Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 95: Bắc Mạc kết thân?




Editor: Trà sữa trà xanh

Nam Ức Tịnh thuận lợi thu phục La quý phi cùng Nạp Lan Hạo Hiên, thế cục vốn phức tạp lập tức trở nên đơn giản. Lấy thế lực của Nạp Lan Thần Dật, hơn nữa còn có Nạp Lan Hạo Hiên, muốn đối phó Nạp Lan Nhược Phong và Hà Phinh Đình sẽ rất dễ dàng.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ cần Nạp Lan Đức hạ chiếu lập thái tử mới, Nạp Lan Thần Dật liền thuận lợi ngồi lên ghế hoàng đế Đông Lâm. d[d[lqd Chỉ là cố tình có người không chịu nhìn thế cục Đông Lâm ổn định.

" Hạ Văn Cử và Hạ U Lan muốn tới Đông Lâm làm khách sao?" Nam Ức Tịnh nhìn tình báo nhận được trên tay, bên trong con ngươi đen nhánh hiện ra một tia suy nghĩ, lúc này Hạ Văn Cử chạy đến Đông Lâm làm cái gì? Hơn nữa còn mang theo Hạ U Lan, không phải là muốn kết thân với Đông Lâm chứ?

Đã lâu nghe danh Hạ U Lan là tài nữ đệ nhất thiên hạ đồng thời là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, ngược lại nàng vô cùng muốn gặp vị U Lan công chúa truyền kỳ này. Chỉ là cho dù tài mạo vô song thì như thế nào? Còn không phải cũng trở thành vật hy sinh chính trị sao?

Luôn nghe nói Hạ Văn Cử cực kỳ sủng ái muội muội này, sao lại hi sinh hạnh phúc cả đời của muội muội mình? Nam Ức Tịnh khẽ nhăn chân mày, giống như hơi xúc động.

Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịnh cau mày, không khỏi đưa tay vuốt ve giữa lông mày nàng, cưng chiều mà dịu dàng nói, "Chau mày làm cái gì? Bọn họ muốn tới thì tới, chẳng lẽ một U Lan công chúa kết đến thân có thể quấy rối cục diện Đông Lâm hay sao?"

Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, biết Nạp Lan Thần Dật đã nhìn thấu mục đích chuyến này của Hạ Văn Cử. Giờ phút này Hạ Văn Cử dẫn theo Hạ U Lan tới đây, tất nhiên là vì kết thân. Kết thân này đại biểu là Đông Lâm và Bắc Mạc kết minh.

Nạp Lan Đức chắc là sẽ không cự tuyệt lần kết thân này. Chỉ là đối tượng của hòa thân này là ai đây? U Lan công chúa là công chúa của một nước, đối tượng hòa thân đương nhiên là hoàng tử.... Người nào cưới Hạ U Lan, thì đồng nghĩa có sự ủng hộ của Bắc Mạc, đây chính là trợ lực không nhỏ.

Nếu để cho Nạp Lan Nhược Phong cưới Hạ U Lan, chỉ sợ cục diện Đông Lâm lại phức tạp rồi.

"Chàng nói Hạ U Lan sẽ gả cho người nào đây?" Nam Ức Tịnh làm như đùa giỡn vừa tựa như lo lắng nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, khóe môi câu nụ cười nhàn nhạt, con mắt sắc thâm trầm, không nhìn ra dòng suy nghĩ của nàng.

Nạp Lan Thần Dật hơi đảo mắt một cái, giống như đang trầm tư cái gì, trong con ngươi đen như mực sáng bóng như ngọc thạch, trầm mặc chốc lát, hắn vừa nhìn về phía Nam Ức Tịnh, khóe môi nở nụ cười bình thản mà chắc chắn, nói từng chữ, "Mặc kệ nàng gả cho người nào, tóm lại sẽ không phải là ta."

Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, khóe môi nở nụ cười. Nàng làm sao không biết thời điểm này nếu cưới Hạ U Lan chính là như hổ thêm cánh, nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật cưới người khác? Cho nên tha thứ nàng trong tình yêu rất ích kỷ, nàng không tha cho nữ nhân khác.

