Cường Giả Tông Sư

Chương 36-40




Chương 36: Càng nhìn càng thấy ưng

Lời này của Tô Minh khiến Trịnh Đằng suýt nữa tức phụt máu…

Ông cụ Trần và Dương Tố Ngọc cũng không dám chất vấn thêm gì. Bởi vì mặc dù lời này của Tô Minh vô cùng bá đạo nhưng trên thực tế, thắng làm vua thua làm giặc, đây là lẽ thông thường.

“…”, Trịnh Đồ suýt nữa tức đến ngất đi nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu ngậm ngùi. Nhưng nỗi oán hận đó đã in sâu vào tận xương tủy khiến hắn như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Tô Minh thấy thế thì liền cảm thấy thú vị.

Anh đâu chỉ tát Trịnh Đồ một cái? Trong lúc giơ tay tát, anh còn động chân tay nữa.

Nếu như bắt đầu từ hôm nay Trịnh Đồ chuyên tâm nghiên cứu y đạo thì còn được. Chứ hắn rơi vào thù hận thì tâm mạch sẽ loạn, tẩu hỏa nhập ma và biến thành một kẻ khờ dại.

“Dẫn học trò của bà đi đi!”, Tô Minh quét nhìn Dương Tố Ngọc đang quỳ sụp trên đất, nói.

“Vâng, vâng, vâng…”, Dương Tố Ngọc đâu dám nói chữ ‘không’. Trên thực tế, lúc ngồi trên đất thì bà ta đã sợ đến nỗi toát hết mồ hôi. Nhớ lại ban đầu mình vô lễ mà bây giờ vẫn còn sống thì bà ta đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi. Vì vậy bà ta không dám oán hận như học trò Trịnh Đồ của mình.

Sau khi Dương Tố Ngọc và Trịnh Đồ cun cút rời đi…

“Tô Minh! Cậu không phải là người”, ông cụ Trần cảm thán, nói.

“Ông nội! Ông nói gì vậy ạ?”, Trần Chỉ Tình nhìn ông nội mình một cái rồi, nói: “Sao Tô Minh nhà cháu lại không phải là người được ạ?”

“Tô Minh nhà cháu?”, ông cụ Trần ngây người ra, sau đó thì vui mừng.

Không ngờ Tô Minh và cháu gái mình lại thành đôi được. Nói như vậy thì đêm qua cháu gái mình không về nhà là qua đêm với Tô Minh ở bên ngoài sao?

Nghĩ đến đây, ông cụ Trần lập tức thấy kích động.

Võ đạo của Tô Minh vô cùng cao cường, y đạo cũng giỏi, đúng là không còn gì để nói. Không ngờ giờ lại thành người một nhà rồi!

Đây là vận may trời cho nhà họ Trần, cũng là vận may của Trần Chỉ Tình.

“Tô Minh à! Trước đó cô có lỗi với cháu, buổi trưa cô sẽ nấu món gì ngon ngon cho cháu nha, tay nghề của cô khéo lắm đấy”, Hứa Vân cũng với vẻ mặt tươi cười, càng nhìn Tô Minh càng thấy thuận mắt. Huống hồ, Tô Minh còn là ân nhân cứu mạng con gái bà ta nữa.

“Bố ơi! Bộ áo dài màu đỏ cực phẩm mà bố cất giữ đâu rồi? Bố lấy ra đây đi!”, Trần Đằng vội nói.

Cả nhà Trần Chỉ Tình bỗng nhiên trở nên nhiệt tình nên khiến Tô Minh không quen lắm.

“Khụ khụ…”, Trần Chỉ Tình thấy rất rõ, cô ta cảm thấy vui mừng rồi khoác cánh tay Tô Minh, nửa người áp sát về phía anh.

Nhưng cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó nên trên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện nỗi u sầu. Cô ta đột nhiên buông cánh tay Tô Minh ra, lớn tiếng nói: “Tô Minh! Đến phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Chỉ Tình! Con làm cái trò gì vậy?”, Hứa Vân nói với vẻ không vui.

“Mẹ à, mẹ không biết đâu, anh ấy bắt nạt con”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.

“Sao Tiểu Minh lại bắt nạt con được?”, Hứa Vân hỏi lại, lúc này đã gọi Tô Minh thành Tiểu Minh rồi.

“Chuyện này…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức đỏ ửng lên không biết nên trả lời kiểu gì, trong lòng cô ta thầm mắng Tô Minh là đồ khốn kiếp.

Rõ ràng Tô Minh đã nhìn ra thể trạng của mình và biết rõ vấn đề của mình rồi, thậm chí còn quyết định chữa bệnh cho mình, vậy mà anh không thèm nói ra.

Tô Minh hại mình cứ nghĩ ngợi là sau hôm nay sẽ phải cùng với Dương Tố Ngọc rời khỏi thành phố Dương Giang và quy ẩn rừng sâu nên cô ta mới có dũng khí chạy đến tìm anh đòi thực hiện lời hứa.

Nếu như hôm qua Tô Minh nói sớm mọi chuyện thì có lẽ cô ta cũng không dễ dàng trao tấm thân vàng ngọc cho anh, mặc dù bản thân cũng có chút tình cảm với anh.

Tên khốn này cố ý đây mà.

“Khốn kiếp! Tô Minh! Anh đúng là đồ khốn!”, Trần Chỉ Tình càng nghĩ càng tức. Cô ta kéo xồng xộc Tô Minh vào phòng ngủ của mình ở tầng hai.

Bước vào phòng ngủ, Trần Chỉ Tình vừa định mắng anh một trận, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã ôm chầm lấy cô rồi hôn cô thắm thiết.

Trần Chỉ Tình cũng muốn giãy ra nhưng rất nhanh đã bị trầm mê trong sự ngất ngây đó.

Nửa tiếng sau…

Hai người vừa kết thúc màn ân ái, Hứa Vân gọi xuống ăn cơm nên hai người mới thôi.

Trần Chỉ Tình và Tô Minh đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Minh thì vẫn bình thường nhưng sắc mặt Trần Chỉ Tình đỏ ửng lên. Hứa Vân nhìn thấy rõ, lúc này vui mừng thầm nghĩ ‘Lẽ nào mình sắp được bế cháu ngoại rồi sao?’

Nghĩ đến đây, Hứa Vân lại tự trách mình sao ban nãy lại đến quấy rầy hai đứa.

“Cứ ăn cơm trước đã, ăn cơm xong vẫn còn thời gian mà!”, Hứa Văn nói.

Lời nói vừa dứt thì Trần Chỉ Tình chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Đến cả Tô Minh cũng thấy đầu óc choáng váng, thầm nghĩ mẹ vợ tương lai nghĩ xa thế!

