Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 19: 19: Ngoại Trừ Tôi Em Không Yêu Bất Cứ Kẻ Nào Được Nữa




Ngẫm đi ngẫm lại, bản thân cô không quan trọng với anh.

Nếu bởi vì cô mà anh không trở về nhà, vậy cô rời đi coi như là danh chính ngôn thuận.

Nhưng anh là người kiêu ngạo.

Cô nghĩ chuyện chia tay lần này cần cho anh một chút thể diện, cho nên hạ thấp âm thanh, mềm mại dịu dàng giải thích:

-Cùng anh ở bên nhau mấy năm nay, tôi nhìn ra được anh cũng không vui vẻ gì.

Nói thật, tôi cũng không vui...

Bọn họ ở bên nhau tám năm, trừ bỏ thời kỳ thiếu nên kia hai người họ tâm đầu ý hợp ra, đặc biệt là mấy năm gần đây, sự nghiệp dưới tay của Trần Minh bắt đầu phát triển mạnh mẽ, vươn xa tầm quốc tế, thì bọn họ vĩnh viễn đã là hai thái cực trái chiều, không hề chung chí hướng.

Một năm không thể gặp mặt nhau được mấy lần, cũng không thể nói vài lời với nhau.

Mà có nói cũng chỉ là cô nói, anh vô cảm phải lắng nghe.

Trần Minh nghe đến đó, trực tiếp cắt ngang lời nói của cô:

-Em hối hận?

Lời anh nói còn chưa dứt, Ái Triêm đã kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt trong suốt như pha lê, long lanh còn có một tầng hơi nước nhàn nhạt.

-Ái Triêm, em nói những lời đó với tôi có nghĩa gì? Đó không phải do em tự nguyện sao? Tám năm trước em dọn đến nhà họ Trần, tuyên bố với người ngoài rằng em là vị hôn thê của Trần Minh tôi, từ lúc em bắt đầu lựa chọn cuộc sống như vậy, nên biết là em phải chấp nhận điều đó rồi.

Ái Triêm nháy nháy mắt nhìn anh, vẫn không nhúc nhích, quanh quẩn có cảm giác như lần đầu tiên biết đến người trước mặt.

Thì ra là do cô đơn phương tình nguyện.

Nỗi đau này thật sự đáng đời cô.

Cô mấp máy môi, muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng không nói nên lời.

Yêu tám năm, hôm nay cô mới phát hiện, thì ra nhiều năm như vậy Trần Minh đều xem lòng tốt của cô đối với anh, là chuyện đương nhiên.

Anh không chỉ không đáp trả lại tình yêu của cô dành cho anh, mà anh còn cảm thấy, hết thảy tất cả mọi chuyện đều là do cô tự làm tự chịu.

Cô chớp chớp mắt, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Tự mình đứng lên muốn bình tĩnh một chút.

Nhưng sự tức giận khiến thân thể cô lung lay sắp ngã, muốn nắm lấy cái gì đó để chống đỡ, thân hình đã bị một tay anh nâng lên, sau đó ôm vào trong lòng.

Cái ôm này lại lạnh như băng, không hề có độ ấm.

-Anh buông tôi ra!

Trần Minh như rất phiền chán Ái Triêm gây chuyện, anh thậm chí còn cảm thấy cô nói chuyện chia tay với anh, đại khái là vô cớ gây rối.

Vòng tay rắn chắc của anh gắt gao ôm lấy cô:

-Ái Triêm, em nói thích tôi, yêu tôi, bây giờ lại muốn mạnh ai nấy lo.

Rốt cuộc vẫn muốn thử thách tôi hay muốn thử thách chính bản thân em?

Ái Triêm cứng họng.

Anh dùng vòng tay mạnh mẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi bằng khoảng cách thân mật như thế này, nói ra lời tàn nhẫn nhất.

Từ đầu đến cuối, chuyện tình yêu này giống như chỉ tra tấn một mình cô.

Cô ở trong ngực Trần Minh kịch liệt giãy giụa.

Nếu bây giờ trong tay cô có dao cô nhất định sẽ không lưu tình mà chém anh một nhát.

-Trần Minh, anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?

