Cuồng Sóng

Chương 58




Hạ Hành ăn hết cháo, người hơi đổ mồ hôi, định bụng lên giường đánh tiếp một giấc, đã thấy Hứa Xung nhắn tin đến.

Hứa Xung: [Nghe nói cậu bị bệnh? Nghiêm trọng không? Hôm nay đặc biệt sắp xếp diễn tập cho các cậu đấy, kết quả cả cậu và Hà Tà cùng nghỉ?]

Hạ Hành: [Diễn tập à, chắc không bằng Hà Tà…]

Trước ai nói với hắn Hà Hoan “Không được” hả, giờ mà gặp lại thật muốn thồn lọ ớt vô cúc anh ta!

Hạ Hành chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào sờ tóc hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là Hà Hoan từ phòng nhỏ quay về.

“Bản kiểm điểm viết được bao nhiêu chữ…” Hạ Hành xoay người, ôm chăn hỏi.

“Đố em đó.” Hà Hoan cúi người, ghé bên tai Hạ Hành, đôi môi như có như không chạm vào vành tai hắn.

Hạ Hành che tai lại, giờ bất kỳ cử chỉ thân mật dù nhỏ hay to của tên này đều bị hắn liệt vào loại ‘không có ý tốt’, hơn nữa tên này không hề vô hại như vẻ ngoài tí nào, hở tí là bùng nổ ngay.

“Không đoán.” Hạ Hành trả lời dứt khoát.

“Viết 2 vạn chữ đó. Viết tay.” Hà Hoan vòng tay qua Hạ Hành, ôm hắn vào lòng, tay phải giơ lên trước mặt Hạ Hành, cho hắn xem vết hằn do cầm bút lâu trên ngón tay.

Hạ Hành nhìn ngón tay Hà Hoan, thấy hơi đau lòng thật. Thời đại này của họ, cơ bản đều đánh chữ, không thì nhận dạng bằng giọng nói, không hổ là hạm đội liên bang, phạt kiểu này ghê quá.

“Anh viết cái gì mà được 2 vạn chữ lận?” Hạ Hành vuốt dấu hằn trên ngón tay Hà Hoan, buồn buồn hỏi.

Hà Hoan vẫn mặc nguyên quân phục nằm nghiêng bên cạnh Hạ Hành, chậm rãi nói: “Anh tự kiểm điểm mình, phạm một sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải.”

Hạ Hành vừa nghe đã nhíu chặt mày: “Sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải? Sao nghe quen quen thế nhỉ? Đừng nói là anh ngoại tình đấy nhé?”

“Sai lầm mà đàn ông mắc phải, đương nhiên là khi người trong lòng câu dẫn mình thì thằng nào mà nhịn được chứ.”

Hà Hoan nhẹ nhàng nói, giọng điệu nghiêm túc, trái ngược với nội dung không trong sáng.

“Nếu anh dám viết như thế, em liền bẻ cổ anh giờ.”

Lý trí Hạ Hành nhắc nhở Hà Hoan không đến nỗi thần kinh như vậy đâu, nhưng để ‘lý trí’ tự đào sâu thêm chút, chợt thấy vậy mới hợp với cá tính tên kia.

Ngài bảo tôi viết bản kiểm điểm ư? Vậy thì tôi sẽ viết một bản xem ngài có can đảm đọc hết không.

Hà Hoan có vẻ mệt, trán tựa vào gáy Hạ Hành, hô hấp cũng nhẹ hơi, bộ dáng muốn ngủ.

Hạ Hành nhẹ thúc tay ra sau: “Này, tóm lại anh viết gì trong bản kiểm điểm?”

“Cấp trên muốn bố trí cho em một phòng phủ khác.” Hà Hoan nói.

“Hả? Thật sao? Quá tốt rồi! Không cần phải chen chúc như vậy nữa!”

Hai mắt Hạ Hành sáng lên.

Ở cứ điểm mặt trăng có phòng ngủ riêng, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Hạ Hành hắn rất real rất đỉnh đó!

“Lại ngứa da đúng không?” Hà Hoan cốc đầu Hạ Hành.

“Không ngứa! Em không ngứa chỗ nào hết! Cút ngay.”

