Cường Giả Tông Sư

Chương 66-70




Chương 66: Chữa thương cho Chu Khánh Di

“Đối với người khác thì đã muộn, nhưng đối với Tô Minh mà nói, quá đủ”, Diệp Mộ Cẩn nói một cách chắc chắn.

“Tô Minh? Cái tên này, hình như… hình như hơi quen tai”.

“Đương nhiên quen tai rồi, năm đó lúc ông nội hấp hối, có một người thanh niên đến từ Huyền Linh Sơn chữa bệnh cho ông nội…”.

“Là cậu ấy à?”, mặt Diệp Thông Bình biến sắc.

“Không sai”.

“Cậu ấy còn là một tu giả võ đạo à?”, Diệp Thông Bình nghĩ vị cậu Tô Minh kia chỉ là một thần y.

“Há chỉ là một tu giả võ đạo, đánh với anh ấy, con gái còn chẳng đỡ nổi được một chiêu, hơn nữa đây còn là kết quả khi mà anh ấy chưa dùng hết sức”.

“Hả?”, Diệp Thông Bình hơi ngây ra, thật hay đùa vậy? Nếu như ông ta nhớ không nhầm thì người thanh niên đó còn nhỏ hơn cả con gái của mình đúng không? Mà con gái còn là cảnh giới Tông sư đấy!!!

“Được rồi, bố à, bố cứ yên tâm đặt tim về đúng vị trí đi! Bây giờ thứ bố cần lo là sau cuộc thi giao lưu võ đạo chúng ta nên làm thế nào để thâu tóm được nhà họ Nguỵ? Một khi nhà họ Nguỵ sụp đổ, những gia tộc như nhà họ Công Tôn cũng sẽ không để yên mà nhìn chúng ta hưởng hết lợi lộc, chắc chắn sẽ có ý đồ với chúng ta!”

“Cũng phải”, Diệp Thông Bình gật đầu: “Mộ Cẩn, cần bố và ông cụ sắp xếp một chút mời cậu Tô Minh ăn bữa cơm không? Năm đó, cậu ấy đã cứu mạng của ông cụ, nếu như không có cậu ấy, ông cụ đã chẳng thể sống được đến ngày hôm nay, khi đó cậu ấy đến và đi đều vội vàng, còn chưa kịp cảm tạ cậu ấy tử tế nữa!”

“Tạm thời chưa cần, mọi việc cứ để con sắp xếp đi. Bố, nếu như bố thực sự muốn giúp đỡ Tô Minh, vậy thì trong thời gian này, nếu rảnh thì điều tra thật kỹ và tập hợp hết tư liệu về nhà họ Lam lại”.

“Được”, Diệp Thông Bình gật đầu.

Sau đó, hai bố con liền tạm biệt nhau.

Diệp Mộ Cẩn đi thẳng đến viện võ đạo của nhà họ Diệp.

Lúc đến nơi thì trời đã xế chiều.

Cuối thu, thời gian ban ngày rất ngắn.

Mà trong viện võ đạo của nhà họ Diệp lúc này.

Bên trong Giáo Tôn Các.

Chu Khánh Di đang đỏ ửng cả mặt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tô Minh đang bôi thuốc trị thương cho mình.

Dược liệu, cỏ thuốc đều đã được chuyển đến viện võ đạo, Tô Minh đã điều chế trước một ít.

Chu Khánh Di đã cởi bỏ áo của mình chỉ còn lại chiếc áo hai dây mặc trên người, làn da trắng nõn nơi cánh tay lộ hết cả ra bên ngoài.

Đôi chân thon dài khép lại một cách căng thẳng, gương mặt tròn tròn xinh đẹp đỏ lựng cả lên.

Cánh tay bị thương của cô ta lúc này đang được Tô Minh đỡ lấy, cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên bàn tay Tô Minh truyền đến.

Tô Minh hơi cúi đầu, một bàn tay truyền chân khí, bàn tay khác thì nhanh chóng bôi thuốc cao lên chỗ vết thương ngoài da, dáng vẻ vô cùng tập trung, không hề chú ý đến việc Chu Khánh Di cứ thỉnh thoảng lại liếc trộm mình.

“Đêm nay đừng cử động cánh tay này nữa, sau đó ngày mai cũng đừng để dính nước, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia là sẽ khỏi hẳn thôi. Còn nữa, thuốc cao này, tối nay tôi sẽ tranh thủ nấu cả đêm nay, ngày mai chia cho học viên trong viện võ đạo mỗi người một lọ. Thuốc cao này là do tôi tự điều chế, hiệu quả không tệ, nhất là đối với những cô gái thích làm đẹp, nó có tác dụng rất tốt trong việc trị lành vết thương và không để lại sẹo”, Tô Minh vừa bôi thuốc vừa cất lời.

Trên thực tế, Tô Minh có thể tìm được phương thuốc có tác dụng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng không cần thiết, phương thuốc đó quá quý giá, nếu như bị lộ ra ngoài thì tổn thất quá lớn.

Hơn nữa, phương thuốc quý đó có yêu cầu rất cao về dược liệu cũng như chất lượng, không thích hợp để dùng cho cả một võ đạo với bao nhiêu người sử dụng.

Giai đoạn này sử dụng phương thuốc này đã quá đủ rồi.

“Ừm”, Chu Khánh Di ừ một tiếng.

Mãi một lúc sau mới xong.

“Mặc áo vào đi”, Tô Minh nói.

“Giáo tôn, cảm ơn”, Chu Khánh Di khẽ nói.

Tô Minh hơi ngạc nhiên, bởi vì giọng của Chu Khánh Di rất khẽ, còn rất dịu dàng, có cảm giác hơi khác với dáng vẻ oai hùng rạng rỡ của Chu Khánh Di lúc ban ngày.

“Giáo tôn, tôi… tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”, Chu Khánh Di vừa mặc áo vừa nhỏ giọng dò hỏi.