Lúc ăn cơm, Hứa Văn liên tục gắp thức ăn cho Tô Minh khiến Trần Chỉ Tình còn thấy ghen tỵ, cảm giác mình như người ngoài.

Ăn cơm xong, Tô Minh nói chuyện với bố mẹ Trần Chỉ Tình. Trần Đằng rất thích dưỡng sinh mà Tô Minh lại là chuyên gia ở mảng này nên hai người nói chuyện rất hợp.

Mấy ngày sau Tô Minh đều ở nhà họ Trần. Lý do rất đơn giản, nhà họ Trần quá nhiệt tình và không cho anh đi.

Hơn nữa, nhà họ cũng có lý do chính đáng. Dù sao thì hiện giờ Tô Minh ở thành phố Dương Giang cũng không có ai thân thiết, hơn nữa biệt thự nhà họ Tô cũng bỏ hoang nên không ở được.

Cộng với việc Tô Minh và Trần Chỉ Tình mới phát triển mối quan hệ nên Tô Minh tiện ở lại nhà họ Trần luôn. Cuối cùng, do Hứa Vân yêu cầu nên Tô Minh và Trần Chỉ Tình ở chung một phòng.

Tất nhiên Tô Minh cũng rõ, anh ở đây mấy ngày là phải đến Đế Thành rồi.

Điều đáng nhắc đến là, mấy ngày nay nhờ có ông cụ Trần và nhà họ Trần ra tay nên sản nghiệp và kinh doanh của nhà họ Từ cũng rơi vào bế tắc. Trong một hai ngày ngắn ngủi mà sản nghiệp đều quy thành tiền mặt và đều thuộc về Tô Minh, tổng cộng là 8 tỷ tệ.

Trên thực tế, đây vẫn còn là bán giá thấp nên mới vậy, nếu không thì còn nhiều hơn nữa.

Nói đến tiền, ngoài 8 tỷ trong thẻ thì Tô Minh còn có 10 tỷ tiền mặt nữa. Đây là số tiền anh được ông già cho trước khi xuống núi. Đối với ông già thì tiền chỉ là con số thôi.

Vì vậy hiện giờ trong thẻ của Tô Minh có tổng cộng 18 tỷ, một con số vô cùng khủng khiếp.

Mặc dù trong lãnh thổ Hoa Hạ có quá nhiều tập đoàn tài chính và tài phiệt, gia tộc danh tiếng có tài sản lên đến hàng trăm tỷ. Nhưng tài sản là tài sản, còn tiền mặt là tiền mặt. Người có thể liền lúc lấy ra 18 tỷ tiền mặt thì đúng là vô cùng hiếm.

Chương 37: Nữ thần của tôi có bạn trai rồi

Sáng sớm hôm sau, Tô Minh còn đang trong giấc mộng, anh đột nhiên muốn hắt hơi, lúc mở mắt ra thì Trần Chỉ Tình dùng tóc ngoáy vào mũi anh.

“Hi hi…”, Trần Chỉ Tình bật cười, nói: “Anh tỉnh rồi à? Mau dậy đi!”

“Mới mấy giờ mà đã dậy? Còn sớm mà?”

“Hôm nay anh phải cùng em đi đến thành phố Nguyên Hải”, xem ra tâm trạng của Trần Chỉ Tình khá tốt.

Thành phố Nguyên Hải gần thành phố Dương Giang, nếu lái xe thì mất tầm một tiếng.

Nhưng thành phố Nguyên Hải là thành phố tuyến hai trong nước, lớn và phồn hoa hơn thành phố Dương Giang.

“Đang yên đang lành em đến thành phố Nguyên Hải làm gì?”, Tô Minh hỏi.

“Em là sinh viên năm 3 của đại học Nguyên Hải mà!”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, nói: “Không thể xin nghỉ suốt chứ? Huống hồ, hôm nay em phải đưa anh đi trấn áp một người”.

“Trấn áp một người? Ý gì đây?”

“Em có một người chị em cùng ký túc xá tên là Tống Cẩm Phồn, mọi người gọi là viên minh châu của trường Nguyên Hải và được công nhận là người đẹp số một của trường. Cô ta rất thích khoe khoang trước mặt em là chồng sắp cưới của cô ta giỏi đến mức nào, còn chế giễu em không có bạn trai nữa. Hừm…”, Trần Chỉ Tình day day sống mũi, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc này xuất hiện vẻ hưng phấn và đắc ý.

“Tống Cẩm Phồn? Phồn hoa như gấm? Cái tên nghe cũng hay phết? Kẻ thù không đội trời chung của em sao?”

“Là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau đó”, Trần Chỉ Tình cười nói, chứng tỏ mối quan hệ của họ rất tốt, kiểu chị em thân thiết.

Tô Minh nói đùa một câu: “Em không sợ cô gái đó khi nhìn thấy anh sẽ yêu anh luôn à?”

“Không!”, Trần Chỉ Tình bĩu môi, nói.

“Nói thật thì em cũng từng gặp chồng sắp cưới của cô ta rồi, đúng là giỏi thật”.

“Nhưng anh cũng biết đấy, em tu luyện đã lâu, mặc dù vì thể chất nên em không trở thành tu giả võ đạo nhưng cảm nhận về võ đạo của em vô cùng chuẩn”.

“Em cảm giác chồng sắp cưới của Tống Cẩm Phồn từng luyện võ nhưng hình như không phải là võ đạo mà theo kiểu tà ma, thậm chí khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Nói chung là em không thể hình dung nổi”.

“Tất nhiên em cũng không thể nói trực tiếp với Tống Cẩm Phồn khi em chưa có chứng cứ chính xác, nếu không, cô ta lại tưởng em cố tình chia cắt hai người họ”.

“Dù sao thì anh đi cùng em một chuyến đến thành phố Nguyên Hải. Nếu như anh thật sự có bản lĩnh khiến Tống Cẩm Phồn yêu anh thì đó là bản lĩnh của anh, em cũng đỡ phải lo cho cô ta ở bên cạnh người nguy hiểm như kia”.

“Anh không có hứng thú gì với Tống Cẩm Phồn cả”. Tô Minh lắc đầu, nếu đã là người đẹp số một Nguyên Hải thì chắc chắn sẽ rất đẹp nhưng có chồng sắp cưới rồi thì khó tránh việc tiếp xúc xác thịt với hắn ta rồi nên Tô Minh thấy không hứng thú.