Hà Hoan mỉm cười: “Anh viết, trong lòng em và anh đều có cùng một loại cô độc và cảm giác thiếu an toàn. Mong cấp trên không tách riêng chúng ta, mất ngủ sẽ làm giảm độ chính xác khi điều khiển chiến hạm.”

“Em ngủ rất ngon.” Hạ Hành đáp.

“Nhưng anh nhớ em.”

Hà Hoan vừa nói như thế, tất nhiên Hạ Hành không cách nào tiếp tục bật y nữa rồi.

“Ngủ thêm tí nữa đi. Chiều nay lão Ngôn sẽ làm kiểm tra đánh giá cấp bậc. Dù thế nào chúng ta cũng phải đi cổ vũ cậu ta.”

“Em có thể hợp tác trong test 4 của lão Ngôn không? Một mình em có thể điều khiển hai vị trí!”

Không thì kiếm đâu ra mấy phi công và pháo thủ rập khuôn cứng nhắc, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Lão Ngôn.

“Kiểm tra của chữa trị sư khác với chúng ta. Sửa chữa càng nhanh chứng tỏ trình độ càng cao. Em và anh đều như vậy rồi, nếu để em cộng tác làm test 4, có khi lão Ngôn không có cơ hội sửa chữa mất.” Hà Hoan vừa nói vừa xoa đầu Hạ Hành.

“Anh nói cũng đúng. Đồng đội càng kém, lão Ngôn  càng có cơ hội thể hiện tài năng.”

Hạ Hành được Hà Hoan vuốt một hồi lại buồn ngủoaHoah, một lúc sau chìm vào giấc ngủ.

Chiều hôm đó, có không ít người đến xem bài kiểm tra đánh giá cấp bậc của Ngôn Dụ Phong.

Hà Hoan và Hạ Hành đến sớm, hai người đều mặc quân phục, trên đường đi hút tầm mắt của không ít người.

“Người bên cạnh Hà Hoan là Hạ Hành? Lúc trước cảm thấy hắn như thằng nhóc con, giờ mặc quân phục nhìn khác hẳn!”

“Đẹp trai đó! Thật muốn đào góc tường Hà Hoan!”

“Cẩn thận Hà Hoan khoá thập tự bẻ gãy cổ bây giờ, cho cậu không thấy ánh mặt trời ngày mai!”

Hạ Hành dáng người thẳng tắp, lúc trước mặc quần thể thao, thành ra cảm giác người lúc nào cũng còng còng, giờ hai chân mạnh mẽ có lực, đi song song cùng nhịp với Hà Hoan như có một loại ăn ý vi diệu nào đó giữa hai người.

Họ trùng hợp gặp A Nhược phòng kỹ thuật.

A Nhược hơi choáng váng mà nhìn Hạ Hành, vỗ mạnh đùi: “Thiệt cho tôi rồi! Thiệt cho tôi rồi! Sao trước kia lại bị Hà Hoan mê hoặc, nghĩ y là người đẹp trai nhất thế giới cơ chứ!”

“Giờ chị thấy em đẹp trai nhất thế giới vẫn còn kịp đấy.” Hạ Hành cười toe toét, bên trong thiếu niên dương quang mang theo mấy phần phóng khoáng.

“Muộn rồi…Muộn rồi! Cậu đã bị cún Hà kia thu vào túi rồi!” A Nhược che mắt, vẻ mặt đau đớn.

“Vậy thì chị cướp luôn.” Hạ Hành nói.

“Tôi sẽ bị cún Hà thủ tiêu mất…” A Nhược làm động tác cắt cổ.

Hà Hoan cười, ôm vai Hạ Hành: “Nếu em bị người khác cướp, anh sẽ nhốt em trong phòng nhỏ.”

“Viết kiểm điểm?”

Hà Hoan khẽ cười, hô hấp phả bên tai Hạ Hành: “Em nghĩ sẽ viết bản kiểm điểm?”

Hạ Hành lập tức nghiêm mặt, bước vào.

Hắn vừa thấy Ngôn Dụ Phong đã đến ôm một cái, vỗ vỗ lưng: “Giới nghệ thuật đều mong anh trượt bài kiểm tra.”

Ngôn Dụ Phong sững sờ, nở nụ cười: “Chuyện cười nhạt quá.”

“Thì nó vốn nhạt mà.”

