Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 87: Đức anh không cam lòng




Trương Tấn Phong hào phóng quyên góp một tòa nhà, cũng coi như hiểu rõ một tâm nguyện của Võ Hạ Uyên. Ngày hôm đó hội họp ở cô nhì viện đối với Võ Hạ Uyên mà nói chẳng qua chỉ là một hòn đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng mà thôi, rất nhanh sẽ yên tĩnh trở lại.

Nếu để so sánh thì Đức Anh mới đúng là ăn ngủ không yên.

Những năm vừa qua của Đức Anh quá thuận buồm xuôi gió, mới vừa tự mình nắm được quyền quản lý khu vực phụ trách vật liệu xây dựng, lại vừa có thêm một cô bạn gái xinh đẹp, theo lý mà nói thì gần như tất cả những tâm nguyện thuở nhỏ của anh ấy đều đã thành hiện thực. Nhưng kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì trong lòng anh ta đột nhiên hiện lên từng chút từng chút tiếc nuối.

Những đứa trẻ đi ra từ cô nhỉ viện thường rất nhớ tình bạn cũ, cũng rất nhạy cảm. Năm đó Đức Anh và Võ Hạ Uyên chơi thân với nhau như vậy, có đôi lúc anh ta còn nghĩ, nếu khi ấy anh ta không chọn Ngọc Diệp thì có phải Võ Hạ Uyên đã thuộc về anh ta rồi hay không?

Đức Anh không phủ nhận rằng trong bữa tiệc hội họp đêm đó, anh đã động tâm tư khác với Võ Hạ Uyên. Thế nhưng còn không chờ anh ta “Anh hùng cứu mỹ nhân thì chồng của Võ Hạ Uyên đã tới rồi, vừa ra tay đã là cả một tòa nhà, điều này cũng có thể thấy anh †a giàu có đến mức nào. Mà vẻ ngoài anh ta vẫn luôn kiêu ngạo cũng trở nên của hoàn toàn mờ nhạt trước người đàn ông kia.

Đức Anh càng nghĩ càng khó chịu, mất ngày nay mất ăn mất ngủ, vẫn luôn ở tự hỏi mình chuyện này.

“Trời, chồng của Võ Hạ Uyên thật sự là cấp cao của Tập đoàn Phùng Viễn sao?”

Ngọc Diệp vừa tẩy trang đi tới.

Đức Anh không thể nào yêu thích nổi loại mùi vị này, vẫn luôn cảm thấy rất quá sức.

Sau đó anh ta lại nhớ đến đêm đó khi Võ Hạ Uyên đi ngang qua người anh ta cuốn theo một chút lành lạnh, là một mùi hương rất dễ chịu, thế rồi lại nhìn Ngọc Diệp thì bất chợt mất hứng, nói: “Không biết, có lẽ vậy”

“Hừ, không ngờ cô ta lại có số tốt như vậy” Ngọc Diệp cười nhạo, vô cùng không phục, dù sao khi còn nhỏ thì Võ Hạ Uyên còn không có tư cách làm người phục vụ cô.

“Có vấn đề sao?” Đức Anh đánh giá Ngọc Diệp, hai ngày gần đây, anh cảm thấy người phụ nữ này rất xấu tính và lập dị, không chấp nhận được người khác tốt hơn cô ta nửa phần, dường như Đức Anh đã mở.

ra cánh cửa thế giới mới, bắt đầu đánh giá lại Ngọc Diệp. Qua lớp kính màu đó, những khuyết điểm của Ngọc Diệp dồn dập được phơi bày ra “Vì sao chứ?” Ngọc Diệp có chút oan ức: “Võ Hạ Uyên như vậy…”

“Võ Hạ Uyên rất tốt” Đức Anh ngắt lời cô ta.

Ngọc Diệp sững sờ vài giây, đột nhiên nổi giận đùng đùng đứng lên, nói: “Anh đang nói giúp cho cô ta đấy à?”

“Đó là do em quá hùng hổ doạ người.”