“Cô hỏi đi”.

“Anh và cô chủ Diệp có mối quan hệ gì vậy? Anh là bạn trai của cô chủ Diệp à?”

“Bạn bè”, Tô Minh đáp, ít nhất, trước mắt chỉ là bạn bè.

“Ừm vâng, tôi biết rồi”, Chu khánh Di hơi vui vẻ một cách kỳ lạ, gật đầu: “Giáo tôn, ngày mai gặp, cô chủ Diệp đã xong việc rồi, đang trên đường đến viện võ đạo, cô ấy nói tối nay có tổ chức tiệc chào mừng anh, đáng tiếc tôi bị thương rồi không thể tham gia”.

Chu Khánh Di liếc mắt nhìn Tô Minh vẻ buồn bực, lại nghĩ đến lúc chiều nay Tô Minh ra tay với mình mà chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.

Tô Minh cũng nhìn ra được vị đội trưởng Chu này dường như có ý với mình.

Tự nhiên bầu không khí bỗng trở nên ám muội.

Đúng vào lúc này.

“Cộc cộc cộc…”, tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Minh bước lên trước mở cửa.

Rơi vào tầm mắt lại là Diệp Mộ Cẩn, mấy ngày không gặp mà Diệp Mộ Cẩn vẫn xinh đẹp như vậy, quả không hổ với danh hiệu Hai viên minh châu của Đế Thành, đúng là khuynh quốc khuynh thành.

Trước mắt tất cả những người phụ nữ mà Tô Minh quen biết, xét về dung mạo, người có thể được mang ra so sánh với Diệp Mộ Cẩn có lẽ chỉ có mỗi Lam Tuyết mà thôi, cho dù là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nhã cũng kém sắc hơn Diệp Mộ Cẩn một chút.

“Khánh Di, em cũng ở đây à?”, Diệp Mộ Cẩn nhìn Chu Khánh Di phía sau lưng Tô Minh bằng ánh mắt kỳ quặc, cô nam quả nữ ở trong phòng, khó mà trách được cô ta không nghĩ lung tung.

“Chị Mộ Cẩn, chiều nay em bị Giáo tôn đánh bị thương cho nên Giáo tôn mới gọi em qua đây trị thương”, mặt Chu Khánh Di lại càng đỏ, đỏ đến mức như muốn nhỏ cả ra máu đến nơi, cô ta cực kỳ xấu hổ.

“Tô Minh, anh ra tay cũng ác ghê đó, người đẹp như Khánh Di của chúng tôi mà anh cũng ra tay cho được”, Diệp Mộ Cẩn cười nói đùa một câu, tiếp đó, đôi mắt đẹp lại khẽ dừng, rất ngạc nhiên nói: “Khánh Di, em đột phá rồi à? Đã đạt được bán bộ Tông sư rồi?”

Cô ta nhớ rõ ràng hai ngày trước, Chu Khánh Di vẫn còn là cảnh giới tụ khí đỉnh cấp.

“Đều là công lao của Giáo tôn cả”, Chu Khánh Di vội vàng nói: “Em… em về trước đây, chị Mộ Cẩn, Giáo tôn, bye bye”.

Nói đoạn liền vội vàng tránh mặt.

“Ha ha, cô nhóc này lại xấu hổ như thế, Tô Minh, xem ra cô nhóc Khánh Di này đã thích anh rồi”, Diệp Mộ Cẩn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Trong thời gian tôi làm Giáo tôn sắp tới đây, tất cả mọi việc bên trong viện võ đạo tôi đều có thể tự mình quyết định, đúng không?”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện.

“Đương nhiên”.

“Cho dù có tử thương, cũng có thể chấp nhận chứ?”

“Tử thương? Đại khái tỷ lệ như thế nào?”

Chương 67: Tiệc chào mừng

“Tỷ lệ tử vong chắc là sẽ không vượt quá 5%!”

“Vậy thì không sao, tu võ vốn dĩ phải có tử thương, từ lúc bước chân lên con đường tu võ này thì đã phải hiểu được rõ ràng rồi”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, trong lòng lại càng cảm thấy tự tin hơn với Tô Minh.

Tô Minh đã nhắc đến tử thương rồi, xem ra là anh ấy đang chuẩn bị điều chỉnh một cách nghiêm túc.

Một giây sau, đột nhiên Diệp Mộ Cẩn lại tiến sát về phía Tô Minh, sau đó vươn tay ra khoác lên cánh tay của Tô Minh.

“Cô…”.

“Đừng nghĩ nhiều, hi hi, tối nay anh là bạn nhảy của tôi”, Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại lộ ra dáng vẻ của một cô thiếu nữ.

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Tô Minh vẫn cảm nhận được nhịp tim cô ta đang đập rất nhanh.

Hiển nhiên, trước đó, Diệp Mộ Cẩn hầu như chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này với người đàn ông khác, đây là lần đầu tiên nên rất hồi hộp.

“Đi cùng tôi đến Các Lâu trước đã, tôi cần phải đổi một bộ đồ khác”, Diệp Mộ Cẩn kéo tay Tô Minh đi ra khỏi Giáo Tôn Các.

Diệp Mộ Cẩn mặc dù không thường xuyên đến viện võ đạo, nhưng bên trong viện võ đạo cũng có Các Lâu của riêng mình, hơn nữa còn là một Các Lâu riêng biệt.

Lại còn khá là xa xỉ.

Diệp Mộ Cẩn đương nhiên là sẽ không đối xử tệ với chính mình.

Cô ta còn tự đặt cho Các Lâu của mình một cái tên là Mộ Cẩn Các.

Bước vào Mộ Cẩn Các.

Tô Minh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, mà Diệp Mộ Cẩn thì đi lên phòng ngủ trên tầng hai để thay quần áo.

Lần đợi này, Tô Minh phải đợi đúng nửa tiếng.

Nửa tiếng sau.

