Cường Giả Tông Sư

Chương 1-5




Chương 1: Nhớ lại chuyện xưa, quay về chốn cũ

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu.

Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng.

Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt.

Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện.

Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy.

Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào! Tôi, đã trở về! Nhà họ Từ, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Còn cả, Tiêu Nhã…”.

“Bim bim bim…”.

Tiếng còi ô tô vang lên.

Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh Tô Minh, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi, đỉnh đầu đã hói trọi đeo một gọng kính dày cộp kéo cửa sổ xe xuống, một bàn tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết chỉ còn lại một mẩu, búng nhẹ tàn thuốc, mắt nhìn về phía Tô Minh: “Cậu trai trẻ, đi đâu đấy?”

“Nhà họ Từ”, Tô Minh khẽ ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười nói, nụ cười của anh ấm áp như gió xuân, gương mặt sáng bừng như ánh mặt trời.

Từ ba năm trước, sau khi được ông già cứu, phần lớn thời gian trong ba năm này anh đều sống ở trên núi.

Ngẫu nhiên có đôi lần được ông già sắp xếp cho anh xuống núi chữa bệnh giúp người, nhưng cũng chỉ hạn chế ở vài nơi thuộc Đế Thành và Ma Thành, chứ chưa từng đi đến Dương Giang.

Đến nay khi trở lại thành phố Dương Giang thì nhà họ Tô đã trở thành quá khứ, anh đã không còn nhà để về.

Vậy thì đi thẳng đến nhà họ Từ đi!

Báo thù, không được để qua ngày, không phải sao?

“Nhà họ Từ? Nhà họ Từ nào?”, tài xế trung niên hơi ngạc nhiên, dù gì thì nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang này rất là nổi danh: “Cậu trai trẻ, cậu là họ hàng xa của nhà họ Từ, hôm nay cũng đến tham dự lễ thành hôn của cậu cả nhà họ Từ à? Từ đây đến nhà họ Từ khá là xa, lại thêm tắc đường, chắc phải một tiếng mới đến nơi”.

Tô Minh mở cửa chui vào trong xe: “Lễ thành hôn? Hôn lễ của nhà họ Từ và Tiêu Nhã?”

Tài xế trung niên khởi động máy, liếc nhìn Tô Minh ngồi ở hàng ghế phía sau qua gương chiếu hậu: “Cậu trai trẻ, cẩn thận lời nói, tên của cậu chủ Từ và cô Tiêu không phải để chúng ta thích thì gọi đâu”.

Tô Minh mìm cười không nói gì nữa, chỉ là, sâu trong đôi mắt anh xẹt qua vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Vẻ lạnh lẽo đó phảng phất như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.

Hồi ức, quay trở lại ba năm về trước.

Ba năm trước, nhà họ Tô là một gia tộc thực tài nổi danh nhất của thành phố Dương Giang.

Nhà họ Tô gần như đã lũng đoạn hết các ngành tàu thuyền, ngư nghiệp và các sản phẩm thuỷ tinh của thành phố Dương Giang. Ở thời kỳ đỉnh cao, tài sản của nhà họ Tô đã vượt qua mốc mười tỷ tệ.

Lúc đó, nhà họ Từ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba hoặc bốn, là họ hàng xa với nhà họ Tô, chính bởi vì mối quan hệ họ hàng xa này mà nhà họ Tô rất ưu ái nhà họ Từ.

Anh và Từ Viêm từ nhỏ đã quen biết nhau, bọn họ học chung một trường cấp một tư thục, hơn nữa còn là bạn cùng bàn.

Từ Viêm tốt nghiệp cấp ba xong không học tiếp đại học mà vào thẳng công ty của nhà họ Từ làm việc để rèn luyện bản thân.

Do thiếu hụt kinh nghiệm, việc kinh doanh của Từ Viêm bị người ta lừa một cú mất hết sáu mươi triệu tệ tiền vốn, còn phải trả ngay trong thời gian ngắn!

Cả nhà họ Từ đều không thể lấy ra được số tiền nhiều như vậy!

Cuối cùng vẫn là anh phải đi xin bố giúp đỡ, lấy ra sáu mươi triệu tệ đưa cho Từ Viêm, giúp hắn ta vượt qua giai đoạn khó khăn.

Cũng cùng năm đó, Từ Viêm đưa mấy nhân viên của công ty đi du lịch, coi như tổ chức teambuilding cho cả công ty, địa điểm là núi Phượng Hoàng ở ngoại ô thành phố Dương Giang.

Từ Viêm đưa ra ý tưởng độc đáo, hắn không lựa chọn con đường đã được quy hoạch hoàn thiện của khu du lịch mà lại chọn con đường nhỏ cực ít người qua lại ở phía sau của núi Phượng Hoàng.

Kết quả, cả một đoàn người leo đến nửa đường núi thì bị lạc đường, một mình Từ Viêm cũng mất tích.

Người của nhà họ Từ sau khi biết được tin tức này thì như trời sập, khóc lóc thảm thiết chạy đến nhà họ Tô cầu cứu, người của nhà họ Tô thực tế không muốn nhúng tay vào chuyện này, dù gì thì nó cũng rất lằng nhằng và phiền toái.

Lại vẫn là Tô Minh anh, gánh chịu áp lực đến từ phía cả nhà họ Tô, tiêu tốn biết bao nhiêu sức lực và tiền bạc, sắp xếp hơn chục chiếc trực thăng cùng với hàng trăm chiếc máy bay không người lái đi vào trong khu vực phía sau núi Phượng Hoàng để tìm người.

Cuối cùng, sau ba ngày, tìm thấy được Từ Viêm đã đói đến mức gần chết nằm bên cạnh một tảng đá bên sườn núi.

Một câu nói, anh coi Từ Viêm như anh em, tình cảm tốt đến mức như đã trải qua sống chết hoạn nạn có nhau!!!

Chính vì sự tin tưởng hoàn toàn tuyệt đối với Từ Viêm này nên mới xảy ra chuyện buổi đêm hôm đó của ba năm về trước.