Mặc kệ là danh kỹ hay là công chúa, mặc kệ ngươi là dung mạo khuynh thành hay là tài tình tuyệt diễm, muốn đến gần nam nhân của nàng, đều không thể! Nạp Lan Thần Dật là nam nhân của nàng, chỉ của nàng.

Tin tức nhận được không tới mấy ngày, Hạ Văn Cử cùng Hạ U Lan song song đi tới hoàng cung Đông Lâm. Nạp Lan Đức cùng một đám hoàng tử quý phi ra đón, mà nàng làm Thập Nhất hoàng tử phi, đương nhiên cũng không khỏi nghênh đón.

Nam Ức Tịnh mặc một váy dài màu đỏ rất bình thường, váy cũng không có kiểu dáng phức tạp, thậm chí không có chút vật rủ xuống nào. Ba ngàn sợi tóc đen của nàng được búi đơn giản bởi một cây trâm. Cho dù là tùy ý, nàng vẫn hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Ngay cả Nạp Lan Nhược Phong cũng không thể không thừa nhận, Nam Ức Tịnh cực đẹp. Cho dù trong lòng của hắn hận thấu xương nữ nhân mang đến hậu thuẫn cường đại cho Nạp Lan Thần Dật, nhưng hắn vẫn không tự chủ được bị nàng hấp dẫn. Không chỉ là bởi vì nàng có dung mạo hòa khí chất hơn người, còn bởi vì tài tình và tấm lòng của nàng.

Nam Ức Tịnh không bận tâm ánh mắt bốn phía bị nàng hấp dẫn, chỉ chuyên chú nhìn người tới. Hạ Văn Cử vẫn mặc một áo khoác màu hồng đào, bên trong cợt nhã tùy ý lộ ra tà mị, áo khoác suy sụp suy sụp ở trên người hắn, lại có một cỗ phong lưu riêng.

Nhưng người Nam Ức Tịnh chú ý không phải Hạ Văn Cử, mà là Hạ U Lan bên người hắn. Hạ U Lan mặc một bộ váy màu xanh da trời, màu váy rất nhạt, lại làm nổi bật phong cách cao nhã như lan của nàng. Không thể phủ nhận, Hạ U Lan là cực đẹp, nàng đã thấy qua nhiều nữ tử, không ai sánh nổi dung mạo của Hạ U Lan.

Hạ U Lan búi tóc thật cao, cài lên cây trâm cao quý không chút thô tục, trên mặt trang điểm nhẹ, không nói ra được cao nhã và cao quý. Đại khái chính là từ nhỏ sinh trưởng ở cung đình nên bẩm sinh khí chất cao quý thôi. Cằm của nàng khẽ nâng, đi từng bước một.

Theo Hạ U Lan và Hạ Văn Cử đi tới, tầm mắt của mọi người đều tụ tập trên người của bọn họ. Không khỏi rối rít than thở dung mạo khí độ của bọn họ. U Lan công chúa cao quý hào phóng, mỹ lệ cao nhã, khó trách thanh danh vang xa như vậy.

Nhớ tới danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ của Hạ U Lan, ánh mắt mọi người không khỏi tự chủ nhìn về phía Nam Ức Tịnh.

Một là màu xanh dương nhàn nhạt, cao nhã giống như hoa lan. Một là màu đỏ khoe khoang, diêm dúa lẳng lơ giống như Mạn Châu Sa Hoa. Đều là nữ tử xinh đẹp hiếm có, thậm chí Hạ U Lan ở trong lòng bọn họ có phần hơn hẳn, nhưng bọn hắn lại cảm thấy, hình như chỉ có Nam Ức Tịnh mới có sức quyến rũ khiến người khác không dời tầm mắt.

Đó là một sức hấp dẫn trí mạng, giống như toàn bộ đều bị hấp dẫn đến trên người nàng. Biết rõ nàng rất nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được muốn tới gần, vẻ đẹp đến mức tận cùng xinh đẹp, cho dù Hạ U Lan có dung nhan tinh xảo cũng không cách nào sánh rồi.