Dường như nhìn ra Tô Minh đang nghĩ gì nên Trần Chỉ Tình không kìm nổi mà giơ tay lên nhéo vào eo của anh một cái, nói: “Anh đừng có nghĩ lung tung, anh tưởng ai cũng háo sắc như anh hả? Tống Cẩm Phồn là người rất biết giữ mình. Theo như em biết thì hiện giờ cô ta và chồng sắp cưới còn chưa nắm tay cơ. Cô ta vẫn còn trong trắng lắm”.

“Sao có thể thế được?”, Tô Minh thấy chấn động. Còn chưa nắm tay thì gọi gì là chồng sắp cưới? Vớ vẩn chăng?

“Em không lừa anh đâu! Chồng sắp cưới của cô ấy mấy năm nay ở nước ngoài, mới về mấy tháng thôi”.

“Hơn nữa Tống Cẩm Phồn học rất giỏi, chỉ tập trung học, ngày ngày chỉ ở trong ký túc xá nghiên cứu bài vở thôi”.

“Hơn nữa, chồng sắp cưới của cô ấy cũng rất lịch thiệp, vì vậy thật sự chưa đến mức nắm tay đâu”.

“Nhưng Tống Cẩm Phồn rất có thiện cảm với người đó và cảm thấy rất tự hào”.

….

Trong lúc nói mà trên mặt Trần Chỉ Tình đều là vẻ lo lắng.

“Xem ra, em dẫn anh đi đến gặp người chị em của em chỉ là chiêu bài thôi, cái chính là muốn anh nhìn giúp em, chồng sắp cưới của cô ta có vấn đề gì không?”, Tô Minh nói toạc ra mục đích thật sự của Trần Chỉ Tình. Cô chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Rốt cuộc anh có đi hay không? Tống Cẩm Phồn là bạn tốt nhất của em, nếu là người khác thì em cũng chẳng tốn công như thế, nếu không cẩn thận khéo còn mất luôn cả người đàn ông của em ý chứ”.

“Tống Cẩm Phồn là người nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải sao?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi! Tiểu công chúa nhà họ Tống đấy, nếu không thì cô ấy có xinh đẹp đến cỡ nào cũng không có được danh xưng ‘viên minh châu của Nguyên Hải’ đâu”.

“Được rồi! Vậy thì đến thành phố Nguyên Hải xem sao”, Tô Minh gật đầu, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác. Đó là khi anh còn ở Huyền Linh Sơn từng gặp một tên béo khá thú vị tên là Tống Càn.

Mặc dù tên béo đó không đáng tin nhưng đáng để kết bạn. ‘Xích Ảnh kiếm’ rất ít khi sử dụng trong không gian thì nhờ tên béo đó mà Tô Minh mới có được. Anh nợ tên béo Tống Càn một ân tình.

Tên béo đó nói, hắn đến từ nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải của giới thế tục. Nếu như vậy thì không chừng Tống Cẩm Phồn và Tống Càn là người thân cũng nên.

“Chồng à! Anh thật tốt!”, Trần Chỉ Tình vui mừng đến nỗi buột miệng nói ra từ ‘chồng’.

Sau đó, Trần Chỉ Tình bắt đầu gọi điện thoại cho người chị em tốt cùng ký túc xá với mình, gọi mấy cuộc liền.

Sau đó, cô chọn quần áo cho Tô Minh. Mấy ngày này cô đi dạo phố và mua rất nhiều quần áo hàng hiệu cho anh.

Hơn một tiếng sau, Trần Chỉ Tình lái xe đến trước cổng trường đại học Nguyên Hải của thành phố Nguyên Hải.

“Chồng à! Hôm nay anh hãy thể hiện hết mình nha, lôi hết bản lĩnh của mình ra. Em bảo anh đi cùng chính là muốn trấn áp họ đấy”, Trần Chỉ Tình nói xong thì nhìn sang Tô Minh đang ngồi ở ghế phụ với vẻ đắc ý. Tô Minh vốn có khí chất hơn người, khôi ngô tuấn tú, cộng với cách ăn mặc hôm nay nên trông anh như nam thần.

“Được rồi!”, Tô Minh day day sống mũi.

Rất nhanh xe đã dừng ở bãi đỗ xe của trường đại học Nguyên Hải.

Trần Chỉ Tình khoác tay Tô Minh rồi ngạo nghễ đi vào trong sân trường.

“Phải rồi! Quên chưa nói với anh, em là một trong ba hoa khôi của trường đấy. Hai người còn lại là Tống Cẩm Phồn và một em khóa dưới nữa”.

“Vì vậy em là người nổi tiếng của trường Nguyên Hải. Hi hi, những người con trai theo đuổi em xếp hàng từ cổng đông của trường đến tận cổng tây cơ”.

“Hiện giờ em khoác tay anh và tuyên bố với mọi người rằng em có bạn trai rồi. Anh có tự hào không?”

Trần Chỉ Tình mặc váy ren màu đen, tất da chân màu da, trang điểm nhạt, tay kia cầm theo túi xách của hãng Chanel.

Trên mặt cô lộ ra vẻ hạnh phúc và đắc ý, vẻ đẹp đến nỗi khiến người khác hồn bay phách lạc, vừa tràn đầy sức sống của thanh xuân vừa có nét phá cách, lại có khí chất khó diễn tả, quả thật vô cùng thu hút.

Càng ‘quá đáng’ hơn là cô còn dùng nước hoa Dior nổi tiếng khiến cho Tô Minh khoác tay thân mật mà cũng như bị mất hồn.

Tô Minh và Trần Chỉ Tình với ngoại hình sáng nên lập tức khiến toàn trường huyên náo. Thậm chí có những học sinh còn chạy đến để ngắm nhìn từ xa.

“Trái tim em tan nát rồi, chị Trần hoa khôi có chủ rồi”.

“Chị Trần kiêu ngạo như vậy mà cũng biết cười á? Còn chủ động khoác tay người con trai kia nữa?”

“Trái tim em tan nát rồi! Nữ thần của em ơi!!”

“Bạn trai của cô ấy cũng đẹp trai quá!”

“Em muốn quyết đấu với anh ta, hãy bỏ nữ thần của em ra”.

Ngay cả trang web của trường cũng hot vô cùng, tất cả đều xoay quanh chủ đề Trần Chỉ Tình có bạn trai.

Chương 38: Hoa đẹp khó hái

“Chào anh rể!”, hai người đi được một đoạn thì đột nhiên có giọng nói trong trẻo nhưng cũng khá tinh nghịch vang lên. Đó là một cô gái buộc tóc đuôi gà, ngoại hình cũng ổn nhưng cũng chỉ được coi là đẹp bình thường thôi. Chứ nếu so với Trần Chỉ Tình thì kém xa, nhưng đôi mắt thì vô cùng trong trẻo.

