Cường Giả Đô Thị

Chương 46-50




Chương 46 Nguyên tố hải dương hệ thủy! Linh lực thành đá! 1

“Mỗi thành viên của Long Tổ đều được tự do, những việc đơn giản cũng không cần đến Long Tổ ra tay. Tuy nhiên, khi đối mặt với tổ chức Ninja hoặc là Liên minh chúng thần, quân đội không giải quyết được thì chính là lúc chúng ta làm việc. Bây giờ dị năng của cậu mới được thức tỉnh, thực lực còn yếu nên việc cậu cần làm chỉ là dốc lòng tu luyện, đề cao thực lực của mình. Lấy danh nghĩa tổ trưởng tổ Chu Tước, tôi có thể cam đoan với cậu, trong vòng hai năm tới cậu sẽ không cần phải làm gì cả!” Trần Lan biết Dương Thiên lo lắng điều gì, mỉm cười trấn an hắn.

Dương Thiên âm thầm suy nghĩ, cảm thấy mình có hạt châu thần bí thì thực lực sau hai năm chắc chắn sẽ tiến bộ không ít, đến lúc đó cho dù tham gia nhiệm vụ thì cũng hoàn toàn có thể bảo vệ bản thân. Hơn nữa, Trần Lan đã tạo điều kiện đến như thế rồi, nếu hắn vẫn từ chối thì hình như không được tốt cho lắm. Trước đó hắn đã từng nghe Long Thiên y nói, các thành viên mới gia nhập Long Tổ, mỗi năm đều phải hoàn thành một nhiệm vụ!

Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của nhóm người Trần Lan, Long Thiên Y, Dương Thiên gật đầu đồng ý.

“Ha ha! Dương Thiên! Hoan nghênh anh gia nhập Long tổ chúng ta! Thế là Long tổ lại có thêm một thành viên nữa rồi!” Long Thiên Y cười. Là một người dốc lòng vì quốc gia, cô rất vui vẻ vì Dương Thiên gia nhập.

Trần Lan cũng cười, đưa cho hắn một thứ nhìn như đồng hồ: “Đây là công cụ truyền tin chuyên dụng của Long Tổ chúng ta, cậu mở ra là biết sử dụng như thế nào. Hơn nữa, bên trong cũng có ghi chi tiết quy tắc đổi điểm của Long tổ, cậu rảnh rỗi thì có thể mở ra xem!”

Dương Thiên nhận lấy đồng hồ, đeo lên tay.

“Bây giờ cậu đã là thành viên của Long Tổ rồi! Có một số chuyện tôi phải nói với cậu một chút.” Trần Lan nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện nay, số thành viên của Long Tổ tính cả cậu là 912 người, chủ yếu là cấp D, cấp F, số võ giả từ cấp C trở lên chưa tới 200 người, thua xa các tổ chức của các quốc gia khác. Nhưng dị năng của chúng ta đều là từng bước tu luyện mà đi lên, nếu như gặp phải những tu luyện giả cùng cấp của các tổ chức khác thì luôn là người mạnh nhất.” Trần Lan tự hào nói.

Dương Thiên gật đầu.

“Được rồi, tôi nói với cậu vậy thôi, còn những chuyện khác cậu có thể xem trong đồng hồ. Lát nữa cậu có thể về thành phố Hải rồi, Thiên Y cũng về, tôi sẽ sắp xếp thêm một thành viên nữa đi cùng cô ấy. Tên Ninja kia sẽ vẫn là một mối tai họa của chúng ta. Nhưng cậu không cần lo lắng, việc cậu cần làm bây giờ chính là tu luyện nâng cao thực lực, có chuyện gì cứ liên lạc với Thiên Y.” Trần Lan nghiêm túc nói.

Dương Thiên gật đầu, thực lực hiện tại của hắn đúng là rất yếu!

Hiệu suất làm việc của Trần Lan rất nhanh, lát sau đã đưa pháp môn Minh tưởng và võ kỹ hệ thủy Vạn tiễn tề phát cho Dương Thiên.

Dương Thiên lặng lẽ trở về thành phố Hải.

Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, đến tận bây giờ Dương Thiên vẫn thấy mơ hồ.

