mái hiên trùng điệp. Trong viện có ba cây mai, tôi kiễng mũi chân muốn hái mấy đoá mai nhưng lại không với tới, tôi cố với tay nhảy lên cao.

“Lý cơ.”

Hai tay tôi dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn, miệng thở hổn hển. Ngoài cổng viện không biết khi nào đã có một nam tử thân mặc áo lam dài đang nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng thu tay lại ép sát vào người, quay đầu nhìn xung quanh không có ai khác.

“Lý cơ, công chúa tuyên gọi.”

“Ngươi gọi ta?” Tôi nghi hoặc chỉ vào mặt mình, thong thả bước qua.

Hắn gật đầu, tay chỉ ra ngoài, “Mời.”

Tên gọi khác của các nữ tử Hán triều thường thích thêm một một chữ ‘cơ’ đằng sau, nghe thật không tự nhiên. Thúy Lâu không có ở đây, nam tử này là ai? Công chúa tìm tôi làm gì? Tôi ngạc nhiên đứng sững, không động đậy, đau khổ suy nghĩ đối sách.

“Đừng để công chúa đợi lâu.” Nam tử kia bình thản nói, ngữ khí không cho phép kháng cự.

Tôi đờ đẫn theo sau hắn. Phủ công chúa rất lớn, đường mòn quanh co, tôi vốn mù đường, qua vài chỗ rẽ đã hoàn toàn bị lạc phương hướng, xung quanh đều là những kiến trúc tương tự, mái nhà trải ngói, tường quét vôi sáng, phong cách nổi bật.

Dọc đường đi, những thị nữ và thị vệ với màu sắc trang phục khác nhau đi ngang qua, nam tử áo xanh đều gật đầu chào hỏi, tôi chỉ một mực cúi đầu, sợ tình cờ gặp phải người quen lại sinh ngại ngùng.

Xuyên qua rừng trúc tươi tốt, trước mắt xuất hiện một dinh thự to lớn, hai cột trụ sừng sững, trên bậc thang phía trước lủng lẳng hai chiếc đèn lồng, một cánh cổng gỗ khắc hoa, mái hiên cao ngất, bốn góc cong cong.

Đứng ngoài cửa, thị hầu hai tay chắp lại trước ngực, cong lưng chín mươi độ, cao giọng bẩm báo, “Hồi bẩm công chúa, Lý cơ xin cầu kiến.”

Trong lòng tôi không ngừng bồn chồn khẩn trương.

“Cho vào.” Bên trong truyền ra một giọng nữ trầm thấp.

“Vâng.” thị hầu áo xanh đáp.

Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn vuốt cằm ý bảo tôi đi vào, hít một hơi thật sâu, trong lòng nói không phải sợ, công chúa có thể ăn được tôi chắc?

Bắt chước điệu bộ Thuý Lâu, thong thả bước từng bước, chậm rãi lên từng bậc thang, ai ngờ vừa nhấc chân mới phát hiện sải chân hơi dài, chiếc váy này lại vừa bó vừa luộm thuộm, thu chân chưa kịp khiến cả cơ thể chúi xuống đất.

Nặng nề ngã xuống, tôi đau đến hít sâu một hơi, ngực tôi đập mạnh xuống bậc thang dưới thân, ôi mấy cái xương sườn của tôi! Đôi tay chống trên mặt đất, cả người cứ thế dựa vào bậc thang, tóc mai tán loạn, làn váy dài phủ kín bậc thang.

Thị hầu áo xanh đứng bên cạnh tôi, rặt một vẻ không liên quan, cũng chẳng đến giúp tôi một tay, tôi cố nén cơn giận, vén váy, đặt chân lên thềm đá.

Quay đầu lại đối diện với một đôi giày màu đen, tôi chật vật ngẩng đầu lên, quên cả đứng dậy. Cánh tay hơi đau, tôi bị người ta kéo lên.

Nam tử trước mắt cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tôi bối rối chống lại ánh mắt trong veo như làn nước của hắn. Tôi vội rũ mắt, hắn buông tay ra, xoay người đi xuống bậc thang.

“Cám ơn!” Tôi vỗ vỗ bụi bặm trên người, vừa chỉnh trang lại y phục vừa mỉm cười, bộ dạng ban nãy thật xấu hổ.

Hắn quay lại nhìn tôi, vẻ mặt như có ý tìm tòi nghiên cứu, người này khuôn mặt cương nghị, trường bào xanh nhạt càng tôn thêm khí chất tuấn lãng của hắn, tóc buộc cao, hai sợi dây trên mũ rũ xuống hai bên, khoanh tay đứng đó.

Tôi đang định mở miệng đã thấy thị hầu áo xanh tiến lên vái chào, “Bái kiến đại tướng quân.”

Đại tướng quân! Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, tròng mắt suýt chút cũng rơi cả ra ngoài, tim giật thót.

Hắn chính là Đại Tư Mã Vệ Thanh!

Trong lòng không ngừng kêu gào, thần tượng của tôi, mãnh tướng đánh tan quân Hung Nô, tướng quân đánh giặc giỏi nhất Hán triều! Tôi tham lam nhìn hắn, hoá ra Vệ Thanh là thế này, quả thực tuấn tú lịch sự!

Càng nghĩ càng cảm thấy mình rất mất mặt, lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng, cũng không lưu lại được chút ấn tượng hoàn mỹ nào! Tôi vừa vuốt tóc vừa trộm nhìn Vệ Thanh, tận lực bảo trì tư thái có thể coi là đoan trang.

“Không cần đa lễ.” Hắn thản nhiên trả lời, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nói, “Đi cẩn thận.”

Dứt lời liền phất tay áo rời đi, không hổ là kẻ sát phạt trên chiến trường, dáng đi vững vàng, đi như gió lốc, đảo mắt đã đến rừng trúc.

Tâm tình còn chưa bình phục, tôi ngơ ngác nhìn hướng hắn đi, lại nhớ đến tình cảnh vừa rồi, âm thầm khinh bỉ mình tại sao lại không có tiền đồ như vậy. Nghĩ lại, hắn đường đường là đại tướng quân, làm sao có thể để ý đến một nô tỳ nho nhỏ như tôi? Tôi thật là tự đề cao mình quá rồi, người cổ đại rất chú ý đến tôn ti trật tự, trong lòng không ngừng nói thầm. Sửa lại tóc, kéo váy, tôi đi vào phòng. Trong phòng đèn đuốc tranh tối tranh sáng, tôi men theo tấm bình phong, từ từ đi về phía trước. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của loại cỏ chi lan, lòng tôi dần bình tĩnh lại.

Vén tấm màn che bằng lụa mỏng bướcvào phòng, tôi cẩn thận ngẩng đầu nhìn quanh, trên tháp cao phía trước, một thiếu phụ trung niên đang nghiêng người, váy dài màu đỏ tía, nửa thân dựa vào gối mềm, bên cạnh là vài thị tì.

Tôi cố nhớ lại nghi thức gặp mặt của cổ nhân, vụng về làm một tư thế bái lễ, nhẹ giọng nói, “Bái kiến công chúa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.