“Tô Minh, có đẹp không?”, một giọng nói truyền đến, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang của toà lầu nhưng lại nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn đang bước xuống bậc cầu thang đi về phía tầng một.

Ánh mắt của Tô Minh thoáng ngẩn ra.

Mặc cho tâm trí và tâm thần của mình ngẩn ngơ một hồi.

Quả thực là rất đẹp.

Tương đối đẹp.

Một bộ váy tassel dài màu lam nhạt hơi lộ bờ vai và xương đòn quyến rũ, làn da trắng mịn màng lại thon thả.

Trên tai đeo một đôi bông tai khá to cực kỳ thời thượng, mái tóc vấn tròn trông vô cùng đáng yêu.

Trên khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng sáng không chút tì vết như da em bé.

Trên khuôn mặt nhỏ xinh chỉ to vừa bằng bàn tay là các nét ngũ quan tinh tế, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt to tròn long lanh đeo kính áp tròng xanh nhạt, còn có đôi lông mày cong cong màu nâu hạt dẻ, tất cả kết hợp với nhau chỉ bằng một từ đẹp thì làm sao đủ để miêu tả cho hết?

Dưới chân đi đôi giày cao gót bằng da thật hở mũi, đầu ngón chân lộ ra ngoài trắng hồng mịn màng.

Đôi chân nhỏ nhắn được bao bọc dưới lớp tất giấy màu da, cẳng chân thẳng tắp phối hợp với gấu váy tassel mang đến một cảm giác quyến rũ nhưng cũng không kém phần cao quý.

Mà thứ thu hút nhất phải nói đến sợi dây chuyền mà cô ta đeo trên cổ, đó là một sợi dây chuyền đá sapphire màu lam đậm trông như thể giọt lệ của Thái Bình dương, mang đến chút ý vị thần bí cho người nhìn.

Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tản mát ra một vầng ánh sáng u tĩnh sang trọng, phối với cần cổ trắng ngần, bổ trợ cho nhau, tôn lên khí chất của nhau.

“Đẹp”, Tô Minh đưa ra một chữ đánh giá, trong lòng thì lại cạn lời, tối nay, không cẩn thận sẽ lại có phân tranh đây!

Đẹp như thế này.

Một vẻ đẹp hại nước hại dân, mình với thân phận là bạn nhảy của cô ta đêm nay, trừ phi không có người đàn ông khác, nếu không thì mình chắc chắn sẽ bị ngộp trong các thể loại giận dữ vì đố kỵ.

Nhưng mà, Tô Minh không hề lo lắng.

“Hời cho anh rồi đó, hôm nay tôi đẹp thế này, là bạn nhảy của anh, có lẽ tất cả đàn ông ở cả Đế Thành này đều sẽ ngưỡng mộ anh lắm”, vừa bước xuống cầu thang, Diệp Mộ Cẩn vừa lườm Tô Minh một cái.

Chỉ một cái liếc mắt mà đã đầy vẻ phong tình vạn chủng, quả nhiên, đẹp đến điên đảo, mỗi hành động nhỏ nhất cũng chứa đầy sức hấp dẫn đến mức khiến người ta khó mà kháng cự nổi.

Càng khiến người ta mất kiểm soát đó là, Diệp Mộ Cẩn đã xịt một ít nước hoa, mùi rất nhạt nhưng khi đến gần thì có thể ngửi thấy được hương thơm thoang thoảng, quả thực là rất khêu gợi.

“Chúng ta đi thôi”, Diệp Mộ Cẩn rất tự nhiên vòng tay khoác lên cánh tay Tô Minh.

Hai người đi ra khỏi Mộ Cẩn Các.

Bước lên chiếc Mercedes Maybach S680, hai người ngồi ở ghế sau, có tài xế riêng lái xe.

Chiếc xe từ từ lái về phía khu vực thành phố.

“Bữa tiệc tối nay đều là thế hệ trẻ tham gia, không có sự xuất hiện của lớp tiền bối. Người cũng không nhiều, đều là đám hậu bối dòng chính của các gia tộc liên minh quan trọng với nhà họ Diệp. Còn có hai người chị em chơi với tôi từ bé, coi như là bạn thân đi”, trên đường đi, Diệp Mộ Cẩn nói.

“Anh nên chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn, những người mà tối nay anh gặp đều là những người cùng trang lứa với chúng ta nhưng lại có bối cảnh không nhỏ, tuổi trẻ hừng hực sức sống”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.

Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, không hề quá để tâm.

Nửa tiếng sau.

Chiếc Maybach dừng trước cửa một nhà hàng tên là ‘Thiên Niên Nhân Gia’.

Thiên Niên Nhân Gia là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Đế Thành.

Từ cách trang trí bên ngoài đã có thể nhìn ra được, biển hiệu của nhà hàng được điêu khắc trên một tấm gỗ lim, nét bút đề biển tên tương đối khiến người ta giật mình.

“Mấy chữ Thiên Niên Nhân Gia này tuyệt đối phải là bút tích của một vị tu giả võ đạo có thực lực rất mạnh, nhìn ra được sự sắc bén và ngang tàng của kình phong ẩn trong đó”, Tô Minh nhìn thật lâu mấy nét chữ Thiên Niên Nhân Gia, khẽ kinh ngạc, tự nhủ trong lòng.

“Thiên Niên Nhân Gia có sảnh và phòng bao riêng. Ngoài sảnh còn đỡ, chỉ cần có đủ tiền là được. Nhưng muốn đặt phòng bao riêng thì bắt buộc phải thuộc dòng chính của những gia tộc thành viên của liên minh đỉnh cấp tại Đế Thành mới có đủ tư cách”, Diệp Mộ Cẩn lại giới thiệu.

Bước vào Thiên Niên Nhân Gia đi thẳng về phía phòng bao riêng, vậy mà ở đây lại có một con đường đi riêng biệt.

