Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 272




Chương 272: Gặp lại Lê Đình Cảnh

Buôn bán một lúc, trong túi của Hoàng An đã tiết kiệm hơn bảy triệu, lại thêm tiền thưởng từ ban chương trình, tiền thuê nhà của tháng đầu tiên đã được giải quyết. Chung Sở Kiều và Lâm Ngạo cũng học xong cách làm xà phòng, đã có thể tự mình đi chợ lựa chọn hoa tươi, còn Hoàng An và Đỗ Minh Thông thì phụ bán đồ ăn sáng. Triệu Nhất Thân đang học nghề ở một quán trà sữa, mặc dù tiền lương hơi thấp nhưng ít ra có việc để làm. Dựa theo lời của Triệu Nhất Thân, chờ khi anh ta học xong, không chừng giữa trưa còn có thể ra ngoài bán trà sữa, cũng coi như kiếm thêm một khoản tiền.

Ngay lập tức, Hạ Uyên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Duy chỉ có một tình huống khó xử đó chính là Trịnh Hân.

Trước đó cô ta vô cùng kiêu ngạo, không muốn chịu khổ, bây giờ bị cư dân mạng chửi rủa và tẩy chay thì lai xoay sang muốn làm dì đó để cứu vãn, có điều lúc này mới phát hiện bản thân chắng làm được gì. Các nghệ sĩ khác ra ngoài luôn có hai thợ quay phim đi theo, mà bên người cô ta chỉ có một người duy nhất.

Thái độ lạnh lùng của tổ chương trình cũng là chuyện đương nhiên, khán giả muốn xem cái gì thì bọn họ sẽ cho xem cái đ: Lúc đến đây Hoàng An khá thoải mái, trên người chỉ mang theo vài bộ quần áo, nếu thiếu thì mua, nào biết chương trình lại ác như vậy.

Hôm trước cậu nhóc và Võ Hạ Uyên đã lén bán một chiếc áo len cao cấp ở khu chợ cũ, bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, mà Hoàng An thì không có quần áo dày để mặc Đắt quá thì mua không nổi, Võ Hạ Uyên sờ sờ túi tiền, ước chừng ba bốn trăm là đủ.

Vân là câu nói kia, dù có vất vả đến đâu cũng không thể để trẻ nhỏ chịu khổ.

Buổi chiều, khung cảnh đường Hàm Nghi rất đẹp, Hạ Uyên chỉ tùy tiện ăn mặc đơn giản mà đã gây chú ý, nhiều cư dân mạng đều đang bàn tán, nhìn bà chủ Trương không giống phụ nữ đã sinh con.

Một chiếc xe màu đen chạy lướt qua Võ Hạ Uyên,một lát sau, chiếc xe đó chậm rãi quay lại, dừng ở trước mặt cô.

Hạ Uyên sững sờ, bối rối Cửa kính sau xe chậm rãi hạ xuống, để lộ một gương mặt tỉnh xảo như bức tranh hoạ cổ Châu Âu. Hai tay đối phương đặt trên đầu gối, dáng vẻ thanh nhã khó diễn tả thành lời.

Người đó đang ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi màu xanh lam cực kỳ nổi bật.

Hạ Uyên giật mình: “Lê Đình Cảnh?”

Ở đây có thể gặp Lê Đình Cảnh là đã vượt quá sự mong đợi của cô, một năm rồi bọn họ không gặp nhau, kể từ khi tạm biệt ở nước.

Đức. Tính tình Lê Đình Cảnh vô cùng lạnh lùng, cho dù hai người có phương thức liên lạc đi nữa cũng sẽ không có ai chủ động liên lạc với đối phương.

Lê Đình Cảnh đấy cửa bước xuống xe, dáng người cao gầy đã thu hút nhiều người quay phim ở gần đấy.

Lê Đình Cảnh nhíu mày, có chút mất kiên nhắn.

‘Võ Hạ Uyên biết anh ấy không thích bị người khác chụp ảnh hay quay phim, vội vàng giải thích: “Em đang ghi hình cho một chương trình”

“Ghi hình?” Rốt cuộc Lê Đình Cảnh cũng mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Trương Tấn Phong không nuôi nổi em sao?”

Cô nghẹn lời rồi, tại sao bọn họ đều thích nói như vậy?

“Không phải, đây là công việc của em” Hạ Uyên cười nói: “Còn anh? Sao anh lại tới đây?”

“Có chút chuyện riêng” Lê Đình Cảnh không muốn nói thêm: “Hiện tại tôi đang ở khách sạn Solin, nếu em có vấn đề gì thì cứ đến đó tìm tôi”

Những lời mà anh ấy nói rất đầy nghĩa khí, ‘Võ Hạ Uyên gật gật đầu: “Vâng!”

Lê Đình Cảnh đến và đi như một cơn gió, chỉ nói vài câu sau đó đã lên xe rời khỏi Mặc dù Lê Đình Cảnh đã nói cho cô biết địa chỉ, nhưng Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm. Vốn cho rằng hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, nào ngờ sáng hôm sau cô đi bán đồ ăn sáng thì gặp lại Lê Đình Cảnh.

Hoàng An nhìn Lê Đình Cảnh chảm chäm, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “Anh ấy đẹp trai quá!”

Hạ Uyên ừ một tiếng, cười hỏi: “Anh có xem chương trình này không?”

Lê Đình Cảnh chỉ ăn bữa sáng chứ không đáp, tốc độ ăn tuy nhanh nhưng cực kỳ tao.

nhã. Trợ lý đưa khăn tay sang, Lê Đình Cảnh cầm khăn ấn vào khóe miệng, nghiêm túc nói với Võ Hạ Uyên: “Cho tôi thêm một suất ăn Cô biết Lê Đình Cảnh rất thích ăn cho nên vội vàng gói bánh lại, nhân tiện đưa cho anh ấy một cốc sữa đậu nành không đường.

