Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 144: Năm bắt tình hình




“Không có việc gì chứ?” Trân Anh Thư hai ba bước đi tới trước Võ Hạ Uyên, nhìn thấy vết thương sâu trong lòng bàn tay, cực kỳ tự trách: “Chúng ta đi bệnh viện!”

“Không!” Võ Hạ Uyên túm lấy Trần Anh Thư: “Không nảm lấy cơ hội này, hai chúng ta sẽ uổng công sao?”

Trần Anh Thư trầm xuống, cùng Võ Hạ Uyên nhìn về phía người đàn ông ở dưới đất không dậy nổi.

Nửa giờ sau, người phục vụ run rẩy ấn chuông cửa phòng khách, đối phương chắc đang sốt ruột chờ, vừa vang một tiếng liền mở cửa phòng, khuôn mặt béo mỡ lộ ra: “Sao rồi?”

Người phục vụ chỉ về phía cuối hành lang, không nói gì.

Triệu Quang Khải hưng phấn, quay lại phía sau hô: “Thành công!”

Ngô Thùy Anh cũng vội chạy tới. Triệu Quang Khải hào phóng ném một xấp tiền cho người phục vụ rồi hàm hồ nói: “Cầm lấy!”

Người phục vụ nhìn bóng dáng của bọn họ, chỉ hy vọng kết cục của hai người vẫn còn tốt.

Trong phòng khách to, Trần Anh Thư và Võ Hạ Uyên đang năm trên một cái giường.

Võ Hạ Uyên hôm nay mặc một quần lụa tím mỏng, da thịt nốn nà, năm yên đó khiến người khác nhìn mà yêu thương, nhìn thấy Võ Hạ Uyên lúc này, Triệu Quang Khải cảm thấy mọi mạo hiểm đều đáng giái Khó trách người ta hay nói đàn ông chết vì đàn bà đẹp!

Ngô Thùy Anh ghét bỏ nhìn vẻ mặt của Triệu Quang Khải: “Anh mang Võ Hạ Uyên đi đi Âm thanh vừa vang lên, Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư đều kinh ngạc, Ngô Thùy Anh?

Thì ra chủ mưu không chỉ là Triệu Quang Khải, Ngô Thùy Anh cũng tham gia, không!

Không chỉ vậy! Còn có Phùng Ngọc Chỉ lừa các cô tới đ: “Còn người phụ nữ kia thì tính sao?”

Triệu Quang Khải thuận miệng hỏi.

“Đầu tiên cào mặt cô ta” Ngô Thùy Anh nói tiếp: “Sau đó tìm vài người tới hầu hạ cô ta một phen, rồi tiễn cô ta lên đườn: Triệu Quang Kh: Ngô Thùy Anh buồn cười nhìn về phía anh ta: “Triệu Quang Khải, anh nghĩ muốn đưa Võ Hạ Uyên về cùng sao? Anh có biết Trương Tấn Phong sẽ tra ra anh trong thời gian ngắn không? Anh nghĩ xem anh ta sẽ làm gì để đối phó anh?”

Triệu Quang Khải bỗng nhiên nói không nên lời, đúng vậy, sự tình đã làm đến bước này, nếu thả người ra, nhỡ đâu Võ Hạ Uyên nhớ được gì, hoặc là Trương Tấn Phong tra ra được anh ta, khẳng định chết ngàn lần cũng không hết cơn giận của đối phương!

“Nhưng là…. “ Triệu Quang Khải vẫn có chút do dự, anh ta hiểu được mình đã cùng thuyền với Ngô Thùy Anh, hiện tại muốn xuống đã quá khó khăn.

Chống lại ánh mắt đầy lửa giận của Triệu Quang Khải: “Sợ cái gì? Cách tiệc sinh nhật của Trương Thiên Định còn hai giờ, không đủ thỏa mãn anh? Đến khi trở về, tìm vài người làm chứng cho anh là được, biết chưa?”

“Bên kia…

“Tôi hỏi anh, nhắn tin gọi bọn họ tới nơi này là ai?”

Được Ngô Thùy Anh nhắc tới liền tỉnh ra, iệu Quang Khải liền sáng lên, đúng vậy, Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư tới đây là do Phùng Ngọc Chỉ, mà vấn đề năm ở chỗ, các manh mối liên hệ giữa anh ta và Phùng Ngọc Chỉ đều là nặc danh!

Một khi anh ta và Ngô Thùy Anh có bằng chứng ngoại phạm thì việc này hoàn toàn chuyển sang cho Phùng Ngọc Chi! Phùng Ngọc Chí hận Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư, lừa các cô tới nơi này sau đó để người khác bạo hành, cuối cùng giết người che giấu, tuyệt!

Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Võ Hạ Uyên thở dài, Phùng Ngọc Chỉ điên rồi sao? Hận một nhà bọn cô đến tận xương tủy, vậy nhưng không biết đối phương như thế nào cũng dám hợp tác!

“Tốt, cô cứ mang Trần Anh Thư đi, tôi sẽ không khách khí haha” Triệu Quang Khải hèn hạ cười, bàn tay lợn vươn tới trước mặt Võ Hạ Uyên.

Chính là không chờ anh ta đụng tới Võ Hạ Uyên, cổ tay đã bị tê rần, lập tức thét chói tai “im lặng” Trần Anh Thư từ trên giường ngồi dậy, tùy tiện lấy áo gối nhét vào miệng Triệu Quang Khải.