Chỉ trong nháy mắt, thế giới tưởng chừng như đơn giản này lại xuất hiện các dị năng giả, Long tổ trong truyền thuyết, Ninja tiểu quốc đảo, Liên minh chúng thần hợp chủng quốc, thậm chí cả Quỷ hút máu của liên minh châu Âu! Chẳng khác nào thần thoại. Những thứ này đều khiến Dương Thiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Về đến nhà, Dương Thiên thở dài thườn thượt. Hắn nhìn về phương xa, nơi đó chỉ còn là một đống đổ nát, khắp nơi đều là những tiếng khóc.

Tiểu quốc đảo! Hừ! Ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ sắc lạnh.

Hắn lấy ra một quyển sách, đó là pháp môn Minh tưởng mà Trần Lan nói. Dương Thiên dựa theo những lời trong sách, vận động thân thể, khiến hô hấp đạt tới một tần số nhất định, sau đó lâm vào một trạng thái riêng.

Dương Thiên cảm thấy như mình đang ở trong một không gian thần kỳ, xung quanh là đủ loại ánh sáng lửng lơ, nhưng chủ yếu là ánh sáng màu xanh. Hắn vận chuyển pháp môn, đưa ánh sáng màu xanh này vào trong cơ thể, Dương Thiên cảm thấy thân thể mình giống như bị nước bao lấy, hoàn toàn đắm chìm.

Hai tiếng sau!

Phù!

Dương Thiên chậm rãi mở mắt, cảm nhận thân thể mình, không nhịn được mà mỉm cười. Không ngờ hắn nhập định Minh tưởng lần đầu tiên đã thành công.

Theo thông tin được ghi lại trong đồng hồ thì những dị năng giả mới thức tỉnh dị năng khi tiến hành Minh tưởng rất dễ thất bại, chỉ dần dần thích ứng mới có thể thành công.

Ánh sáng xanh diệu kỳ kia chắc là những nguyên tố hệ thủy lơ lửng trong không khí. Nhưng điều khiến Dương Thiên hoang mang chính là dị năng hệ thủy của hắn có được thông qua hạt châu thần bí, vậy tại sao hắn lại có thể cảm nhận được nguyên tố hệ thủy?

Dương Thiên nghĩ mãi mà không có đầu mối, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tiếp tục Minh tưởng.

Một tuần này hắn không đi học, dù sao cũng đã xin nghỉ một tuần rồi.

Sau khi gia nhập Long Tổ thì Dương Thiên cũng đã không có nhiều mơ tưởng về chuyện học xong đại học rồi. Học đại học đối với hắn không còn tác dụng nào nữa, chẳng lẽ hắn cầm tấm bằng đại học đi xin công việc khác à?

Giờ đây, trước mặt Dương Thiên đã có một cánh cửa mới, đó là nâng cao thực lực bản thân.

Miễn là vẫn tốt nghiệp được, chỉ cần mang tấm bằng đại học về nhà rồi nói cho cha mẹ biết công việc của mình là được. Dương Thiên nghĩ thầm.

...

Hết chương 46.

Chương 47 Nguyên tố hải dương hệ thủy! Linh lực thành đá! 2

Một tuần này, Dương Thiên gần như mỗi giây mỗi phút đều Minh tưởng. Hơn nữa, hắn phát hiện ra một điều, thông qua Minh tưởng không những có thể nâng cao dị năng hệ thủy của mình mà còn có thể hấp thu linh lực nhanh hơn.

Tất nhiên, linh lực không giống với nguyên tố. Linh lực là một loại vật chất thực sự lơ lửng trong không khí, vạn vật có linh, ai cũng cảm nhận được, nhưng đã trôi xa khỏi thân thể thì không thể hấp thu. Nguyên tố thì là một loại vật chất hư vô, phải có một số điều kiện nhất định mới có thể cảm nhận được.

Trải qua một tuần huấn luyện, Dương Thiên cảm nhận được nguyên tố nước trong thân thể mình càng ngày càng tích tụ nhiều hơn, năng lực khống chế nước cũng cải thiện hơn, không đến mức không đánh ra chút công kích nào như trước.

“Bùm!”

Dương Thiên khống chế nguyên tố nước, điều khiển nước đập lên một tảng đá phía xa.

Một tiếng vang lớn, tảng đá chia năm xẻ bảy.

Dương Thiên rất hài lòng với hiệu quả này.

“Ong...”

Đột nhiên, ngay lúc Dương Thiên đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện thì một dao động đột nhiên truyền đến trong đầu hắn. Dương Thiên cảm giác được ý thức của mình đang bị đưa vào bên trong hạt châu bí ẩn.

Đây là cái gì?