Đường đi riêng khá tối nhưng lại cực kỳ xa xỉ, những bức tranh treo trên vách tường hai bên đường đi đều là đồ thật.

Có những bức tranh nổi tiếng của những hoạ sỹ nước ngoài và trong nước.

Đến cả tấm thảm trải dưới chân cũng được làm từ da đầu của bò Tây Tạng, xúc cảm cực kỳ dễ chịu.

Ngoài ra, bên trong con đường đi riêng này còn phát cả nhạc, hệ thống âm thanh cực nét và sống động, có lẽ bọn họ sử dụng giàn âm thanh đắt tiền nhất trong các dòng cao cấp.

Đại khái đi được khoảng hai mươi đến ba mươi mét đường đi riêng.

Bọn họ tiến vào một khu sảnh chung khá rộng rãi.

Khu sảnh này hình tròn.

Ngay giữa sảnh treo một cây đèn chùm to đến mức giật mình.

Mà xung quanh khu sảnh chính là mười gian phòng bao riêng.

Mỗi một gian đều được đặt tên kiểu như “Xuân Thu”, “Hàm Hạ”, “Kinh Lôi” v.v…

Bên trong sảnh chung còn có người đang biểu diễn chơi đàn, người biểu diễn là một nhạc sỹ nước ngoài nổi tiếng.

Nhân viên phục vụ là hai cô gái trẻ tầm khoảng 20 tuổi với vẻ ngoài được đánh giá cỡ 85 điểm, thái độ phục vụ cực kỳ cung kính, cả đường đi đều khom lưng dẫn đường.

Chương 68: Lười nói lời nhảm nhí

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau bước vào gian phòng ‘Xuân Thu’.

Đẩy cửa phòng.

Giống như bước vào một thế giới khác, bố cục tổng thể là một căn phòng tương đối lớn, kính thủy tinh tự nhiên màu xanh ngọc lục bảo, chiếc bàn khổng lồ được làm từ gỗ sưa, một mặt tường là kệ rượu bày kín những loại rượu vang và Champagne đắt đỏ bậc nhất.

Xung quanh bàn đã có gần mười người, tất cả đều trẻ trung, sáu nam ba nữ.

Họ đang trò chuyện thì lúc này thấy Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tiến vào.

Tất cả đều đứng dậy.

“Chị Mộ Cẩn”.

“Mộ Cẩn, đêm nay cô thật đẹp!”

Có thể nghe và nhìn ra được những người nam nữ trẻ tuổi này đều thực sự tôn trọng Diệp Mộ Cẩn, xen lẫn trong đó còn có sự ái mộ.

Họ đều bị chấn động trước sắc đẹp đêm nay của Diệp Mộ Cẩn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta.

Tất nhiên rất nhanh Tô Minh dã trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm.

Bởi Diệp Mộ Cẩn lại đang khoác tay anh. Bọn họ, những thanh niên quen thuộc với Diệp Mộ Cẩn đều giật mình kinh ngạc bởi đây là lần đầu tiên Diệp Mộ Cẩn thân mật với một người khác giới như vậy.

“Hì hì, chị Mộ Cẩn, không lẽ anh chàng đẹp trai này là bạn trai của chị sao, chị Mộ Cẩn của chúng ta cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi?”, một cô gái trông nhiều nhất cũng chỉ mười tám tuổi, trên người mặc một chiếc váy babydoll mặt mày rạng rỡ mà trêu đùa.

“Văn Bối Bối, chú ý lời nói”, Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn đối phương một cái.

“Anh ấy là Tô Minh, là bạn của chị”, Diệp Mộ Cẩn giới thiệu Tô Minh.

“Chỉ là bạn bè? Em không tin, chào anh Tô Minh”, Văn Bối Bối ngọt ngào nói đầu tiên.

Những người trẻ tuổi còn lại cũng gật đầu theo đó chào hỏi Tô Minh.

Tuy nhiên, có thể thấy rằng họ có nghi ngờ.

Nói lời khó nghe thì với tư cách là một trong hai viên minh châu của Đế Thành, Diệp Mộ Cẩn là chị đại của họ, không phải là người mà hạng người tầm thường tùy tiện có thể sánh đôi cùng.

Ít nhất phải nhận được sự thừa nhận của bọn họ.

Tô Minh đều nhìn ra những điểm này, anh chỉ mỉm cười đáp lại rồi cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống.

Diệp Mộ Cẩn cũng nhận thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng cũng không sốt ruột, tất cả đều giao lại cho Tô Minh, anh làm sao có khả năng không giải quyết được chuyện nhỏ này đây?

Sau khi Tô Minh ngồi xuống, bầu không khí càng thêm phần quái lạ, bởi anh lại chủ động ngồi vào chiếc ghế chủ tọa.

Mặc dù đối với những người trẻ tuổi này không quan tâm đến ghế chủ tọa hay ghế phụ, nhưng đó là sự không để tâm giữa những người thân quen.

Tô Minh không nằm trong phạm vi quen thuộc đó.

“Cậu Tô là cậu chủ của nhà nào tại Đế Thành vậy?”, sau khi Tô Minh ngồi xuống, một người thanh niên thân hình mập mạp trong bộ trang phục Gucci ngồi đối diện liền mở lời, mỉm cười đứng dậy rót một ly rượu cho anh.

“Không phải là người của Đế Thành”, Tô Minh nhàn nhạt đáp.

Cảnh tượng này khiến một số người có mặt càng bất mãn.

“Chị Yên, cậu Tô này đúng là mất lịch sự, Diêu Chân đều đã đứng dậy rót rượu cho anh ta rồi, anh ta còn coi là chuyện nghiễm nhiên, không chịu đứng lên”, ngoại trừ Văn Bối Bối, hai cô gái còn lại bắt đầu thì thầm.

Ngoại hình của hai người họ cũng khá ổn, một người tóc dài nhuộm màu mận chín, dáng người dong dỏng cao, nước da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.