Buổi tối năm đó, anh mới vừa bước chân vào năm thứ nhất đại học, dành thời gian ngoài giờ lên lớp, thay mặt cho nhà họ Tô đi đàm phán hợp tác làm ăn với con gái dòng trưởng của nhà họ Lam ở Đế Thành là Lam Tuyết.

Năm đó Tô Minh mới mười chín tuổi, lần đầu tiên được tham gia vào việc làm ăn của gia đình, anh vô cùng thận trọng nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Tất cả mọi thứ đều thuận lợi, bên trong quán trà với phong cách vô cùng tao nhã, chỉ có hai người là anh và Lam Tuyết, hai người ngồi đối diện với nhau, vừa nói chuyện làm ăn lại vừa uống trà, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nên đã đồng ý hợp tác rất nhanh.

Mặc dù lúc đó Từ Viêm không có mặt nhưng quán trà này là do anh bảo Từ Viêm sắp xếp và đặt chỗ.

Dù sao thì Từ Viêm cũng đã bước chân vào xã hội, bước chân vào giới kinh doanh sớm hơn nên hiểu rất rõ về những nơi có thể bàn bạc làm ăn như các quán trà, quán café, nhà hàng v.v… bảo hắn ta giúp anh sắp xếp và đặt chỗ thì cũng là điều có thể hiểu được.

Vậy mà, Tô Minh có chết cũng không ngờ được, trước đó Từ Viêm đã mua chuộc tất cả mọi người ở quán trà này từ ông chủ cho đến nhân viên phục vụ, tối đó bọn chúng đã cho thêm thuốc vào trong nước trà.

Sau khi hai người họ uống trà xong, cũng đã bàn xong việc làm ăn rồi rời khỏi quán trà, anh lái xe đưa Lam Tuyết về khu căn hộ của cô, cô ấy từng học tại thành phố Dương Giang cho nên mới có một căn hộ ở đây.

Đến dưới sảnh căn hộ thì thuốc bỗng nhiên phát tác, mình và Lam Tuyết mất hết lý trí, mất cả khống chế, ma xủi quỷ khiến đi lên căn hộ của cô ấy, cô nam quả nữ ở chung với nhau trong căn hộ… mình đã cướp đi lần đầu tiên của Lam Tuyết!!!

Con gái dòng chính của nhà họ Lam, làm sao mà người như Tô Minh có thể động vào được?!

Cho dù lúc đó nhà họ Tô có là gia tộc hạng nhất của Dương Giang đi nữa thì thành phố Dương Giang cũng chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba mà thôi, làm sao có thể so sánh được với nhà họ Lam là một trong tám đại gia tộc của Đế Thành được? Đây là sự khác biệt giữa kiến và voi.

Hơn nữa, Tô Minh anh đàng hoàng đi vào căn hộ của Lam Tuyết đến tận ngày hôm sau mới đi ra, với khả năng của nhà họ Lam thì bọn họ đã nắm được tin tức này gần như ngay lập tức, có muốn giấu giếm cũng không giấu được.

Nhà họ Lam trong cơn tức giận hầu như không hề cho anh cơ hội giải thích, lại càng không cho nhà họ Tô có cơ hội để phản ứng lại. Trong vòng một đêm, nhà họ Lam dường như đã phá huỷ toàn bộ gốc rễ kinh doanh của nhà họ Tô.

Bởi vì có Lam Tuyết đứng giữa giúp đỡ nên nhà họ Lam không làm đến mức quá tuyệt tình, cũng không làm hại đến tính mạng của người nhà họ Tô.

Nhưng đúng vào lúc này, nhà họ Từ lại tìm đủ mọi cách nắm bắt cơ hội ra tay.

Nhà họ Từ đã chuẩn bị hết kỹ càng mọi thứ cũng đã ăn trộm hết bí mật kinh doanh của nhà họ Tô nên đã nuốt gọn ngành ngư nghiệp, tàu thuyền, xưởng sản xuất thuỷ tinh v.v… của nhà họ Tô vốn đã bị nhà họ Lam khiến cho tan nát.

Càng đáng sợ hơn là, gia chủ của nhà họ Từ, Từ Chấn Dực sau khi chiếm hết sản nghiệp của nhà họ Tô xong còn dẫn theo Từ Viêm đi đến nhà họ Tô, mặc sức sỉ nhục, mặc ý châm chọc.

Bố anh không chịu đựng nổi đả kích, đứt mạch máu não mà chết.

Chương 2: Ngày trở về

Lúc ông chết, tất cả những bạn bè, bạn tốt trước đó của ông không hề có một người nào đến tham dự tang lễ, đến cả những họ hàng xa trước đó từng nhận được nhiều ơn huệ của nhà họ Tô cũng chẳng có mấy người đến.

Sau lễ tang vắng lặng, mẹ anh treo cổ tự sát đi theo bố anh. Tô Ly, người em gái mà anh yêu thương nhất, khóc đến chảy cả huyết lệ, oán hận mà lại đau lòng chỉ thẳng vào anh hét lên ba chữ: “Em hận anh!!!”

Đêm đó, Tô Ly để lại di chúc rồi nhảy xuống biển tự tử, thậm chí còn chẳng thể tìm được thi thể của cô ấy.

Còn về Tô Minh anh, sau khi bị Từ Viêm đánh gãy tứ chi rồi chôn sống bên trong khu rừng trên núi Phượng Hoàng của thành phố Dương Giang.

Nếu không phải may mắn gặp được ông già, lại có y thuật cải tử hồi sinh thần kỳ thì cho dù mình có đến mười cái mạng cũng không thể sống lại được.

Đến tận hôm nay, Tô Minh vẫn còn nhớ rất rõ cái đêm hôm ấy, mưa như trút nước, giống như ông trời cũng đang khóc thương cho mình.

Từ Viêm ở bên cạnh vừa chôn sống mình, vừa hung hăng độc ác dẫm lên tứ chi đã gãy của mình, vừa tóm lấy đầu của anh đập liên tiếp lên cây xẻng sắt!!!

Tô Minh càng nhớ rõ bộ mặt nhe răng trợn mắt, nụ cười điên cuồng đắc ý cùng với mỗi câu nói của Từ Viêm ngày hôm đó.