Một không gian khổng lồ xuất hiện trước mắt Dương Thiên, không gian này được chia làm hai nửa, một nửa màu xanh một nửa màu đỏ, giữa hai không gian được ngăn cách bởi một chất rắn màu vàng.

Không gian màu đỏ giống như bị cấm đoán, ý thức của Dương Thiên không vào được, chỉ có thể lơ lửng trong không gian màu xanh.

Trong không gian màu xanh có vô số đám mây trôi nổi, khi chạm vào nhau sẽ biến thành những chất lỏng tràn ra ngoài.

Dương Thiên tò mò vươn tay ra chạm vào một chút, hắn cảm nhận được một dao động vô cùng quen thuộc!

Nguyên tố hệ thủy!

Dương Thiên sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt, những chất lỏng của các đám mây kia đều là nguyên tố hệ thủy, vô cùng phong phú dồi dào.

Tất cả nguyên tố hệ thủy mà Dương Thiên hấp thu suốt cả tuần qua cũng không bằng một giọt ở nơi này!

Nguyên tố hải dương! Đây chính là nguyên tố hải dương hệ thủy!

Dương Thiên kích động vô cùng, hắn cũng không biết tại sao lại xuất hiện tình huống như thế này. Nếu như bây giờ hắn hấp thụ tất cả nguyên tố hệ thủy nơi này vào trong cơ thể, vậy thì không biết dị năng hệ thủy của hắn sẽ cường hóa đến cảnh giới nào.

Cấp C? Cấp B? Cấp A? Hay thậm chí là cấp S trong truyền thuyết?

Dương Thiên cảm thấy rất có khả năng, càng nghĩ càng hưng phấn! Nguyên tố hải dương nơi này quá nhiều, có thể gọi là mênh mông vô tận.

Nghĩ là làm luôn, ý thức của Dương Thiên nhanh chóng khống chế một đám mây rời khỏi hạt châu thần bí, sau đó dẫn dắt nó vào trong thân thể mình.

Thực sự thành công!

“Bùm!”

Đám mây vừa rời khỏi hạt châu thần bí thì lập tức tan rã, hóa thành những giọt chất lỏng. Dương Thiên cảm thấy một luồng nguyên tố hệ thủy vô cùng hùng hậu không ngừng tác động vào thân thể hắn, không ngừng dung nhập vào trong thân thể hắn, cải thiện tố chất thân thể của hắn!

Một lúc sau, những chất lỏng đó lại tiếp tục biến thành đám mây, chỉ là có kích thước nhỏ hơn một chút, tự động trôi về trong không gian màu xanh.

Dương Thiên cảm thấy nguyên tố hệ thủy trong thân thế hắn đã hấp thu đến cực hạn.

Chẳng lẽ hắn không thể hấp thu nguyên tố hệ thủy một cách vô hạn sao? Dương Thiên như bị dội một gáo nước lạnh! Vốn tưởng bản thân có thể một bước lên trời, không ngờ thân thể lại không hấp thu được nhiều như vậy!

Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó khống chế nguồn nước công kích tảng đá phía xa, cảm nhận sức mạnh một chút.

Chắc là khoảng chừng 800 cân!

Dương Thiên thầm nghĩ, thể lực của hắn cũng khoảng chừng 800 cân, chẳng lẽ chuyện hấp thu nguyên tố có liên quan đến tố chất thân thể?

Dương Thiên lâm vào buồn bã, nếu như thực sự có liên quan đến nhau thì hắn cũng không có biện pháp nào cả!

Linh khí ẩn trong không khí ít hơn nguyên tố hệ thủy, nếu như chờ đến khi hắn đột phá, đả thông hết các hệ kinh mạch thì không biết phải chờ tới ngày nào tháng nào!

Dương Thiên cau mày suy nghĩ.

Đúng rồi! Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới hạt châu thần bí.

Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ lai lịch của hạt châu thần bí này, bên trong có nhiều nguyên tố hải dương hệ thủy như vậy, có khi nào nó còn chứa những thứ khác nữa không?

Dương Thiên thu lại mọi suy nghĩ, ý thức chậm rãi chìm vào bên trong, nhanh chóng đi tới không gian màu xanh.

Những đám mây vẫn trôi không ngừng, chất lỏng cứ rơi xuống một lúc lại bốc hơi thành mây, Dương Thiên nhìn mà chỉ muốn cướp hết đi.

Loay hoay nửa ngày, trong không gian màu xanh này ngoài nguyên tố hải dương hệ thủy ra thì hình như không còn gì khác. Dương Thiên đi tới quan sát bức tường màu vàng kia.