Nếu thật sự bình tĩnh mà xem xét, chỉ sợ danh hiệu mỹ nhân thiên hạ đệ nhất thuộc về Nam Ức Tịnh. Chỉ là Nam Ức Tịnh là yêu nữ Ma Cung, hành thích vua soán vị, sao có thể so với U Lan công chúa đoan trang hào phóng? Vì vậy người đời đều khen U Lan công chúa, cũng dễ hiểu thôi.

Trong lòng mọi người nghĩ như thế, liền cảm thấy Hạ U Lan này có danh hiệu mỹ nhân thiên hạ đệ nhất là không sai.

Đối với tâm tư của mọi người, Nam Ức Tịnh đương nhiên không biết, cũng không có hứng thú biết. Đối với nàng mà nói, có phải là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ không quan trọng, cho tới bây giờ nàng không quan tâm tới ánh mắt của người đời, nếu không nàng sẽ phóng túng tùy ý như vậy sao?

Miễn cưỡng nhìn Hạ U Lan và Hạ Văn Cử đi từng bước một đến trước mặt, ánh mắt hẹp dài đào hoa của Hạ Văn Cử không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, trong mắt như có nồng đậm tình ý.

Nam Ức Tịnh bị Hạ Văn Cử nhìn chăm chú không được tự nhiên, Nạp Lan Đức đang nói chuyện với Hạ Văn Cử, thế nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, đây coi như là có ý tứ gì?

Nam Ức Tịnh nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Nạp Lan Thần Dật đã bước tới trước mặt nàng, chặn lại nửa gương mặt của nàng, nhìn về phía Hạ Văn Cử, không mặn không lạt nói, "Hạ thái tử vẫn nhìn chằm chằm vào vương phi của ta, sợ rằng không tốt lắm đâu."

Hạ Văn Cử bị Nạp Lan Thần Dật ngăn trở tầm mắt, cũng không giận, chỉ là thu hồi tầm mắt, khóe môi câu nụ cười sâu xa, từ từ nói, "Thập Nhất hoàng tử thật là quan tâm Ức Tịnh, bản thái tử chỉ mới nhìn hơi lâu, ngươi liền khẩn trương thành ra như vậy? Nếu ngày sau cưới phi tử khác, cũng sẽ quý trọng khẩn trương như thế không?"

Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Văn Cử nói, tròng mắt đen hơi trầm xuống một cái, bên trong hình như tích góp từng chút tức giận, nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười tao nhã lịch sự, hắn nhìn Hạ Văn Cử, nói từng chữ, "Có thể được làm bạn với Ức Tịnh, cả đời bổn điện đã đủ rồi, tại sao phải cưới phi tử khác? Cái này không nhọc thái tử Bắc Mạc phí tâm."

Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt thoáng qua chút tình cảm thật nhanh, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh một cái, khôi phục nụ cười bất cần đời, từ tốn nói, "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nói nhẹ nhàng linh hoạt, sợ là không phải dễ dàng như vậy. Thập Nhất hoàng tử, chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ thôi."

Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Văn Cử nói, chỉ là cười nhạt, vẻ mặt ung dung. Mà bên kia Nạp Lan Đức mới nói đến một nửa, lại thấy Nạp Lan Thần Dật và Hạ Văn Cử bàn luận xôn xao, không khỏi có chút tức giận, một là hoàng nhi hắn mến yếu, một là thái tử Bắc Mạc, hắn không biết nói sao, chỉ là cười nói, "Cửa cung gió lớn, thái tử và công chúa tốt hơn nên theo trẫm vào cung thôi."

Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Đức nói, nho nhã gật đầu một cái, cười đối đáp vài câu, coi như là đền bù vừa rồi không kính trọng Nạp Lan Đức.