Trần Chỉ Tình vui mừng nói: “Chồng à! Đây là Ngô Viên Viên, em thứ tư trong ký túc xá của bọn em, năm nay mới 20 tuổi. Viên Viên! Đây là Tô Minh, chồng của chị”.

“Gọi là chồng rồi cơ à chị?”, Ngô Viên Viên bước lại nhìn Tô Minh một lượt, nói: “Đúng là đẹp trai thật. Hừm! Chị hai à! Chẳng trách mấy ngày nay những người trong trường theo đuổi chị đều đứng ngồi không yên. Chị có mắt chọn thật đấy”.

Nói xong, cô ta quay sang nói với Tô Minh: “Anh rể! Hay là anh nhận cả em đi, em sẽ làm giúp việc cho chị hai”.

“Con bé này cút đi…”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Ngô Viên Viên, nói: “Chồng à! Con bé này nó cứ hay lém lỉnh vậy đấy”.

“Hì hì!”, Ngô Viên Viên cười mà không đáp.

Nhưng Tô Minh lại thấy có thiện cảm với Ngô Viên Viên. Anh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu và vô tư.

Tất nhiên, thiện cảm này là giữa những người bạn với nhau thôi. Mặc dù Tô Minh không muốn thừa nhận nhưng thực tế anh là người thuộc ‘câu lạc bộ ngoại hình’. (*)

(*) là nhóm người lấy ngoại hình của đối phương làm tiêu chuẩn đánh giá, thậm chí lấy đó làm yếu tố quyết định có kết bạn với người đó không?

Ngoại hình không phải đẹp nhất vẫn có thể kết bạn, mà có thể là bạn thân nhất. Nhưng anh sẽ không có ý nghĩ khác.

“Chỉ Tình! Em đã nghỉ mấy ngày rồi, còn tưởng em không đến trường nữa chứ”, đúng lúc này lại có hai cô gái bước đến.

Một người cao ráo với chiều cao nổi trội 1m75, body cũng chuẩn, nhan sắc ưa nhìn. Nếu như để Tô Minh cho điểm đánh giá, Chỉ Tình được 9,5 thì cô gái này cũng phải được 8 điểm. Nhưng trên mặt cô gái này có vài đốm tàn nhang.

Còn cô gái đứng bên cạnh cô gái này lại khiến Tô Minh sáng mắt lên. Anh vừa nhìn liền biết, cô ta chính là Tống Cẩm Phồn.

Tống Cẩm Phồn có mái tóc đen nháy, hơi xoăn, nhan sắc thuần khiết, làn da trắng nõn, thậm chí trắng khác thường, giống kiểu trắng bệnh.

Các đường nét hài hòa cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn, trông vô cùng thu hút; đôi mắt lấp lánh như ngọc với ánh mắt thông minh tinh nghịch.

Tống Cẩm Phồn ăn mặc theo kiểu trung tính. Cô ta mặc bộ đồ thể thao nhưng lại tăng thêm phần nào vẻ cuốn hút của cô ta.

Đẹp thật! Được xưng là viên minh châu của Nguyên Hải đúng là danh bất hư truyền. Cô ta không hề thua kém Trần Chỉ Tình, hai người có vẻ đẹp khác nhau, không ai kém ai.

“Chẳng trách gọi điện thoại cho bổn công chúa nói là muốn tụ họp, thì ra là muốn khoe bạn trai hả? Cũng may bổn công chúa thông minh nên đã gọi điện thoại cho Tiết Tịnh rồi. Đợi chút, anh ấy cũng đến”, Tống Cẩm Phồn nói mà giọng điệu có chút kiêu ngạo. Cô ta nhìn Tô Minh một cái, sau đó quay sang nói với Trần Chỉ Tình.

Thú vị đấy! Lại tự xưng mình là bổn công chúa cơ?

“Xời! Đến thì đến đi, Tiết Tịnh cũng không so được với chồng chị đâu”, Trần Chỉ Tình cũng nói với vẻ cao ngạo.

Sau đó, cô ta giới thiệu: “Chồng à! Cô ấy là Tống Cẩm Phồn, là em ba trong ký túc xá của chúng em. Còn cô ấy là Vu Lâm, là chị cả”.

“Chỉ có em là đáng thương nhất, em tư nè”, Ngô Viên Viên chen vào một câu, nói với vẻ oán giận, vì cô ta ít tuổi nhất.

“Chào mọi người! Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh lên tiếng chào hỏi Tống Cẩm Phồn và Vu Lâm.

“Gọi là chồng rồi cơ á?”, Tống Cẩm Phồn có chút bất ngờ. Trong lòng cô ta thừa biết sự kiêu ngạo của Trần Chỉ Tình không kém gì mình nhưng Trần Chỉ Tình không phải là người dễ dàng gọi người khác là chồng, trừ phi là chắc chắn về mối quan hệ với người đó.

Cô ta nhìn Tô Minh thật kỹ với ánh mắt dò xét. Cô ta và Trần Chỉ Tình là chị em tốt nên cô ta cũng không cho phép ai đó lừa gạt Trần Chỉ Tình.

“Chỉ Tình, chúc mừng em nhé! Tô Minh đẹp trai thế này thì dường như có thể so được với Tiết Tịnh rồi”, Vu Lâm cười nói, nụ cười rất dịu dàng.

Nhưng Tô Minh là người nhạy bén, anh có thể cảm nhận được sự đố kỵ và khinh bỉ trong mắt cô ta.

Lại còn ‘dường như có thể so được với Tiết Tịnh rồi?’

Lời này có nghĩa là không bằng Tiết Tịnh sao?

Trần Chỉ Tình cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù nụ cười không đổi nhưng ánh mắt cô ta đầy vẻ chán ghét.

Ký túc xá có bốn người, cô ta và em ba Tống Cẩm Phồn là chị em tốt; còn mối quan hệ với em tư Ngô Viên Viên cũng được. Chỉ duy nhất với chị cả Vu Lâm thì đôi khi bằng mặt không bằng lòng, bởi nhiều khi Vu Lâm nói chuyện kiểu gai góc.

Tất nhiên, bề ngoài vẫn có thể sống với nhau là được rồi.

“Em thấy anh rể nhà chị hai còn đẹp trai hơn cả Tiết Tịnh nữa”, Ngô Viên Viên lè lưỡi ra nhỏ giọng nói. Thú vị đấy! Cô ta gọi Tô Minh là anh rể hai, cho thấy đã thừa nhận Tô Minh là người đàn ông của Trần Chỉ Tình rồi. Nhưng cô ta lại gọi Tiết Tịnh là Tiết Tịnh chứ không phải anh rể, chứng tỏ vẫn chưa thừa nhận.