Hắn chăm chú quan sát, mặc dù không biết đây là gì, nhưng trực giác nói cho Dương Thiên biết khối vật chất màu vàng này có lai lịch phi phàm.

Dương Thiên nhìn một chút, sau đó hai mắt sáng bừng lên! Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của linh lực! Linh lực thành đá!

Chỗ này phải là bao nhiêu linh lực mới có thể biến thành thể rắn thế này?

Cho dù là nguyên tố hải dương hệ thủy dồi dào như thế kia mà cũng không thể hình thành thể rắn!

Hết chương 47.

Chương 48 Lão giả thần bí

Dương Thiên đè nén kích động trong lòng, ý thức cố gắng gỡ linh lực thể rắn này xuống, nhưng lại ủ rũ phát hiện, không thể gỡ xuống được!

Hắn lúi húi nửa ngày mà vách đá linh lực đó không có chút phản ứng nào.

Dương Thiên vô cùng buồn bã, linh lực ở xung quanh hắn, thế mà hắn lại chỉ có thể nhìn chứ không thể vận dụng.

Sau khi xác định không thể gỡ linh thạch này xuống được, Dương Thiên khẽ chớp mắt một cái. Nếu như không gỡ được thì hắn thử tấn công vách đá linh lực này xem, biết đâu lại vỡ ra được mấy mảnh nhỏ.

Nghĩ là làm luôn, ý thức của Dương Thiên khẽ lóe lên một cái, điều khiển những nguyên tố hệ thủy, vận dụng võ kỹ duy nhất mình có, biến nước thành mũi tên, công kích về phía vách đá linh lực.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Nguyên tố hệ thủy trong không gian màu xanh quá nhiều, Dương Thiên không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể điều động được không ít, hắn không ngừng tấn công về phía vách đá linh lực.

Ồ? Hình như có hiệu quả một chút!

Dương Thiên cảm giác được vách đá linh lực hình như lung lay một chút, thế là tiếp tục tăng cường công kích!

“Bùm!!!” Khi Dương Thiên đang không ngừng tấn công vách đá linh lực thì một làn sóng dao động linh hồn từ mặt đá truyền ra. Hắn cảm thấy ý thức của mình so với dao động linh hồn này yếu ớt như một con kiến. Ý thức của hắn nhanh chóng bị đánh te tua, cả người lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Chờ khi Dương Thiên tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Đầu óc hắn đau nhói, đây là di chứng sau khi ý thức bị tấn công, cả người cũng cảm thấy vô lực.

Dương Thiên nhớ lại những chuyện xảy ra với mình. Hình như hắn đang công kích vách đá linh lực, sau đó bỗng nhiên cảm nhận được một dao động linh hồn mạnh mẽ, sau đó cả người chìm vào hôn mê.

Chẳng lẽ bên trong vách đá linh lực có gì đó? Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.

Hắn điều khiển ý thức, chậm rãi tiến vào trong hạt châu thần bí một lần nữa.

“Hừ!”

Ý thức của Dương Thiên đang chuẩn bị tiến vào bên trong thì bỗng một tiếng “hừ” thật lớn từ trong hạt châu thần bí truyền ra.

Dương Thiên giật mình, gương mặt biến sắc. Hắn vẫn luôn lo lắng bên trong hạt châu thần bí này có thứ gì đó kỳ quái, không ngờ lại có thật. Hắn làm sao có thể đối phó với thứ kỳ quái này đây?

“Không ngờ Long phượng nguyên châu lại nhận một kẻ yếu như sên thế này làm chủ!” Trong đầu Dương Thiên vang lên những tiếng ù ù. Sau đó, hạt châu thần bí rời khỏi đầu hắn, lơ lửng trước mắt hắn.

Một lão giả mặc trường bào màu xanh, râu tóc bạc phơ, tóc dài, ngồi xếp bằng bên trên hạt châu thần bí. Ông ta nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt phức tạp, vừa có thất vọng lại có cả phẫn nộ, có không cam lòng cũng có ngập tràn tang thương.

(lão giả: ông lão, cách gọi trân trọng)

Thân thể của lão giả gần như trong suốt, hạt châu thần bí cũng không ngừng lơ lửng.

Dương Thiên cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại ở bên trong hạt châu thần bí?”