Người còn lại để tóc ngắn, trên cánh tay có một hình xăm rất nhỏ, trên tai có không ít lỗ bấm, cô ta đeo rất nhiều hoa tai, có chút non nớt.

Người lên tiếng chính là cô gái tóc ngắn.

Cô ta là Chu Hoành.

Còn cô gái để tóc dài màu mận chín gọi là Ngô Yên.

“Hoành Nhi, đừng nói bừa”, Ngô Yên nói nhỏ, thật ra cô ta cũng cảm thấy Tô Minh có chút ngạo mạn, nhưng cô ta sẽ không biểu đạt ra ngoài, cô ta tin mắt nhìn người của chị Mộ Cẩn chắc chắn sẽ không kém, không thể vội vàng đưa ra kết luận như vậy.

Chu Hoành lè lưỡi, cũng không nói nữa.

“Người anh em, cậu tới trễ rồi, phải tự phạt ba ly đó!”, lại một người khác lên tiếng, dáng người này khá thấp, mặc bộ quần áo giản dị màu đen, điều hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta, khá đắt và là hàng giới hạn của hãng Richard Mille, đang cười ha hả nói.

“Đến muộn rồi? Không phải đấy chứ?”, Tô Minh lắc đầu.

Uống rượu không có gì nhưng tự phạt ba ly? Không có hứng thú.

Bản thân anh cũng không cùng những người này giao hẹn là mấy giờ đến.

“Chị Mộ Cẩn, bạn của chị cứng thật, không hề nể mặt chút nào”, người đàn ông mặc quần áo casual màu đen nhún nhún vai, nụ cười hi hi ha ha trên mặt cũng bớt đi một chút.

“Theo tôi thấy thì đó là kiêu ngạo”, Chu Hoành có chút không nhịn được, trào phúng một câu, cũng không hạ thấp giọng nữa.

Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được.

Mà Diệp Mộ Cẩn, vẫn không hề lo lắng.

Tô Minh lại đột nhiên cười, hơi quay đầu lại, thổi một làn khí nóng đến bên tai cô: ‘Những người bạn này của cô rất nghịch ngợm đó!”

Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở cổ và tai, một cảm giác khác lại truyền tới, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ quyến rũ của cô hơi ửng hồng.

Một màn này khiến Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác bạo phát, muốn lật bàn rồi.

Nhưng đúng lúc này.

Tô Minh bỗng nhiên thu lại nét cười.

Giống như làm ảo thuật vậy.

Đưa tay lên.

“Bộp…”

Một chiếc thẻ ngân hàng.

Được đặt lên bàn.

“Nói đến tiền, đây là thẻ cầu vồng kim cương đen!”, Tô Minh dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc thẻ: “Bên trong có gần 20 tỷ tiền mặt”.

Tiếp đó.

Tô Minh đột nhiên giải phóng luồng khí thế bức người!!

Trong nháy mắt, cả gian phòng như bị đóng băng lại.

Chu Hoành, Văn Bối Bối gần mười người tức thì thở không ra hơi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Nói đến thực lực, các người cũng đã cảm nhận được rồi”, Tô Minh lại tiếp tục, ý cười trên môi càng thêm phần bỡn cợt.

“Cho nên, tôi cứ cứng rắn, cứ ngang tàng, có vấn đề gì không?”, Tô Minh nhướng mày, ánh mắt rơi trên người Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác.

Lười gây ra phiền phức.

Trực tiếp đàn áp là được rồi.

Bất luận là tiền tài hay thực lực, đều đè bẹp tất cả.

Ông đây có đủ tư cách để ngang ngạnh, kiêu căng đó.

Không phục?

Cũng phải kìm nén lại cho tôi.

“Cũng quá bá đạo rồi”, Diệp Mộ Cẩn đáy lòng than thở, không còn gì để nói.

Cô ta còn muốn xem xem Tô Minh sẽ giải quyết vấn đề xấu hổ như thế nào, không ngờ tới...

Lại dùng cách thức bá đạo và mạnh mẽ như vậy.

Không che đậy.

Gian phòng càng trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của mấy người Diêu Chân, Chu Hoành khi nhìn Tô Minh giờ đây mang theo sự tôn kính, rung động cùng sợ hãi!

Họ cũng biết đến thẻ cầu vồng kim cương đen, là chiếc thẻ mà trên thế giới này rất ít người có được.

Chưa kể đến số tiền mặt gần 20 tỷ trong đó, người có thể lấy ra 20 tỷ tiền mặt trong cả Hoa Hạ này không quá mười người.

Càng khủng bố hơn là thực lực, Tô Minh vậy mà là… là tu giả võ đạo, hơn nữa chắn chắn thuộc hàng võ giả cực kỳ cực kỳ cao cường kia.

Ít nhất, trong những năm này, họ chưa bao giờ cảm thấy hơi thở bạo ngược và đáng sợ như vậy ở người khác, đặc biệt là người cùng tuổi.

Đáng sợ, thực sự quá đáng sợ ...

Chương 69: Bầu không khí náo nhiệt

“Anh Minh, tôi là Triệu Dương, thái độ vừa rồi không phải phép, tôi xin tự phạt ba ly”, sau hơn mười nhịp thở, người đàn ông mặc trang phục casual màu đen thấp bé kia đứng lên một hơi uống cạn ly rượu, vẻ mặt trịnh trọng.

“Anh Minh, tôi là Diêu Chân, tôi kính anh”, Diêu Chân cũng cũng vội vàng nói.

“Anh Minh, tôi là Lưu Đinh, tôi kính anh”.

“Anh Minh, tôi là Trương Dẫn, tôi kính anh”.

“Anh Minh, tôi là Vương Đồng, tôi kính anh”.

“Anh Minh, tôi là Giả Thịnh, tôi kính anh”.

…………

Sáu người thanh niên, người sau so với người trước càng thêm phần nhiệt tình cùng cung kính.

Con người là như vậy, chỉ cần bạn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối, người ta sẽ phải nể phục bạn.

