Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 273




Chương 273: Khách mời đặc biệt

Tổ chương trình phá vỡ quy tắc, quyết định trong lúc chiêu đãi khách mời sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng, đồng thời cố gắng để khán giả thấy được nghệ sĩ dưới góc nhìn chân thực nhất, không qua biên tập hay chỉnh sửa.

Thông tin này lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người, nửa tiếng trước khi phát sóng, số người xem đã chạm ngưỡng hai triệu Không thế nghỉ ngờ gì khi “Căn hộ nhở” là chương trình được yêu thích nhất trong năm nay.

Mười giờ sáng, mọi người đứng trong căn hộ kiên nhẫn chờ khách mời tới, nhưng bây giờ ở trong nước mới chỉ tám giờ, khán giả ồn ào náo nhiệt, họ đều đoán xem khách mời hôm nay là ai. Nghe những lời gợi ý của tổ chương trình, bọn họ cũng không nghĩ ra được.

Cửa căn hộ bị đẩy mở, đầu tiên là một thiếu nữ đội mũ lưỡi trai đi vào, trong giới giải trí thường không thiếu người đẹp, Chung Sở Kiều hít một hơi lạnh, là Ảnh Hậu đình đám Đàm Thu Linh.

Mọi người tất nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, toàn bộ được phát sóng trực tiếp trên mạng, ai nấy đều căng như dây đàn.

Đàm Thu Linh nói rất nhiều, cô ấy cùng mọi người ôm nhau chào hỏi, cuối cùng cười nói: “Hôm nay cũng không phải là đang quay phim điện ảnh, mọi người đừng cứng nhắc như vậy”

Cả đám cười khúc khích, bầu không khí dịu đi rất nhiều Ngay sau đó là một người khác bước vào, Hạ Uyên đã nhận ra Chu Nguyên, anh ta lớn hơn Hoàng An hai tuổi, hiện tại đang rất nổi tiếng ở trong nước, nghe nói có chống lưng to, gương mặt thanh tú chính trực, làn da rất trắng, chính là mẫu hình lý tưởng của các cô gái nhỏ.

Mọi người đều đã quen nhau, chỉ còn một vị khách cuối cùng.

Đỗ Minh Thông nói nhỏ với Võ Hạ Uyên: “Em cảm thấy vị khách cuối cùng là người không đơn giản”

Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh: “Ai cũng được, dù sao cũng phải tốn tiền”

Khán giả ngồi xem trước TV nghe được câu này liền bật cười, bà chủ Trương quả là một người nội trợ tiết kiệm, giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ chuyện tiền nong?

Cửa căn hộ lần nữa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào, vị khách đó mặc quần áo thường ngày màu trắng, bộ dáng so với lúc làm việc trông thoải mái hơn nhiều.

Anh đẩy vali, gương mặt rất chỉ tuyệt mỹ, chỉ đứng đó thôi mà đã khiến cho bầu không khí đông cứng lại.

‘Võ Hạ Uyên có chút câm nín, chậm rãi mở to mắt, sau đó trái tim đập dồn như trống bỏi.

Đô Minh Thông trêu chọc: “Chị Uyên, chị còn sợ tốn tiền không?”

Võ Hạ Uyên sợ đây chỉ là ảo giác, cô không chớp mắt, nói một cách chắc chẩn: “Phá sản cũng được!”

Đầu tiên, khán giả rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài và khí chất của ông chủ Trương, lại nghe được Võ Hạ Uyên nói câu này, cảm thấy như vừa bị nhồi cơm chó.

“Mẹ kiếp! Vẻ đẹp này thực sự có thật sao?

Đẹp trai đến mức tôi không tìm được lỗi nào”

“Ôi trời ạ!”

“Tôi sắp chết rồi! Ánh mắt của tổng giám đốc Trương nhìn bà chủ Trương thật dịu dàng!!!”

“Bọn họ rất xứng đôi!”

Trương Tấn Phong nhướng mày nhìn Võ Hạ Uyên: “Không định giúp anh sao?”

Gô lập tức đỏ mặt, bước tới cầm lấy hành lý cho anh, tiện thể sờ lên mu bàn tay của Trương Tấn Phong một cái, ánh mắt anh trở nên thật thâm thúy.

Những người khác đều ngây ra như phỗng, mọi người đều không ngờ Trương Tấn Phong là một trong ba khách mời!

Lần đầu tiên, người đàn ông được coi như: huyền thoại, được người người tôn thờ này lại tự nguyện xuất hiện trước công chúng.

Mọi người cẩn thận chào hỏi Trương Tấn Phong, một là khí thế của anh quá mạnh, có cảm giác như bị áp chế, hai là do thân phận quá đặc biệt, chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm cho bọn họ biến mất trong ngành giải trí, cho nên tự nhiên không có ai muốn gây sự với anh.

Trịnh Hân nhẹ nhàng gật đầu với Trương Tấn Phong, vẻ mặt của cô ta rất dịu dàng, chỉ tiếc người đàn ông đó chưa từng nhìn cô ta một cái.

Trịnh Hân muốn dùng chút thủ đoạn, nhưng nghĩ tới việc chương trình phát sóng trực tiếp, cuối cùng đầu óc của cô ta cũng tỉnh táo ra. Nếu giờ mà làm bậy, cô ta chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả.