Ngô Thùy Anh ngạc nhiên chới mắt, xoay người tính bỏ chạy, Trần Anh Thư làm sao có thể để yên, cầm lấy đèn bàn không chút do dự ném về phía đỉnh đầu của Ngô Thùy Anh, làm cô ta ngất xỉu, Trần Anh Thư vỗ tay: “Hy vọng không bị mất trí nhớ.”

Võ Hạ Uyên yên lặng quấn băng vải, nhìn về phía Triệu Quang Khải đã bị trói chặt, ôn hòa cười: “Làm phiền anh Triệu đi theo chúng tôi một chuyến để làm chứng.”

Thực ra kế hoạch của Ngô Thùy Anh và Triệu Quang Khải không tồi, đã có kẻ chống lưng, hai người chỉ cần dọn dẹp dấu vết sạch sẽ, nhưng lại tính sai một chút, Trần Anh Thư không phải là cô gái trói gà không chặt, cô ấy chính là cô gái bạo lực.

Nơi diễn ra tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, Phùng Ngọc Chi mặc đẹp đẽ sang trọng đứng chào đốn khách tới, Võ Hạ Uyên nhìn thoáng qua, nói với Trần Anh Thư đi vào băng cửa bên hông, chị dâu liên hiệp với người ngoài tính kế em dâu, nếu chuyện này truyền ra, nhà họ Trương sẽ rất xấu hổ.

Sau khi nhận được điện thoại, Trương Tấn Phong rất nhanh đã tới bãi đỗ xe, anh liếc mắt đã nhìn thấy tay Võ Hạ Uyên đầy máu, chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, bên tai ù đi và đau đến tận xương tủy.

“Em không sao” Võ Hạ Uyên chạy tới trấn an người đàn ông: “Chỉ là nhìn thấy hơi ghê, chứ thực ra không nghiêm trọng.”

Trương Tấn Phong nhẹ nhàng ôm lấy Võ Hạ Uyên, trong mắt nổi lên cơn phần nộ, hung bảo hỏi: “Là ai làm ra chuyện này?”

Võ Hạ Uyên kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, Trương Tấn Phong nghe xong buông Võ Hạ Uyên ra, túm lấy Triệu Quang Khải đang nằm ở ghế sau xe xuống đất đánh cho hộc máu, nếu không có Võ Hạ Uyên ngăn lại, anh thật sẽ đánh người đến chết!

“Nhanh” Trương Tấn Phong âm trầm phân phó Phùng Bảo Đạt đang hồn bay lơ lửng: “Đem ông cụ với người nhà họ Triệu còn có Trương Thiên Định cùng người phụ nữ xấu xa kia, gọi hết vào phòng khách riêng!”

Võ Hạ Uyên ôm chặt lấy cánh tay Trương Tấn Phong, liếc mắt với Trần Anh Thư, anh cô cũng cần gọi tới.

Phùng Ngọc Chỉ chưa đến đã có tiếng: “Chuyện gì xảy ra? Sao lại là hôm nay?”

Cô ta vừa đi tới cửa, một cái chén liên bay tới trước mặt, nếu không có Trương Thiên Định phản ứng nhanh kéo ra, khẳng định Phùng Ngọc Chỉ sẽ phải hứng chịu.

Chờ thấy rõ được người trong phòng, Trương Thiên Định nhíu mày: “Chú hai?”

Mu bàn tay của Trương Tấn Phong dính đầy máu của Triệu Quang Khải kiến người khác rất sợ hãi, hai con ngươi đen lại như gió lốc đầy sát ý, nếu là hiện thực, sợ là Phùng Ngọc Chỉ giờ xương cốt cũng không còn.

“Bà thực sự cho là tôi không dám động vào bà?” Trương Tấn Phong chỉ vào Phùng Ngọc Chỉ, nhìn đến hận không thể giết cô ta.

Pùng Ngọc Chỉ chưa từng gặp phải cảnh tượng này, sợ tới mức không dám nói lời nào, liên tiếp lùi ra phía sau Trương Thiên Định.

Bố Trương với bố Triệu cũng theo sát.

Sau đó, nhìn thấy Triệu Quang Khải toàn là máu, bố Triệu kinh ngạc bước lên hai ba bước, vừa xem xét thương thế của con vừa chất vấn Trương Tấn Phong: “Sao lại thế này?”

“Sao lại thế này?” Trương Tấn Phong đang giận mà cười, giọng điệu khát máu: “Hôm nay tôi sẽ làm cho nhà họ Triệu chết không có chỗ chôn!”

Bố Triệu kinh ngạc ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía ông cụ.

“Tấn Phong.” Bố Trương lần đầu tiên thấy con trai tức giận quát lớn như vậy, có chút bối rối: “Có chuyện gì thì từ từ n‹ “Sợ là không nói được gì” Trương Tấn Phong nhìn chãm chãm Trương Thiên Định cười lạnh: “Tôi nể mặt của anh cả, làm mọi chuyện đều vì các người nhưng cuối cùng lại đi bị tính kế với tôi?”

“Chú hai… Mặt Trương Thiên Định trằng bệch.

Ông cụ đập gậy xuống vang lên “cộp cộp”: “Ai nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đi?”

Vừa dứt lười, Trần Anh Thư liền lấy bút ghi âm ra nhấn phát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.