Mọi hoài nghi băn khoăn trước đó đều tan biến.

Hơn nữa sáu người này dù tuổi tác lớn hay nhỏ, toàn bộ đều kêu Tô Minh một tiếng anh, cho dù là lớn hơn Tô Minh một chút.

“Tôi sai rồi, anh Minh, anh đừng keo kiệt như vậy, tôi là tùy tùng nhỏ của chị Mộ Cẩn đó”, Chu Hoành ngượng ngùng lè lưỡi.

Về phần Ngô Yên, lại gật gật đầu lộ ra nét cười.

“Hì hì, anh đẹp trai, chẳng trách có thể thu phục được Mộ Cẩn nhà tôi”, Văn Bối Bối cười hì hì làm vẻ mặt nhăn nhó.

Diệp Mộ Cẩn lườm cô ta một cái.

Sau đó không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều.

Tô Minh gần như hiểu rõ nguyên nhân của sự chuyển biến trong thái độ của mấy người họ.

Ví dụ như Diêu Chân, là con cháu dòng chính của nhà họ Diêu, cây đại thụ trong ngành trang sức của Đế Thành, ba đời đơn truyền.

Thị phần kinh doanh trang sức của nhà họ chiếm gần 30% toàn bộ Hoa Hạ, vô cùng khủng bố, nhà họ Diêu cũng được xem như một trong những gia tộc lớn mạnh nhất bên cạnh tám gia tộc lớn kia của Đế Thành.

Còn có Văn Bối Bối, dòng dõi thư hương, từ thế hệ ông cụ đều là cấp bậc giáo sư, một gia đình có hàng chục giáo sư, cha cô ta cũng là viện trưởng của Đại học Đế Thành, là một danh gia vọng tộc hàng thật giá thật.

Còn có Ngô Yên, rất điệu thấp, nhưng trên thực tế nhà cô ta gần như lũng đoạn ngành kim loại màu trên thị trường Hoa Hạ, và cô ta cũng là con gái độc nhất trong nhà.

Về phần Triệu Dương, anh ta xuất thân từ gia tộc Triệu thị, là vua gạo nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ.

Những người này đều lấy Diệp Mộ Cẩn làm người đứng đầu.

Là một đoàn thể nhỏ với Diệp Mộ Cẩn dẫn đầu.

Cẩn thận nghĩ lại thì đoàn thể nhỏ mười người này khá là đáng sợ, nếu mười người họ hợp lực lại, có thể gây ra ảnh hưởng hết sức quan trọng đến toàn bộ Hoa Hạ.

"Đợi khi anh bắt đầu chặn đánh nhà họ Lam, họ đều có thể đóng một vai trò đáng kể", mọi người vừa uống rượu, Diệp Mộ Cẩn vừa thì thầm bên tai Tô Minh.

Tâm trạng của Diệp Mộ Cẩn rất tốt, ngồi cạnh Tô Minh, cũng dựa vào anh rất gần, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh.

Tô Minh trong thoáng chốc bị cảm động.

Quả thực, muốn tiêu diệt nhà họ Lam không chỉ thể dựa vào võ lực.

Cũng phải cần sự trợ giúp từ những phương diện khác.

Mộ Cẩn có lòng rồi.

"Hừm, với tài lực và thực lực này của anh Minh, so sánh với tên khốn Công Tôn Thần kia đúng là bỏ xa ngàn dặm", bỗng nhiên, Vương Đồng, người trẻ nhất có mặt tại hiện trường, mới 18 tuổi dường như đã uống say mở miệng nói: "Tên tiện nhân đó ngày ngày vẫn tuyên bố với bên ngoài mình là vị hôn phu của chị Mộ Cẩn, tôi đã nói rồi, chị Mộ Cẩn sao có thể gả cho tên đó cơ chứ".

"Công Tôn Thần?", Tô Minh thích thú quét mắt nhìn Vương Đồng một cái: “Người của nhà Công Tôn, một trong tám gia tộc lớn của Đế Thành?”

Tô Minh cũng biết tới tám gia tộc lớn kia của Đế Thành, dù gì họ cũng đã quá nổi tiếng rồi.

Mà Công Tôn Thị của Đế Thành cũng là tiếng tăm lừng lẫy.

“Không sai”, Vương Đồng gật đầu.

“Hi hi, anh đẹp trai, anh đừng hiểu lầm, chị Cẩn Mộ nhà chúng tôi và Công Tôn Thần gì đó không có quan hệ gì cả, đó chỉ là mong muốn đơn phương của Công Tôn Thần kia. Hừ, muốn theo đuổi chị Mộ Cẩn, còn khắp nơi nói lung tung chị ấy là vị hôn thê của hắn ta, đúng là đáng ghét”, Văn Bối Bối một hơi cạn sạch ly rượu, nói tiếp: “Anh đẹp trai, anh ưu tú hơn tên Công Tôn Thần đó nhiều”.

“Chỉ sợ sau khi hắn ta nhận được tin tức, sẽ tìm anh Minh gây phiền phức”, Ngô Yên khẽ cau mày.

“Sợ cái gì? Hắn chắc chắn không phải là đối thủ của anh Minh, nếu Công Tôn Thần dám sử dụng sức mạnh của nhà Công Tôn, chúng ta cũng không phải là ăn chay, tuy rằng gia tộc của chúng ta không bằng Công Tôn Thần, nhưng nếu liên kết lại cũng đủ để nhà Công Tôn chịu thiệt”, Diêu Chân nói lớn.

“Đúng, làm là xong rồi”, Triệu Dương cười to: “Rót rượu, rót rượu, nhanh rót rượu đi. Anh Minh, chúng ta lại uống một chai nữa”.

“Mộ Cẩn, nhóm chị em này của cô cũng không tồi”, Tô Minh thấp giọng nói với Diệp Mộ Cẩn.