Lão giả thần bí than nhẹ một tiếng, tang thương ngập tràn nơi đáy mắt: “Ta là ai à? Ha ha... Thời gian dài quá, ta cũng quên mất mình là ai rồi.”

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Dương Thiên: “Nhưng mà lá gan của tiểu tử ngươi cũng lớn thật đấy, dám công kích kết giới linh lực củng cố căn nguyên thủy hỏa. Ngươi có biết nếu tầng kết giới linh lực này mất đi thì sẽ có hậu quả gì không?”

Dương Thiên cảm thấy lão giả này tạm thời sẽ không gây tổn thương cho mình, hiếu kỳ hỏi lại: “Có hậu quả gì?”

Lão giả hừ lạnh một tiếng: “Một khi mất đi kết giới linh lực thì căn nguyên hệ hỏa sẽ lập tức được giải phóng, hành tinh mà ngươi đang sống sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt!”

Dương Thiên nghe thấy mà hoảng sợ, căn nguyên hệ hỏa? Chính là kết giới linh lực ở bên phía không gian màu đỏ sao?

Mặc dù không biết những lời lão giả nói là đúng hay sai, nhưng Dương Thiên vẫn theo bản năng tin tưởng vào những lời này.

Dương Thiên cảm nhận một chút, hạt châu thần bí và hắn vẫn giữ mối liên hệ. Xem ra lão giả thần bí này không hề cướp đi hạt châu thần bí, hoặc nói đúng hơn là không có năng lực cướp đi hạt châu thần bí.

Hắn hơi yên lòng, nhìn về phía lão giả, kiên định nói: “Tôi không cần biết ông là ai, nhưng hạt châu thần bí đã nhận tôi là chủ, đây là sự thật, ông không thể thay đổi được.”

Lão giả nhìn Dương Thiên, một lúc lâu sau mới thu lại vẻ nghiêm nghị trên mặt, thở dài nói: “Không ngờ ta ngủ say nhiều năm như vậy, tỉnh lại thì Long phượng nguyên châu đã không chỉ nhận một mình ta là chủ nữa rồi.”

“Long phượng nguyên châu?” Dương Thiên hiếu kỳ hỏi.

Lão giả không có ý định giải thích cho hắn, ánh mắt nhìn về phía xa, giống như đang chìm vào suy nghĩ.

Dương Thiên trợn tròn mắt, ông không thèm nhìn tôi? Tôi cũng chẳng thèm nhìn ông đâu!

Nhìn lão giả thần bí này thì chắc là sẽ không gây thương tổn cho hắn đâu. Dương Thiên yên tâm, ngồi xuống chuẩn bị hấp thụ linh lực trong không khí.

Nếu như thứ được gọi là Long phượng nguyên châu bị lão giả này chiếm mất, kết giới linh lực lại không hề hấn gì, vậy thì hắn có thể chậm rãi tu luyện.

Chỉ là vừa mới tu luyện được một lúc thì giọng nói của lão giả thần bí lại vang lên: “Ngu xuẩn! Ngươi định cứ như thế chậm chạp hấp thu linh lực trong không khí? Nói như thế thì chờ khi ngươi già cũng chưa tu luyện thành công Luyện thể quyết đâu!”

Hết chương 48.

Chương 49 Lấy một địch trăm 1

Chương 49. Lấy một địch trăm 1

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn lão giả một cái, nói: “Tôi không biết gì cả, chỉ biết mỗi Luyện thể quyết. Tôi không tu luyện như thế này thì còn có thể tu luyện như thế nào nữa?”

Nói xong, Dương Thiên nhìn về phía lão giả thần bí, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi thấy dáng vẻ già nua của ông như thế, chắc hẳn là một người rất có kinh nghiệm, có thể hướng dẫn cho tôi một chút không? Ví dụ như trực tiếp truyền linh lực cho tôi hoặc là đưa tôi mấy quyển bí tịch thần cấp gì gì đó!”

Dương Thiên vốn tưởng lão giả sẽ trực tiếp từ chối, nhưng không ngờ lão giả thần bí này nghe hắn nói thế thì lại im lặng.

Một lúc lâu sau, ông ta nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi nói: “Nếu như Long phượng nguyên châu đã chọn ngươi làm chủ nhân của nó, thì mặc dù trong lòng không muốn nhưng ta lại rất tin tưởng vào lựa chọn của Long phượng nguyên châu. Bí tịch gì đó ta có thể dạy cho ngươi, nhưng mà ngươi phải bái ta làm sư phụ!”