“Tô Minh, cậu chủ của tôi, anh em tốt của tôi, bố của cậu đã bị cậu làm cho tức chết rồi, mẹ cậu cũng chết theo rồi, đứa em gái tuổi còn trẻ trung của cậu cũng đã nhảy xuống biển tự tử!”

“Cậu chủ đứng đầu của thành phố Dương Giang như cậu đã hại chết bố mẹ mình còn cả em gái mình nữa, tự cổ chí kim cũng chỉ có một mình cậu thôi, ha ha ha ha…”.

“Cũng không ngại nói cho cậu biết, là ông đây đã mua chuộc ông chủ của quán trà đó rồi bảo bọn họ bỏ thuốc vào trong trà của cậu với Lam Tuyết, nếu như không có ông đây, cậu làm sao mà đi được đến bước đường này”.

“Ha ha, lúc nhà họ Lam đến đây điều tra thế mà lại điều tra ra đến ông đây, nhưng ông đây khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống dập đầu thề thốt rằng mình làm vậy là do nghe theo lời dặn dò của Tô Minh, bởi vì cậu có ý đồ bất chính với Lam Tuyết”.

“Tôi không dám không nghe lời cậu, dù gì thì cậu cũng là người anh em thân thiết nhất của tôi, cậu còn từng cứu mạng của tôi, nhà họ Từ lại càng phải dựa vào nhà họ Tô mới có thể sinh tồn được, nếu tôi mà không nghe lời cậu, cậu sẽ giết tôi, sẽ tiêu diệt cả nhà họ Từ”.

“Nhà họ Lam đương nhiên là tin lời tôi nói, cũng lười tính sổ với nhân vật nhỏ bé chẳng biết gì như tôi, chỉ đánh cho tôi vài cái bạt tai rồi cho qua, nhà họ Lam chỉ muốn trả thù cái tên “đầu sỏ gây chuyện” là cậu mà thôi”.

“Ồ, còn có, nhà họ Từ có thể nuốt gọn nhà họ Tô nhanh như vậy, cũng đều là do ông đây dựa vào các mối quan hệ, trộm được bí mật kinh doanh cốt lõi của nhà họ Tô cậu”.

“Tô Minh, ông đây thừa nhận, cậu đối xử với ông đây rất tốt, coi ông đây như anh em ruột trong nhà, lại nhiều lần cứu mạng của ông đây!”

“Ông đây vốn dĩ chẳng có thứ gì, đi theo bên cạnh cậu mới dần dần có được tiền bạc, địa vị, có được rất nhiều thứ mà trước đây có nằm mơ cũng không dám mơ!”

“Nhưng ông đây lại vô cùng khó chịu!!! Đều là lần đầu tiên được làm người, dựa vào cái gì mà cậu sinh ra đã cao quý, là cậu chủ đứng đầu của thành phố Dương Giang này chứ?”

“Dựa vào cái gì mà cậu có thể có được sự yêu thích của Tiêu Nguyệt, người phụ nữ đẹp nhất thành phố Dương Giang này? Dựa vào cái gì ông đây muốn nói một câu với Tiêu Nguyệt mà cô ta cũng chẳng thèm để ý đến?!”

“Ông đây hận, ông không phục, cho nên ông đây muốn giết chết cậu, không những hại chết cậu mà còn phải hại chết cả nhà họ Tô, ha ha ha ha, ông đây làm được rồi!”

“Nhìn bộ dạng lúc này của cậu đi, giống như một con chó chết vậy, đến xin được chết một cách nhanh chóng cũng là xa xỉ, đúng là đáng thương đến khiến người ta buồn nôn!”

“Tô Minh, đi chết đi, yên tâm, sản nghiệp của nhà họ Tô tôi sẽ kế thừa hộ cho cậu, Tiêu Nguyệt, tôi cũng chăm sóc hộ cho cậu, ha ha ha ha…”.

Suy nghĩ của Tô Minh dồn dập, bất giác anh siết chặt hai nắm đấm.

Đã rất lâu rất lâu rồi anh chưa từng có tâm trạng kích động như thế này.

Ba năm trước lúc ở trên núi, ngày nào anh cũng phải ngâm mình trong bồn thuốc, đi theo ông già tu luyện Thái Huyền thôn linh chân kinh, học tập Quỷ môn kim châm, Dược gia cự điển v.v…

Anh từ lâu đã trở thành một người tu tiên, tâm trạng luôn bình ổn, tâm thái an nhiên hẳn đã khắc sâu vào trong xương tuỷ mới đúng.

Nhưng mãi đến giờ khắc này, Tô Minh mới biết, tất cả những thứ đó đều là giả.

Anh muốn báo thù!!!

Thành Phố Dương Giang.

Khách sạn Quốc tế Đông Nam.

Đây là khách sạn năm sao có chất lượng tốt nhất ở thành phố Dương Giang.

Bên trong khu phòng nghỉ phía sau khách sạn, cô dâu mới Tiêu Nguyệt đang ngồi đối diện với chiếc gương thuỷ tinh, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho cô.

Tiêu Nguyệt trên người mặc một bộ váy cưới truyền thống Trung Hoa màu đỏ, vóc dáng thon gầy cao ráo được tôn lên rất đẹp dưới bộ váy cưới.

Nhất là đôi chân dài thẳng tắp được ôm sát trong đôi tất dài màu da, như ẩn như hiện dưới lớp váy cưới màu đỏ mang đến vẻ đẹp mông lung cho người đối diện.

Tiêu Nguyệt với gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc thật dày đen nhánh, làn da trắng mịn nõn nà, mặc dù ngũ quan không phải dạng tinh tế tuyệt đối, nhưng đặt cạnh nhau lại trở nên vô cùng xinh đẹp, xét về khí chất, vẻ đẹp này lại mang theo hơi hướm lạnh lùng.

Nhưng, giờ phút này, cô dường như đang thất thần, có vẻ như cô ấy không được tập trung cho lắm.

“Giờ phút này, không hiểu vì sao, em vẫn còn nhớ đến anh?”, Tiêu Nguyệt nghĩ đến Tô Minh.