Đức Anh nhàn nhạt nói, trong lòng tự hỏi chính mình rằng rốt cuộc thích người phụ nữ này ở điểm nào, sắc đẹp? Anh ta đứng ở vị trí này thì xung quanh thiếu gì người đẹp? Địa vị? Vị trí Giám sát của Ngọc Diệp có được cũng là dựa vào mối quan hệ của mình.

Đức Anh kinh ngạc phát hiện, sau khi vứt bỏ những tình cảm cũ ấy, chẳng có mấy điểm của Ngọc Diệp có thể gây ấn tượng với anh. Coi như không có Võ Hạ Uyên… Trái tim của Đức Anh hơi rung động, anh ta vẫn có thể tìm được một người tốt hơn, ý nghĩ này một khi đã sinh ra liền giống như một cây dây leo quấn chặt trái tim của Đức Anh, Ngọc Diệp càng nhìn càng cảm thấy xa lạ Ngọc Diệp còn chưa nhận ra được, không ngừng thêm đầu vào lửa, “Anh nói đi!

Có phải anh đã coi trọng Võ Hạ Uyên rồi hay không? Tôi biết ngay mà, anh vẫn không thể buông cô ta được! Trong lòng anh vẫn có cô tai”

Đức Anh gật đầu: “Đúng vậy”

Ngọc Diệp khiếp sợ: “Anh nói cái gì cơ?”

Không phải Đức Anh nên xông tới dỗ dành cô sao? Vì sao còn có thể bình tĩnh như thế được?

Đức Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngọc Diệp: “Cô thật sự nghĩ rằng không phải cô thì tôi không thể tìm người khác sao?”

Tòa lâu đài xinh đẹp mà Ngọc Diệp xây dựng, “Âm ầm” sụp đổ thành một đống hoang phế.

Đức Anh rất khó chịu, hai ngày này rố ràng Ngọc Diệp đã trở nên ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn rất nhiều nhưng anh ta vẫn cảm thấy nhạt nhẽo, đúng dịp buổi tối lại có tiệc rượu, anh ta dự định đi thử vận may một lần.

Vận may gì ư? Tiệc rượu do Tập đoàn Phùng Viễn và công ty vật liệu xây dựng phối hợp tổ chức, trùng hợp như vậy thì sao Đức.

Anh có thể buông tha được? Ngược lại anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc thì chồng của Võ Hạ Uyên là ai Toàn bộ lãnh đạo cấp cao nhất của hai công ty đều tham dự, độc quyền về mảng vật liệu xây dựng hai năm qua vẫn mạnh như vũ bão, tuy không thể đuổi kịp Tập đoàn Phùng Viễn, nhưng đã được đánh giá là tốt nhất trong các công ty vật liệu xây dựng trong nước, những năm gần đây hai bên cũng đã nhiều lần hợp tác với nhau, mỗi bên đều đang phát triển mạnh mẽ Đức Anh làm Quản lý khu vực bị người ta tán dương ca tụng lập tức có chút lâng lâng, lại nhìn thấy trong đám quản lí cấp cao không có bóng dáng chồng của Võ Hạ Uyên, trong lòng bùng nổ một trận mừng như điên!

Rất nhanh Đức Anh liền tỉnh táo lại, không phải quản lí cấp cao của Phùng thì làm sao có thể để lại bút tích lớn như vậy được?

Chẳng lẽ là nhà giàu mới nổi? Trong lòng Đức Anh muôn vàn suy đoán, anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy chồng của Võ Hạ Uyên chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, đáy lòng còn ẩn ẩn có chút kiêu ngạo. Anh ta là dựa vào thực lực của bản thân mà bước từng bước một đến hôm nay.

Đúng lúc này, Thái tử của Tập đoàn Phùng Viễn bước lên sân khấu phát biểu, nhìn Trân Quốc Bảo khí phách hăng hái, Đức Anh âm thâm cảm thán vận mệnh không công bằng, có những người sinh ra thì xuất phát điểm đã cao hơn người khác rất nhiều.

“Đúng rồi, hôm nay tôi phí sức của chín trâu hai hổ mới có thể mời tới một ông thần lớn đến đây” Trần Quốc Bảo lưu manh nở nụ cười: “Nào, chúng ta hãy dùng một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Thiên, anh Trương Tấn Phong.”