Dương Thiên trợn mắt nói: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn bái sư? Ông già, ông xem phim kiếm hiệp nhiều quá rồi à?”

“Tên nhãi ranh này! Muốn khiến lão phu tức chết à?” Lão giả bị chọc tức đến mức bộ râu cũng run lên.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy bái sư cũng không có hại gì cả. Chờ lão giả thần bí nguôi giận, hắn liền trịnh trọng ba quỳ chín bái, cung kính nói: “Sư phụ.”

Lão giả thần bí nhìn Dương Thiên trịnh trọng hành lễ với mình thì sắc mặt mới tốt hơn một chút. Ông ta gật đầu, ra vẻ tán thưởng Dương Thiên.

“Sư phụ, người xem, hiện tại con đã là đồ đệ của sư phụ rồi, nhưng con còn chưa biết tên của sư phụ.” Dương Thiên tò mò.

“Vi sư có đạo hiệu là Huyền Hư đạo nhân.” Lão giả thần bí, cũng chính là Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.

Dương Thiên nói: “Con là Dương Thiên, sư phụ có thể gọi con là Tiểu Thiên.”

Huyền Hư đạo nhân gật đầu, nhìn Dương Thiên: “Đồ nhi, bây giờ ngươi tu luyện Luyện thể quyết đến giai đoạn nào rồi? Thực lực có thể đạt tới trình độ nào?”

Dương Thiên trả lời: “Chắc là khoảng 800 cân!” Hắn nói xong, vẻ mặt còn hơi đắc ý.

“Ngu xuẩn! Đường đường là pháp môn luyện thể của Vu tộc, giai đoạn thứ ba rồi mà thực lực mới gia tăng được một chút như vậy? Đúng là ngu xuẩn không ai bằng!” Huyền Hư đạo nhân giận dữ nói.

“Vu tộc? Hả? Sư phụ, vậy phải làm thế nào bây giờ?” Dương Thiên nhìn sư phụ tức giận thì thận trọng hỏi.

“Tu luyện lại từ đầu!” Huyền Hư đạo nhân tức giận nói.

Sắc mặt Dương Thiên lập tức xệ xuống.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng khó coi, có trời mới biết hắn đã tốn không biết bao nhiêu tiền bạc để luyện da luyện thịt, còn dùng cả một cây nhân sâm năm trăm năm tuổi. Thế mà bây giờ sư phụ lại nói hắn luyện lại từ đầu.

Dương Thiên đau khổ nhìn Huyền Hư đạo nhân: “Sư phụ, nếu không có tiền thì phải làm sao?”

Huyền Hư đạo nhân thản nhiên nói: “Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách hiệu quả tu luyện. Đúng rồi, tất cả dược liệu trong giai đoạn luyện da phải tăng lên gấp đôi.”

“Vâng.” Dương Thiên vô lực nói.

Bây giờ trong thẻ ngân hàng của hắn cũng chỉ còn lại mấy trăm nghìn, chẳng lẽ hắn lại phải xuống biển bắt hải sản? Dương Thiên sầu não.

Phù!

Suy nghĩ mãi mà không có cách giải quyết, Dương Thiên đành phải chuẩn bị tới trường. Đã mấy ngày hắn không đi học rồi.

Dương Thiên đang đi bộ trong trường thì nhìn thấy mấy người cùng ký túc xá.

“Ô! Lão tam! Cậu đi học lại rồi à?” Lão nhị Phùng Thiếu Phong nhìn thấy Dương Thiên thì lập tức chạy lên đón.

“Chậc chậc! Lão tam, một tuần không gặp mà cậu đã gầy như thế này rồi! Đúng là có thể đi nhận quảng cáo giảm béo đấy, da dẻ lại tốt như thế này.” Phùng Thiếu Phong hâm mộ.

Từ khi kết thúc huấn luyện quân sự đến nay đã là hơn hai tháng, trọng lượng cơ thể của Dương Thiên giảm đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ một nam sinh mập mạp biến thành dáng vẻ như hiện tại.

“Đúng rồi, một tuần này các cậu thế nào?” Dương Thiên cười chào hỏi.

Mọi người nói chuyện hàn huyên một hồi, lão nhị Phùng Thiếu Phong đột nhiên thấp giọng nói: “Lão tam, một tuần cậu không đến trường, Trương Thiên Trạch ở lớp một cứ tìm cậu suốt, hai người không có mâu thuẫn gì đó chứ?”