Cho dù đã ba năm rồi, gương mặt của Tô Minh vẫn hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí của cô.

Hoặc là, đây chính là lý do mà ba năm trở lại đây cô vẫn duy trì tình trạng độc thân!!! Cũng là lý do mà Từ Viêm dù thật lòng thật dạ theo đuổi mình như vậy, nhưng mình vẫn luôn không đồng ý, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến hắn ta chăng?

Cho đến mấy ngày gần đây, ông nội mắc bệnh nặng, công ty xuất hiện biến cố lớn, bố và bác cả hết lần này đến lần khác ép buộc, mẹ còn quỳ xuống trước mặt mình, lấy việc tự sát để uy hiếp, cô chịu không nổi nên đành phải đồng ý gả cho Từ Viêm.

Nhưng cho dù có nhiều nguyên nhân hơn nữa, đến cuối cùng, cô vẫn phải đồng ý gả cho Từ Viêm!

Giống như ba năm trước, vào giây phút nhà họ Tô gặp phải đại nạn, lúc mà nhà họ Tô đang tiến dần đến bờ diệt vong, lúc mà Tô Minh cần đến sự an ủi nhất…

Mình thì lại vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể ở cạnh anh ấy, không thể an ủi anh ấy, không thể giúp đỡ anh ấy. Trơ mắt nhìn bố mẹ anh ấy chết đi, em gái nhảy xuống biển tự tử, nhìn anh đi lên con đường diệt vong.

Cho dù lúc đó có cả ngàn cả vạn lý do, thì kết quả là Tiêu Nguyệt cô cũng đã không làm gì, không phải sao?

Đúng vào lúc này.

“Cốc cốc cốc…”.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiêu Nguyệt, anh có thể vào được không?”, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

Là giọng nói của Từ Viêm, nho nhã, ấm áp, như tiếng gió xuân mơn man khiến người ta vô cùng thoải mái, nhưng, khi nghe kỹ thì trong giọng nói đó lại mang theo một chút run rẩy kích động khẽ khàng.

“Không thể”, Tiêu Nguyệt nói bằng giọng đều đều: “Tôi đang trang điểm”.

Bên ngoài cửa.

Từ Viêm đeo gọng kính bằng vàng tây, trên khuôn mặt nho nhã xẹt qua vẻ vặn vẹo vì phẫn nộ, tiếp đó liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn ta cười nói: “Được, vậy em trang điểm trước đi, anh đi tiếp đón khách khứa, em có cần gì thì gọi điện thoại cho anh”.

Hai hàm răng của Từ Viêm đã nghiến vào nhau ken két.

Ba năm rồi, từ sau khi nhà họ Tô diệt vong, Tô Minh chết, hắn ta một lòng một dạ theo đuổi Tiêu Nguyệt đã tròn ba năm!

Như một con chó nịnh nọt, nghĩ hết mọi cách, tốn công tốn sức.

Nhưng cũng không đổi lại được sự cảm động của Tiêu Nguyệt.

Nếu không phải vì lần này hắn ta đã làm công tác tinh thần với ông nội, bố mẹ và người thân của Tiêu Nguyệt, thậm chí, hắn ta còn âm thầm dở thủ đoạn đối phó với công ty của nhà họ Tiêu v.v… để đẩy nhà họ Tiêu đến bờ vực của tuyệt vọng thì Tiêu Nguyệt gần như sẽ không bao giờ đồng ý gả cho hắn.

Mà thứ khiến hắn càng phải nín nhịn đó là…

Cho dù bây giờ Tiêu Nguyệt đã đồng ý gả cho mình rồi, nhưng cô ta nào có coi mình như vị hôn phu của cô ta chứ?

Nói đến lại càng chua xót, nực cười, đến ngày hôm này là thành hôn rồi mà hắn và Tiêu Nguyệt còn chưa từng có tiếp xúc thân mật, đừng nói đến tiếp xúc thân mật, hắn ta đến bây giờ thậm chí còn chưa từng được nắm tay Tiêu Nguyệt!!!

Chương 3: Hai bố con nhà họ Từ

“Tô Minh! Tô Minh! Nhất định vẫn còn nghĩ đến thằng Tô Minh đó! Cái thằng khốn kiếp đã chết ba năm rồi thì có gì tốt đẹp mà cứ nhớ mãi không quên vậy. Mẹ kiếp!”

Từ Viêm vô cùng phẫn nộ, hận nỗi không thể xông vào phòng trang điểm để xx người con gái mà hắn ta thèm khát ba năm mà chưa từng có được…

Tất nhiên hắn ta cũng có lý trí, hắn ta biết là mình không thể làm thế.

Dù sao nhà họ Tiêu cũng rất mạnh. Mặc dù ba năm nay nhà họ Từ ‘nuốt trọn’ được nhà họ Tô nên thực lực tăng lên nhanh chóng, hiện giờ cũng được coi là gia tộc hạng một của thành phố Dương Giang nhưng nhà họ Tiêu cũng là gia tộc hạng một.

“Sau hôn lễ hôm nay thì cô chính là vợ của tôi. Đến lúc đó tôi xem cô còn lạnh lùng đến mức nào, cao ngạo đến mức nào? Tôi muốn làm gì cô mà chẳng được”, Từ Viêm hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh lại. Ba năm nay hắn ta kiên trì, chẳng phải là đợi ngày này sao?

“Hì hì… Tô Minh! Tối nay, đợi ông đây xxx với Tiêu Nguyệt xong thì ông đây nhất định sẽ đến núi Phượng Hoàng một chuyến. Ông đây phải đến nơi đã chôn sống mày để thắp cho mày nén hương và nói cho mày biết, người phụ nữ của mày đã là của tao rồi”, Từ Viêm nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn.

Hắn ta luôn có ham muốn mãnh liệt với Tiêu Nguyệt!

Ba năm trước, khi Tô Minh vẫn chưa chết, lúc đó Tô Minh và Tiêu Nguyệt còn đang yêu nhau thì hắn ta đã si mê cô và yêu cô say đắm rồi.