Khuôn mặt không giận mà uy, khí thế bễ nghễ chúng sinh, nhìn đời bãng nửa con mắt.

Mọi người nín thở tập trung, dù đã nghe thấy cái tên này như sấm đánh bên tai nhưng cũng cực hiếm khi có cơ hội nhìn thấy người đàn ông đã ngồi vững vàng trên đỉnh của Thành phố Cần Thơ.

Khi Trương Tấn Phong đứng dưới ánh đèn sân khấu, sắc mặt Đức Anh lập tức trắng bệch.

Anh ta không thể tin được chồng của Võ Hạ Uyên vậy mà lại là…

Trương Tấn Phong là người nhạy bén như thế nào chứ, rất nhanh đã nhận thấy một ánh mắt khác thường. Anh ngoái đầu nhìn lại, bất chợt nhướng mày, lấy thân phận của Đức.

Anh thì vốn dĩ sẽ không thể khiến cho Trương Tấn Phong chú ý, thế nhưng khi còn nhỏ anh ta và Võ Hạ Uyên có quan hệ khá tốt, vậy nên người đàn ông này liếc mắt một cái liền nhớ kỹ.

Đức Anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao vây anh ta làm anh ta vội vàng cúi đầu Vô dụng! Đáy mắt của Trương Tấn Phong xet qua một tia khinh miệt.

Kết thúc phần phát biểu, khi phát biểu kết thúc, tất cả mọi người đều đảm chìm trong phong thái độc nhất vô nhị kia, Trương Tấn Phong đưa microphone cho MC, sau khi bước xuống sân khấu, Trần Quốc Bảo lập tức khoác tay lên vai anh, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi cậu dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn ai rồi?”

“Không nhìn ai” Khoảnh khắc Đức Anh cúi đầu xuống, Trương Tấn Phong đã hoàn toàn yên tâm, một người như vậy mà Võ Hạ Uyên vẫn có thể nhớ lại tình cũ thì rõ ràng là thấy quỷ.

“Đúng rồi, hai ngày trước Hà Minh Lam đã hỏi thăm tôi về cậu đấy” Trần Quốc Bảo nhíu mày.

Trương Tấn Phong dừng lại vài giây mới nhớ ra là ai: “Cô ta hỏi thăm chuyện gì?”

“Thì là chuyện cậu với Võ Hạ Uyên chứ sao” Trần Quốc Bảo không khỏi tức giận nói: “Năm đó khi anh còn yêu Đỗ Minh Châu thì tôi đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản rồi, cô ta cũng có vẻ khá ổn nhưng đương nhiên thua xa chị dâu. Chủ yếu vẫn là tính cách, tôi cảm thấy không thoải mái khi nhìn cô ta.

“Cậu đừng có thoải mái nhìn Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong lạnh giọng: “Của Trần Quốc Bảo sửng sốt hai giây: “Mẹ kiếp! Cái này cũng ghen quá mức rồi!”

Trương Tấn Phong cười nhạt: “Cậu nói như thế nào?”

Trần Quốc Bảo bày ra vẻ mặt ‘Mau khen tôi đỉ’ rồi nói tiếp: “Hà Minh Lam lập tức thay đổi sắc mặt, thế nên tôi lại bỏ thêm dầu hỏa, nói rằng cậu còn chưa nghiêm túc với Đỗ Minh Châu như vậy bao giờ”

“Tôi nghiêm túc với Võ Hạ Uyên nhất”

Trương Tấn Phong kiên nhãn sửa lại cho đúng: “Với Đỗ Minh Châu vẫn chưa thể nói là nghiêm túc được.”

Trần Quốc Bảo nghẹn họng, yếu ớt nói: “Được thôi.”

Trương Tấn Phong vỗ võ ngực hản: “Tòa cao ốc ở Cồn Thương, là của cậu”

“Hả?” Trần Quốc Bảo kinh ngạc: “Không phải cậu định cho người khác rồi sao?”

“Bây giờ thành của cậu” Trương Tấn Phong nói.

Trần Quốc Bảo không nhịn được rống to: “Đại ca! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.