Trong cung đã sớm chuẩn bị tốt tiệc rượu nghênh đón Hạ Văn Cử và Hạ U Lan. Hạ Văn Cử thoải mái ngồi xuống, mỗi cái phất tay đều có mùi vị phong lưu, nhìn lại Hạ U Lan, ngược lại bộ dáng đoan trang hiền thục. Trừ dung mạo giống nhau, nhìn sao cũng nhìn không ra Hạ U Lan và Hạ Văn Cử là huynh muội.

Nam Ức Tịnh lười biếng thưởng thức món ăn, liền nghe được giọng nói dịu dàng thăm hỏi của Nạp Lan Nhược Phong khiến nàng nổi da gà, "U Lan muội muội đường xa mà đến, chắc là đã mệt?"

Nam Ức Tịnh không khỏi ngước mắt nhìn Nạp Lan Nhược Phong. Bình tĩnh mà xem xét, Nạp Lan Nhược Phong sanh cũng tốt, thường ngày bộ dáng ôn tồn nho nhã, chỉ là nàng khó có thể quên khi còn bé Nạp Lan Nhược Phong đối phó nàng và Nạp Lan Thần Dật như thế nào, Nạp Lan Nhược Phong tuyệt đối không phải là người khiêm tốn gì.

Hiện tại sở dĩ hắn dịu dàng như thế với Hạ U Lan, chắc hẳn là vì muốn cưới nàng, hoặc là nói rõ hơn một chút, chính là vì thế lực sau lưng Hạ U Lan, vì sự ủng hộ của Bắc Mạc.

Hạ U Lan không mặn không lạt cười cười với sự ân cần của Nạp Lan Nhược Phong, ôn hòa lễ độ lên tiếng, "Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm."

Sau khi nói xong, đôi mắt đẹp của nàng không để lại dấu vết dời đi, nàng nhìn xung quanh một lần, giống như đang tìm người nào, nhìn một vòng, trong mắt của nàng mơ hồ có mấy phần mất mác, từ từ rũ mắt, đùa bỡn món ăn trước mặt, hiển nhiên là ăn không ngon.

Nam Ức Tịnh thấy một màn như vậy, không khỏi có chút hiếu kỳ nhíu lông mày, nhìn bộ dáng U Lan công chúa, giống như đang tìm người nào đấy. Theo nàng quan sát Hạ U Lan, Hạ U Lan cũng không phải là công chúa khúm núm, mặc cho người định đoạt, cho nên lần này nguyện ý đi theo Hạ Văn Cử tới đây tiến hành kết thân, sợ là có huyền cơ khác.

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hạ U Lan, chẳng lẽ người mà Hạ U Lan yêu chính là người của Đông Lâm? Nhưng hoàng tử Đông Lâm chỉ có Nạp Lan Nhược Phong, Nạp Lan Hạo Hiên, Nạp Lan Thần Dật, thậm chí những hoàng tử bất tài cũng có mặt ở đây.

Chẳng lẽ nói người trong lòng Hạ U Lan không phải là hoàng tử Đông Lâm sao? Nhưng ở Đông Lâm, trừ hoàng tử ra, tài sản có thể xứng với Hạ U Lan, sợ là chỉ có Tiêu Đông Du, nhưng ánh mắt Hạ U Lan nhìn hắn cũng không có gì khác biệt.

"Đã lâu nghe danh Lạc thiếu chủ kinh thái tuyệt diễm, mưu lược vô song, sao hôm nay không thấy hắn?" Trong lúc Nam Ức Tịnh suy nghĩ, Hạ Văn Cử lười biếng nhìn về phía Nạp Lan Đức, cười hỏi, sau khi hỏi xong còn thích thú nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái.

Mà nghe xong Hạ Văn Cử nói, trong mắt Hạ U Lan lộ chút ánh sáng, giống như cực kỳ mong đợi, nhưng nàng che giấu tâm tình của mình cực tốt, khẽ cúi đầu, không tự chủ nâng lên một nụ cười.

Thu hết màn này vào mắt, Nam Ức Tịnh nhíu chân mày lại, bên trong con ngươi đen nhánh hiện ra một chút thâm sắc. Sao nàng lại quên mất.

