Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 17: 17: Khi Nào Thì Về Nhà




Trần Minh mang trạng thái hưng phấn về đến nhà đã là buổi tối.

Lúc vào phòng phát hiện Ái Triêm không có ở đây, tâm trạng anh cực kỳ xuống dốc, bực bội mà kéo caravat xuống, tay xoa xoa mi tâm.

Cô gái của anh lại giở tính tình trẻ con giận dỗi làm loạn.

Mà lần này tựa hồ khác với những lần trước, lại không thèm để lời nói của anh vào tai.

Ném caravat lên giường, nhìn phòng ngủ trống không, anh thấy trống vắng vô cùng.

Từ trước đến nay giống như là anh đã có thói quen Ái Triêm vồ vập quanh quẩn, quấn lấy anh, cho anh sự dịu dàng ấm áp....!nhưng tất cả những thói quen ấy, từ hôm về nước đến nay đã biến mất sạch sẽ không còn.

Lấy điện thoại trong túi áo gọi một cuộc cho tài xế, liền biết sáng nay cô tự mình bắt taxi đi học.

Buổi chiều làm ổ tại cái công ty không ra hình ra dáng kia.

Chiều tối đã bỏ lơ lái xe anh phái đưa đón tự mình về lại căn phòng trọ ở đường Trần Khánh Dư.

Trong lòng Trần Minh đối với điều này có chút không vui.

Anh với tay lấy áo khoác, một mình lái xe lao đi.

_____

7 giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên.

Lúc ấy, Ái Triêm đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt quần áo.

Nghe tiếng chuông cửa, cô rửa sạch tay, chân trần từ nhà vệ sinh chạy ra, trong lòng hưng phấn nghĩ là đã có cơm ăn, một bước đi một bước nhảy chạy đến mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra thì nụ cười trên mặt như đông lại.

Phóng đại trước mắt cô là Trần Minh đang đứng đấy.

Cuộc sống luôn là như thế, thường xuyên nhân lúc bạn hưng phấn vui vẻ nhất nhét cho bạn một nắm bùn vào mồm.

Cái kiểu đưa cho một miếng bánh sau đó đâm vào lưng một dao vậy.

Ái Triêm lại lần nữa hoài nghi cô có phải được sinh ra vào khung giờ quỷ ma đi dạo nhiều nhất hay không nữa.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, Trần Minh sẽ xuất hiện trước cửa nhà của cô, hoặc giả anh bỏ thời gian tự mình đi tìm cô.

Có coi trọng lắm thì là Vĩnh An hay Trần Mạnh đến dăm câu ba sợi truyền đạt ý anh.

Ánh mắt anh sắc lẹm rơi tầm ngắm lên mặt cô.

Ái Triêm không tự chủ được mà nhói lên một cái.

Phảng phất khiến toàn bộ thế giới của cô đều đang run rẩy bởi cái người đứng ở cửa kia.

Cô đứng ngây một lúc mới hỏi:

-Sao anh lại đến đây?

Trên đường đến đây quả thật Trần Minh đang rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ái Triêm cùng với phản ứng của cô, ngay lập tức khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Tuy rằng biên độ cong rất nhỏ nhưng bao nhiêu đó cũng đủ dể biểu hiện rằng tâm trạng của anh không tồi.

Điều này thì Ái Triêm tự mình xác nhận.

Bao nhiêu năm trong mắt cô chỉ có anh.

Vì vậy mỗi biểu cảm, mỗi biến đổi dù rất nhỏ trên gương mặt anh cô đều nắm bát trong lòng bàn tay.

Trần Minh không trả lời cô.

Hai người đứng đối mặt với nhau nhưng lại không nói chuyện.

Bầu không khí cô đọng như là đang gặp lại cố nhân.

Trần Minh đứng yên một lúc lâu.

Anh đang chờ Ái Triêm tiến đến ôm anh, giống như trước kia.

Nhưng có chút ngoài ý muốn của anh, cô không hề động đậy.

Vẻ mặt anh trầm xuống, bước tới trước một bước, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Ái Triêm lại không tự giác mà lui lại một bước.

Bước chân của Trần Minh dừng lại, anh nhìn chằm chằm cô, trong đầu đang nổ tung khoảnh khắc cô nhẹ nhàng lui về sau một bước, đáy mắt lộ ra một tia không vui.

Anh chưa từng bị cô cự tuyệt như hôm nay.

Ái Triêm lại tiếp tục lui về sau một bước, tránh sang một bên:

-Anh vào đi.

Người ngoài cửa nhấc chân tiến vào, căn phòng nhỏ bé đơn sơ vì sự có mặt của anh nhìn lại càng thêm thảm.

Khi đi ngang qua bên người Ái Triêm, ánh mắt anh dừng một giây.