Ít ra, nhóm người này rất chân thành, trước đó họ không tiếp nhận anh, đủ các loại ngờ vực, gây rắc rối, nhưng sau khi bị chinh phục, liền lập tức trở thành người của mình rồi.

“Nếu nhân phẩm không tốt, cũng sẽ không thể trà trộn vào nhóm chơi chung này”, Diệp Mộ Cẩn cười xinh đẹp đáp: “Nhưng anh vẫn phải cẩn thận với Công Tôn Thần bên kia một chút, tên đó tâm kế sâu xa khó lường”.

"Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu chọc tới hắn”, Tô Minh trêu đùa một câu.

“Không chọc ghẹo? Hừ, chỉ dựa vào việc tối nay tôi khoác tay anh tham dự yến tiệc, Công Tôn Thần cũng đã hận không thể nghiền anh thành tro bụi rồi”, Diệp Mộ Cẩn chớp đôi mắt đẹp.

Sau đó không khí của bữa tiệc càng thêm náo nhiệt.

Khoảng nửa giờ sau, ngay cả rượu cũng đã uống hơn mười chai.

“Em đi toilet một chút", Văn Bối Bối đứng dậy,

"Cần chị đi cùng em không?", Ngô Yên gặng hỏi.

"Không cần, em còn chưa say", Văn Bối Bối lắc đầu, cô ta thực sự chưa say, xuất thân từ gia đình thư hương, trên thực tế cô rất ít uống rượu, ngay cả trong bữa tiệc cùng những người bạn thân hiểu rõ gốc rễ nhau như tối nay, cô ta mới chỉ uống một chút, đương nhiên, cũng chỉ một chút, sẽ không thể uống say.

“Anh Minh, đổ đầy đi, mau đổ đầy đi”, Vương Đồng còn đang rót rượu cho Tô Minh, anh ai đến cũng không từ chối, anh là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư hậu kỳ uống rượu cũng như uống nước vậy.

"Anh Minh, có cơ hội anh dạy tôi một hai chiêu võ đi!”, Triệu Dương nói: “Từ khi còn nhỏ đã có đại sư võ đạo nói tôi không có năng khiếu tập võ, nhưng tôi vẫn luôn có khao khát!”

Triệu Dương ngà ngà say.

Chương 70: Bạn cũ

“Anh Minh, chúc anh và chị Mộ Cẩn sớm ngày kết hôn, sớm sinh quý tử”, Triệu Dương lại nói.

Tô Minh bất đắc dĩ.

“Im miệng, Triệu Dương, tôi và Tô Minh hiện tại chỉ là bạn bè”, Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Triệu Dương.

"Hì hì, tạm thời, hai chữ tạm thời này cần phải nghiên cứu thêm”, Chu Hoành cười ám muội nhìn hướng Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

Diệp Mộ Cẩn Có chút xẩu hổ, bất giác liếc trộm Tô Minh một cái, lại thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cũng có chút thất vọng.

Vài phút sau.

“Bà đây cứ đánh cô ta thì đã thế nào? Quan hệ gì tới cô, Văn Bối Bối, cô tưởng rằng mình ôm được đùi lớn là Diệp Mộ Cẩn thì giỏi lắm sao, lo chuyện bao đồng còn quản tới trên đầu Tiết Tử Mẫn tôi rồi, con mẹ nó! Đúng là gan chó to lắm!”

Một tiếng chửi rủa cay nghiệt bỗng truyền vào gian phòng ‘Xuân Hạ’.

"Ai đang kêu gào ở ngoài đó?”, Ngô Yên nghi hoặc.

“Dường như còn nhắc tới Bối Bối”, vừa nói Diệp Mộ Cẩn vừa đứng dậy.

“Đúng, có người mắng Bối Bối, đáng chết, đi, đi ra ngoài!”, Triệu Dương rống lên, trong tay còn cầm một chai rượu vang.

“Bối Bối bị người ra mắng? Mẹ kiếp, Đế Thành còn có người dám quát mắng Bối Bối sao?”, Diêu Chân cũng tức giận hét lên.

Tô Minh không lên tiếng, cũng đứng lên.

Một nhóm người bước ra khỏi gian phòng.

Vừa bước ra ngoài đã thấy trong đại sảnh, dưới ngọn đèn chùm khổng lồ, có mười người đang vây quanh đó.

Chia làm hai bên.

Một bên có nam có nữ, khoảng chục người.

Bên kia có ba người, là ba cô gái, bao gồm cả Văn Bối Bối.

Lúc này, người há miệng chửi đổng đối đầu với Văn Bối Bối là một cô gái khá xinh đẹp, từ đầu đến chân dát hàng hiệu, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần jean skinny, một tay giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào Văn Bối Bối.

“Tiết Tử Mẫn, Cẩm Phồn là bạn của tôi, cô thử động tới cô ấy xem!”, Văn Bối Bối hét lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Tôi sợ cô à, thử thì thử”, đôi mắt đẹp của Tiết Tử Mẫn lóe lên tia sáng dữ tợn, sau đó liền nhấc tay lên.

Nhưng lại bị chặn lại bởi một người đàn ông đứng phía sau có vẻ ngoài có vài phần tương đồng với cô ta: “Tử Mẫn, được rồi, đừng làm loạn nữa, nhóm người Diệp Mộ Cẩn, Triệu Dương, Diêu Chân cũng có ở đây đó”.

Người đàn ông này đã tinh mắt nhìn thấy mấy người Diệp Mộ Cẩn đang đi tới.

“Anh, sợ cái gì, Diệp Mộ Cẩn thì đã thế nào? Nhà họ Diệp cũng không mạnh bằng nhà Công Tôn”, Tiết Tử Mẫn lẩm bẩm một tiếng, mặc dù nói vậy nhưng bàn tay đang giương lên của cô ta cũng từ từ buông xuống.

Tiết Tử Mẫn muốn ra tay cũng là vì người anh trai này của mình, Tiết Hưng.