Nước mắt của cô rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà lăn xuống:

-Được, tôi thừa nhận, tôi sai rồi.

Tôi sai khi dọn đến nhà anh.

Tôi sai vì yêu anh nhiều như vậy.

Tôi sai vì ngay từ đầu không nên thích anh, tôi sai bởi tôi không nên chờ anh, đợi anh, tôi sai khi tôi quá si mê anh.

Là tôi sai rồi được chưa?

Trong mắt Trần Minh hiện lên tia phẫn nộ, bàn tay gắt gao nắm chặt bả vai cô, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.

Ái Triêm quyết liệt nhận sai như vậy, là đang đem những thứ Trần Minh tự cho là đúng, mang sự cao ngạo và niềm kiêu hãnh của anh, tất cả đều nghiền nát.

Anh làm như không nghe được những lời đó, không quan tâm cô gái đáng thương trong lòng anh đang giãy giụa, trực tiếp khẳng định số phận của cô:

-Cuộc sống của em, ngoại trừ tôi...Em sẽ không yêu bất cứ kẻ nào được nữa!

Trần Minh nói cũng không sai, đoạn tình cảm này, anh vĩnh viễn là người nắm cán dao, mà Ái Triêm vĩnh viễn là người nằm trên lưỡi dao đó.

Anh còn kiên định mà cho rằng cô rất yêu anh, cho nên khi nói những lời đó không hề quan tâm đến cảm giác của cô.

Có lẽ nên nói rằng anh chưa từng suy nghĩ mình sẽ bận tâm quá nhiều đến cảm nhận của cô.

Bởi vì cô yêu anh, cho nên anh có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý giẫm đạp.

Ái Triêm dùng hết sức lực của mình đẩy anh ra, quán tính quá lớn làm cô lui về sau một bước, ngã sóng soài trên sàn.

Trái tim gần như tan nát.

Khẩu khí suy yếu, lời nói ra không hề có lực sát thương nào, nhưng ý chí quyết tâm kiên định phải dứt bỏ sợi tơ duyên này:

-Tôi...!tôi sẽ cố gắng không yêu anh nữa.

Nếu bây giờ không được thì về sau nhất định sẽ quên được anh.

Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng của Trần Minh sau khi nghe câu nói đó dường như không còn giữ được bình tình.

Anh nắm chặt nắm tay từ trên cao nhìn xuống mà tuyên bố:

-Em sẽ không có cơ hội đó.

Anh sẽ không cho cô cơ hội quên, cũng sẽ không cho cô cơ hội không yêu.

Anh tin rằng tình yêu của cô đối với anh sớm đã thâm nhập vào xương tủy, chẳng sợ cô giằng co, giận dỗi, anh có thể tùy ý nói những lời này, bởi anh biết anh có lợi thế.

Cô bất lực chống tay xuống sàn mặc cho nước mắt không tự chủ được đã tuông rơi lã chã xuống sàn nhà lạnh băng.

Cô giẫy giụa, cô đau khổ, Trần Minh đều không tin.

Người đàn ông kiêu ngạo này, hiện tại đang dùng bộ dáng đối đãi với kẻ địch ở trên thương trường để đối đãi với cô.

Anh tính toán phân tích ưu thế của bản thân, cuối cùng đưa ra kết luận rằng cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh được.

-Tôi sẽ cho em thời gian một ngày để bình tĩnh, qua ngày mốt tôi sẽ đến đón em.

Ái Triêm cảm thấy bản thân mình thật sự không hề có cốt khí, nhìn chằm Trần Minh không thể phản bác cái gì.

Anh mạnh mẽ như vậy, cô cũng không có cách nào đáp trả.

Lúc trước không ai tin tưởng cô có thể nhẫn nhịn để yêu Trần Minh cả đời.

Nhưng hiện tại cũng không có ai tin tưởng cô sẽ chủ động rời bỏ anh mà sống được.

Nhìn bóng lưng anh rời đi mà cô không cầm được khóc thành tiếng.

Tiếng khóc càng trở nên thê lương khi cánh cửa phòng khép lại bỏ mặt cô trên sàn nhà cô đơn lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.