“Cẩm Phồn! Khi nào thì Tiết Tịnh mới đến vậy?”, Vu Lâm nói lời này thì sắc mặt Vu Minh càng khó coi hơn. Bởi vì trong lời nói của cô ta ẩn chứa vẻ mong đợi và phấn khích.

Hình như Vu Lâm yêu thầm chồng sắp cưới của Tống Cẩm Phồn thì phải?

“Sắp rồi ạ! Tại vì anh ấy bận lắm”, Tống Cẩm Phồn nói.

“Tất nhiên là bận rồi! Một công ty lớn như công ty kỹ thuật Thiên Phong đều dựa cả vào anh ta nên anh ta bận là phải. Cẩm Phồn! Em phải thông cảm cho anh ta đấy. Anh ta mới 24 tuổi, một mình gây dựng được sự nghiệp như thế là hiếm lắm đó”, Vu Lâm nói xong mà sắc mặt đều là vẻ sùng bái. Trên mặt cô ta đã hiện rõ mấy chữ ‘Tôi thích Tiết Tịnh’ rồi.

Tất nhiên là Tống Cẩm Phồn biết Vu Lâm thích chồng sắp cưới của mình. Nhưng cô ta chả quan tâm, bởi vì cô ta biết Tiết Tịnh không thèm để ý đến Vu Lâm.

Đúng lúc này…

“Chị à, anh ta… Anh ta là bạn trai chị sao?”, một người trẻ tuổi cao 1m90 bước tới, trong tay còn cầm một quả bóng rổ, trên trán toát mồ hôi, dường như vừa chơi bóng xong.

Ngoại hình của cậu ta cũng được, cũng khá đẹp trai.

Bên cạnh cậu ta có mấy nam sinh cũng với ngoại hình sáng và khá vạm vỡ, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh toàn là ý thù địch.

“Hì hì… Phiền phức rồi, Chỉ Tình của chúng ta không dễ có được như vậy đâu”, Tống Cẩm Phồn nói với giọng vui khi người khác gặp nạn.

Mặc dù Vu Lâm không nói gì nhưng ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, muốn nhìn thấy Tô Minh bị mất mặt.

“Anh rể! Hắn là Triệu Thần, sinh viên năm 2 khoa thể dục thể thao của trường em. Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, còn là hội trưởng hội võ đạo. Rất nhiều bạn nữ trong trường đều yêu thầm hắn, hắn lại chỉ si mê chị hai nhưng chị hai không thèm để ý đến hắn. Hắn đánh nhau dữ lắm, anh đừng gây chuyện với hắn nha”, Ngô Viên Viên nhỏ giọng nói với Tô Minh, trong lời nói có vẻ lo lắng.

Chương 39: Tu luyện từ ác ma thành quỷ hút máu

Nhưng Trần Chỉ Tình mặt không biến sắc, dường như không thèm để ý.

Loại người như Triệu Thần, mặc dù những người thanh niên bình thường không phải là đối thủ của cậu ta nhưng Tô Minh chỉ cần một tay là có thể đánh được một ngàn Triệu Thần rồi.

Đúng là khác biệt giữa kiến và cá voi.

“Muốn làm bạn trai của chị đẹp chúng tôi không dễ thế đâu. Mọi người nói có phải không?”, Triệu Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thật ra trong lòng cậu ta đố kỵ lắm rồi. Cậu ta muốn dạy dỗ cho Tô Minh một bài học và còn muốn anh mất mặt.

Triệu Thần vốn có chút danh tiếng ở trường đại học Nguyên Hải, huống hồ hiện giờ Tô Minh đã thành bạn trai của Trần Chỉ Tình nên khiến rất nhiều người đố kỵ.

Vì vậy, khi Triệu Thần nói ra lời này thì xung quanh đều bắt đầu huyên náo và nói hùa vào.

“Đúng vậy! Hoa khôi của trường đại học Nguyên Hải chúng tôi không dễ có được như vậy đâu”.

“Anh có bản lĩnh gì chứ?”

“Có thể bảo vệ được chị đẹp không?”

“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi không hề bắt nạt anh nhé. Giờ hãy đến hội võ đạo đường hoàng đánh một trận xem. Nếu anh thắng thì tôi không cản trở việc tốt của anh. Nhưng nếu anh thua thì hãy cút ra khỏi trường đại học Nguyên Hải, không được bén mảng đến gần chị đẹp nữa”, Triệu Thần cười lạnh một tiếng, nhìn Tô Minh nói tiếp: “Là đàn ông thì đừng có nói không dám nhé!”

“Chị hai! Chị không nói giúp anh rể sao?”, Ngô Viên Viên thấy sốt sắng, nhắc nhở Trần Chỉ Tình lên tiếng. Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng có tiếng nói hơn, ai bảo Triệu Thần yêu thầm cô ta chứ? Nếu Trần Chỉ Tình nổi nóng thì chắc chắn sẽ có tác dụng.

Nhưng Trần Chỉ Tình chỉ cười và yên tâm làm bạn gái của Tô Minh là được, đâu cần giúp anh chứ? Đám chó mèo vớ vẩn này thì chắc chắn sẽ bại dưới tay Tô Minh thôi.

“Đến hội võ đạo đánh với cậu một trận sao?”, Tô Minh lên tiếng nói mà cảm thấy thật tẻ nhạt. Bảo anh đánh với Triệu Thần đúng là lãng phí thời gian. Nhưng anh đã đồng ý với Trần Chỉ Tình là hôm nay phải thể hiện hết mình nên đành làm theo lời Triệu Thần vậy.

Nhưng, trong lúc Tô Minh định đồng ý thì…

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đông người vây quanh thế?”, một giọng nói nho nhã vang lên, đồng thời còn mang theo giọng điệu đầy tự tin.

“Tiết Tịnh!”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn sáng lên.

Mọi người nhìn thấy một người con trai đeo kính gọng vàng, mặc chiếc áo khoác màu nâu xám, đi giày da bước lại đầy vẻ lịch lãm, trong tay còn cầm chiếc ô màu đen.

Người con trai trông rất sáng sủa, rất có khí chất, đường nét trên mặt hài hòa, thân hình trông như chiếc giá treo quần áo.

Vu Lâm nhìn thấy Tiết Tịnh đến thì trong ánh mắt ẩn chứa vẻ yêu mến.

“Tiết Tịnh!”, Ngô Viên Viên chào hỏi một tiếng.

“Triệu Thần! Cậu đang gây chuyện sao?”, Tiết Tịnh có biết Triệu Thần, lúc này chau mày quát một tiếng.