Hôm nay là một buổi họp mặt, Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng của nhà họ Tiết, còn có Trịnh Hạo của nhà họ Trịnh, Phó Đông của nhà họ Phó, Lý Tuần nhà họ Lý, Dương Thiên Tình của nhà họ Dương, đều sôi nổi tham dự.

Bọn họ cũng là một nhóm nhỏ, nhóm nhỏ này nương tựa vào nhà Công Tôn, thực lực không hề thua kém.

Như nhà họ Tiết, là ông hoàng trong ngành đồ uống của Hoa Hạ, gia tài hàng trăm tỷ đồng.

Còn có nhà họ Trịnh, kinh doanh ngành sữa và các chế phẩm từ sữa, cũng được xếp vào hàng top hai ở Hoa Hạ.

Nhà họ Phó sở hữu hàng nghìn nhà máy sản xuất giày ở trong nước, là ông vua của ngành công nghiệp giày, ...

Người dẫn đầu của nhóm này chính là Công Tôn Thần, nhưng hắn không có mặt hôm nay.

Theo lý mà nói, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, vậy nhóm nhỏ do Công Tôn Thần nắm đầu cùng nhóm nhỏ do Diệp Mộ Cẩn dẫn dắt cũng nên là đồng minh.

Đáng tiếc lại xảy ra điều ngược lại.

Mặc dù nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn chán ghét Công Tôn Thần, vì vậy ngay cả hai nhóm nhỏ này cũng luôn bất hoà.

Trong nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần, còn có một nhà, là nhà họ Cao.

Nhà họ Cao vốn cũng được coi là một gia tộc mạnh tại Đế Thành, nếu không cũng sẽ không thể gia nhập vào nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần.

Tuy nhiên, những năm gần đây, nhà họ Cao dần dần sa sút.

Bởi vậy, Cao Tinh, thân là con gái chi chính của nhà họ Cao, không thể hòa nhập tốt trong nhóm nhỏ này nữa, một hai năm gần đây có xu hướng bị bài trừ, đặc biệt là khi đối mặt với Tiết Tử Mẫn, càng thể hiện rõ sự yếu đuối.

Cao Tinh thậm chí còn nghe nói rằng, Tiết Tử Mẫn gần đây còn gợi ý với Công Tôn Thần khai trừ cô ta, đá cô ta ra khỏi nhóm.

Cao Tinh có chút sợ hãi.

Bởi vậy lần họp mặt này cô ta cũng dẫn em họ của mình là Tống Cẩm Phồn tới.

Cô em họ này tới từ thành phố Nguyên Hải, là viên minh châu trên tay của nhà họ Tống tại Nguyên Hải.

Tống Cẩm Phồn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn là một học bá, tối qua vừa hay ngồi tàu điện ngầm tới Đế Thành để đại diện cho Đại học Nguyên Hải tham gia một cuộc thi toán học được tổ chức tại đây.

Tống Cẩm Phồn đến Đế Thành đương nhiên sẽ ở lại nhà họ Cao.

Cao Tinh liền nảy ra một ý định, cô ta khẩn cầu Tống Cẩm Phồn đi cùng mình tới bữa tiệc tối nay. Cao Tinh thầm nghĩ tại buổi tụ họp này sẽ giới thiệu cô em họ với Tiết Hưng nhà họ Tiết.

Ngộ lỡ Tiết Hưng cùng Tống Cẩm Phồn thành đôi, vậy với sự hiện diện của Tống Cẩm Phồn thì vị trí của nhà họ Cao trong nhóm nhỏ này sẽ được ổn định lại, xét cho cùng nhà họ Tiết cũng là trụ cột vững vàng của nhóm nhỏ này, có chút tiếng nói.

Tống Cẩm Phồn đâu biết Cao Tinh lại có ý tưởng này, cô nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, vì vậy liền đồng ý.

Bữa tiệc tình cờ diễn ra tại gian phòng Kinh Lôi của Thiên Niên Nhân Gia.

Khi bữa tiệc bắt đầu, đúng như dự đoán nhan sắc tuyệt mỹ khiến người đối diện phải kinh ngạc kia của Tống Cẩm Phồn đã thành công thu hút được sự chú ý của Tiết Hưng.

Tiết Hưng kính rượu cô.

Tống Cẩm Phồn lại từ chối, vì cô ấy thực sự không biết uống rượu.

Tiết Hưng đâu bằng lòng cho qua, còn nhiều lần kính rượu, ép cô uống rượu.

Nhưng đều bị Tống Cẩm Phồn từ chối.

Bởi vì không thích loại trường hợp này nên cô ta muốn bỏ về giữa bữa tiệc.

Điều này khiến Tiết Hưng không còn thể diện, mà em gái là Tiết Tử Mẫn vốn là một người có tính cách nóng nảy, liền đuổi theo ra ngoài, quăng cho Tống Cẩm Phồn một bạt tai.

Vừa vặn bị Văn Bối Bối đi toilet nhìn thấy.

Trùng hợp là Văn Bối Bối và Tống Cẩm Phồn cũng là bạn bè, bởi vài năm trước học bá Tống Cẩm Phồn này đã từng tới một trường cấp hai trực thuộc Đại học Thành Đô học một năm với tư cách là học sinh trao đổi.

Khi đó, hai người họ là bạn bè cùng lớp.

Văn Bối Bối cũng là một học bá, dù sao cô ta cũng xuất thân là con cháu nhà thư hương, liền trở thành bạn tốt với Tống Cẩm Phồn.

Chứng kiến người bạn tốt mà mình đã nhiều năm không gặp bị Tiết Tử Mẫn tát một cái, Văn Bối Bối đương nhiên là phẫn nộ, liền đứng ra giằng co với cô ta.

Phía sau Văn Bối Bối lúc này đang đứng một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta hơi cúi đầu xuống, trên mặt có một vết bàn tay đỏ rực.

Chính là Tổng Cầm Phồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.