Tiêu Nguyệt được công nhận là người đẹp số một thành phố Dương Giang, đó không chỉ là danh xưng. Bởi nhan sắc và thân hình của cô đúng là hoàn hảo khiến bất cứ người đàn ông nào cũng động lòng.

Điều quan trọng nhất là Tiêu Nguyệt chính là người phụ nữ của Tô Minh. Với thân phận này đã đủ để Từ Viêm ham muốn đến tận xương tủy.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Viêm Nhi! Đã liên lạc được với người giúp việc của cậu Vu chưa?”, một âm thanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Viêm. Đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu tím. Ông ta đứng thẳng ưỡn ngực, chòm râu bạc một nửa, mặt vuông chữ điền, dáng người bình thường nhưng trên người toát ra vẻ uy nghiêm.

Người này chính là Từ Chấn Dực, gia chủ nhà họ Từ, bố của Từ Viêm.

“Con liên lạc rồi ạ! Hôm nay cậu Vu sẽ đến tham dự hôn lễ đúng giờ ạ”, Từ Viêm cung kính nói, trong ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Có ai biết được, nhà họ Từ phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn mới bám được chân của cậu chủ thứ ba nhà họ Vu ở Đế Thành.

Nhà họ Vu ở Đế Thành là gia tộc hạng hai. Ở Đế Thành thì đây không phải là gia tộc quá danh tiếng nhưng nếu so với các gia tộc ở thành phố Dương Giang thì đây là gia tộc có thực lực lớn gấp rất nhiều lần.

Đáng lẽ ra nhà họ Từ không có tư cách nói chuyện với nhà họ Vu ở Đế Thành nhưng Từ Viêm quá may mắn, một năm trước hắn ta ngẫu nhiên gặp cậu chủ thứ ba nhà họ Vu rồi cả hai kết bạn với nhau.

Vu Minh lại thuộc hàng công tử ăn chơi sa đọa, thích đánh bạc, đua ngựa, đánh golf, gái đẹp vv… Từ Viêm rất biết đón ý Vu Minh nên đã trở thành bạn thân của hắn ta.

Hôm nay là hôn lễ của Từ Viêm nên toàn thành phố Dương Giang vô cùng huyên náo. Tất cả gia chủ của những gia tộc máu mặt đều xuất hiện.

Trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, nếu như Vu Minh cũng xuất hiện thì địa vị của nhà họ Từ cũng được tăng thêm một chút ở thành phố này.

Mặc dù nhà họ Từ đang phát triển nhưng ba năm nay vẫn vô cùng xa lạ. Dù sao thì xuất phát điểm cũng thấp nên mặc dù hiện giờ có thực lực và là gia tộc hạng một của thành phố Dương Giang nhưng Từ Chấn Dực và Từ Viêm vẫn không dừng lại dã tâm ở đây.

Họ muốn nhà họ Từ bước vào hàng ngũ gia tộc quý tộc danh tiếng ở thành phố Dương Giang. Kể cả không vào được thì ít nhất cũng có thể bắt lời với mấy gia tộc quý tộc trong đó.

Vì mục tiêu này nên hai bố con Từ Chấn Dực bỏ ra biết bao công sức, trong đó có liên quan đến hôn lễ với Tiêu Nguyệt. Sau đó nhà họ Từ có âm mưu sẽ nuốt trọn nhà họ Tiêu và hôn lễ hôm nay muốn cho mọi người thấy mối quan hệ của nhà mình với nhà họ Vu ở Đế Thành cũng là một kế hoạch trong âm mưu của hai bố con họ.

Nói đến gia tộc quý tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang thì chỉ có hai nhà là nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần.

Nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần rất khiêm tốn nhưng trên thực tế lại có địa vị rất cao.

Ngay cả nhà họ Tô ba năm trước đạt đến đỉnh cao thịnh vượng thì cũng không dám chọc vào hai nhà này. Nghe nói hai nhà này kế thừa hàng trăm năm rồi, trong gia tộc cũng cất giấu rất nhiều đồ quý giá.

Thậm chí có tin đồn trong hai gia tộc này còn bồi dưỡng tu giả võ đạo trong truyền thuyết nữa.

Tu giả võ đạo luôn là một truyền thuyết, những người bình thường ở Hoa Hạ thì không tin và cũng chưa từng tiếp xúc. Nhưng nếu như có được thân phận địa vị nhất định thì sẽ biết tu giả võ đạo là có thật.

Sự đặc biệt, lớn mạnh, thần bí của tu giả võ đạo khiến người ta tò mò.

Một năm gần đây, Từ Chấn Dực đã bỏ ra hàng trăm triệu tệ, nhờ cậy các mối quan hệ để tìm những thứ thuộc về công pháp của võ đạo. Tiếc rằng không có được thu hoạch gì.

Cuối cùng, Từ Chấn Dực cảm thấy, cách tốt nhất vẫn là bắt tay với hai nhà, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần.

Hôm nay là hôn lễ của Từ Viêm, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần đều nể mặt cử người đến tham dự hôn lễ. Nếu như nhìn thấy Từ Viêm và cậu chủ thứ ba nhà họ Vu ở Đế Thành là bạn của nhau, biết đâu thời vận lại đến.

“Tình cảm sâu nặng đến đâu không quan trọng. Huống hồ, từ nay về sau Tiêu Nguyệt đã là vợ chính thức của con rồi”, Từ Chấn Dực đi lên trước, vỗ vai an ủi Từ Viêm.

Ông ta tự thấy con trai mình rất ưu tú nên ba năm nay ông ta rất hài lòng. Nhưng chỉ có duy nhất một việc làm không tốt là quá mê mẩn Tiêu Nguyệt.

Hôm nay được tổ chức đám cưới với Tiêu Nguyệt thì cũng coi như được theo tâm nguyện. Vì vậy ông ta cũng rất hiểu cảm xúc kích động mãnh liệt của con trai.

“Con cảm ơn bố!”, Từ Viêm cười nói, nhưng sau đó lại do dự rồi hỏi: “Hôm nay em trai có đến không ạ?”

Trong lời nói này của Từ Viêm có vẻ không chắc chắn lắm.