“Cậu chủ Tiết… Chuyện đó… Chuyện đó…”, sắc mặt Triệu Thần lộ ra vẻ lúng túng. Cậu ta rụt cổ lại, có chút sợ hãi Tiết Tịnh.

Lý do rất đơn giản, bất luận về tự thân Tiết Tịnh hay nhà họ Tiết thì đều không phải điều mà Triệu Thần có thể dây vào được.

Hơn nữa, nhà Triệu Thần và nhà họ Tiết có quan hệ làm ăn. Nhưng điều khiến Triệu Thần không dám động vào là cậu ta không phải là đối thủ của Tiết Tịnh, cách biệt quá lớn.

“Chuyện gì là chuyện gì, còn không mau cút đi?”, Tiết Tịnh quát lớn.

“Vâng, vâng, vâng…”, Triệu Thần dẫn theo mấy người cun cút rời đi.

Sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức trở nên khó coi. Rõ ràng Tô Minh có thể dễ dàng giải quyết ‘con cá vụn’ như Triệu Thần nhưng kết quả là Tiết Tịnh đến đúng lúc và chả khác nào đang giúp Tô Minh.

Lần này thì hay rồi, những học sinh vây xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, họ đều tưởng rằng nếu như không có Tiết Tịnh thì Tô Minh sẽ bị Triệu Thần đánh chăng? Tự dưng Tô Minh lại thành ra không so sánh được với Tiết Tịnh?

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình cảm thấy tức tối!

“Thú vị đấy, xuất hiện rất đúng lúc!”, lúc này Tô Minh cười với vẻ bỡn cợt. Tên Tiết Tịnh này vô cùng thú vị, hay nói cách khác là có chút thủ đoạn.

Người khác không biết nhưng Tô Minh chắc chắn, lúc Triệu Thần chưa đến gây phiền phức cho mình thì Tiết Tịnh đã đến trường rồi. Chỉ có điều hắn ta nấp ở trong đám đông thôi. Tất nhiên, hơi thở là không thể giấu nổi nên Tô Minh mới chắc chắn thế.

Sau đó, khi Triệu Thần đến gây phiền phức cho mình thì hắn ta đứng ra.

Như vậy, Tiết Tịnh đứng ra và vô tình trở thành ân nhân giải vây cho mình, sau đó tùy ý nói một câu dọa Triệu Thần sợ chết khiếp. Người này thủ đoạn cao thâm thật!

Nhìn xem! Những học sinh vây xung quanh, giờ đây đều nhìn Tiết Tịnh với ánh mắt sùng bái.

Còn Vu Lâm thì càng tăng thêm vẻ yêu mến sùng bái.

“Đừng tức tối, chồng bảo đảm hôm nay sẽ dạy cho Tiết Tịnh một bài học nhớ đời”, Tô Minh có thể cảm nhận được vẻ uất ức của Trần Chỉ Tình nên liền lên tiếng an ủi.

“Anh dạy cho hắn ta bài học cũng vô dụng. Bao nhiêu học sinh ở đây chưa chắc đã nhìn thấy anh dạy dỗ Tiết Tịnh mà họ chỉ nhìn thấy lúc này Tiết Tịnh xuất hiện giúp anh giải vây thôi. Họ sẽ cảm thấy anh kém xa hắn ta rồi nghĩ em mù nên mới tìm bạn trai như anh”.

Trần Chỉ Tình nói với giọng không cam tâm, rõ ràng chồng mình vô cùng tài giỏi nhưng lại bị hiểu nhầm. Đúng là tức chết đi được.

“Sao có thể thế được? Đợi lúc anh dạy dỗ hắn ta thì em hãy quay video rồi đăng lên trang web. Chẳng phải như vậy thì tất cả học sinh đều biết sao?”, Tô Minh nói nhỏ vào tai Trần Chỉ Tình, giọng nói đầy vẻ bỡn cợt.

Ngay lúc này, Trần Chỉ Tình lập tức thấy vui mừng bật cười.

Đúng thế!

Đúng là ý kiến hay!

Chỉ cần quay video đăng lên thì bảo đảm cả trường đại học Nguyên Hải đều biết hết.

Sau đó Trần Chỉ Tình lại nhìn Tô Minh với ánh mắt kỳ quái, nói: “Mặc dù em có thể cảm nhận được Tiết Tịnh đang giả bộ nhưng hắn ta luôn ra vẻ mình là người đạo mạo lịch sự. Vì vậy, nếu anh muốn tìm cơ hội dạy dỗ hắn ta thì hơi khó đó”.

“Không tìm được thì cũng phải tìm. Trực giác của em rất đúng, người này vô cùng nguy hiểm. Nếu như không phải em bảo anh cùng đến đây thì anh có thể chắc chắn rằng, kết cục của Tống Cẩm Phồn sẽ rất thê thảm”, Tô Minh thấp giọng nói.

“Á?”, Trần Chỉ Tình kinh hãi hô lên.

“Tiết Tịnh! Anh ta là Tô Minh, là bạn trai của Chỉ Tình”, đúng lúc này, Tống Cẩm Phồn lên tiếng giới thiệu cho Tiết Tịnh.

Tô Minh có thể nhìn thấy rõ, ban nãy Tống Cẩm Phồn cố gắng lấy dũng khí định nắm tay Tiết Tịnh nhưng bị hắn ta giãy ra.

Quả nhiên, Chỉ Tình nói rất đúng, hiện tại, Tống Cẩm Phồn và Tiết Tịnh còn chưa đến bước nắm tay nữa.

“Tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’ chưa đạt đến tầng thứ 3 thì đúng là không dám tùy tiện tiếp xúc cơ thể với người khác, kể cả là nắm tay cũng không được”.

Tô Minh cười lạnh trong lòng, mọi người thật sự tưởng Tiết Tịnh không muốn nắm tay Tống Cẩm Phồn sao? Ha ha! Hắn ta muốn quá ý chứ.

Chỉ có điều, nếu như hắn ta nắm tay Tống Cẩm Phồn thì chỉ e cô ta sẽ bị hù dọa mà chạy mất dép thôi.

Bởi vì ở giai đoạn này, lòng bàn tay hắn ta có một lỗ máu lớn không ngừng xoay tròn. Chỉ sau khi đạt được tầng thứ 3 của ‘Luyện huyết hóa khí’ thì lỗ máu đó mới giấu đi được.

“Thật không ngờ trong giới thế tục ở bên ngoài Huyền Linh Sơn mà cũng gặp phải một tên ác ma tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’”, Tô Minh thầm than mình may mắn.