Ngôn Dụ Phong nhìn Hạ Hành mặc quân phục của hạm đội liên bang, đưa tay chạm vào quân hàm: “Cảm ơn cậu, đến cổ vũ tôi với tư cách chiến hữu.”

Hắn hiểu Hạ Hành, Hạ Hành mặc quân phục đến không phải để khoe khoang, mà là muốn Ngôn Dụ Phong, hắn tin chắc Ngôn Dụ Phong có thể vượt qua bài kiểm tra.

Hứa Xung và Trần Thuật vừa huấn luyện xong đã vội vàng chạy tới.

“Bạn học cũ, thông qua kiểm tra đến làm chữa trị sư của bọn tôi nha!”

“Hứa Xung, anh ngang nhiên đào góc tường như thế là ngại sống quá lâu sao?” Hạ Hành đút tay vào túi, lạnh lùng nhìn Hứa Xung.

“Chữa trị sư của chúng tôi còn ba tháng nữa là giải ngũ. Hai người các cậu đã đủ mạnh rồi, nhường Lão Ngôn cho tôi thì có sao đâu?” Hứa Xung nói.

Lý Chiêu Hoa huấn luyện xong cũng đến.

Chị lặng yên không tiếng động tiếp cận Hứa Xung từ phía sau, nhanh gọn ghìm cổ hắn: “Này lão Hứa, chữa trị sư nhà chúng tôi cũng sắp giải ngũ rồi. Giờ đôi bên đều cần, thế nên ai đến trước được trước.”

Hứa Xung bị Lý Chiêu Hoa ghìm đến tái mặt, nhưng vẫn không nỡ bỏ cuộc: “Là chúng tôi đến trước…Chúng tôi gửi lời mời trước…”

Trần Thuật bị dọa tái mặt, vội vọt đến ngăn cản: “ Chị Chiêu Hoa, mau buông tay! Mau buông tay!”

Lúc này thư ký của Lạc Thiên Hà đến, thấy bầu không khí “nhốn nháo” ở đây, ho khan một tiếng.

“Những người không kiểm tra vui lòng rời hiện trường.”

Nghe thế Lý Chiêu Hoa mới chịu buông Hứa Xung ra.

Hạ Hành vẫn đứng xỏ tay vào túi, nói: “Em đến chỗ ba đây.”

Nói xong cứ như vậy đi hướng phòng kỹ thuật.

“Anh đi gặp ba với em.” Hà Hoan theo đuôi.

Mặt Hứa Xung viết đầy sự khinh bỉ: “Hà Hoan thật không biết xấu hổ. Ai đồng ý làm ba của cậu ta?”

“Chúng ta đi đâu?” Trần Thuật hỏi.

“Đi xem ba Hà Hoan có nhận cậu ta không.”

Vì vậy, phòng kỹ thuật xuất hiện thêm vài người.

Hạ Hành kéo ghế, ngồi bên trái Hạ Tu Văn, nói nhỏ: “Ba, mấy ngày này có bận lắm không?”

“Hơi bận, nhưng mà rất vui.” Hạ Tu Văn nghe con trai nói chuyện với mình, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười.

“Vậy cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ.” Hạ Hành nói.

Hà Hoan ngồi bên phải Hạ Tu Văn, nhìn màn hình của ông: “Gần đây ba đang bận cái ‘hệ thống tự động quay về’”?

Hứa Xung lập tức nháy mắt ra hiệu với Trần Thuật và Lý Chiêu Hoa, chờ Hạ Tu Văn nghiêm túc từ chối xưng hô “Ba” của Hà Hoan.

Ai ngờ Hạ Tu Văn bị Hà Hoan gọi “Ba” nhiều đã quen, thản nhiên đáp: “Ừ. Có một vài thuật toán trong “hệ thống tự động quay về” cần phải tối ưu. Mỗi lẫn các cậu diễn tập, số liệu “hệ thống tự quay động quay về” sẽ có sai lệch so với thực tế. Tôi hy vọng có thể giảm bớt sai sót.”

“Ba cực khổ rồi.” Hà Hoan kính cẩn nói.

Hứa Xung ngơ người, tên Hà Hoan này đã giải quyết được Hạ Tu Văn ư? Đúng là thời đại ngoại hình mà, thế mà dùng khuôn mặt thiên sứ mê hoặc cả Hạ Tu Văn luôn.