Từ Viêm có em trai, là em ruột luôn. Nhưng không có quá nhiều người trong thành phố Dương Giang biết chuyện này. Bởi bảy năm trước em trai Từ Kiên của hắn ta đã ra nước ngoài.

Trong bảy năm qua, em trai chưa từng xuất hiện và cũng không liên lạc gì với người nhà.

“Chắc là có! Bố đã liên lạc với nó rồi nhưng không nhận được câu trả lời chính xác”, trong lời nói của Từ Chấn Dực có vẻ phức tạp và còn có chút hối hận.

Bảy năm trước, sở dĩ Từ Kiên bỏ ra nước ngoài khi mới 16 tuổi là vì lúc đó hắn quá ngỗ nghịch, không chịu khó học hành khiến Từ Chấn Dực vô cùng tức giận. Vì quá tức nên ông ta đã đánh cho Từ Kiên một trận.

Lúc đó đúng vào thời điểm nhà họ Từ đang đứng trước nhiều nguy cơ, Từ Chấn Dực vốn không vui nên ra tay khá nặng khiến Từ Kiên gãy một cánh tay. Mặc dù có đi viện nối lại rồi nhưng lại khiến Từ Khiên tức giận và rời khỏi nhà luôn.

Bảy năm nay, ông ta có liên lạc với Từ Kiên ở nước ngoài nhưng ông ta không hề biết Từ Kiên làm gì, ở nước nào, lấy vợ sinh con chưa… Ông ta không biết và Từ Kiên cũng không nói.

Ngay cả lần này là hôn lễ của Từ Viêm nhưng Từ Kiên cũng không nói chính xác là có về nước hay không? Có lẽ hắn sẽ về nhưng cũng có thể không về.

“Bố à! Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà, chắc là em ấy đã tha thứ cho bố từ lâu rồi”, Từ Viêm cố an ủi bố mình.

“Thôi, 10 giờ 40 rồi, chúng ta đến khách sạn đón khách thôi”, Từ Chấn Dực giấu đi cảm xúc rồi nhìn đồng hồ, nói.

Hai bố con lập tức đi đến khách sạn. Hôm nay họ đã bao trọn khách sạn quốc tế Đông Nam. Phía trước đều trải thảm đỏ, hai bố con nhà họ Từ đứng đó đón khách. Dù sao hôm nay cũng có rất nhiều vị khách quan trọng đến tham dự.

Chương 4: Tiếp đãi long trọng

11 giờ sáng tại khách sạn quốc tế Đông Nam, có rất nhiều siêu xe dừng trên thảm đỏ trước cửa.

Có những người đàn ông trung niên mặc vest với dáng vẻ của một người thành đạt hoặc có những người phụ nữ trung niên mang trên mình bộ đồ sang trọng với khí chất quý phái; rồi có cả những cậu chủ, cô chủ trẻ trung lịch lãm.

Còn Từ Chấn Dực và Từ Viêm hào phóng, lịch sự, khí chất hơn người, đứng ở cửa chào đón từng vị khách quý nhưng biểu cảm không phải quá nhiệt tình.

Bởi vì những vị khách đến sớm đều không phải là những người thuộc tầng lớp cao.

Cuối cùng, đến 11 giờ 20 phút, vị khách quý phái cũng đã đến, đó chính là gia chủ và người thừa kế của gia tộc hạng một của thành phố Dương Giang.

Từ Chấn Dực và Từ Viêm lúc này mới nhiệt tình và khách khí hơn nhiều. Chỉ cần rượu thịt bày ra là cũng đủ hiểu độ long trọng và tiếp đãi nồng nhiệt đến cỡ nào.

Thời gian cứ dần trôi, đến khoảng 11 giờ 40 phút đột nhiên sắc mặt của Từ Chấn Dực và Từ Viêm biến đổi. Bởi vì họ nhìn thấy hai chiếc xe Rolls Royce dừng ở trước cửa khách sạn.

Một chiếc xe với biển số 66666 còn một chiếc với biển số 99999.

Lúc này, đừng nói là hai bố con Từ Chấn Dực và Từ Viêm mà ngay cả những vị khách đang bước vào khách sạn và cả những người vừa vào khách sạn đều dừng bước với vẻ mặt kinh hãi và kính sợ.

Đây chính là biển số xe của hai gia tộc quý tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần.

Hai gia tộc này vô cùng khiêm tốn, hơn nữa cũng rất hiếm khi xuất hiện trong những buổi như này. Vậy mà hôm nay họ lại ở đây thì đúng là nể mặt nhà họ Từ quá rồi.

Rất nhanh, có hai cặp vợ chồng với mái tóc hoa râm từ trên chiếc xe có biển số 66666 bước xuống.

Người chồng đeo kính gọng đỏ, mặc bộ vest được đặt riêng. Còn người vợ mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn yêu thích hàng hiệu khi đeo trên người chiếc túi xách màu bạch kim của hãng Hermes phiên bản giới hạn trên thế giới.

Từ Chấn Dực và Từ Viêm thấy vậy vội lên trước đón tiếp.

“Ông bà Nghiêm! Không ngờ hai vị lại đích thân đến đây, đúng là vinh dự quá lớn của gia đình chúng tôi”, Từ Chấn Dực với những cung bậc cảm xúc từ vẻ cung kính đến kinh ngạc và cảm kích.

“Cậu chính là Từ Viêm đấy à, khá lắm!”, ông Nghiêm gật đầu với Từ Chấn Dực một cái, sau đó quay sang nhìn Từ Viêm.

Chỉ một câu nói này thôi đã khiến Từ Viêm cảm kích đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.

Đồng thời lúc này, một người trung niên mặc áo dài màu xanh cũng từ trên ghế phụ của xe Rolls Royce bước xuống đứng phía sau ông bà Nghiêm.

Người này hình dạng xấu xí, thậm chí còn với dáng vẻ cau có. Nhưng không biết tại sao lại khiến Từ Chấn Dực và Từ Viêm cảm thấy khiếp sợ đến vậy.