Tất nhiên, Tống Cẩm Phồn còn may mắn hơn. Nếu như không phải cô ta có người chị em tốt như Trần Chỉ Tình, nếu không phải cô ta là người nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải và nhà họ Tống lại có Tống Càn, nếu như không phải Tô Minh là người đàn ông của Chỉ Tình thì…

Nếu như không có những ‘nếu như’ này thì kết cục cuối cùng của cô ta sẽ là bị Tiết Tịnh hút sạch máu rồi chết rất thảm.

Thế nào là ác ma? Đó là tu giả võ đạo nhưng đi theo đường tắt, tu luyện một số công pháp gây hại, trong thời gian ngắn có thể tiến bộ thần tốc về mặt võ đạo. Nhưng căn cơ không ổn định, chân khí hỗn loạn, dần sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng sẽ mất đi lý trí, từ ác ma biến thành con quỷ hút máu.

Chương 40: Mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó

“Xin chào! Tôi là Tiết Tịnh! Rất vui được biết anh”, Tiết Tịnh nhìn về phía Tô Minh, lộ ra nụ cười rạng rỡ, thật khiến người khác có cảm tình.

Nhưng Tô Minh cũng chỉ cười gật đầu một cái.

“Tô Minh! Anh còn chưa cảm ơn Tiết Tịnh đâu. Nếu như không có anh ấy thì hôm nay anh thảm rồi, vì Triệu Thần không dễ đối phó đâu”, Vu Lâm lên tiếng. Mặc dù nói cười nhưng giống như giễu cợt vậy. Rõ ràng là cô ta có ý nhằm vào Tô Minh.

“Đúng là phải cảm ơn thật! Tiết Tịnh! Cảm ơn anh đã đến đúng lúc”, Tô Minh đáp.

Đôi mắt của Tiết Tịnh dưới gọng kính vàng không được tự nhiên lắm. Hắn ta có chút kinh ngạc, trong lời có ý chăng? Lẽ nào Tô Minh phát hiện ra rồi sao?

“Tô Minh! Hôm nay là lần đầu tiên gặp ‘họ nhà gái’ của Chỉ Tình thì trưa nay anh phải mời chúng tôi đi ăn cơm chứ”, Vu Lâm lại nói: “Đến Thanh Vận Các đi”.

“Chị cả! Đến Thanh Vận Các đắt lắm”, Ngô Viên Viên vội nói, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.

Có ai mà không biết Thanh Vận Các là nhà hàng cao cấp đắt nhất toàn thành phố Nguyên Hải, thậm chí còn xếp thứ nhất thứ hai ở Hoa Hạ.

Mỗi món ăn ở Thanh Vận Các đều vô cùng đắt, vô cùng xa xỉ.

“Tô Minh mà thiếu tiền sao?”, Vu Lâm lại nói. Cô ta cố ý để Tô Minh mất mặt.

Cô ta biết, mỗi bữa cơm ở Thanh Vận Các ít nhất cũng phải một trăm ngàn tệ, đấy là không tính khoản gọi rượu uống.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nhiều lúc kể cả có tiền cũng không có tư cách vào Thanh Vận Các. Và kể ăn ở đó rồi thì cũng không có tư cách để thanh toán.

Dù sao thì bảo Tô Minh mời ăn cơm ở Thanh Vận Các là cố ý khiến anh mất mặt.

“Đúng là tôi không thiếu tiền”, tất nhiên Tô Minh biết Vu Lâm nhằm vào mình nhưng cũng không sao cả. Ha ha… Hôm nay chỉ có cô ta mất mặt thôi. Nếu anh đã đồng ý đến đây trấn áp đám người này thì anh không thể nuốt lời được. Bây giờ cứ đến đâu hay đến đó vậy.

“Vậy thì đi thôi! Cũng không còn sớm nữa, sắp 11h rồi”, Vu Lâm thấy phấn khích, bởi vì Tô Minh đã mắc bẫy rồi.

“Chỉ Tình, xin lỗi chị! Vu Lâm…”, Tống Cẩm Phồn vội đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tình, nhỏ giọng nói. Bởi vì cô ta cảm thấy hôm nay Vu Lâm thật quá đáng.

Bình thường Vu Lâm rất thích lẽo đẽo theo Tống Cẩm Phồn để lấy lòng cô ta nên Tống Cẩm Phồn cảm thấy không ưa lắm.

Bây giờ Vu Lâm lại giúp mình nhằm vào Trần Chỉ Tình. Nhưng Vu Lâm đâu biết rằng, bề ngoài thì tưởng chừng Tống Cẩm Phồn chỉ thích khoe mẽ đối đầu với Trần Chỉ Tình nhưng trên thực tế mối quan hệ của hai người họ vô cùng tốt.

Cũng chính vì hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ nên Vu Lâm vì muốn lấy lòng mình mà rất nhiều lần nhằm vào Trần Chỉ Tình.

“Hay là em nói với chị ta về thân phận của chị”, Tống Cẩm Phồn nói.

Bởi vì Trần Chỉ Tình không phải là người thành phố Nguyên Hải nên trong ký túc xá, ngoài Tống Cẩm Phồn biết cô ta đến từ nhà họ Trần, quý tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang thì không ai biết cả. Ngay cả Ngô Viên Viên và Vu Lâm cũng đều không biết.

Nếu như Vu Lâm biết thì chắc cô ta không dám đối xử với Trần Chỉ Tình như vậy.

“Không cần đâu! Cứ giữ bí mật là được”, Trần Chỉ Tình cười nói.

“Được rồi! Xem ra chị rất tin tưởng chồng mình nhỉ”, Tống Cẩm Phồn đùa một câu còn trong lòng thì thấy hụt hẫng.

Nhìn cảnh Tô Minh và Trần Chỉ Tình thân mật còn cô ta và Tiết Tịnh thì lại chẳng có tiến triển gì. Mặc dù Tiết Tịnh vô cùng tài giỏi, bản thân cô ta cũng thật sự thích hắn ta nhưng đến giờ hai người còn chưa có cái nắm tay. Mặc dù miệng thì gọi là chồng sắp cưới nhưng hai người giống như đôi bạn thân vậy.

Sau đó, một nhóm người đi ra ngoài trường học.

Trần Chỉ Tình đến ga ra dưới tầng hầm rồi lái xe Bently của mình ra.

“Wao! Chị hai! Chị lái xe Bently à? Giấu bọn em kỹ quá đấy”, Ngô Viên Viên kinh ngạc hô lên. Hóa ra trước nay Trần Chỉ Tình chưa bao giờ lái siêu xe đến trường. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

“Chỉ Tình là đại gia ngầm đó?”, Vu Lâm cười nói tiếp: “Sau này có xe đi hóng gió rồi”.