Ái Triêm đi theo sau anh, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Cô cũng từng thử tưởng tượng xem, nếu dọn ra khỏi Hạ gia, Trần Minh sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà đến cuối cùng, cô cũng không thể tưởng tượng được, anh đại khái chính là...!không có phản ứng.

Cô chưa bao giờ hy vọng mình rời đi sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cô cũng rất rõ ràng địa vị của mình ở trong lòng anh.

Thế nhưng tình huống này...!anh lại tự mình đến tìm cô, có chút ngoài dự đoán.

Trần Minh một bên tiến vào, xoay chuyển ánh mắt đánh giá căn phòng của cô.

Nhỏ như cái lỗ mũi.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết toàn bộ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ.

Trần Minh nhíu mày ghét bỏ.

Anh khom người ngồi xuống sofa, tầm mắt rơi xuống trên đôi chân trần của cô, rãnh nhỏ trên trán càng thêm sâu.

-Vì sao lại dọn đi?

Nhiều năm như vậy, dường như anh không cần phí tâm tư lên người Ái Triêmquá nhiều, ngoại trừ những lúc đi công tác bận rộn, lúc nào Ái Triêmcũng luôn thuận theo ở bên anh, có những lúc ngẫu nhiên nổi giận, cô cũng dịu dàng mà dỗ dành anh.

Tự nhiên nay tự ý bỏ đi đến sống ở nơi điều kiện tẹ hại thế này làm anh không hiểu nổi.

Ái Triêm bị động tiếp thu câu hỏi của anh.

Xác thật, cuộc sống của cô hiện tại so với còn ở biệt thự kia thật sự tệ hơn rất nhiều, buổi tối tăng ca về nhà còn phải tự mình nấu cơm.

Tuy Trần Minh cái gì cũng chưa nói nhưng nhìn biểu cảm của anh cô biết, anh đánh giá hiện thực của cô quả thật là...!nghèo túng.

Cô ôm cánh tay dựa vào cạnh bên của sofa ngồi xuống, lại thấy Trần Minh rất nhanh đi đến bên tủ giày, tìm được dép lê của cô, yên lặng bước tới để chúng ngay dưới chân cô.

-Khi nào thì về nhà?

Ái Triêm ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Bọn họ ở cùng một chỗ tám năm, mỗi lần hai người gặp mặt, Trần Minh đương nhiên sẽ không nói chuyện, mà cô thì như con thiêu thân đâm đầu vào anh không biết mỏi mệt.

Trần Minh nhận thức được cô có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng anh không đọc được suy nghĩ của cô.

Sắc mặt anh kém thêm một chút:

-Muốn làm loạn đến bao giờ?

Ái Triêm cúi đầu không nói, sau khi nghe xong những lời đó, trong chớp nhoáng cô đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Trâm Chi.

Chỉ cần một câu nói của Trần Minh, cô sẽ ngoan ngoãn xách hành lý theo anh trở về, tiếp tục yêu anh điên cuồng, tiếp tục vì anh mà vui mừng, vì anh mà bi thương, vì anh mà cúi đầu chịu sự chà đạp.

Cô cảm thấy mình thật đáng thương.

Thấy cô không nói lời nào, tầm mắt Trần Minh dời đến xung quanh căn phòng:

-Em thích ở nơi như thế này?

Ái Triêm ngẩng đầu nhìn anh.

Nơi như thế này? Nơi như thế này thì đã làm sao? Lại nghe vọng đến giọng nói của anh:

-Không có người làm, không có đầu bếp, không có tài xế.

Em có quen không?

Những lời này, Ái Triêm nghe được sự dụng tâm trong đó, anh nói câu nào cũng đều là đánh giá đến vật chất mà anh đã cho cô, thế nhưng không hề pha chút tình cảm nào trong đó.

Trong lòng anh cơ bản biết được cô có chuyện không vui, nhưng chuyện không vui đó quy kết hết lên nguyên nhân là do anh không thể thỏa mãn hết nhu cầu của cô mà thôi.

Đàn ông không vui phần lớn là bởi vì d*c vọng không được thỏa mãn.

Nhưng phụ nữ không vui, thì chỉ có được cung phụng chưa đúng cách.

Trần Minh tâm tư của cô, Ái Triêm cũng không có hứng thú giải thích với anh.

Ở trong thế giới của anh, có lẽ là như thế, mỗi một quyết định đều phải cân nhắc dựa tren lợi ích có được.

Ái Triêm vứt bỏ chỗ ở điều kiện vật chất đầy đủ, một thân một mình chạy đến phòng trọ nghèo nàn như thế này, ở trong lòng Trần Minh mà nói, hành động đó vô cùng ngu xuẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.