Từ Viêm vẫn chưa phản ứng lại thì Từ Chấn Dực đã cảm thấy vô cùng khó thở. Bởi vì ông ta hiểu được, người trung niên này chính là vệ sĩ sát sườn của ông bà Nghiêm. Hơn nữa, không chừng còn là tu giả võ đạo trong truyền thuyết cũng nên. Quả nhiên nhà họ Nghiêm có tu giả võ đạo thật.

Một giây sau, Từ Chấn Dực và Từ Viêm vội đi về phía xe Rolls Royce có biển số 99999.

Có hai người bước từ trên xe xuống, một người già và một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi.

Người già kia ăn mặc rất đơn giản, mặc bộ đồ thể thao giản dị. Nếu không phải là những người đã từng gặp ông ta thì còn tưởng ông ta là một ông lão vừa mới về hưu và đang đi tập thể dục nữa.

Còn về cô gái trẻ kia… Đúng là xinh thật!

Cô ta mặc chiếc váy dài màu tím được đặt riêng, đi đôi giày cao gót, tóc xõa ngang vai. Chỉ có điều, cô ta trang điểm nhẹ nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp tuyệt sắc và body hoàn hảo.

Khuôn mặt trái xoan với vẻ đẹp hút hồn, làn da trắng nhẵn, da mặt mềm mịn như da em bé, đôi mắt sáng long lanh, to tròn cứ như những hạt kim cương, đôi môi đỏ thắm với dáng vẻ nhanh nhẹn, đúng là vẻ đẹp làm dao động lòng người.

Từ Viêm nhìn mà thất thần một lúc. Hắn ta cứ tưởng rằng Tiêu Nguyệt là đẹp nhất rồi, người đẹp số một của thành phố Dương Giang cơ mà. Nhưng người con gái trước mặt này không hề thua kém Tiêu Nguyệt, thậm chí còn có khí chất cao quý hơn.

“Ông Trần! Đây là cháu gái của ông chăng? Xinh đẹp thật!”, Từ Chấn Dực cười nói, khen một câu.

“Đúng vậy!”, ông Trần gật đầu, đáp.

“Ông Trần! Trước nay ‘cất giấu’ cháu gái yêu quý kỹ lắm mà, sao nay lại dẫn ra ngoài thế?”, ông bà Nghiêm bước lại rồi vui vẻ nói.

“Muốn đến thì đến thôi!”, ông Trần tùy ý đáp lại một câu. Có thể nhìn ra mối quan hệ của hai nhà này không được tốt lắm.

“Cháu chào ông Nghiêm, bà Tôn!”, cháu gái của ông Trần lên tiếng chào. Giọng nói lễ phép dễ nghe, trong trẻo mà thánh thót như nước suối giữa rừng núi. Hóa ra, vợ của ông Nghiêm họ Tôn.

“Thoắt cái mà Chỉ Tình đã lớn từng này rồi nhỉ. Lần trước gặp cháu mới hơn mười tuổi”, vợ chồng ông Nghiêm khen ngợi.

Cháu gái của ông Trần tên là Trần Chỉ Tình.

“Anh là Từ Viêm sao?”, Trần Chỉ Tình đột nhiên nhìn Từ Viêm, hỏi.

“Vâng vâng vâng!”, Từ Viêm có chút căng thẳng nhưng lập tức thấy hưng phấn hơn hẳn.

“Xem ra cũng chả có gì đặc biệt. Thế mà ông tôi cứ khen anh mãi, nào là có tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn nham hiểm, có thể làm nên chuyện lớn”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.

Lời nói này khiến ông Trần và vợ chồng ông Nghiêm đều ngây người ra, còn Từ Chấn Dực và Từ Viêm thì sắc mặt đỏ ửng.

Năm đó nhà họ Từ nổi danh với thủ đoạn nham hiểm, lòng lang dạ sói mượn cơ hội nhà họ Lam ở Đế Thành trong lúc phẫn nộ muốn chèn ép nhà họ Tô nên đã tiêu diệt nhà họ Tô luôn, thậm chí còn hại chết mấy người của nhà họ Tô.

Tất cả những người thuộc tầng lớp cao ở thành phố Dương Giang đều biết chuyện này.

Chương 5: Tô Minh đến rồi

Nhưng không có ai cố ý và chủ động bới lại chuyện này của nhà họ Từ, huống hồ hôm nay lại là một ngày vui.

“Ha ha… Nào! Chúng ta vào trong thôi!”, mặc dù trong lòng Từ Chấn Dực vô cùng phẫn nộ nhưng không bộc phát ra. Ông ta vội mời mọi người vào trong khách sạn.

Ông Trần đi song song với Trần Chỉ Tình, nói: “Chỉ Tình! Sao cháu lại…?”

Người khác có thể không biết rõ sự tài giỏi của Trần Chỉ Tình nhưng ông Trần là ông nội của cô ta nên thừa hiểu. Nếu như nói Trần Chỉ Tình không phân biệt hoàn cảnh mà nói năng linh tinh thì ông ta là người đầu tiên không tin. Ông ta nghĩ, chắc chắn phải có lý do gì đó.

“Cháu chỉ không thích nhà họ Từ thôi. Đầy tớ mà đòi bám chân chủ, có vùng lên kiểu gì thì vẫn mãi là kẻ tiểu nhân thôi”, Trần Chỉ Tình thản nhiên nói mà không hề hạ giọng khiến cho Từ Chấn Dực và Từ Viêm đi trước dẫn đường cũng toàn thân run rẩy nhưng chỉ giả bộ như không nghe thấy gì.

“Cháu đúng thật là…”, ông Trần cười khổ rồi lắc đầu, chẳng trách hôm nay cháu gái mình cứ đòi đến bằng được, thì ra là muốn nói thẳng trước mặt họ.

Cháu gái mình vẫn còn trẻ người non dạ, vẫn chìm đắm trong ‘đúng sai, thiện ác’. Đợi đến khi thật sự trưởng thành thì nó mới hiểu được, thế giới này nhiều lúc chỉ phân biệt mạnh yếu chứ không nói gì đến đúng sai.

“Người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là kết quả”, ông Nghiêm đi ở trên cùng, an ủi Từ Chấn Dực một câu.

“Tất nhiên rồi ạ!”, Từ Chấn Dực vội gật đầu, cung kính đáp.

Ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được thiện ý của ông Nghiêm đối với nhà họ Từ. Ông ta thấy vô cùng tò mò nhưng lại thấy vui hơn.

Bất luận là lý do gì, nhưng nếu như ông Nghiêm có thiện ý với nhà họ Từ thì đây là chuyện tốt.

Lúc này trong đầu Từ Chấn Dực bỗng xuất hiện một suy nghĩ, ông ta do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Ông Nghiêm! Tôi đã mua lại mấy tòa nhà cổ ở phía đông thành phố. Nghe nói ông rất thích sưu tầm nhà cổ, hay là…”.

Ông Nghiêm ngây người ra, sau đó trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười, nói: “Ba tháng sau là mừng thọ 80 tuổi của tôi, gia chủ Từ có thể dẫn con trai Từ Viêm đến tham gia!”

Lời nói này khiến Từ Chấn Dực vui mừng đến nỗi hơi thở cũng thấy run rẩy. Quả nhiên, ông Nghiêm có thái độ hòa nhã với mình là vì mấy tòa nhà cổ đó.

Từ lâu đã nghe nói ông Nghiêm có hứng thú với mấy tòa nhà cổ mà nhà họ Từ mua lại nên ban nãy Từ Chấn Dực mới hỏi với ý thăm dò.

Ha ha ha…

Từ Chấn Dực tiếc là không thể ngửa mặt lên trời cười một trận sảng khoái.

Tốn bao nhiêu công sức muốn bám lấy nhà họ Nghiêm hoặc nhà họ Trần, thật không ngờ lại thành công dễ dàng như vậy.

Từ Chấn Dực và Từ Viêm dẫn đường, rất nhanh mọi người đã đi vào phòng lớn tổ chức tiệc cưới.

Phòng lớn trang trí rất sang trọng, xuyên suốt là màu đỏ rực rỡ, các loại hoa hồng tươi tạo nên một biển hoa.

Có tầm một trăm bàn đặt trên biển hoa đó.

Ở hai bên phía trước phòng lớn là ca sĩ nổi tiếng Hoa Hạ- Lý Kỳ Kỳ và nghệ sĩ piano xếp thứ 5 của Hoa Hạ- Vương Vấn phối hợp thể hiện ca khúc chúc mừng.

Khi ông Nghiêm và ông Trần bước vào thì tất cả mọi người trong phòng lớn đều đứng dậy.

Lúc này, ngay cả Lý Kỳ Kỳ và Vương Vấn cũng dừng ca hát.

“Xin chào ông Trần!”

“Xin chào ông Nghiêm, tôi là…”.

Những tiếng chào hỏi cung kính cùng với thái độ vui vẻ và thận trọng, đủ để phô trương địa vị của nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang.

Đây là địa vị mà hiện giờ nhà họ Từ không thể có được.

Từ Chấn Dực và Từ Viêm lúc này cũng đứng thẳng ưỡn ngực với dáng vẻ kiêu ngạo. Thử hỏi, còn có ai trong ngày đại hỷ mà có thể mời được gia chủ của hai gia tộc lớn là nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần đến đây không?

Vinh dự này kể cả nhiều năm sau nhắc đến thì nhiều người cũng không thể quên được.

Trong những tiếng chào hỏi này còn có cả những ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ nhìn về phía Trần Chỉ Tình nữa.

Vẻ đẹp của Trần Chỉ Tình đúng là nổi bật giữa đám đông, mặc dù hôm nay có rất nhiều trai xinh gái đẹp của thành phố Dương Giang đến đây dự tiệc.

“Ông ơi! Ông ngồi vào bàn đi! Cháu tìm chỗ nào đó ngồi cũng được”, Trần Chỉ Tình không thích những ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào mình. Huống hồ, cô ta vốn không thích nhà họ Từ, tất nhiên không muốn ngồi cùng ông mình ở vị trí trang trọng rồi.

“Được!”, ông Trần vô cùng cưng chiều Trần Chỉ Tình nên không do dự gì mà đồng ý luôn.

“Gia chủ Từ! Xin đừng để bụng, tại con bé được nuông chiều quen rồi nên hơi bướng bỉnh chút!”, ông Trần cười nói với Từ Chấn Dực.

“Cô Chỉ Tình đúng là có khí chất hơn người”. Từ tận đáy lòng, Từ Chấn Dực rất muốn cho Trần Chỉ Tình hai cái tát nhưng trên mặt vẫn phải gượng nói: “Chúng ta vào ngồi thôi!”

Đám người liền đi về phía ghế ngồi chính.

Trần Chỉ Tình ngồi một mình ở góc, một mình một bàn. Ở đây có rất nhiều những thanh niên tuấn tú muốn được lại phía bàn của cô ta, muốn được nói chuyện tán tỉnh nhưng lại không dám. Vì dù sao thì thân phận cũng khác biệt quá lớn.

“Viêm Nhi! Phía cậu chủ Vu sao rồi…?”, trong lúc đi về phía ngồi chính, Từ Chấn Dực nhỏ giọng hỏi con trai, trong lòng ông ta vẫn mong đợi Vu Minh đến.

“Cậu chủ Vu gửi tin nhắn cho con rồi. Cậu ấy nói hôm nay sẽ đến nhưng có lẽ không thể đến đúng giờ được, bảo chúng ta cứ bắt đầu đi. Đến khi cậu ấy đến giới thiệu một cái là được”, Từ Viêm nhỏ giọng nói: “Không cần chúng ta cứ đứng bên ngoài đợi đâu ạ, cậu chủ Vu cũng không thích như thế”.

“Ừm!”, Từ Chấn Dực gật đầu.

Khi đám người Từ Chấn Dực sắp đến bàn ngồi chính thì đột nhiên có giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Tô Minh!”, trong phòng lớn lập tức huyên náo hẳn lên.

Sau đó mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng lớn, trong đó có cả đám người ông Nghiêm, ông Trần, Từ Chấn Dực và Từ Viêm.

Mọi người nhìn về phía đó thì nhìn thấy một bóng hình đi vào.

Đó chính là Tô Minh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.