Một phút sau, test 1 của Ngôn Dụ Phong bắt đầu, đây chỉ là bài kiểm tra cơ bản. Ngôn Dụ Phon vượt qua kiểm tra không mắc lỗi nào, Hạ Hành đang xem ngáp một cái, vô thức mò tay vào túi quần, không có hạt dưa.

Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, test 2 đã bắt đầu, bài kiểm tra dài hai mươi phút, Hạ Hành lo Ngôn Dụ Phong nhiều năm không lái chiến hạm, dù vừa diễn tập đó, nhưng lại sợ không tìm được cảm giác để vượt qua kiểm tra.

Nhưng test 2, Ngôn Dụ Phong lần thứ hai đạt điểm tuyệt đối.

“Tốt!” Hứa Xung là người vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ theo.

Dù Ngôn Dụ Phong không nghe được tiếng vỗ tay, nhưng trong lòng mọi người đã nhận định Ngôn Dụ Phong rất ưu tú.

Tiếp theo là test 3, Hạ Hành hơi lo lắng, thậm chí còn lo lắng hơn lúc mình làm kiểm tra.

Đương nhiên… lúc hắn kiểm tra cũng không căng thẳng lắm.

Chiến hạm địch thay phiên nã pháo, test 3 mới bắt đầu được ba mươi giây, chiến hạm của Ngôn Dụ Phong đã bị thủng 3 lỗ, nhưng hắn đã nhanh chóng sửa chữa kịp thời gần như với lúc bị xuyên thủng.

Trình độ phi công khiến Hạ Hành toát mồ hôi lạnh thay Ngôn Dụ Phong, dù năng lực chữa trị sư xuất sắc đến đâu, nhưng phi công không ra gì thì vẫn phải nạp mạng mà thôi.

Trong tình huống như vậy, Ngôn Dụ Phong vẫn bình tĩnh, ngay cả khi viên đạn sượt qua ngay phía sau hắn, Ngôn Dụ Phong vẫn như cũ tập trung sửa chữa lỗ thủng.

Mấy chuyên gia tâm lý ngồi trong phòng giám sát không khỏi cảm thán.

“Tâm lý cậu chàng này rất tốt.”

“Vì tập trung. Cậu ta tập trung vào sửa chữa đến mức quên đi nỗi sợ bị bắn trúng. Loại chữa trị sư này cần phải có một phi công giỏi.” Ngô Nhuận nhìn số liệu của Ngôn Dụ Phong.

“Cho nên nếu cậu ta thông qua bài kiểm tra, sẽ được phân vào đội Hà Hoan?”

“Những người hợp tác với Hà Hoan và Hạ Hành, cuối cùng… sẽ bị phái đến Hoả vệ một. Tuy nhiên, với trình độ của họ có thể hạn chế tỉ lệ chiến hạm trúng đạn đến mức thấp nhất. Nhưng một khi bắn trúng, gần như phải tu bổ ngay lập tức, nếu không năng lượng của họ sẽ bị suy giảm rất nhiều, thậm chí có thể phải hy sinh vào thời điểm nguy cấp nhất.” Ngô Nhuận nói.

Lúc này, Ngôn Dụ Phong đã thông qua test 3, A Nhược sững sờ nhìn số liệu hiện trên màn hình.

“Thân chiến hạm bị bắn trúng 132 lần, sửa chữa 128 lần trong 0,2 giây, sữa chữa 4 lần trong 0,5 giây… Thật nhanh gọn.”

Hạ Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn biết quan trọng nhất là test 4.

Nếu không đạt cấp A, Ngôn Dụ Phong sẽ không có tư cách trở thành chữa trị sư của [Cuồng sóng – 21].

Ngôn Dụ Phong có 10 phút nghỉ giải lao.

Hạ Hành giật nhẹ tay áo Hà Hoan: “Nè, chúng ta đi đưa coca cho anh ấy đi?”

“Lão Ngôn thích uống nước khoáng hơn.” Hà Hoan nói.

Hứa Xung nghe thế, nhanh lẹ cầm chai nước khoáng ra ngoài, “Tôi đi đưa nước cho cậu ấy!”

Nhìn thái độ tích cực của Hứa Xung, mọi người dở khóc dở cười.

