Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 220




Chương 220: Vu oan giá họa

Sau khi người bảo mẫu chuyên nấu thực phẩm bổ sung chứng lười ăn rời đi, nguyên liệu trong phòng bếp cứ vài ngày lại bổ sung một lần, nấm đông cô đã hơi mốc, Võ Hạ Uyên chọn ra một vài cây nấm còn ăn được, nhanh chóng làm xong một tô mì nấm.

Trương Tấn Phong vừa ăn vừa nghe Võ Hạ Uyên kể lại chuyện buổi sáng hôm nay, khi nghe cô nhắc đến Võ Tư Hàm thì anh khẽ nhướng mày: “Bà xã à, anh thấy lớp áo giáp của em sớm muộn gì cũng bị gỡ xuống thôi.”

‘Võ Hạ Uyên dựa lưng vào ghế nói: “Ai nói không phải đâu chứ?”

“Khi nào bộ phim truyền hình của Đỗ Minh Thông sẽ được phát sóng?”

“Đạo diễn Lâm nói nhanh nhất cũng phải trong vòng hai tháng” Võ Hạ Uyên nói xong mới để ý đến ánh mắt ý mang ý cười sâu xa của Trương Tấn Phong: “Anh làm sao vậy?

“Em thật tuyệt vời” Trương Tấn Phong đứng lên xoa nhẹ mái tóc của Võ Hạ Uyên: “Đến bây giờ em cũng chưa từng mở miệng nói xin anh trợ giúp gì cả”

Võ Hạ Uyên tự mãn nói: “Sau này em cũng không cần anh giúp đâu”

“Nhưng bất cứ lúc nào em cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, hiểu chưa?” Trương Tấn Phong ôm lấy khuôn mặt của Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng đặt lên môi người phụ nữ một nụ hôn: “Giới giải trí rất phức tạp”

Võ Hạ Uyên ôm chặt lấy cổ của anh nói: “Em biết rồi”

Làm người đại diện cho Bitis Hunter trong hai ngày này. Bởi vì trước đó đã được tạp chí Bazaar ủng hộ, số lượng quảng cáo của Đỗ Minh Thông gần đây đã tăng nhanh một cách đột biến. Vốn dĩ cho rằng nó sẽ dừng lại trong một khoảng thời gian, ai ngờ tới những tháng tiếp theo đều được đăng lên. Đỗ Minh Thông vô cùng vui mừng, thay vì ngày nào cũng đợi tin tức ở nhà, anh ta thà ở cữ còn hơn.

Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh Thông trong công ty giải trí này là cặp nghệ sĩ và người quản lý bị nhiều người ghét nhất. Ai ngờ được gần đây họ lại lên như diều gặp gió, lại nhìn sang Lưu Nguyên Cường bên cạnh, chỉ như cơn mưa phùn mà thôi.

Lúc ban đầu Khương Thi còn có chút hot, thậm chí còn được Lưu Nguyên Cường đăng ký tham gia chương trình giải trí nổi tiếng nhưng khả năng bám trụ quá yếu, cái gì cũng không biết làm cả cho nên sau khi chương trình được phát sóng, cô ta đã bị gán mác là “bình hoa di động” và số lượng người hâm mộ giảm đi rất nghiêm trọng.

Trong làng giải trí không thiếu gì những nam thần nữ thần, nhưng bạn nhất định phải nắm bắt được điểm nào hấp dẫn nhất của mình, lúc này những khuyết điểm của Khương Thi chắc chắn đã bị lộ ra, Võ Hạ Uyên vẫn khá hài lòng với Đỗ Minh Thông, anh ta là người khiêm tốn không ngừng học hỏi.

Bitis Hunter đã mời hai nghệ sĩ nam nổi tiếng làm đại diện, người còn lại tên là Lâm Kiên, anh ta được biết đến nhiều hơn Đỗ Minh Thông, cũng là một nghệ sĩ dưới trướng Vạn Thịnh.

Sau khi đến trường quay, Đỗ Minh Thông nhiệt tình chào hỏi Lâm Kiên, nhưng Lâm Kiên chỉ khẽ nhướng mi đáp lại lời chào, cũng không thèm nói một lời nào, Đỗ Minh Thông sờ sờ sống mũi, biết người này khó hòa hợp nên anh ta cũng không cần để ý tới nữa, vào thẳng phòng thay đồ, dự định sau khi quay xong sẽ rời khỏi ngay.