Dõi mắt cả Đông Lâm, cực kỳ xứng với vị U Lan công chúa tài mạo song tuyệt này, phải là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" Vô song công tử Lạc Huyền Lăng.

Khó trách Hạ U Lan sẽ có dáng vẻ mất hồn mất vía, bởi vì người nàng mong đợi chưa xuất hiện. Khó trách trước kia Hạ Văn Cử lén lút tìm Nạp Lan Thần Dật, yêu cầu Nạp Lan Thần Dật hòa thân, thì ra là Nạp Lan Thần Dật chỗ yếu trong lòng Hạ U Lan.

Nàng dám khẳng định, Hạ U Lan nhất định đã có gì liên quan với thân phận Lạc Huyền Lăng của Nạp Lan Thần Dật, nếu không lấy tính tình tâm cao khí ngạo của Hạ U Lan làm sao có thể chung tình với Lạc Huyền Lăng như thế?

Trong đầu Nam Ức Tịnh suy nghĩ thật nhanh, đồng thời trong mắt Nạp Lan Thần Dật cũng thoáng qua một ý lạnh. Những lời này của Hạ Văn Cử rõ ràng chính là đang cố ý làm khó hắn. Thân phận của hắn, Hạ Văn Cử đã sớm biết rất rõ, không phải sao? Hạ Văn Cử là đang uy hiếp hắn, nếu hắn không chịu cưới Hạ U Lan, Hạ Văn Cử sẽ nói ra thân phận kia của hắn?

Mà Nạp Lan Đức nghe Hạ Văn Cử nói, sắc mặt cũng hơi đổi, nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, sau đó lại cười lên tiếng, "Huyền Lăng không thích cung yến, vì vậy không đến, nếu Bắc Mạc thái tử muốn gặp hắn, ngày mai trẫm tuyên hắn vào cung là được."

Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Đức nói, chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn cũng không muốn vạch mặt với Nạp Lan Thần Dật, hắn cũng chỉ muốn Nạp Lan Thần Dật ra mặt, vì vậy hắn cười cười, từ tốn lên tiếng, "Cũng tốt. U Lan hiểu một chút về cầm kỳ thư họa, có thể mời Lạc thiếu chủ chỉ một hai điểm."

Lời này vừa nói ra, mọi người biến sắc. Ý tứ của Hạ Văn Cử đã quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ nói đối tượng hòa thân lần này của U Lan công chúa là Lạc Huyền Lăng, không phải những hoàng tử khác?

Cẩn thận suy nghĩ, mặc dù ngoài dự đoán, nhưng hợp tình lý. Bàn về thân phận địa vị, Lạc Huyền Lăng không phải không xứng với U Lan công chúa, quan trọng hơn là hiện tại thế cục Đông Lâm còn chưa sáng tỏ, nếu tùy tiện lựa chọn một vị hoàng tử, Bắc Mạc sẽ mạo hiểm rất lớn, nếu là lựa chọn ẩn tướng của Đông Lâm, Bắc Mạc sẽ không sai sót.

Một chiêu này của Hạ Văn Cử thật sự là cao minh, mà một chiêu này cũng nhắc nhở Nạp Lan Nhược Phong một chuyện hắn vẫn không chú ý tới, nếu hắn có thể lôi kéo Lạc Huyền Lăng, vậy hắn sẽ không e sợ Nạp Lan Thần Dật nữa!

Mọi người đều có ý định của mình, tiệc rượu kết thúc trong tình hình ôn hòa. Trở về phủ đệ, Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, hỏi, "Chàng biết Hạ U Lan?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng Nam Ức Tịnh nói cực kỳ khẳng định.

Con ngươi đen như mực của Nạp Lan Thần Dật nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, giống như sao cũng nhìn không đủ dung nhan của nàng, nhìn hồi lâu, thấy trên mặt Nam Ức Tịnh khẽ buồn rầu, hắn mới cười khe khẽ, "Có duyên phận gặp mặt mấy lần."