“Hứa đội nhiệt tình như vậy, nhưng chỉ sợ vẫn không có cơ hội.” A Nhược lắc đầu.

“Sao nói thế? Hứa đội và Ngôn Dụ Phong là bạn học cũ mà.” Lý Chiêu Hoa tò mò hỏi.

“Ngôn Dụ Phong được trung tướng đề cử, cậu ta có cơ hội này là vì Hà Hoan không ngừng cố gắng viết báo cáo lên cấp trên cho cậu ta.” A Nhược nói.

Hạ Hành quay đầu nhìn Hà Hoan: “Viết báo cáo có dài hơn bản kiểm điểm không?”

“Tàm tạm. Dù sao Ngôn Dụ Phong chỉ bị người khác hại sử dụng ‘Con kiến xanh’ một lần duy nhất, báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho thấy mấy năm nay cậu ấy không hề đụng đến ‘Con kiến xanh’, não cũng không bị tổn hại, khả năng phán đoán và năng lực phản ứng đều giữ được trạng thái tốt nhất. Điều này cho thấy…” Hà Hoan không nói tiếp.

“Điều này cho thấy trong thời gian Ngôn Dụ Phong rời khỏi ngạch quân dự bị, ngoài việc vẽ tranh, cậu ta tiếp tục làm những bài huấn luyện của chữa trị sư?” A Nhược hỏi.

“Đúng vậy.” Hà Hoan gật đầu.

Nghe đến đó, tự đáy lòng Hạ Hành sinh ra cảm giác nể phục Ngôn Dụ Phong. Hắn vẫn luôn kiên trì, thậm chí không biết loại kiên trì này có ý nghĩa hay không, nhưng vẫn quyết không từ bỏ.

Giờ đây, tất cả những nỗ lực của hắn đã đến lúc được đền đáp.

Hứa Xung đưa nước khoáng cho Ngôn Dụ Phong, ngồi ở cửa khoang trò chuyện cùng hắn.

“Cuối cùng cũng đi đến bước này.” Hứa Xung nói.

Ngôn Dụ Phong uống ngụm nước, cúi đầu cười: “Tôi không nghĩ đến có ngày mình được làm kiểm tra đánh giá cấp bậc này. Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Hứa Xung ngượng ngùng cúi đầu.

“Tôi biết ngoài Hà Hoan, còn có cậu, Chu Hồng, và những bạn học cũ khác ở ngạch quân dự bị đều đứng lên nói chuyện giúp tôi. ‘Con kiến xanh’ như một ranh giới thép… Tôi dĩ nhiên…”

“Ranh giới đó vẫn luôn là ranh giới thép khó qua, nhưng cậu đã dùng thực lực của bản thân để vượt qua nó. Tôi không biết cậu quyết định trở về là đúng hay sai. Giờ thao tác viên khan hiếm, cậu xuất sắc như vậy…” Hứa Xung thở dài.

“Tôi cũng có tự tôn của mình. Tôi không muốn làm lính đào ngũ.” Ngôn Dụ Phong trả lời.

“Được lắm! Tôi sẽ chờ xem niềm kiêu hãnh và sự xuất sắc nhất của cậu.” Hứa Xúng đấm nhẹ Ngôn Dụ Phong một cái.

Test 4 bắt đầu.

Bàn tay Hạ Hành đổ mồ hôi, ngón tay nắm chặt dần buông lỏng.

Hà Hoan ngồi bên cạnh chống cằm cười.

“Anh cười gì đó?”

“Nhìn em như sắp vào phòng sinh đến nơi.” Hà Hoan nói.

Hạ Hành đầu óc quay cuồng: “Anh mới vào phòng sinh! Có bản lĩnh anh đi mà sinh con!”

Hạ Tu Văn ngồi giữa hai người ho một tiếng, Hạ Hành biết điều im miệng ngay.

Chiến hạm địch trên mặt trăng lao về phía Ngôn Dụ Phong, Hạ Hành biết rõ, nếu sau năm phút Ngôn Dụ Phong còn sống, kẻ địch từ trạm không gian sẽ đuổi đến, sau đó là địch từ Hỏa vệ một đến.

Phi công và pháo thủ của Ngôn Dụ Phong đều là AI, có thể họ đã cập nhập số liệu từ bài test của Hạ Hành nên lần này biểu hiện không quá cứng nhắc.