So với số lượng người trợ lý ít ỏi vây quanh Đỗ Minh Thông, Lâm Kiên lại được bốn năm trợ lý vây quanh, thậm chí còn có bộ trà nước uống đặc biệt dành cho anh ta, sánh ngang với những diễn viên tên tuổi.

Đỗ Minh Thông khẽ lẩm bẩm vài câu: “Ảnh đế Thanh cũng không ngồng cuồng đến vậy, đôi mắt kiêu ngạo muốn dài đến tận trời mây rồi Võ Hạ Uyên cười, coi như là âm thầm công nhận những lời Đỗ Minh Thông nói.

Suy cho cùng, cảnh giới khác nhau. Mọi người thường nghiền ngẫm về những thứ họ không có. Càng không có, họ lại càng biểu hiện như một kẻ háo danh. Trừ khi là thể loại thực sự kén chọn, bằng không khi đạt đến địa vị như Diệp Vĩ Thanh, danh vọng và tiền bạc, một gia đình giàu có. Một số thứ chỉ để trang trí mặt tiền không còn cần thiết nữa, bởi vì một khi dừng lại ở đó, nó chính là mặt tiền rồi.

Nhìn thấy tâm trạng Đỗ Minh Thông khá tốt, Võ Hạ Uyên tranh thủ đi vào nhà vệ sinh, gọi video đơn giản nói vài câu với Trương Trúc Phương, hôm nay Trương Tấn Phong có một cuộc họp quan trọng, anh không tiện mang theo Đức Minh cho nên gửi thẳng bé ở chỗ Trương Trúc Phương.

Sau vài đoạn trò chuyện ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên ngất video rồi đi ra, chỉ trong vài phút, đã xảy ra chuyện rồi.

Mặt mũi Trần Duy Hòa đỏ bừng đang tranh cãi với một trong những trợ lý của Lâm Kiên, trông anh ta có vẻ vô cùng tức giận nhưng không thể giấu được sự bất lực và bất bình trong đáy mắt.

Đỗ Minh Thông đặt một tay lên vai của Trần Duy Hòa, rõ ràng là đang muốn bảo vệ Trần Duy Hòa nói: “Chúng tôi yêu cầu kiểm tra camera giám sát”

“Anh nghĩ đây là chỗ nào vậy chứ? Anh nói muốn kiểm tra camera giám sát là phải kiểm tra camera giám sát cho anh sao? Hơn nữa cũng đã tìm thấy chiếc cốc trong túi anh ta rồi.

Còn muốn chứng cứ gì nữa chứ?” Trợ lý của Lâm Kiên cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh thường: “Tuyến thứ mười tám chính là tuyến thứ mười tám, tôi có thể hiểu được nếu các anh chưa trải qua sự đời, nhưng cũng không cần chỉ thị cho trợ lý của mình đi trộm đồ của người khác thế đâu. “

“Cô đang nói nhảm gì vậy!” Tư thế Trần Duy Hòa muốn lao về phía trước.

“Trần Duy Hòa!” Võ Hạ Uyên mắng, sau đó bước nhanh qua, quét qua một lượt hỏi: “Làm sao vậy?

“Cô là người đại diện của Đỗ Minh Thông đúng không?” Trợ lý của Lâm Kiên trợn mắt nói: “Cô dạy nghệ sĩ của mình như thế nào vậy? Không hỏi thì lấy trộm đồ người khác luôn đúng không?

Võ Hạ Uyên không quan tâm đến cô ta, quay đầu nhìn về phía Trần Duy Hòa hỏi: “Em nói từ từ xem nào.”

“Chị Võ Hạ Uyên, em vừa đi lấy một ly nước cho anh Thông. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cốc nước này lại nằm trong túi của em” Trần Duy Hòa lo lắng giải thích.

“Cốc nước có chân tự đi được sao” Trợ lý của Lâm Kiên chế nhạo Kết hợp với những gì vừa nghe được, Võ Hạ Uyên đại khái biết rằng Trần Duy Hòa không thể nào lại đi trộm cái cốc được, sợ rằng có người nhân lúc anh ta không chú ý mà vu oan, nhưng lại không vu oan cho Trần Duy.