Đạo diễn bước tới, nói: “Vậy mọi người mau chọn phòng đi, còn trống năm phòng”

“Tôi không cần” Trương Tấn Phong đáp: “Tôi sẽ ở cùng phòng với vợ tôi”

Đạo diễn cảm thấy làm như vậy không được, nhưng không tìm được lý do phản bác, đúng vậy, người ta là vợ chồng mài Đạo diễn suy nghĩ, cảm thấy thế này cũng khá thú vị, thế là không nhiều lời thêm, lập tức đồng ý.

Võ Hạ Uyên cầm vali của Trương Tấn Phong lên phòng mình, cửa phòng vừa mới đóng lại, anh đã đẩy cô dựa vào cửa, phát ra một tiếng “Rầm”

Những người bên ngoài hai mắt nhìn nhau, coi như ngầm hiểu Không cần phải nói gì, Trương Tấn Phong hung hăng hôn Hạ Uyên, hai người đã một tháng không gặp nhau, nỗi nhớ sớm khäc sâu vào xương máu, anh siết chặt vai cô, hận không thể ăn cô, khiến cô hoà vào cơ thể mình.

Kết thúc nụ hôn, Trương Tấn Phong chậm rãi lui về phía sau, giữa môi hai người mơ hồ xuất hiện một sợi tơ bạc, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn Võ Hạ Uyên chằm chẵm: “Có nhớ anh không?”

Giọng cô hơi khàn khàn: “Còn anh, có nhớ em không?”

Trương Tấn Phong ôm cô vào lòng: “Anh thật sự rất nhớ em”

“Cho nên anh đến đây với tư cách là khách mời?” Trái tim của Võ Hạ Uyên như có một dòng nước ấm chảy qua.

“Đúng vậy” Trương Tấn Phong trả lời: “Anh đợi không nổi nữa”

Hai người ở trong phòng hơn một tiếng, cho đến khi Chung Sở Kiều gõ cửa: “Chị Uyên, chúng ta đi chuẩn bị cơm trưa thôi”

“Anh có mệt không? Hay là ngủ một giấc đi, làm cơm xong em sẽ gọi anh” Hạ Uyên ngồi thẳng lên.

Trương Tấn Phong ôm chặt chăn bông, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc, tinh thần như được thả lỏng, anh nhắm mắt lại: “Được”

“Tổng giám đốc Trương đâu?” Chung Sở Kiều chỉ thấy có một mình Hạ Uyên ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.

“Anh ấy mệt nên đi ngủ rồi, chờ làm cơm xong thì sẽ gọi anh ấy”

Lúc Đàm Thu Linh và Chu Nguyên đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người đều biết khuấy động bầu không khí, cư xử rất tử tế.

Đôi khi tình bạn giữa nam giới chỉ là vô tình hình thành, bởi vì một trò chơi, Chu Nguyên và Đỗ Minh Thông đã trở thành một đội, Đàm Thu Linh thì khỏi bàn, một bên giúp đỡ nấu ăn một bên giao lưu âm nhạc với Lâm Ngạo, lúc này Võ Hạ Uyên mới biết thì ra cô ấy còn là một nhạc sĩ tài năng.

Mà người xấu hổ nhất chính là Trịnh Hân, cô ta chẳng có năng khiếu gì, chỉ có vẻ ngoài là nhìn được, tất cả đều nhờ tổng giám đốc.

Hoàng nâng đỡ. Bình thường ở trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ta chỉ cần nhảy cho đám thanh niên vô công rỗi nghề xem là có thể nhận được nhiều quà. Nhưng trong trường hợp này, chỉ ăn uống thôi mà cô ta đã để lộ ra mười phần thô tục, hơn nữa còn không biết nấu cơm.

Khi Trịnh Hân nhầm bột soda với muối mà bỏ vào nồi ba lần, Đàm Thu Linh rốt cuộc nhịn không được nữa.

“Thế này đi Trịnh Hân, cô ra bên kia nghỉ ngơi một lát, phòng bếp quá chật, coi chừng sẽ bị phỏng”

Trịnh Hân nghiến răng quay người đi, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không thể đắc tội với Đàm Thu Linh.

Trịnh Hân ngồi trên ghế sa lon xem điện thoại, quả nhiên nhìn thấy khung bình luận toàn là những lời chửi rủa.

“Trời ạ, cháu trai sáu tuổi của tôi còn biết đâu là muối đâu là soda, sao cô ta có thể sống đến giờ cơ chứ?”

“Thu Linh của tôi dịu dàng quá đi, vậy mới chuẩn nữ thần chứ? Mấy người trước đó gọi Trịnh Hân là nữ thần không biết có cảm giác như thế nào”

“Ngoài việc cởi quần áo ra, chắc cô ta cũng không biết làm gì đâu?”

Trịnh Hân hít sâu một hơi, cố gắng nén nước mắt. Chương trình “Căn hộ nhở” này nhấ định sẽ được yêu thích, cô ta phải tận dụng nó, nếu không thì chờ cơ hội sau biết đến bao giờ, chắc chắn sẽ rất khó khăn.

So với những người còn lại, hiện giờ Trịnh Hân chỉ là người nổi tiếng trên mạng, nhưng không quan trọng, ngành giải trí mà, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chờ một chút, luôn có cơ hội để cô ta trở mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.