Sau khi ăn hết, Lê Đình Cảnh vứt rác rồi lau sạch tay, hỏi: “Ở đây có bán đồ ăn trưa không?”

“Hả?” Hoàng An sững sờ.

“Đưa đồ ăn đến chỗ tôi, giá cả như thế nào thì cứ tự tính” Lê Đình Cảnh rất thích đồ ăn do Võ Hạ Uyên làm, có thể thỏa mãn khẩu vị của anh ấy, nếu đã gặp được nhất định phải ăn cho no.

Hoàng An nghĩ nghĩ: “Anh và chị Uyên quen biết nhau đúng không? Nếu đã quen biết…

“Bởi vì là người quen cho nên em sẽ giảm cho anh hai mươi phần trăm!” Vẻ mặt của Hạ Uyên rất bình tĩnh, thoải mái khoát tay: “Một bữa một triệu, anh thấy sao?”

Đôi mắt thâm thúy của Lê Đình Cảnh nhìn ‘Võ Hạ Uyên chằm chằm, cũng không biết là đã đoán ra ý đồ ngốc nghếch của cô hay chưa.

Lúc Võ Hạ Uyên sắp mất hết tự tin, lại thấy Lê Đình Cảnh gật đầu nói: “Được.”

Hoàng An trừng to mắt, một suất đồ ăn một triệu! Chị Uyên thật sự dám ra giá vậy sao!

Sau khi Lê Đình Cảnh rời đi, Hạ Uyên mới nhỏ giọng nói với Hoàng An: “Anh ấy rất giàu, thức ăn rẻ tiền làm sao ăn được”

“Nhưng mà sáng nay anh ấy cũng ăn bữa sáng giá có bảy chục nghìn đó thôi.”

Võ Hạ Uyên: “..” Trẻ con bây giờ khó lừa quá.

Dựa theo kế hoạch mới nhất của tổ chương trình, đêm đó bọn họ sẽ chọn ra bức ảnh của một nghệ sĩ nổi bật để đặt làm ảnh cố định trong vòng ba đến năm phút. Lúc đầu tổ đạo diễn định chọn Đỗ Minh Thông, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì lại đổi thành Võ Hạ Uyên.

Trương Tấn Phong ngồi trước máy tính, vừa nhìn thấy hình ảnh của Hạ Uyên, anh bất giác nhếch môi Mở đầu rất bình thường, cho đến khi Lê Đình Cảnh xuất hiện, toàn bộ khu bình luận đều sắp nổ tung.

“Ôi chúa ơi! Người gì mà giống tiên quá vậy? Nhìn y như từ trong tranh vẽ bước ral”

“Đẹp vậy mà tiến vào ngành giải trí chắc chắn sẽ nổi nhanh lảm?”

“Trong vòng một phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của người đàn ông nà Trương Tấn Phong nheo mắt, Lê Đình Cảnh cũng ở đó?

Khi nhìn thấy Hạ Uyên đòi tiền bữa ăn trưa với giá một triệu, tất cả dân mạng cười một cách điên cuồng, đương nhiên cũng có người thừa cơ bình luận: “Một bữa cơm với giá là một triệu? Hình như người quen phải không?

Người quen mà cũng đi lừa, nhân phẩm của cô ta hơi đáng ngờ đó”

Nhưng phát ngôn này nhanh chóng bị bình luận của khán giả đẩy trôi đi.

“Đối với người có địa vị xã hội cao thì một triệu có đáng là bao?”

“Tôi thấy quan hệ của hai người họ rất tốt, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, mấy người ồn ào cái gì?”

“Đúng là tấm chiếu mới chưa trải, mới có một triệu đã muốn bôi đen người ta?”

Trương Tấn Phong yên lặng đọc bình luận, nhưng dần dần lại cảm thấy không vui.

“Sao tôi cứ thấy anh chàng đẹp trai này đứng cạnh cô Võ trông xứng đôi quá thể?”

Gọi cô Võ chớ không có gọi là bà chủ Trương, dùng từ rất cẩn thận.

Phùng Bảo Đạt thấy ông chủ của mình đang nhíu mày, mà khu bình luận cũng bắt đầu có người hùa theo: “Thêm tôi nữa! Giá trị nhan sắc này quá cao rồi! Tổ chương trình mời anh ấy tham gia có được không?”

Trương Tấn Phong một tay chống cắm, ánh mắt lạnh lẽo, anh xoay sang nói với Phùng Bảo Đạt: “Mau liên hệ với tổ chương trình đi”

Phùng Bảo Đạt hít sâu một hơi, anh ta biết chuyện gì sắp xảy ra.

“Là như thế này, hai ngày sau chúng ta sẽ có ba vị khách mời, nhiệm vụ của mọi người chính là tiếp đón ba người họ trong ba ngày, nếu nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ được thưởng bảy triệu” Đạo diễn cười nói.

Trịnh Hân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để lên tiếng, rất tích cực: “Không thành vấn đề”

Đạo diễn muốn nói nhưng lại thôi, thầm nghĩ cô ta cái gì cũng không biết, đến lúc đó còn không phải trông cậy vào vào nhóm người của Võ Hạ Uyên sao?

Trịnh Hân ngập ngừng hỏi: “Đạo diễn, những người đó là ai vậy?”

“Tạm thời sẽ không nói cho mọi người biết bọn họ là ai, chờ đến lúc đó rồi sẽ biết” Đạo diễn nói tiếp.

“Ba người, tiếp đón trong ba ngày” Hạ Uyên giơ tay lên tính toán, nói thật, cô không muốn bỏ tiền túi chiêu đãi những người kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.