Nam Ức Tịnh vừa nghe, không khỏi trợn mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái. Gặp mặt một lần còn chưa đủ, còn lại vài lần duyên phận? Chỉ là gặp vài lần mà có thể khiến U Lan công chúa nhớ mãi không quên, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nạp Lan Thần Dật mới làm được.

"Chỉ là vài lần duyên phận, liền khiến U Lan công chúa nhớ mãi không quên, Thần Dật thật bản lãnh." Trong lòng Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật thật sự không có gì với Hạ U Lan, nhưng vẫn không nhịn được chua chát nói.

Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh ghen, tuyệt không gấp gáp, ngược lại nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày cũng ẩn chứa nụ cười, hắn tự tay kéo tay Nam Ức Tịnh, giống như ai oán nói, "Nhưng so ra còn kém Ức Tịnh. Quyền quý Tứ Quốc đều khuynh tâm với nàng."

Nam Ức Tịnh nghe vậy, không khỏi cười khẽ. Nạp Lan Thần Dật lại tìm lý do, hôm nay nàng quở trách khoản nợ phong lưu của hắn, hắn cũng kéo tới trên đầu nàng. Chỉ là người khác thích bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp, tóm lại chỉ cần trong lòng của bọn họ chỉ có nhau là tốt rồi.

"Chớ ba hoa. Nhanh chóng kể cho ta nghe chuyện xưa lãng mạn của chàng và U Lan công chúa." Khóe môi Nam Ức Tịnh hiện ra nụ cười, buồn rầu trong mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh sáng lười biếng mà tò mò, nàng nhìn Nạp Lan Thần Dật, cười nói.

Mặc dù tin tưởng Nạp Lan Thần Dật và Hạ U Lan không có cái gì, nhưng chuyện giữa hắn và Hạ U Lan, nàng vẫn còn có chút tò mò.

Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịnh muốn nghe, bất đắc dĩ nhún vai một cái, chậm rãi kể cho Nam Ức Tịnh nghe.

Mấy năm trước. Hắn lấy thân phận Lạc Huyền Lăng đi sứ qua Bắc Mạc một lần. Khi tiến vào kinh thành, vừa vặn gặp Hạ U Lan nữ giả nam trang ra cửa, lúc đó Hạ U Lan bị mấy du côn vô lại quấn, hắn nhìn ra  tín vật hoàng thất Bắc Mạc trên người Hạ U Lan, liền thuận đường ra tay cứu nàng.

Anh hùng cứu mỹ rất bình thường, thậm chí còn là anh hùng không thành thật cứu mỹ nhân, lại khiến công chúa Hạ U Lan cực kỳ kiêu ngạo nhớ kỹ Lạc Huyền Lăng.

Lạc Huyền Lăng vào cung yết kiến. Hoàng thượng sắp đặt buổi tiệc chiêu đãi hắn, Hạ U Lan thân là công chúa Bắc Mạc, đương nhiên cũng tham dự buổi tiệc. Khi đó nàng mới biết, nam tử khí độ bất phàm cứu nàng, thì ra chính là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song". Vô song công tử Lạc Huyền Lăng.

Danh tiếng của Vô song công tử Lạc Huyền Lăng, bất luận kẻ nào cũng không xa lạ. Hạ U Lan tự phụ văn chương nổi bật, càng biết rõ Lạc Huyền Lăng. Một vài câu thơ cùng sách luận của Lạc Huyền Lăng, đều khiến nàng hơi khâm phục, hôm nay lại biết hắn là ân cứu mạng của nàng, trong lòng càng hảo cảm với Lạc Huyền Lăng.

Có lẽ bởi vì trong lòng nữ nhân đều có phần d[d[lqd nhỏ mọn, có lẽ là bởi vì tranh cao thấp. Hôm sau Hạ U Lan liền mời Lạc Huyền Lăng đánh cờ, cũng chính là ván cờ ngày đó, khiến Hạ U Lan hoàn toàn yêu Lạc Huyền Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.