Hòa mà vu oan cho Đỗ Minh Thông. Một khi vết ố ngày hôm nay được gán lên người Đỗ Minh Thông, cho dù sự thật là như thế nào, thì khi người khác nhắc đến Đỗ Minh Thông, họ sẽ luôn kèm theo từ “ăn cắp”.

Ánh mắt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, bọn họ ra tay thật nhẫn tâm.

‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Tôi cũng đồng ý kiểm tra camera giám sát. Ai có thể biết được chiếc cốc này có thật hay không?”

Trợ lý của Lâm Kiên nhìn chằm chằm: “Ý cô là sao?!”

“Gô nghe không hiểu tiếng Việt sao?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Người của tôi, tôi hiểu rất rõ về họ, bọn họ không có việc gì làm sao mà lại đi ăn cắp cốc trà của cô làm gì?

“Chiếc cốc này được chế tạo vào cuối thời nhà Nguyễn, giá thị trường một bộ khoảng mười tỷ!” Trợ lý của Lâm Kiên giơ mười ngón tay ra hiệu, tức đến nỗi hận không thể chọc vào mắt Võ Hạ Uyên: “Một cái cốc cũng có giá trăm triệu, các người nhân lúc tôi không chú ý lại dùng cốc của tôi?”

“Cô đừng có ăn nói hàm hồi” Trần Duy Hòa gầm lên: “Cái gì mà được chế tạo vào cuối thời nhà Nguyễn cơ chứ, nếu tôi chưa nghiên cứu qua thì làm sao biết được giá trị của nó mà ăn cắp cốc của cô?

Ngay khi Trần Duy Hòa nói những lời này, mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, đúng vậy, đồ vật này đặt ở trên bàn, người bình thường ai có thể nhìn ra được thời gian và giá thị trường của nó hay sao? Đừng nói đến là có ý đồ muốn ăn cấp nó.

Trợ lý của Lâm Kiên đã nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc này, Lâm Kiên mới chậm rãi bước tới, cau mày tỏ vẻ sốt ruột: “Được rồi, không phải chỉ là một cái cốc thôi sao? Đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ?”

Những lời này vô tình xác nhận hành vi ăn trộm cốc của Đỗ Minh Thông, anh ta chính là muốn giẫm lên Đỗ Minh Thông để nâng cao giá trị của mình, Võ Hạ Uyên có thể nhịn được sao chứ?

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ một màn này vừa rồi đã có rất nhiều người ghi lại. Chuyện này ngày hôm nay nhất định phải phân bua rõ ràng Lâm Kiên híp mắt nói: “Nếu chúng tôi không muốn hợp tác thì sao?”

Võ Hạ Uyên lắc điện thoại: “Đơn giản, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát”

Sắc mặt của trợ lý của Lâm Kiên nhanh chóng thay đổi khi cô ta nghe thấy những lời nói đó, chiếc cốc này là do cô ta nhân lúc hiện trường lộn xộn đã nhét vào túi Trần Duy Hòa, nghĩ rằng đối phương không thể nào chối cãi được, những nghệ sĩ trẻ bình thường cũng sẽ không dám xúc phạm tới Lâm Kiên.

Sự việc này nhẫn nhịn sau một thời gian, tự nhiên bí mật của họ sẽ không thể nào bị lộ ra. Nếu một ngày nào đó Đỗ Minh Thông nổi tiếng rồi, chuyện này vẫn có thể lấy ra giáng cho anh ta một đòn chí mạng, ai lại biết được người quản lý Đỗ Minh Thông lại cứng rằn như vậy, còn muốn làm tới cùng gọi cảnh sát “Cô đừng có mà rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt!” Đối phương bên kia nói với giọng điệu cảnh cáo.

Võ Hạ Uyên nhướng mày nói với Trần Duy Hòa: “Gọi cảnh sát!”

“Được rồi!” Lâm Kiên trầm giọng quát: “Các người không biết xấu hổ nhưng tôi xấu hổi! Chuyện này mà để truyền ra ngoài thì sẽ thế nào chứ?

‘Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Vậy thì chúng ta tự giải quyết với nhau đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.