“Em yên tâm, kiểm tra của chữa trị sư và pháo thủ không giống nhau. Dù cho cậu ta có thể kiến trì được năm phút, thì kết quả kiểm tra cũng chỉ dựa vào tỉ lệ chữa trị của cậu ta.” A Nhược giải thích với Hạ Hành.

“Thì ra là vậy.” Hạ Hành vỗ ngực, thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, nhìn Ngôn Dụ Phong bị chiến hạm địch đánh, liên tục bị hư hại, rồi sửa chữa, rồi lại hư hại rồi lại sửa chữa.

“Anh nghĩ đến một câu chuyện cổ tích.” Hà Hoan híp mắt, nghiêng mặt nhìn Hạ Hành cười.

Hạ Hành thở dài: “Em biết —— Nữ Oa vá trời. Nữ Oa không ngại cực khổ, ngày ngày đội đá vá trời cứu loài người.”

Hạ Tu Văn đang trong trạng thái làm việc nghiêm túc nghe con trai nói, phụt cười.

A Nhược như bị lây cười theo.

Rõ ràng hệ thống kiểm tra đã hiển thị, kẻ địch từ trạm không gian đã tham gia cuộc chiến, chiến hạm của Ngôn Dụ Phong sắp bị bắn rơi vào hố thiên thạch, nhưng mọi người đều nở nụ cười.

Cười cười, rồi dần trở nên nghiêm túc.

A Nhược báo cáo số liệu với ngữ điệu bái phục: “Trong vòng ba mươi giây bị đánh trúng 550 lần, chữa trị 550 lần, tỷ lệ sửa chữa 100%.”

“Trong vòng một phút bị đánh trúng 1320 lần, chữa trị 1320 lần, tỷ lệ sửa chữa 100%”

“Trong vòng một phút ba mươi giây bị đánh trúng 1688 lần, chữa trị 1688 lần, tỷ lệ sửa chữa 100%”

Nhưng chữa trị sư giỏi đến đâu cũng không gánh nổi hệ thống AI, phi công và pháo thủ đã bị giết, Ngôn Dụ Phong sửa chữa cả khoang, tiếp nhận hệ thống phi công, cố gắng lần nữa.

Tuy nhiên, chết là kết quả không thể tránh khỏi, lúc địch từ Hỏa vệ một đến, đã trực tiếp bắn nát chiến hạm của Ngôn Dụ Phong.

Kiểm tra kết thúc.

Mọi người nhìn thống kê trên màn hình, thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu ta không phải là người đúng không. Ngoại trừ lúc cuối không còn cách nào xoay chuyển, trước đó thao tác cứ như thần…” Hứa Xung choáng váng, “Đúng là cậu ta không lái chiến hạm nhiều năm rồi sao? Năng lực phản ứng thế này…”

Hà Hoan cười: “Ông trời khen thưởng cho sự chăm chỉ.”

Bên này, Ngôn Dụ Phong nhắm mắt, che mặt.

Nước mắt chảy ra từ kẽ tay.

Hắn không kiên trì được lâu như Hạ Hành, Hạ Hành còn là một người điều khiển hai vị trí.

Khó khăn lắm mới có cơ hội này, nhưng cuối cùng vẫn để vuột mất sao?

Kể từ khi Hà Hoan tìm hắn tham gia giải thi đấu phi hạm, hắn mong đợi mình có thể lần nữa được hạm đội để ý.

Hắn rất may mắn, có thể gặp đồng đội như Hạ Hành, cùng vượt qua một đường chông gai đến được mặt trăng, nghĩ mình đã thoả mãn, nhưng cuối cùng vẫn không từ bỏ được nhiệt huyết xưa kia.

Hay là mình đã quá tham lam, rõ ràng vượt qua test 2, trở thành chữa trị sư là đã quá thỏa mãn rồi.

Nhưng khoảng thời gian ở cùng Hạ Hành và Hà Hoan, đã khiến mong đợi và kỳ vọng trong lòng hắn lớn thêm rất nhiều.

Đã từng lái [Cuồng sóng- 21] nên biết chiếc chiến hạm này đặc biệt như thế nào.

Ngôn Dụ Phong nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Đúng lúc, giọng Hạ Hành phát ra từ hệ thống phát thanh của khoang mô phỏng: “Chúc mừng Lão Ngôn tạo kỳ tích rồi nha! Giờ anh chính bánh bao vàng người người cướp đoạt rồi!”