Dương Thiên chỉ cười mà không nói. Trương Thiên Trạch từ sau khi kết thúc huấn luyện quân sự đã bắt đầu gây khó dễ cho hắn rồi, chỉ là lần nào hắn cũng khéo léo tránh được. Hơn nữa, Dương Thiên một lòng muốn nâng cao thực lực nên cũng không dây dưa với cậu ta, không ngờ cậu ta vẫn chưa chịu thôi.

Lúc này, Trương Thiên Trạch đang xun xoe trước bàn của Dương Lộ Tâm, thấy sắc mặt xám xịt của Dương Lộ Tâm thì cũng hoàn toàn không hề nản lòng nhụt chí.

Đột nhiên, một nam sinh từ bên ngoài chạy vào: “Anh Trạch, Dương Thiên quay lại rồi, lúc này đang ở trong lớp.”

Sắc mặt Trương Thiên Trạch lập tức lạnh xuống, cậu ta phân phó: “Mau liên lạc với nhóm anh Hổ, chuẩn bị sẵn sàng! Để xem lần này thằng ranh đó còn có chiêu gì?”

Lúc trước cậu ta cũng tìm vài người theo dõi Dương Thiên sau khi tan học, nhưng lần nào cũng bị Dương Thiên cắt đuôi. Vất vả lắm cậu ta mới giấu cha mẹ tìm và gia nhập được vào một bang hội, chuẩn bị dạy cho Dương Thiên một bài học, không ngờ Dương Thiên lại xin nghỉ học một tuần.

Cậu ta không tin Dương Thiên sẽ không tới trường học nữa, thế nên vẫn cử người theo dõi động tĩnh của hắn, quả nhiên hôm nay thấy được bóng dáng của Dương Thiên.

Hết chương 49.

Chương 50 Lấy một địch trăm 2

Dương Lộ Tâm nghe được những lời của Trương Thiên Trạch thì bất mãn: “Trương Thiên Trạch, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi và Dương Thiên không quen biết! Cậu đi gây phiền phức cho cậu ta làm gì?”

Mặc dù Dương Lộ Tâm là một đại tiểu thư cao ngạo không biết cách đối nhân xử thế, nhưng nội tâm vẫn là một cô gái lương thiện. Cô ta vẫn còn tức giận chuyện Dương Thiên đẩy ngã mình, nhưng không có ý định tìm người đối phó với Dương Thiên. Nhưng cô ta lại không biết mình càng nói như vậy thì Trương Thiên Trạch càng ghét Dương Thiên hơn.

“Lộ Tâm, chuyện này cậu không cần phải xen vào.” Trương Thiên Trạch cười ha hả.

Dương Lộ Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, cô ta có ý tốt nói đỡ cho Dương Thiên một câu, nhưng không có chuyện tự mình đi ngăn cản Trương Thiên Trạch dạy dỗ Dương Thiên.

Dương Thiên ra khỏi phòng học, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại thấy bảy tám thanh niên cường tráng tiến lại gần mình.

Mấy thanh niên này mặc áo ngắn tay, trên tay chi chít những hình xăm, thoạt nhìn không phải người tốt.

Dương Thiên không muốn gây chuyện trong trường học, đang chuẩn bị đi vòng sang bên cạnh, nhưng không ngờ mấy thanh niên kia lại chặn đường hắn lại.

“Tránh ra!” Dương Thiên nhìn chằm chằm thanh niên dẫn đầu, lạnh lùng nói.

“Thằng ranh này mạnh miệng quá nhỉ!” Thanh niên dẫn đầu ném điếu thuốc trong tay xuống, nói: “Muốn đi à? Được, chui qua háng tao mà đi!”

Nói xong, anh ta dạng hai chân ra, nhìn Dương Thiên rồi chỉ vào háng mình, khinh thường nói.

“Bốp!”

Dương Thiên chậm rãi thu chân lại, chỉ thấy thanh niên cầm đầu đã bị đá bay lên cao ba mét, sau đó ngã sấp xuống đất.

“A! Đau chết mất! Chúng mày còn đứng đờ ra đấy làm gì thế hả? Mau xông lên đánh nó đi!” Thanh niên cầm đầu đau đớn lăn lộn trên đất, hét lên với đám đàn em của mình.

Bảy tám thanh niên cường tráng lao về phía Dương Thiên, giống như mấy con hổ đói vây lấy chú sơn dương đáng thương.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dương Thiên hả hổ! Những người kia là sơn dương!