Mặc dù Vu Lâm nói với giọng đùa cợt nhưng trong lòng vô cùng đố kỵ. Nhà Trần Chỉ Tình mua được Bently á? Đúng là từ trước đến nay mình đánh giá cô ta thấp quá rồi!

Nhưng Vu Lâm cũng chỉ nghĩ nhà Trần Chỉ Tình có chút tiền thôi, nếu so với Tống Cẩm Phồn thì còn kém xa.

“Tiếc là xe thể thao! Chị hai, chị chở anh rể đi”, Ngô Viên Viên đột nhiên nói.

“Chúng ta ngồi xe của Tiết Tịnh cũng được”, Vu Lâm nói, sau đó cố ý nhìn sang phía Tô Minh, nói: “Tiết Tịnh lái Rolls- Royce Phantom đấy”.

Lời này rõ ràng là đang khoe khoang với Tô Minh.

“Anh rể! Sao anh không lái xe đến?”, Ngô Viên Viên chỉ tò mò nên hỏi vậy. Cô ta chỉ tò mò thôi, không biết là ngày thường Tô Minh lái xe gì chứ không có ý gì khác cả.

Nhưng câu hỏi này rất hợp ý Vu Lâm.

Cô ta cũng rất muốn biết điều này, vì vậy đã liếc nhìn sang phía Tô Minh. Ngay cả Tống Cẩm Phồn cũng tò mò nhìn về phía Tô Minh.

Mặc dù xe cộ không phải là tất cả nhưng đối với người đàn ông trưởng thành, xe cộ chính là phản ánh tài lực của họ.

“Tôi vẫn chưa có bằng lái!”, Tô Minh cười nói. Nói thật thì mấy năm nay ở Huyền Linh Sơn anh đâu có cơ hội và thời gian đi học bằng lái.

“Anh rể! Vậy thì anh đi thi sớm đi, thi bằng lái càng ngày càng khó đấy. Gần đây em cũng thi, phải thi lại lần 2 đấy”, Ngô Viên Viên lè lưỡi ra nói.

“Tô Minh! Đợi anh thi được rồi, đến lúc đó có thể liên hệ với Tiết Tịnh, hình như Tiết Tịnh quen biết rất nhiều những ông chủ bán xe. Đến lúc đó anh có thể mua một chiếc rẻ chút”, Vu Lâm cười nói, cô ta nói mà nhấn mạnh chữ ‘rẻ’.

“Được rồi! Chúng ta lên xe đi, đến Thanh Vận Các vừa ăn vừa nói chuyện”, Tống Cẩm Phồn lên tiếng nói.

Ngày thường mặc dù Vu Lâm cũng thích nhằm vào Trần Chỉ Tình nhưng cũng không đến nỗi đáng quá. Nhưng hôm nay Vu Lâm nhằm vào Tô Minh, nói năng rất quá đáng nên Tống Cẩm Phồn nghe thấy chói tai.

Tống Cẩm Phồn, Vu Lâm và Ngô Viên Viên lên xe Rolls- Royce của Tiết Tịnh, ba người cùng ngồi ở ghế sau.

“Bạn ký túc của em thú vị thật đấy”, Tô Minh nói với Trần Chỉ Tình.

“Em không quan tâm! Hôm nay anh phải giúp em xé nát bộ mặt của Vu Lâm đấy”, Trần Chỉ Tình nói với đầy vẻ chán ghét. Nếu không phải là cô ta đợi Tô Minh thể hiện bản lĩnh của mình thì cô ta đã ra tay cho Vu Lâm một trận rồi. Người đàn ông của cô ta đâu đến lượt Vu Lâm chế giễu hết lần này đến lần khác như vậy chứ?

Tô Minh gật đầu, thái độ của Vu Lâm như vậy thì chắc chắn phải cho cô ta một bài học rồi.

“Ghét cô ta như vậy thì sao em không dọn ra ngoài ở?”

“Em rất ít khi đến trường học, vì vậy có dọn ra hay không thì cũng vậy cả”.

Sau đó Trần Chỉ Tình lái xe chở Tô Minh đi về phía Thanh Vận Các.

Trên đường đi….

“Tô Minh à! Anh nói xem tại sao Vu Lâm lại cứ nhằm vào anh vậy?”, Trần Chỉ Tình có chút khó hiểu, nói: “Em cảm thấy hơi quá”.

“Bởi vì Tiết Tịnh sai khiến”, Tô Minh tùy ý đáp.

“Á?”, Trần Chỉ Tình ngập ngừng rồi kinh hãi, nói: “Giữa Vu Lâm và Tiết Tịnh…”.

“Không phải! Chỉ có Vu Lâm yêu đơn phương Tiết Tịnh thôi, kiểu yêu si mê luôn. Vì vậy Tiết Tịnh nói gì cô ta cũng nghe theo”.

“Vậy tại sao Tiết Tịnh lại nhằm vào anh? Lại còn mượn tay Vu Lâm nữa? Anh quen hắn ta không? Có thù hằn gì không?”, Trần Chỉ Tình mơ hồ mà hỏi một loạt câu hỏi.

“Mượn tay Vu Lâm nhằm vào anh là vì hắn ta không tiện lộ diện. Nếu không thì làm sao duy trì được hình tượng lịch lãm chứ? Còn tại sao lại nhằm vào anh? Tất cả phải trách em đấy”.

“Trách em?”, Trần Chỉ Tình quay đầu nhìn Tô Minh, nói: “Liên quan gì đến em chứ?”

“Tiết Tịnh có ý với em đấy! Mặc dù hắn giấu được rất kỹ”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, dường như đã thầm định ‘tội chết’ cho Tiết Tịnh rồi. Kể cả Tiết Tịnh không phải là ác ma, nhưng chỉ riêng việc hắn ta có ý với người phụ nữ của anh thì đã đủ để khép tội chết rồi.

Trần Chỉ Tình kinh ngạc hỏi lại: “Thật sao?”

“Thật!”, Tô Minh gật đầu, nói.

Một mặt, nhan sắc của Trần Chỉ Tình khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải rung động, và Tiết Tịnh cũng không ngoại lệ.

Điều quan trọng hơn, Tiết Tịnh là ác ma, hắn ta khao khát được hút máu tươi, mà phải là loại máu chất lượng. Và chất lượng máu của Trần Chỉ Tình là rất cao. Bởi vì cô ta là Quy Linh Thể, vì vậy cô có sức hút rất lớn với hắn ta.

Điều này cũng có ở Tống Cẩm Phồn. Cô ta không phải là người bình thường mà là Huyền Tâm Thể rất hiếm gặp, vì vậy Tiết Tịnh mới tốn biết bao công sức để đính hôn với cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.