Ngôn Dụ Phong sửng sốt, mở mắt ra, nhìn màn hình hiển thị mình đã vượt qua test 4.

“Chuyện gì vậy? Tôi …tôi không kiên trì đến được thời gian quy định…”

Ngôn Dụ Phong dụi mắt, cho là mình gặp ảo giác.

Giọng Hứa Xung chen vào: “Cậu là chữa trị sư, kiểm tra là tốc độ cùng tỷ lệ sửa chữa. Còn kiên trì được bao lâu, là bài kiểm tra của phi công và pháo thủ.”

Ngôn Dụ Phong ngẩn người, lúc sau mới khàn giọng hỏi: “Cho nên tôi… tôi là…”

“Anh là chữa trị sư cấp A!” Giọng Hà Hành cất lên, tâm trạng của Ngôn Dụ Phong đảo lộn.

Đôi mắt chợt nóng, tầm nhìn như mờ đi.

Có người gõ cửa khoang, Ngôn Dụ Phong mở cửa, nhìn thấy Hà Hoan.

“Lão Ngôn, chúc mừng nhé. Tôi đặc biệt đến gặp cậu xoát độ tồn tại trước… Không thì lão Hứa đến cướp mất…”

Hà Hoan chưa kịp nói xong, Ngôn Dụ Phong đã ôm chầm lấy y.

“Cảm ơn… cảm ơn cậu.”

Hà Hoan vỗ nhẹ lưng hắn, mỉm cười: “Tôi biết năm đó cậu oan ức cỡ nào, không cam lòng cỡ nào. Rõ ràng không làm gì sai, rõ ràng kiên định hơn những người khác rất nhiều, vậy mà vẫn buộc phải rời đi.”

Ngôn Dụ Phong cười, mặc kệ khuôn mặt đầy nước mắt.

“Hà Hoan, thực ra bản chất cậu là người rất trọng tình trọng nghĩa, không bỏ qua cho chuyện bất bình.”

“Tôi chỉ làm những chuyện có lợi cho tôi, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Hà Hoan vừa nói xong, Hứa Xung đã hô lên: “Chơi bẩn lắm Hà Hoan! Sao cứ nói như chỉ có mình cậu không tiếc mạng sống giúp đỡ Lão Ngôn thế.”

“Tôi biết, các cậu những bạn cũ này đều giúp tôi. Tôi có cơ hội ngày hôm nay, phải cảm ơn các cậu rất nhiều!”

“Vậy thì lấy thân báo đáp đi. Chúng tôi đều thiếu chữa trị sư.”

Nước mắt Ngôn Dụ Phong kìm nén đã lâu, cuối cùng đã có dịp xả bớt một trận.

“Ôi, Lão Ngôn này…Cậu phải cảm thấy may mắn bởi đã tránh được trận ‘Hắc yểm’ đó, nhưng lần sau…” Hà Hoan chưa kịp nói, Ngôn Dụ Phong nhanh chóng che miệng lại.

“Lần sau chắc chắn là lần cuối cùng.” Ngôn Dụ Phong trả lời.

“Này…Giờ tôi gọi căn tin đặt trước gà rán cùng khoai tây chiên ăn mừng nhé?” Lý Chiêu Hoa hỏi.

“Không không… đừng ăn gà rán và khoai tây chiên… anh chị cũng lớn tuổi rồi, nên ăn uống lành mạnh hơn…” Hạ Hành hoảng sợ nhớ lại bãi nôn của mình.

“Nhóc quỷ, cậu nói gì? Ai lớn tuổi?” Hứa Xung lập tức đè đầu Hạ Hành.

Tối đó, trong căn tin của cứ điểm, mọi người tổ chức tiệc ăn mừng cho Ngôn Dụ Phong.

Hạ Hành ngồi ăn ngon lành: “Sao lúc tôi thông qua bài kiểm tra, là tôi bỏ tiền mời mọi người ăn. Giờ đến lượt lão Ngôn lại được mọi người mời?”

Hà Hoan nhấn đầu Hạ Hành vào lòng: “Biết làm sao được, mọi người đều biết em là của anh. Nhưng lão Ngôn vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.