Bây giờ Dương Thiên đã không giống như trước kia nữa, nếu như chỉ xét riêng thực lực thì hắn đã được 800 cân. Con số này nếu xét trong Long tổ thì không đáng nói đến, nhưng muốn đối phó đám người bình thường này thì dễ như trở bàn tay.

Chưa đến vài phút, nhóm thanh niên trai tráng đã nằm ngã lăn ra đất, đau đớn rên rỉ.

“Một đám phế vật!” Trương Thiên Trạch đứng quan sát từ xa, không ngờ nhiều người như vậy mà cũng không xử lý được Dương Thiên.

Nhưng cậu ta cũng không nóng nảy, bởi vì “lễ vật” tốt mà cậu ta chuẩn bị cho Dương Thiên vẫn còn ở phía sau!

Trên đường trở về, Dương Thiên cảm nhận được rõ ràng có một nhóm người đang đi theo mình.

“Đều xuất hiện hết đi!” Dương Thiên đi đến một khu vực vắng vẻ, lạnh lùng nói.

“Ha ha! Người anh em, can đảm lắm.” Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước ra, sau lưng ông ta là vô số người.

Khoảng chừng một trăm người xuất hiện trước mặt Dương Thiên! Tất cả hầu như đều là những thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi.

Dương Thiên híp mắt lại: “Trương Thiên Trạch phái các người tới à?”

“Ha ha! Người anh em Dương, cậu không cần đoán nhiều làm gì. Sau hôm nay, chắc cậu cũng không còn cơ hội mà quan tâm xem ai là người phái chúng tôi đến nữa đâu.” Người đàn ông trung niên cười cười, sau đó gương mặt trầm xuống, nhanh chóng vung tay lên.

Hơn một trăm người đồng loạt lao về phía Dương Thiên.

Lúc này, Dương Thiên mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ lại lập tức tăng nhanh, bóng dáng cũng trở nên mơ hồ. Sau đó, hắn nhắm thẳng về phía một trăm người kia!

Lấy một địch trăm.

Bây giờ, Dương Thiên không hề sợ hãi, mà là một loại cảm giác dũng cảm vô địch.

Trong đám người nhanh chóng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, gần như mỗi giây đều có tiếng người hét lên. Chưa tới hai phút, tất cả một trăm người này đã nằm rạp dưới đất.

Chỉ còn một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười ấm áp như gió xuân, dịu dàng như cậu thanh niên nhà hàng xóm. Nhưng hình ảnh này đứng giữa một trăm người nằm lăn ra đất không hề phù hợp với nhau!

Dương Thiên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia. Hắn nở nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông trung niên kia thì khủng bố vô cùng!

“Cậu... Cậu muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên cảm thấy hai chân mình không nhịn được mà run rẩy, nhìn Dương Thiên nói.

“Ông nói xem...” Dương Thiên cười cười, tung chân đá vào ngực người đàn ông trung niên kia. Ông ta kêu lên đau đớn, thân thể không tự chủ được ngã nhào về sau.

“Nói? Có phải Trương Thiên Trạch phái các người tới không?” Dương Thiên hỏi.

Chưa tới hai phút, cục diện đã thay đổi, Dương Thiên chuyển thành người nắm quyền chủ động.

“Hừ! Muốn chém muốn giết gì thì tùy, bớt nói nhảm đi!” Dưới sự chất vấn của Dương Thiên, người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên kiên cường.

“Ồ!” Dương Thiên híp mắt lại, giơ chân phải đạp lên ngực ông ta một cái, chậm rãi dùng sức.

“A!” Người đàn ông trung niên kêu lên đau đớn.

“Lão đại!” Đám thanh niên bị Dương Thiên đánh quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy lão đại của mình bị người khác bắt nạt thì tất cả đều dũng mãnh không sợ chết lao về phía Dương Thiên.

Dương Thiên khẽ nhấc chân, những thanh niên vừa mới xông lên lại bò rạp ra mặt đất lần nữa.

“Cũng trung thành đấy nhỉ!” Dương Thiên cười ha ha nói.

“Được rồi! Cho dù ông không nói thì tôi cũng biết là Trương Thiên Trạch phái các người tới. Tôi không ép ông nói nữa, bây giờ ông và các anh em của ông, tổng cộng 102 người. Mỗi người nộp một trăm nghìn tiền chuộc thì tôi sẽ thả các người đi!” Dương Thiên tươi cười nói.

Hết chương 50.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.